Tống Đồng khóc ầm lên: “Đừng, đừng ăn tôi, tôi không ngon đâu, người tôi toàn mỡ thôi!”, nước mắt nước mũi chảy dài khiến gương mặt của cậu ta trở nên nhem nhuốc.

Kinh Hoàn vừa buồn cười vừa ghét bỏ rụt tay lại, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: “Lừa cậu đấy. Tôi chỉ muốn ở một mình thôi, cút đi.”

Nhìn tốc độ trở mặt này của cậu đi, so với lúc nãy cứ như hai người khác nhau vậy!

Tống Đồng bị dọa một lần thì đờ cả người ra. Kinh Hoàn không thèm để ý đến cậu ta nữa, quay lưng vào bắt đầu quan sát căn phòng trước mắt.

Chắc hẳn bối cảnh của phó bản này được thiết kế theo hướng chuyện ma trong thời hiện đại. Mặc dù kiến trúc ở bên ngoài trông có vẻ rất cổ xưa nhưng trong phòng lại có một vài thiết bị hiện đại được bày biện. Chỉ là trông chúng cũng rất đáng sợ.

Căn phòng bị phủ một lớp bụi dày, cửa sổ nhỏ hẹp bị che kín bằng rèm cửa sổ may từ vải bố nên trong phòng có vẻ âm u. Phần dưới của rèm cửa dính phải thứ gì đó màu đỏ sậm như máu. Có vẻ trong góc sàn nhà cũng còn sót lại một vài dấu vết chưa được cọ rửa sạch sẽ.

Trên đồ đạc bằng gỗ có nhiều vết cào kỳ quái chằng chịt khắp nơi. Bên trong một vết cào nhỏ còn có một miếng móng tay ngắn, máu thịt dính ở đuôi móng đã biến thành màu đen, trông giống như có người bị thú hoang cắn xé, cuối cùng chết đi sau khi giãy giụa trong tuyệt vọng vậy.

Kinh Hoàn bình tĩnh nhìn sang nơi khác. Cậu đưa mắt về phía giường chiếu, chăn nệm hẳn là mới đổi, vậy thì vẫn có thể ngủ tạm.

Kinh Hoàn mệt đến mức chẳng buồn cởi quần áo. Cậu tiến lên hai bước, nằm nghiêng trên lớp chăn rồi nhắm mắt lại. Nhưng cậu chưa kịp ngủ đã nghe thấy những tiếng bước chân run rẩy đang chậm rãi tới gần.

“. . . Nhưng, nhưng tôi thật sự không muốn ở một mình. Tôi thấy như vậy còn đáng sợ hơn ý. Này. . . anh đã ngủ chưa? Này. . .”

Kinh Hoàn mở choàng mắt, tròng trắng mắt dã nổi lên những tia máu đỏ vằn lên khiến Tống Đồng sợ đến mức gào lên như tiếng gà bị chọc tiết.

Cậu hạ giọng, tiếng nói không lớn nhưng giọng điệu lại cực kì đáng sợ: “Vậy thì câm miệng lại cho tôi. Cậu còn nói thêm câu nào nữa, tôi sẽ bẻ gãy cổ cậu.”

Tống Đồng sợ run cả người, cuống cuồng bịt chặt miệng lại.

Cậu ta không chút nghi ngờ lời Kinh Hoàn nói. Lần trước có thể là đùa giỡn nhưng lần này cậu ta đã khiến mỹ nhân lạnh lùng này tức giận thật rồi. Sát khí trên người cậu như muốn bẻ gãy cổ cậu ta luôn rồi.

Nhưng Kinh Hoàn không từ chối thẳng thừng tức là cậu ta có thể ở lại! Tống Đồng nơm nớp lo sợ ngồi cứng ngắc tại chỗ hồi lâu, sau đó lại run cầm cập nhìn chung quanh, yên lặng đến gần Kinh Hoàn ngồi xổm xuống.

Không gian trong phòng dần chìm vào yên tĩnh. Kinh Hoàn đang nằm lỳ trên giường đột nhiên mở mắt ra, như có linh cảm liếc mắt nhìn lên không trung một cái.

Nhưng ở đó chẳng có gì cả. Cậu lại nhắm mắt ngủ tiếp.

“Chủ nhân, ngài lại đang xem người mới này à?”, một bóng đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh ghế sofa, thân hình gầy guộc như cọc gỗ, lớp da tay nhăn nheo đến đáng sợ.

Người đàn ông kia vẫn ung dung ngồi trên sofa, hai mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong màn hình.

Bóng đen liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngồi. Hắn tên là Doanh Mộ Thiên, là chủ nhân của  toàn bộ ma quỷ ở nơi này. Cách đây không lâu hắn đột nhiên xuất hiện đánh cho đám ác quỷ không phục tùng mình một trận tơi bời, mãi đến khi chúng chịu ngoan ngoãn nghe lời mới thôi.

Nghĩ đến mấy con quỷ mạnh nhất lúc trước cũng không trụ được mấy phút trong tay hắn, bóng đen không khỏi cúi rạp người xuống, cung kính nói: “Chủ nhân, nếu ngài cảm thấy hứng thú với người mới này thì chúng thần có thể đùa giỡn cậu ta một chút. Ngài thấy sao ạ?”

Đùa giỡn cậu ta một chút ư? Rốt cuộc Doanh Mộ Thiên cũng chịu phản ứng lại. Tầm mắt hắn chuyển về phía bóng đen đang nói chuyện.

Đám thuộc hạ của hắn đều không phải là ác quỷ bình thường. Trò vui mà họ thích nhất chính là đùa bỡn những người chơi khác nhau trong phó bản, khiến những người chơi đó khổ sở đến phát điên.

Nếu để chúng đi thì chắc chắn con người này sẽ chết không toàn thây, đôi mắt đẹp đẽ của cậu sẽ mất đi sức sống. . .

Một ngọn lửa không tên đột nhiên bốc lên. . .

Bóng ma bên cạnh còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị một sức mạnh vô hình đánh bay, va vào nơi nào đó “ầm” một cái rồi không thấy ừ hử gì nữa.

“Thứ ta cảm thấy hứng thú mà ngươi còn dám đụng vào sao?”

Doanh Mộ Thiên lạnh lùng buông tay, tiếp tục nhìn về phía màn hình TV.

Trong màn ảnh, Kinh Hoàn nằm ngủ trên chăn, vô thức cuộn mình lại bảo vệ bụng. Có thể thấy rõ ràng cậu rất yêu thương thứ ở trong bụng mình, cho dù nó cực kì hung ác.

Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ vẫn còn vấn vương thứ tình người duyên ma kia sao?

Hứng thú trong lòng Doanh Mộ Thiên càng ngày càng đậm. Hắn cọ hai ngón tay vào với nhau rồi chợt nảy ra một ý tưởng.

“Hay là mình tự tới thăm dò con người này?”

Bên trong nhà chính của toà viện, Kinh Hoàn đang chậm rãi tỉnh lại sau khi an ổn ngủ gần ba tiếng đồng hồ.

Mang thai không phải là một chuyện dễ dàng, nhất là quỷ thai. Nếu là người bình thường thì có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào, nhưng Kinh Hoàn chỉ thấy mệt nhọc hơn mà thôi. Thậm chí tình trạng mệt nhọc này cũng rất dễ giải quyết, nghỉ ngơi vài tiếng là cậu có thể hoàn toàn khôi phục lại rồi.

Giấc ngủ lần này cũng không tệ lắm, tinh thần của cậu đã tốt hơn nhiều rồi.

Cậu vươn mình ngồi dậy, lập tức sờ vào bụng dưới, vẻ mặt không hề lạnh lùng như đối với những người khác mà tràn đầy ấm áp.

Cậu vỗ về bảo bối nhỏ trong bụng một lúc rồi mới quay đầu nhìn xung quanh. Gian phòng vẫn âm u, bẩn thỉu và bừa bộn như cũ nhưng đã có ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ. Sắc trời bên ngoài vô cùng sáng sủa. Nếu không phải đang ở nơi này mà là ở nhà, có lẽ Kinh Hoàn sẽ nghi ngờ tất cả những chuyện tối qua mình đã trải qua đều chỉ là một giấc mơ.

Cậu dụi mắt, cảm thấy hơi đói bụng, nhưng nhiệm vụ quan trọng lúc này vẫn phải là làm rõ tình hình trong phó bản này trước đã. Việc nghỉ ngơi đã làm chậm trễ một ít thời gian rồi, cậu cần nhanh lên thôi.

Kinh Hoàn sửa sang lại quần áo, vừa đẩy cửa định đi ra ngoài thì lại bị một giọng nói yếu ớt gọi lại.

“Này, có phải anh lại quên tôi rồi không. . .”

Cậu quay đầu lại mới phát hiện chàng mập kia vẫn còn ở trong phòng. Cậu ta ngồi co ro trong một góc phòng sạch sẽ, vẻ mặt mệt nhọc uể oải, có lẽ là sợ không dám ngủ.

Kinh Hoàn cũng hơi kinh ngạc. Cảm giác tồn tại của người này thật sự quá thấp, quả thực cậu không phát hiện ra cậu ta.

“Cậu vẫn còn ở đây à? Không đi sao?”

Tống Đồng khó nhọc đứng dậy, hai chân tê dại run lẩy bẩy: “Không, tôi không dám đi ra ngoài. . .”

Chàng mập này cũng rất kỳ quái, rõ ràng nhát gan như thế mà vẫn dám đi theo cậu.

“Cậu vẫn không hiểu ý tôi à. Thứ trong bụng tôi thực sự là quỷ thai, đối với người bình thường mà nói, nó có thể khiến cậu mất mạng đấy.”

Thật sự có thứ trái với khoa học như thế sao? Tống Đồng do dự nhìn phần bụng nhỏ hơi nhô ra của Kinh Hoàn. Một người đàn ông có vóc người cao gầy hoàn mỹ nhưng phần bụng lại có một đường cong mềm mại. . . Thật sự là sexy đến mức khiến người ta không khỏi suy nghĩ viển vông.

Không biết sao cậu ta lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện từng gặp trên Weibo lúc trước. Có một đám hủ nữ và blogger đồng loạt chia sẻ bức vẽ “mẹ nam” kinh chết người gì đó, còn kêu gào “hấp dẫn” ở phần bình luận.

Lúc vừa mới thấy, cậu ta thật sự hoàn toàn không nhìn ra được hấp dẫn ở chỗ nào, nhưng hiện tại thì. . .

“Cậu cứ nhìn tôi làm cái gì thế hả?”, Kinh Hoàn không vui hỏi, khép áo gió lại che bụng dưới.

Mặt Tống Đồng đỏ rực lên, ấp úng nói: “Tóm lại là tôi muốn đi theo anh! Đại ca, xin anh mang tôi theo với! Tôi tuyệt đối không làm phiền anh đâu, tôi còn có thể bưng trà rót nước giặt quần áo cho anh nữa.”

Sớm biết thế này cậu đã không lắm mồm ở trạm xe buýt làm gì, biết rõ là chuyện không thể thay đổi mà còn lắm mồm thì hậu quả chính là có thêm một cục nợ đây này.

Thôi được rồi, bảo vệ thêm một người cũng không phải là không thể.

Kinh Hoàn không nói tiếp nữa, mặt lạnh như tiền đi về phía trước.

Tống Đồng thấy cậu không phản đối liền biết mình đã thành công. Cậu ta thở phào một hơi rồi đi theo Kinh Hoàn ra ngoài.

Quả nhiên sắc trời bên ngoài đã sáng bừng lên, ánh mặt trời xua tan một phần bóng tối. Nhưng căn nhà tổ này cực kì quái dị, rõ ràng sân trước không có gì che đậy mà vẫn âm u ẩm thấp khiến người ta sợ hãi như cũ.

Tống Đồng xoa cánh tay mũm mĩm của mình, theo sát từng bước đi của Kinh Hoàn, đi được một đoạn không nhịn được bèn hỏi: “Đại ca, bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy? Ôi, cũng không biết bốn người kia thế nào rồi?”

Kinh Hoàn ngó lơ cậu ta, tiếp tục đi thẳng tới trước cửa gian phòng phía tây bên trong nhà chính rồi gõ cửa.

Chỉ chốc lát sau, cửa được mở ra. Hai người hầu gái ló đầu ra nhút nhát nói: “Xin chào, ngài. . . cuối cùng thì ngài cũng tới rồi à?”

Ngày hôm qua lúc họ mở cửa đã lén lút nhét một tờ giấy vào trong tay người này, trên tờ giấy viết có bí mật quan trọng muốn báo cho cậu. Nào ngờ chuyện đầu tiên người này làm lại là đi ngủ!

Thực sự là chưa từng thấy có người nào như vậy. . .

Hầu gái vẫn đang oán thầm thì Kinh Hoàn đã lạnh lùng lên tiếng: “Tôi đói rồi, các cô chuẩn bị đồ ăn xong chưa?”

Kinh Hoàn bình thản nói ra nhu cầu của mình, còn hầu gái và Tống Đồng thì lại bị doạ sợ thêm một lần nữa.

Sau khi tiến vào phó bản, đầu tiên là đi ngủ thì cũng thôi đi, lại còn vừa rời giường đã đòi cơm ăn. Cậu đến đây để du lịch chắc?

Kinh Hoàn nhìn vẻ mặt dại ra của ba người, cũng không có ý định giải thích là cậu nhất định phải bổ sung thể lực đúng lúc. Có điều hành vi thể hiện sức lực dồi dào của cậu chắc cũng không giống người bình thường.

Hai người hầu gái ngơ ngác. Hóa ra người này tìm họ cũng chỉ là để đòi thức ăn thôi à? Thế còn tờ giấy thì sao?

Lẽ nào cậu lại vô tâm vô phế đến mức quên cả chuyện tờ giấy?

Một trong hai người hầu gái lúng túng đáp: “Cái này, đồ ăn vẫn chưa được chuẩn bị xong, chúng tôi sẽ làm ngay đây. . . Nhưng trước đó, chúng tôi có một việc muốn thương lượng với ngài. . .”

Kinh Hoàn đẩy cửa phòng của hai người họ ra, ngồi xuống một cái ghế tựa rồi nói: “Được, hai người nói đi.”

Động tác và thái độ của cậu tự nhiên thoải mái cứ như là chủ nhân thật sự của nơi này vậy.

Hai người hầu gái cạn lời, nhưng chẳng còn cách nào khác. Họ cố gắng điều chỉnh cảm xúc rồi tỏ vẻ vừa đau khổ vừa sợ hãi.

Người hầu gái trông lớn tuổi hơn nói: “Thưa ngài, thực ra trước khi mọi người đến đây đã từng có rất nhiều người đến nhà tổ này diệt quỷ vì số tiền thưởng kếch xù kia. Nhưng mà họ đều chết cả rồi. . .”

Kinh Hoàn xua tay nói: “Đừng vòng vo nữa, cứ nói thẳng cho tôi biết hai người muốn tôi làm cái gì đi.”

Hầu gái: “. . . . . .”

“Nói chung. . . quỷ quái nơi này đều đã bị một người khác khống chế. Cái gọi là nhiệm vụ mời người đến diệt quỷ chỉ là một âm mưu mà thôi. Ả lừa người vào nhà tổ để biến thành thức ăn nuôi dưỡng quỷ quái đấy. . . Ôi, lúc trước tôi cũng đã cảnh cáo mọi người rồi mà.”

Kinh Hoàn gật đầu hỏi: “Ả là cô Trình ư?”

Vừa nghe thấy hai chữ ‘cô Trình’ này, hai người hầu gái đã sợ run cả người lên, vẻ mặt hốt hoảng.

“Không được nói tên của ả ra! Ả sẽ nghe được đấy! Nếu ả biết chúng ta đang làm gì thì tất cả đều sẽ phải chết!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play