“Quỷ thai ư? Trong bụng con người kia thật sự có quỷ thai!”
Ở một căn phòng tăm tối nào đó bên ngoài phó bản, mấy bóng ma màu đen đứng túm tụm trước màn hình nhìn chằm chằm vào hình người trên đó, giọng nói hưng phấn gào thét chói tai.
“Câm miệng, yên tĩnh.”, một giọng nói trầm thấp vang từ phía sau doạ chúng lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Một người đàn ông không thấy rõ mặt đang ngồi trên sofa, lười biếng gác chân lên bàn trà. Gã chăm chú quan sát Kinh Hoàn trên màn hình TV.
Tuy bị những người khác nhìn chằm chằm bằng ánh mắt soi mói nghi ngờ nhưng con người đẹp đẽ kia lại chẳng thèm phản ứng gì nhiều, chỉ dịu dàng giơ tay xoa nhẹ bụng dưới của mình.
Thật thú vị. Cuối cùng cũng có một con người thú vị tới rồi. Đã mang quỷ thai mà vẫn bình tĩnh như vậy, thậm chí còn yêu thương thứ nguy hiểm chết người trong bụng kia nữa.
Lại thêm một kẻ đáng thương bị quỷ lừa, không biết là tên ác quỷ nào xảo quyệt như thế.
Người đàn ông kia hào hứng suy tư. Mọi sự chú ý của gã đều đổ dồn lên con người này.
Bên trong phó bản, những người khác nghe thấy lời của Bốc Đài Thanh xong đều trợn tròn hai mắt.
“Quỷ thai? Quỷ thai là cái gì?”
“Xem kìa! Đúng là bụng anh ta hơi phình lên thật!”
“Tức là trong bụng anh ta có cái gì đó hả? Khối u à?”
“Không, đó không phải là mấy thứ nhỏ bé như khối u đâu.”, Bốc Đài Thanh giải thích: “Quỷ thai là một loại ác quỷ cực kỳ âm tà. Thỉnh thoảng khi người và quỷ giao hợp, con người sẽ mang thai thứ này. Dù là nam hay nữ đều có thể mang thai. Quỷ thai sẽ điên cuồng hấp thu sự sống của người mang nó, đến lúc thời cơ chín muồi sẽ ăn cả nội tạng của cơ thể mẹ rồi xé rách bụng của người đó chui ra. Tình trạng của oàn bộ những người mang quỷ thai khi chết đi đều cực kì thê thảm.”
Thế nhưng. . . Bốc Đài Thanh nhìn bụng Kinh Hoàn, vẻ mặt y bỗng trở nên tham lam.
Khi còn sống, y quả thực cũng được xem như đạo sĩ. Y biết mặc dù quỷ thai đối với con người là thứ âm tà nhưng với người chết thì lại khác. Nếu như có thể ăn quỷ thai chưa trưởng thành thì loại quỷ mới chết như y sẽ có được nguồn sức mạnh to lớn. Đến lúc đó, cái phó bản này không thể làm khó dễ y được nữa. Y sẽ có thể dễ dàng thắng trò chơi để có được cơ hội sống lại!
Kinh Hoàn cảm nhận được sự ác ý trong mắt y, ánh mắt của cậu dần trở nên lạnh lẽo.
Bốc Đài Thanh giấu đi sự tham lam nơi đáy mắt, giọng điệu nghiêm túc nói: “Này người anh em, thấy cậu còn trẻ nên tôi có thể giúp cậu tiêu diệt quỷ thai. Chỉ cần cậu bỏ ra chút đỉnh thôi, có được không?”
Nhưng Kinh Hoàn vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lùng, hờ hững đáp: “Không cần.”
Bốc Đài Thanh trợn mắt kinh ngạc. Theo lý mà nói, lẽ ra người này nên khóc lóc, hoảng hốt quỳ xuống dưới chân y cầu xin cứu mạng và cảm ơn mới phải. Sao người này lại. . .
“Cậu đã nghĩ kỹ chưa? Tôi đoán có lẽ quỷ thai trong bụng cậu đã được chín tháng rồi. Chỉ còn ba tháng nữa là đến kỳ trưởng thành của nó. Đến lúc đó cậu sẽ chết rất thảm đấy! Thực ra bây giờ cậu cũng cảm thấy mệt mỏi, tinh thần kém thể lực kém đúng không? Tôi thấy nãy giờ cậu cứ ngồi lỳ ở chỗ kia, chắc là không đứng lên nổi nữa chứ gì.”
“Đúng vậy.”, Kinh Hoàn lười nhác nói, vẫn không hề tỏ ra căng thẳng. Thậm chí cậu còn đút tay đang xoa bụng vào túi áo gió, ung dung nói: “Vậy nên bây giờ tôi muốn đi nghỉ ngơi, không đi cùng các người đâu.”
Theo động tác của cậu, vạt áo gió bị hất ra. Phần bụng dưới hơi phình lên cũng hoàn toàn lộ ra ngoài, độ cong không quá lớn. Nếu là người khác dù là nam hay nữ phải mang dáng vẻ như vậy đều sẽ rất khó coi. Nhưng đổi lại là cậu lại không đem lại cảm giác quá kì quái, thậm chí nó còn làm dịu đi khí chất lạnh lùng trên người cậu nữa.
Bốc Đài Thanh không thể khống chế được nét mặt của mình. Y vừa kinh ngạc vừa tức giận chửi ầm lên: “Đầu óc cậu có vấn đề à? Cậu đúng là muốn chết! Đi theo tôi thì ít nhất cậu còn có thể giữ được cái mạng đấy!”
“Không cần, tôi cũng không dám để người mang tội giết người giúp mình đâu.”
Nói xong, cậu chậm rãi bước lên bậc thang rồi nói với cặp đôi đang hoang mang ngơ ngác trên bậc thang: “Tránh đường dùm cái.”
Tống Kiên Khải và Triệu Tâm Manh cuống quýt tránh sang một bên, ngờ ngợ nhìn phần bụng dưới hơi nhô ra của cậu với vẻ mặt hoảng sợ.
Kinh Hoàn không thèm để ý đến họ. Cậu tới gần quan sát cánh cửa lớn màu đỏ ngòm kia một lúc rồi dứt khoát giơ tay gõ mạnh hai cái.
“Cốc cốc.”
Trong không gian lặng ngắt như tờ, tiếng gõ cửa trầm đục vang lên rõ mồn một. Những người còn lại đều không ngờ cậu to gan lớn mật tới vậy, dám gõ vào cánh cửa lớn vừa nhìn đã biết không bình thường này.
Mấy người đứng cách cánh cửa gần nhất lập tức hốt hoảng tránh ra xa, chỉ sợ đột nhiên có một con quỷ nào đó chui ra từ bên trong lao tới làm thịt mình.
Bốc Đài Thanh cay cú mắng: “Loại người chơi mới lỗ mãng này chắc chắn sẽ phải chết đầu tiên. . .”
“Cọt kẹt!”, cánh cửa gỗ sơn đỏ kia phát ra tiếng động khiến người ta lạnh sống lưng rồi hé ra một khe nhỏ. Bên trong có một tia sáng màu đỏ mờ ảo loé lên.
Mọi người hít sâu một hơi, căng thẳng nhìn chằm chằm vào khe cửa. Có hai cô gái mặc quần áo của người hầu ló mặt ra ngoài, tay cầm côn điện.
Vẻ mặt của họ cực kì căng thẳng, đến khi nhìn thấy Kinh Hoàn đứng ngoài cửa thì ngẩn người.
Kinh Hoàn nhìn họ hai giây, cất giọng lạnh lùng nhưng lễ phép nói: “Xin chào, tôi là người nhận nhiệm vụ tới diệt quỷ.”
Lúc này hai cô hầu kia mới hoàn hồn lại, ngượng ngùng cúi đầu đáp: “Thật xin lỗi, nhưng. . . ngài thật sự đến đây để diệt quỷ sao?”
Dáng người Kinh Hoàn hơi gầy, gương mặt tuyệt đẹp. Trông cậu giống một vị khách du lịch lạc đường hơn là kẻ liều mạng đến diệt quỷ.
Cậu gật đầu nhìn đối phương rồi hỏi: “Đúng vậy, cô có thể giới thiệu qua tình hình ở nơi này không?”
Những người khác thấy không có nguy hiểm gì mới chậm rãi tới gần, muốn nghe xem họ đang nói gì. Bốc Đài Thanh bị vả mặt, xấu hổ mặt đỏ rần lên, lặng lẽ đi theo cuối cùng, không nói năng gì cả.
Hầu gái giải thích cặn kẽ: “Nơi này là nhà tổ của nhà họ Trình, tổ tiên sống nhờ nghề điều khiển quỷ, hiện tại đã dần dần sa sút. Thế nhưng ở trong nhà tổ này vẫn còn rất nhiều quỷ quái bị phong ấn, mà cô chủ của chúng tôi. . . Cô ấy muốn bán nhà tổ, nhưng nếu không diệt trừ hết quỷ quái bên trong thì không thể bán được. Vậy nên cô ấy mới bỏ ra số tiền lớn mời người đến diệt quỷ.”
Chắc hẳn đây chính là bối cảnh của phó bản này, còn họ chính là những người chơi bị ép tới đây diệt quỷ. Xem ra yêu cầu của phó bản trò chơi này rất rõ ràng, chính là phải diệt quỷ.
Kinh Hoàn thầm tự hỏi, cúi đầu thoáng nhìn vẻ mặt sợ sệt xoắn xuýt của hai cô hầu.
“Hai người còn muốn nói gì nữa à?”, cậu hỏi.
Bọn họ run lên một cái, đồng loạt liếc nhìn toà nhà phía sau, dường như là sợ thứ gì đó ở bên trong. Họ lại tỏ vẻ do dự hồi lâu, cuối cùng lí nhí nói: “Các vị. . . Các vị đã suy nghĩ kỹ chưa? Các vị vẫn không nên tới đây thì hơn. . .”
“Ái chà, xem ra mọi chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài rồi.”
Kinh Hoàn nhìn vào bên trong. Toà nhà được xây dựng theo phong cách tứ hợp viện* thời xưa. Ngay sau cánh cửa có một mảnh đất trống nhỏ đối diện với ảnh bích**. Từ trước đến nay, các bức tranh được điêu khắc trên ảnh bích đều mang ý may mắn, chủ nhà này lại điêu khắc hình ảnh của trăm loại ma quỷ khiến người ta không khỏi sợ hãi.
*Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông – Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.
**Ảnh bích: Bức tường điêu khắc hình ảnh phong cảnh đẹp mắt, coi như một lối trang trí.
Quả nhiên là nhà trong trò chơi kinh dị. Đây là đang báo hiệu cho khách biết nơi này không phải là chỗ tốt đẹp gì.
“Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác.”, Kinh Hoàn bình tĩnh hỏi: “Có thể đi vào không?”
Hai cô hầu gái thấy không khuyên nổi nữa, đành phải mở cửa đón mọi người vào.
Một đám người nối đuôi nhau đi vào trong. Giây phút ấy, cảnh tượng bên trong nhà tổ lập tức thay đổi. Bóng tối bao trùm xung quanh biến mất, bầu trời trông như vừa mới tờ mờ sáng. Khi đám người ngẩng đầu lên có thể trông thấy ánh mặt trời toả rực rỡ trên bầu trời. Nhưng sự xuất hiện của ánh sáng vẫn không thể xua tan được luồng khí âm u lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy sợ hãi ở trong ngôi nhà này..
Sau khi đi qua thùy hoa môn* tới nhà chính của tứ hợp viện, cảm giác lạnh lẽo lại càng trở nên rõ ràng. Kinh Hoàn quan sát xung quanh, trông thấy cây cối chết héo khô, bích họa mờ ảo không rõ, đồ trang trí méo mó vặn vẹo, cái nào cũng có thể khiến người ta sợ hãi lạnh cả sống lưng.
* Thùy hoa môn là một loại cửa có hình thức đẹp đẽ để ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện.
Ngoài những thứ này ra thì căn nhà tổ này có bố cục y hệt một toà tứ hợp viện bình thường, chỉ là diện tích lớn hơn mà thôi. Hai bên nhà chính còn có cửa hông dẫn tới các toà viện khác nhau.
Hầu gái dừng lại ở nhà chính, run rẩy xoay người lại nói: “Hoan nghênh các vị tới nhà tổ của nhà họ Trình. Chắc hẳn các vị đều đã biết nội dung nhiệm vụ rồi, xin các vị hãy mau chóng hoàn thành nhiệm vụ. . . nếu không cô chủ sẽ tức giận. Phòng ở cho các vị ở toà viện phía tây, chúng tôi sẽ mang bữa ăn đến đúng giờ. Các vị có thắc mắc gì có thể hỏi chúng tôi, hoặc cũng có thể tới gian nhà phía sau nhà chính kia tìm cô chủ. . . Nhưng nếu đi tìm cô chủ. . . thì mong các vị . . . cẩn thận cả lời nói và việc làm.”
Hầu gái nói xong câu cuối cùng, cơ thể càng run rẩy dữ dội, vẻ mặt hoảng sợ như gặp phải thứ gì kinh dị lắm.
Phản ứng của người hầu gái này đã ám chỉ rất rõ ràng, đây là thời cơ tốt để moi tin tức!
Bốc Đài Thanh đứng lẫn trong đám người không hề lên tiếng mà lặng lẽ tìm kiếm thời cơ. Hiện giờ những người khác đều không tin tưởng y. Hành động một mình trong phó bản cần đến sự hợp tác là chuyện rất đáng sợ, y nhất định phải khiến những người khác tin tưởng mình thêm lần nữa, ít nhất cũng phải tổ chức được một đội người hành động cùng nhau.
Nghĩ tới đây, y căm hận lườm Kinh Hoàn một cái rồi chen đến trước mặt cô hầu gái.
Y hỏi: “Hai người đang sợ cái gì à?”
Các hầu gái rùng mình, hốt hoảng lắc đầu nguây nguẩy.
Bốc Đài Thanh cười giả lả: “Không sao đâu, chúng tôi đến đây là để diệt trừ ác quỷ, bảo vệ người thường. Vậy nên chúng tôi cũng sẽ bảo vệ hai người…”
Nào ngờ sau khi y nói câu này, hai người hầu gái lại càng sợ hãi hơn, liên tục liếc mắt về phía sau nhà chính cứ như bên đó có kia có thiên tai thú dữ gì vậy.
Sao hai con NPC này đến rắm cũng không dám đánh thế này?
Bốc Đài Thanh vô cùng sốt ruột. Y muốn hỏi thêm nhưng lại bị người khác nói chen vào.
“Quỷ quái trong nhà tổ này ở đâu? Hình như nãy giờ tôi chẳng thấy đâu cả?”, Kinh Hoàn chợt lên tiếng. Giọng cậu không lớn nhưng rất êm tai, vừa cất tiếng đã thu hút sự chú ý của hai người hầu gái kia.
Họ ngoan ngoãn trả lời: “Quỷ quái xuất hiện cùng bóng tối, thời gian ban ngày ở nơi này rất ngắn, xin mọi người cẩn thận.”
Kinh Hoàn gật đầu rồi hỏi tiếp: “Ý hai người là bây giờ vẫn còn thời gian để nghỉ ngơi đúng không? Xin hỏi các cô đã chuẩn bị phòng cho khách chưa?”
Hầu gái và những người khác: . . . ?
Chẳng lẽ ý họ không phải là thời gian cấp bách, phải tranh thủ thời gian điều tra thăm dò sao? Làm sao lại thành vẫn còn thời gian nghỉ ngơi được?
Bốc Đài Thanh kinh ngạc nói: “Cậu còn muốn nghỉ ngơi à? Bình thường khi vừa mới tham gia phó bản sẽ không gặp nguy hiểm ngay đâu. Đây chính là thời gian tốt nhất để điều tra đấy!”
Nhưng Kinh Hoàn lại mắt điếc tai ngơ, sau khi nghe hầu gái nói là phòng khách ở toà viện phía tây thì lập tức cất bước rời đi. Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau rồi theo phản xạ cũng chuẩn bị đi theo.
Bốc Đài Thanh cắn răng kêu lên: “Mấy người cũng lên cơn theo cậu ta đấy à? Giờ này đi nghỉ ngơi để trời tối chịu chết à? Cậu ta vốn không biết cách chơi trò chơi này, hơn nữa hiện giờ cậu ta còn đang mang quỷ thai trong bụng. Mấy người đi theo thì cẩn thận bị thứ trong bụng cậu ta xé nát đấy!”
Câu nói này khiến những người khác sững lại, họ bắt đầu chần chừ.
Bấy giờ, Kinh Hoàn đã đi qua cửa hông để vào toà viện phía. Nơi này cũng âm u lạnh lẽo như nhà chính, tro bụi rải đầy đất, khắp nơi là cành khô lá héo. Chính giữa có một khu nhà nhỏ, xung quanh là một hành lang uốn khúc nối liền các gian phòng ở mọi hướng lại với nhau.
Kinh Hoàn vừa mới đặt chân vào toà viện phía tây thì phía sau bỗng có tiếng bước chân vội vã truyền đến. Cậu quay đầu nhìn lại, trông thấy một anh chàng mập mạp quen mắt.
“Ồ, hóa ra cậu đang ở đây à?”, Kinh Hoàn nhìn cậu ta nói.
“Tôi vẫn luôn ở đây mà! Còn ở ngay cạnh anh đấy. Lúc anh đi không nhìn thấy tôi sao?”, anh chàng mập mạp buồn bực trả lời.
Cậu ta chính là anh chàng mập mạp mà Kinh Hoàn gặp ở trạm xe buýt lúc trước. Hai người cùng rơi xuống sông, cùng tỉnh lại trong trò chơi quỷ dị này. Nhưng anh chàng mập mạp vẫn luôn yên lặng không nói lời nào, co rúm ở trong góc cứ như kẻ vô hình, hầu như đều bị mọi người lờ đi.
Kinh Hoàn cẩn thân nhớ lại một lúc: “Ồ, cậu tên là gì?”
“Tôi là Tống Đồng. . .”, giọng của cậu ta không được bình tĩnh cho lắm.
Kinh Hoàn gật đầu, lạnh nhạt đáp lại một tiếng: “Chào cậu.”, rồi lại tiếp tục xoay người đi về phía trước. Nhưng tiếng bước chân sau lưng vẫn vang lên ngay sau lưng cậu.
“Cậu đi theo tôi làm cái gì?”
Tống Đồng cuống quýt dừng bước. Hình như cậu ta vẫn còn hơi sợ Kinh Hoàn, vô thức tóm chặt quần áo, do dự một chút rồi hỏi: “Khi ở trạm xe buýt anh đã nhắc nhở tôi đừng lên xe. Có phải anh biết là sẽ xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.”, Kinh Hoàn nói xong thì quay lưng đi thẳng, không thèm để ý đến cậu ta nữa.
Cậu thực sự cực kỳ mệt mỏi, cả một buổi tối không được nghỉ ngơi còn đang thai nghén, cả thể lực và tinh thần đều bị tiêu hao rất nhiều. Nơi này rất nguy hiểm, nhưng nếu không nghỉ ngơi thì chút nữa cậu cũng chẳng còn sức lực để điều tra.
Cậu đi thẳng về phía nhà chính trong toà viện, nào ngờ tiếng bước chân phía sau lại “bịch bịch” theo đuôi.
Kinh Hoàn sầm mặt đi đến trước cửa phòng. Sau khi đánh giá sơ qua một lượt, xác định bên trong không có nguy hiểm, cậu nhanh chóng mở cửa đi vào rồi đóng cửa lại.
Nhưng thân thể mập mạp của Tống Đồng lại vô cùng linh hoạt. Cậu ta thò cái mặt tròn xoe vào trong, bị cửa kẹp chặt đến mức kêu la oai oái.
“Cậu. . . muốn chết hả?”, Kinh Hoàn đã không còn kiên nhẫn nữa. Sát ý lạnh lẽo bao trùm trên khuôn mặt đẹp đẽ của cậu, nửa mặt cậu chìm trong bóng tối.
Tống Đồng sợ hết hồn, nhưng vẫn kiên trì chen vào trong khe cửa, khó nhọc nói: “Xin anh cho tôi đi theo với! Xin anh đấy!”
Kinh Hoàn không nhịn được nói: “Người bên kia nhiều hơn, cậu đi với họ đi.”
Tống Đồng trả lời: “Tôi cảm thấy anh lợi hại hơn. Anh là người tốt, còn từng nhắc nhở tôi đừng lên xe nữa. . . Tuy rằng tôi đã không chịu tin.”
“Ha ha.”, Kinh Hoàn đột nhiên cười gằn hai tiếng, cằm hơi ngẩng lên.
Đột nhiên, cậu nở một nụ cười cực kỳ độc ác, trông cứ như mỹ nhân rắn độc đang thè lưỡi cắn người vậy.
“Tôi không phải loại người tốt lành gì đâu. Tên thầy bói kia nói cũng không sai. Báu vật nhỏ trong bụng tôi cực kỳ âm tà đáng sợ, để nuôi sống bé mà tôi đã phải bỏ ra rất nhiều công sức đấy. Cậu thử đoán xem tôi đã làm cái gì nào?”
Nói rồi cậu giơ ngón tay thon dài nâng cằm Tống Đồng.
Giọng Tống Đồng bắt đầu run rẩy: “. . . Cái, cái gì. . .”
Khoé miệng Kinh Hoàn nhếch cao hơn, tràn đầy ác ý nói: “Báu vật nhỏ nhà tôi nói, trông cậu da mỏng thịt mềm, có vẻ rất ngon miệng. . .”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Doanh cún: Lại là một con người bị ác quỷ đùa giỡn. Hừ, không biết là tên trâu bò nào lại có thể bắt được mỹ nhân như thế này!
Sâu mèo: Cậu thực sự là tên công ngốc nhất mà tôi từng viết đấy (ánh mắt thương tiếc.jpg)
Doanh cún: ? ? ?