10.

Sau khi ở bên Yến Húc, tôi phát hiện ra anh ấy thực sự rất nghèo, nghèo tới mức phải đi giao đồ ăn vào thời gian rảnh.

Đương nhiên là tôi không tận mắt chứng kiến, là do một bạn nữ lớp bên cạnh kể cho tôi nghe, nhưng nói | thật, tôi không tin cho lắm.

Chỉ cần tưởng tương hình ảnh mà Yến Húc mặc bộ | đồng phục giao hàng, đội trên đầu chiếc mũ bảo hiểm tai thỏ với cái khí chất của anh thôi đã khiến tôi bật cười rồi.

Ha ha ha!

“ Không sao đâu, tôi đã nói chăm sóc anh ấy thì nhất định sẽ làm đúng như lời mà tôi nói. Nhưng chuyện này mới mẻ quá, tôi nói chuyện này với anh ấy sau.”

Tôi biết dạo này anh ấy khá bận, tôi cũng chỉ muốn cho anh thêm một chút thời gian để làm quen dần, sợ tôi chủ động quá sẽ khiến anh ấy chạy mất.

Vì cơ bản mối quan hệ của chúng tôi ngay từ đầu cũng là do tôi chủ động ép buộc anh.

Tôi biết anh từ khá lâu, kể từ lúc anh chưa biết tới sự tồn tại của tôi.

Đêm hôm đó, trong con hẻm tối, tôi nhận ra anh bởi mái tóc màu xám khói, đặc biệt dễ nhận ra.

Anh giẫm chân lên một người khác, không đợi đối phương kịp phản ứng, anh để túm lấy cổ áo của đối phương, nhấc thẳng đứng người kia lên, ấn mạnh vào tường, âm thanh của nằm đấm không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho người đứng đầu ngõ là tôi nghe thấy.

“Nếu tao còn thấy mày bắt nạt bà ấy thêm một lần nữa, thì gặp ở đâu tao đánh mày ở đó."

Người đàn ông bị anh đấm vội vã gật đầu lịa, rồi nhân lúc anh không để ý mà dùng hết sức lực bỏ | chạy.

Tôi sợ đến mức vội nấp sau thùng rác, sợ anh nhìn thấy sẽ đấm cả tôi,

May là anh không để ý tới tôi.

Anh chỉ đưa tay lên tường vài lần, trong không khí tràn ngập mùi má.u tanh.

Lau xong, anh chậm rãi đi bằng qua đường, đến gần một bà cụ, rút từ trong ví ra vài tờ tiền màu đỏ, nhẹ nhàng bỏ vào trong bát trên tay bà cụ, nói nhỏ gì đó rồi rời đi.

Sau đó, tôi luôn gặp được anh ở chỗ của bà cụ sau giờ học.

Anh ngồi trên một chiếc ghế đẩu cạnh bà cụ nhìn dòng người qua lại. Bà cụ dường như chỉ đi vòng quanh chỗ đó, nhưng chỉ cần bà vượt qua một ranh giới nhất định, anh sẽ lên tiếng để nhắc nhở bà.

Lần tiếp theo tôi gặp lại anh, chúng i từ người xa lạ đã trở thành bạn cùng lớp, anh ngồi trước mặt tôi, tôi lại càng tò mò về anh hơn.

Anh nhuộm tóc về lại màu đen, mặc lên người chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, trông không còn vẻ hung dữ như hôm ở trong ngõ nhỏ, vẻ sắc lạnh trên mặt cũng không còn nữa.

Kể từ khi anh chuyển tới, kẹo và đồ ăn vặt vị dâu sẽ luôn xuất hiện trên bàn học của tôi.

Trước đây, tôi còn tưởng đó là do bạn trai cũ lén lút mua cho mình, nhưng mãi đến khi tôi đeo đôi kính áp tròng đặc biệt này đi học, tôi mới phát hiện ra kẹo đó là do Yến Húc mua.

Nhưng mà anh ấy đúng là cái đồ độc mồm độc miệng, ví dụ như khi tôi vẫn còn quen bạn trai cũ, anh sẽ liên tục lầm bầm trong lòng với tôi mấy lời kiểu:

“ Thắng đó ở bên em chỉ vì tiền, sao mà em ngu. ngốc thế?"

“Thắng đó thì có điểm gì tốt? Ngoại hình không đẹp, thành tích học tập không tốt, từ trên xuống dưới không một ưu điểm nào. Tại sao em lại chọn hắn?"

“Nếu không phải vì em, tôi nhất định sẽ đánh cho hắn một trận.”

“ Diệp Tịnh Lê, em có thể để ý tới tôi một chút không, em có thể chia tay thắng đó đi được không, em có thể thích tôi không?”

“Cậu ta chỉ là đồ dối trá. Em nói là em đã chia tay với cậu ta rồi, vậy mà chia tay rồi em vẫn nhận sữa đậu này của cậu ta. Em cũng là đồ dối trá.”

Nghe mấy lời này dường như anh ấy oan ức như thể tôi đã bắt nat anh ấy vậy!

Tôi cũng biết lý do mà anh đánh người trong ngõ đêm đó là do bà cụ lang thang bên đường.

Tối nào anh cũng bắc ghế ngồi bên cạnh bà cũ, cũng là sợ bà cụ bị người khác bắt nạt.

Ở trường dường như có rất nhiều người thích anh, nhưng tôi biết thừa, anh sẽ không bao giờ cho người mà anh không thích cơ hội.

Dường như anh rất rất thích tôi, thích đến mức mà thà tự mình chịu thiệt cũng không nỡ mằng tôi.

11.

Chủ nhật, tôi tìm thấy Yến Húc theo địa chỉ mà bạn cùng lớp lén lút đưa cho.

Đứng từ xa tôi đã thấy anh đang ngồi trên chiếc xe điện ăn bữa trưa đóng hộp, dù mặc bộ đồng phục của công ty nhưng vẫn không thể giấu được vẻ đẹp trai của anh.

Trán anh lấm tẩm đổ mồ hôi, ăn được vài miếng, anh ngước đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy tôi.

“Sao em lại tới được đây?”

Vừa dứt lời, anh nhanh chóng đóng hộp cơm trên tay, đứng phắt dậy dắt tay tôi vào sảnh công ty.

Nhóm người đang đứng trong sảnh mắt chữ A mồm chữ 0 nhìn tôi.

“Tiểu Húc, cô bé này là bạn gái của cậu hả?”

Anh vẫn nằm tay tôi trả lời: “ Đúng vậy, bên ngoài trời nóng quá nên tôi dẫn cô ấy vào trong nghỉ ngơi.

Anh đi một mạch tới trước điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ từ 16 độ lên 24 độ, đặt điều khiển xuống rồi vây tay gọi tôi: “ Lê Lê, mau lại đây.”

Tôi choáng váng, đây là lần đầu tiên anh gọi tôi thân mật như vậy.

Không biết anh tìm đâu ra chai nước lọc, mở nắp đưa cho tôi:

“Ngoài trời hôm nay tận 40 độ, sao em lại đến

đây?"

Anh cau có hỏi tôi.

Tôi hơi chán nản, tôi cũng biết trời nóng chứ, nhưng mà tôi cũng không hiểu tôi nghĩ gì mà lại chạy tới đây.

“Em có nóng hay không?”

Anh giúp tôi cởi áo chống nắng, rút khăn giấy ướt từ trong túi ra lau mồ hồi cho tôi.

Cảm giác mát lản trên cổ khiến tôi run lên vì rùng | mình.

Nhưng vừa mới lùi một bước đã bị anh kéo tay lại.

“Yên nào, chờ một chút.”

Trong sảnh có nhiều người như vậy, anh không biết ngại sao????

Chúng tôi đứng quá gần nhau, hơi thở của anh thỉnh thoảng phả vào cổ tôi, bỏng rát.

“ Không thể cứ đứng trước điều hòa mãi được. Áo | của em ướt đấm mồ hôi, còn mắc nữa sẽ ốm mất. Em mặc áo khoác của tôi đi.”

Tôi gật đầu.

Đang định nói vài câu với anh thì chuông điện thoại của anh vang lên cắt ngang ý định của tôi.

Anh vừa ra ngoài thì mọi người trong sảnh lập tức ồn ào trêu chọc tôi:

“ Cô bé, cô bé làm thế nào để tán đổ thắng nhóc Yến Húc vậy? Nhất định phải quý trọng thắng nhóc đấy nhé!"

“ Đúng vây, tôi đi làm việc nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy một cậu học sinh vẫn còn đang đi học mà có năng lực như vậy!!!”

“ Trước đây tôi còn tưởng gia đình thằng nhóc đó gặp khó khăn nên phải đi làm, đến sau này mới biết hóa ra đi làm chỉ để kiếm thêm tiền tiêu vặt mà thôi!”

“Hai đứa mà chia tay thì nhớ thông báo với chú nhé, ở nhà chú vẫn còn một cô con gái tầm tuổi hai đứa!"

“ Mọi người nói đúng đấy, em phải trân trọng anh, có biết không?”

Quay đầu lại, không biết Yến Húc đã đứng cửa từ bao giờ.

Anh đi về phía tôi, cầm chiếc áo chống nắng của tôi trên ghế rồi nhỏ giọng nói:

“Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

Tôi ngơ ngác, giờ mới nhớ ra mục đích mà mình tới tìm anh, vội vàng giữ chặt tay anh lại.

“Từ từ, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

Anh dắt tay tôi dẫn ra ngoài.

“ Vừa đi vừa nói với anh cũng được.”

Khi đi ngang qua chiếc xe điện của anh, tôi đứng sững lại.

Anh lập tức nhận ra, quay đầu lại nhìn tôi: “ Em muốn đi xe điên sao?”

Ah? Được đi sao?

Ngoan, để hôm khác anh cho em đi xe điện. Hôm nay trời nắng quá, chúng ta đi ô tô có được không? Lần sau anh đi xe điện sẽ đưa em đi cùng.”

Aaaaaa, ai cứu tôi, sao anh lại giỏi thả thính người khác thế!!!!

12.

Vừa lên xe, tôi lập tức rút từ trong ví ra chiếc thẻ phụ mà tôi đã chuẩn bị từ trước.

Anh liếc nhìn tôi, nhìn xuống tấm thẻ trên tay tôi, rồi duỗi tay nắm lấy bàn tay đang cầm thẻ của tôi.

“Nghe lời anh, mau cất đi”

“Nhưng mà...."

“Lê Lê, anh không cần.”

Nhưng mà tôi thực sự không muốn thấy anh phải làm việc vất vả như thế, đặc biệt là khi biết rõ anh đi làm vì kiếm tiền mua đồ ăn vắt cho tôi.

“Nhưng anh làm việc rất vất vả.”

Anh nhướng mày, cong môi mỉm cười.

“ Em đang xót anh hả?”

Mặt tôi đỏ ửng: “ Có một chút....”.

Làm ơn đi, chú tài xế vẫn còn đang lái xe đấy, anh có thể kiềm chế, tém tém lại một chút được không.

Yến Húc cười toe toét: “ Em quan tâm anh thì cứ nói thẳng, chú tài xế nói có đúng không?”

Chú lái xe nhìn chúng tôi qua gương chiếu hậu, cười ngượng ngùng: “Đúng vậy, cô gái à, bạn trai của cháu đẹp trai quá, nhận định phải giữ thật chặt nhé. Thời nay tìm được bạn trai mà đẹp trai như thế này thật không dễ dàng.....

“ Được rồi, chú không cần nói nữa." Yến Húc nhìn tôi cười ẩn ý: “ Em chỉ cần nhớ kỹ mấy lời đằng trước là được.

Chuẩn bị xuống xe, tôi đang loay hoay định quét mã để trả tiền thì Yến Húc đã nhanh tay rút từ trong ví ra tờ 100 tê đưa cho chú lái xe.

“Không cần trả lại đâu, coi như cháu mời chú ăn keo."

“Kẹo gì cơ?” Tôi bối rối.

“Chú ấy thích ăn kẹo, có phải không?”

Chú lái xe gật đầu liên tục: “ Đúng đúng, chú rất thích đồ ngọt.”

Cho tới khi chúng tôi xuống xe rồi, chú lái xe vẫn không quên chúc chúng tôi trăm năm hạnh phúc, sau này sinh một đứa nhóc thật mập mạp, thật đáng yêu....…

Tôi cam đoan mấy lời này của ông chú chắc chắn là do tiền thừa mà Yến Húc cho chú ấy.

Anh đưa tôi về tân cửa nhà.

Tôi đang định chào tạm biệt anh thì anh bất chợt nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào trong phía bóng râm.

Nếu mà mấy bạn cũng có ở đây, nhất định cũng sẽ nghe thấy hơi thở dồn dập của anh giống tôi.

“Lê Lê, anh muốn hỏi em một chuyện.”

Tôi mở to mắt nhìn anh: “ Có chuyện gì thế?"

“ Anh hôn em, có được không?”

Sao anh hỏi trực tiếp như vậy? Có sớm quá không????

Thấy tôi do dự, vẻ cô đơn hiện rõ trong mắt anh.

“Nhưng mà.....”

Thành thật mà nói, tôi thực sự không biết hôn như thế nào, vì tới tận bây giờ thì tôi vẫn còn nụ hôn đầu mà huhuhu.

Trước đây khi tôi ở bên ban trai cũ, anh ta rất nhiều lần cố gắng muốn hôn tôi, nhưng tôi đều cố tình tránh né, không biết tại sao, tôi chỉ đơn giản là không muốn hôn anh ta mà thôi.

Thế nên khi Yến Húc đột ngột hỏi, tôi hơi bối rồi.

Không chờ tôi kịp phải ứng, một nụ hôn như chuồn | chuồn lướt nước đã in trên môi tôi, anh nhanh chóng rời đi, nhưng lại rời lên sát tai tôi, thì thầm: “ Nu hôn đầu sao?”

Tôi không trả lời, chỉ chớp chớp mắt hai lần để thay câu trả lời.

“Đây cũng là nụ hôn đầu của anh.”

Ahhhh!!!! Anh đang nói xà lơ cái gì vậy???

Tôi xấu hổ che mặt lại, vừa quay người định chạy vào nhà thì đã thấy mẹ tôi đang dựa vào cửa cười hớn hở nhìn chúng tôi.”

13.

“Tôi!!!!”

Tôi thấy mẹ tôi lôi điện thoại ra “tách tách” vài tiếng, giống như chụp lại tang chứng vật chứng rồi gửi cho ai đó.

Một phút sau, tôi thấy mẹ vui vẻ gọi điện thoại cho người ta: “Ôi, chị ơi, lễ đính hôn của hai đứa nhỏ tổ chức vào ngày nào thì tốt nhỉ?”

“Khổ công hai chúng ta lo lăng bấy lâu nay, hóa ra hai đứa nhóc đã ở bên nhau từ khi nào rồi.”

Mẹ lia mắt qua chúng tôi, tiếp tục nói chuyện:

“Hay là chị thấy em nói thế này có được không, hai ngày nữa chúng ta gặp nhau bàn bạc rõ hơn về lễ đính hôn của hai đứa nhỏ được không?”

“Quyết định vậy đi, hai ngày nữa gặp nhau rồi chúng ta nói tiếp."

Tôi ngơ ngác quay đầu đã thấy Yến húc nhếch khóe miệng lên cười.

“ Anh cười gì vậy?”

Anh cúi đầu nhỏ giọng: “ Nếu em không muốn đính hôn sớm như vây, anh có thể bảo me lùi lai sau?”

“Nếu em nói em không muốn thì sao?”

Trong nháy mắt, ánh sáng trong mắt anh như thủy triều rút đi, vẻ mặt cũng đầy cô đơn.

Tôi vội vàng nằm tay anh: “ Anh đừng tức giận, em chỉ nói đùa thôi.”

Anh ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi hỏi: “ Em có muốn đính hôn như dự định của mẹ không?"

“Em nghĩ bây giờ đính hôn thì hơi sớm. Hay là chúng ta chờ đến khi chúng ta tốt nghiệp đại học, anh thấy có được không?”

Yến Húc tựa đầu lên vai tôi, tay anh vẫn ôm chặt eo tôi. Thế mà vừa nghe tôi nói xong lập tức buông tôi, lùi lại một bước.

Sao anh lại tức giận nữa rồi?”

“ Sao vậy anh?” Tôi bối rối “ Em thấy chúng ta thật sự vẫn còn rất trẻ.”

Vừa ng ng mặt lên đã thấy mắt anh đỏ hoe, giống như sắp khóc.

“Anh đừng khóc mà, có được không? Em đồng ý, chúng ta cứ đính hôn theo thời gian mà me đã định, được không?”

Giây tiếp theo, anh ng ng đầu lên nhìn tôi, giọng khàn khàn: “ Em mau hứa đi. Hứa rằng nếu em dám lừa anh thì anh sẽ không bao giờ thèm để ý đến em nữa."

“Đừng khóc, em sẽ không lừa anh mà.”

Sao giờ tôi mới phát hiện ra là chiếc người yêu tôi dính người thế này nhỉ? Tôi nhớ rõ mối quan hệ của chúng tôi mới được một tuần mà huhu.

13.

Bước vào cửa, me nóng lòng hỏi tôi: “ Yến Húc| đâu?"

“Đi giao đồ ăn rồi ạ.”

Tôi thay giày, chuẩn bị êm xuôi chuồn về phòng, nhưng mà chiếc mẹ làm sao có thể để tôi đi, mẹ kéo thắng tôi xuống ghế sofa, nhét vào lòng tôi đĩa trái cây.

Mẹ bình tĩnh, trước khi mẹ muốn hóng hớt chuyện của con, có phải mẹ nên kể về câu chuyện của mẹ với mẹ Yến Húc trước không, cả câu chuyện đính hồn từ nhỏ là như thế nào?”

Mẹ tôi không chút giấu giếm, kể tường tận câu chuyện cha mẹ tôi đã hợp tác với cha mẹ Yến Húc như thế nào, rồi trong chuyến dã ngoại của hai gia đình thì tôi và anh đã gặp nhau trong hoàn cảnh éo le ra sao. Cụ thể là Yến Húc đang mải chơi thì ngã xuống sông, còn đứa mồm to là tôi khi nhìn thấy Yến Húc ngã đã la hét thất thanh gọi người lớn đến như thế nào.

Nói chung là, theo lời kể của mẹ tôi thì mẹ của Yến Húc nhìn đâu cũng thấy tôi rất thuận mắt, mẹ tôi thì không cần nói, vậy nên hai bà mẹ đã định hôn cho chúng tôi từ nhỏ. Nhưng mà sau đó việc kinh doanh của gia đình Yến Húc tập trung ở nước ngoài, gia đình anh cũng mới về nước cách đây không lâu.

Tôi đang tưởng tượng cảnh tôi và anh gặp nhau khi còn nhỏ như thế nào.

Từ từ, nếu như vậy thì, tôi lớn hơn anh 2 tuổi????

, vậy mối quan hệ giữa chúng tôi là mối quan hệ phi công lái máy bay bà già ư?

14.

Ngày hôm sau đến trường, tôi tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy Yến Húc đâu, ngược lại lại gặp ngay tên bạn trai cũ.

Trông anh ta có vẻ không ổn lắm, cơ mà cũng chẳng liên quan gì tới tôi.

Tôi đang định quay người rời đi thì anh ta đã phi lên chặn trước mặt tôi.

“Thật ra từ lâu cô đã thích thằng đó rồi đúng không?"

“Cho nên, từ đầu đến cuối cô chỉ coi tôi là đồ chơi thôi đúng không, cô xem tôi diễn trò hề trước mặt cô rồi lợi dụng cơ hội sỉ nhục tôi, bỏ rơi tôi đúng không?"

Anh ta gào lên như muốn cả thế giới cùng biết, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi lười phải giả vờ giả vịt với anh ta, sau khi quen Yến Húc tôi mới phát hiện ra tôi cũng chẳng có tình cảm gì với anh ta, nếu không phải tư tưởng phản nghịch của tôi trỗi dậy khi mẹ cứ thúc giục phải đi gặp người có hôn ước từ nhỏ thì còn lâu tôi mới quen anh ta. I

“Tôi thực sự thích Yến Húc, nhưng chuyện này từ khi anh ấy chuyển trường tới đây. Đương nhiên, tôi không phủ nhận việc tôi đã lợi dụng anh.”

Anh ta dường như bị đả kích nặng nề, ép sát người tôi, ấn chặt người tôi lên ban công.

“Nó chỉ là đồ học sinh nghèo, cô ở bên cạnh không bằng ở bên cạnh tôi. Ít nhất, tôi cũng không bao giời mặc lên bộ đồng phục bẩn thỉu của X để làm cô mất mặt."

“X thì sao, tôi thích anh ấy là được, không cần anh quan tâm."

Tôi muốn chống cự, nhưng anh ta lại dùng tay giữ chặt vai không cho tôi cử động, ánh năng chói chang chiếu vào mặt tôi, đột nhiên tôi nhìn thấy Yến Húc đang đứng ở cửa.

“Yến Húc, anh đứng đó trơ mắt nhìn hắn ức hiếp em sao?"

Giây tiếp theo, người trước mặt tôi bị Yến Húc một quyền đấm ngã sống soài xuống đất.

Nắm đấm tiếp theo của Yến Húc chuẩn bị rơi xuống thì tôi đã giữ chặt tay anh lại.

“Đừng đánh loại người này, bẩn tay. Đi thôi.”

Anh dừng lại, quay sang nhìn tôi, đan chặt tay tôi dắt đi.

Thay vì trở lại lớp học, anh một mạch dắt thẳng tôi lên sân thượng của tòa nhà.

Vừa lên đến nơi, anh chốt cánh cửa duy nhất dẫn lên ban công lại, “cạch” một tiếng, quay sang ôm chặt lấy eo tôi, nhẹ nhàng nhấc bổng tôi đặt lên chiếc bàn cũ.

Khoảng cách giữa chúng tôi bây giờ bằng âm, anh gần tôi tới mức tôi có thể nghe thấy rõ ràng tiếp thở. gấp gáp của anh, cảm nhận rõ ràng sự bức bách mà anh mang tới, anh bây giờ giống hệt như anh ở con hẻm hôm đó, khiến người ta sợ hãi.

Nhưng đó là người ta, chẳng phải tôi, tôi biết anh sẽ không bao giờ đối xử với tôi như vậy.

“Tại sao vừa anh không đến giúp em mà phải đợi em gọi?”

Chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa nấy là tôi lại xôi má.u, anh đứng nhìn tôi bị tên bạn trai cũ ép trên ban công như nhìn một người xa lạ.

Anh giữ chặt eo tôi, nghiêng người tiến sát tôi hơn.

Yến Húc lúc này khác hắn Yến Húc bình thường.

Dưới ánh năng mặt trời, trên trán anh rịn một tầng mồ hôi mỏng, cổ và tai đỏ ửng, hơi thở dồn dập, khóe mắt anh ướt át, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Tôi nên giúp em như thế nào đây?”

“Tôi có tư cách gì để giúp em?”

“Em chỉ thích lừa dối tôi thôi đúng không? Từ nhỏ tới giờ em vẫn luôn lừa dối tôi.”

“Diệp Tịnh Lê, em không thể yêu tôi một lần sao?”

Giọng anh run run, khóe mắt đỏ hoe, cảm tưởng như nếu tôi thực sự trả lời “Không” là anh sẽ khóc như thác đổ được.

“Yến Húc, anh bị ngốc không?”

“Nếu em không thích anh thì tại sao em lại nhận kẹo dâu của anh? Nếu em không thích anh, tai sao em lai mua đồ cho anh?"

“ Em cũng mua cho anh ta.” Anh run run trả lời.

“Nhưng mà đó là kích cỡ của anh, anh thích em nhưng không dám thổ lộ là do anh nhát gan, nếu em cũng nhát gan như anh thì sao?”

Bàn tay Yến Húc đặt trên eo tôi cũng đang run rẩy.

Anh nhéo mạnh vào eo tôi, sốc mạnh người tôi lên.

“Ôm chăt.”

Ha hả, nếu muốn tôi ôm thì cứ nói thẳng, sao mà hay da dẻ quá. Nhưng mà phàn nàn thì phàn nàn, tôi vẫn ngoan ngoãn đưa tay quàng qua cổ anh.

“Em trai nhỏ, đừng da dẻ nữa được không?”

“ Thấy chị thích anh như thế, anh miễn cưỡng đồng

ý vậy."

Không thèm để ý tới anh, tôi cúi đầu cắn vai anh một cái thật mạnh.

“Diệp Tinh Lê, chị là chó sao?”

“Ồ, rồi sao?”

“ Nếu chi gan to thế....” Yến Húc được nước lấn tới, đi thẳng vào vấn đề “ Cắn vai anh thì có nghĩa gì, có giỏi thì chị cắn cổ anh đi.”

Ha, anh nghĩ tôi không dám cắn đúng không? Tôi há miệng cắn thật mạnh.

Nếu tôi không xấu hổ thì người xấu hổ chắc chắn là anh.

Bên tai vang lên một tiếng “hít” mạnh, tôi giả vờ như không nghe thấy, di di răng.

Ai ngờ, Yến Húc là cái đồ âm hiểm.

Giờ thì đúng là không sao, nhưng mà sau đó cả trường đều biết Yến Húc là bạn trai tôi, cũng biết tôi là người đánh dấu lên cổ anh..

Trời ơi! Cíu tui cíu tui!!!

15.

Chỉ còn hai ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, thế nhưng Yến Húc vẫn tiếp tục đi giao hàng.

Tôi yêu cầu anh không được đi nữa, dành chút thời gian ít ỏi cuối cùng này cho việc học mà anh nhất định không chịu.

Thế mà anh vẫn còn dám hỏi tôi muốn thi vào | trường nào, tôi vốn muốn thi vào một trường đại học ở phía Bắc, nhưng với thành tích nát bét này của anh ấy thì hiển nhiên là anh không thể vào cùng một trường với tôi.

Trời ơi! Kỳ thi thử vừa rồi, không một môn nào của anh đạt yêu cầu.

Thế nên tôi phải chiếm dụng chiếc ghế sau mỗi khi anh giao đồ ăn để tranh thủ cầm bài kiểm tra và sửa lỗi giúp anh, khoanh tròn đỏ những câu hỏi sai để ngày mai đến trường sẽ giảng lại.

Nếu may mắn anh có thể nhớ hết được mấy lỗi cơ bản thì ít nhất anh có thể đỗ vào trường ở cùng một thành phố với tôi, thay vì một trường nào đó cách tôi cả một đại dương.

Tám giờ tối, cuối cùng anh cũng không còn đơn hàng nào nữa, chúng tôi ngồi trên một chiếc ghế đá cạnh ngõ nhỏ, tôi tiếp tục chỉ anh những câu hỏi mà anh không biết.

Ăn uống đơn giản, tôi dạy trước cho anh một vài câu hỏi mà anh làm sai trong bài kiểm tra và yêu cầu anh phải làm lại được câu hỏi đó ngay trước mặt tôi.

Vẫn còn vớt vát được, anh rất thông minh, tôi chỉ cần chỉ cho anh một lần là anh đã biết làm.

Kiểm tra xong xuôi, chúng tôi mới lên xe về nhà.

Anh đột nhiên ngăn tôi lại.

"Chị ơi, nếu anh thi đỗ được vào cùng trường với chị, thì chị hoàn thành cho anh một nguyện vọng được không?”

Mặc dù trong lòng tôi biết rõ với điểm số nát bét của . anh dù cho có được cải thiện thần tốc thì anh cũng không thể thi đỗ cùng trường với tôi được nhưng tôi vẫn không nỡ khiến anh thất vọng, tôi gật đầu đồng ý.

“Được, em hứa với anh. Nếu anh thực sự thi đậu, em | sẽ hoàn thành một nguyện vọng của anh,:

Anh đặt balo xuống đất, rút từ trong balo ra một chiếc thẻ ngân hàng mới toanh đặt vào tay tôi.

“Đây là tiền lương tháng này mà anh kiếm được, không nhiều đâu, tháng sau anh sẽ kiếm nhiều tiền hơn, chắc chắn có thể nuôi được chị."

" Diệp Tịnh Lê, sau khi tốt nghiệp, để anh bao thầu đồ ăn vặt và quần áo cho chị, có được không?”

Trong đêm tối, thứ duy nhất tôi có thể nhìn thấy rõ ràng là đôi mắt sáng như sao của anh.

Hóa ra, ngay từ đầu không phải là anh ấy thích tôi mà là tôi đã đầu hàng anh từ lâu.

“Được, chúng ta mau về thôi.”

“Chị ơi, chị có thể ứng trước cho anh một phần thưởng nhỏ trước khi thi đại học được không?”

Tôi chưa kịp trả lời thì môi đã bị chặn lại, dù chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng thoáng qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play