16.

Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, mẹ Yến Húc mời gia đình tôi tới nhà anh chơi.

Cu thể là bàn bac lễ đính hôn của tôi và Yến Húc.

Nhà tồi tới khá sớm, me anh sơ tôi nhàm chán liền bảo tôi lên tầng tìm anh.

Phòng khách chật kín người lớn tuổi, tôi đứng đó cũng không giải quyết được việc gì nên nhân lúc mọi người không để ý lẻn lên tầng hai tìm anh.

Cửa phòng không đóng nên tôi đẩy cửa vào như nhà mình hehe.

Phòng của anh rất rộng, chủ yếu là được trang trí theo tone màu lanh, rèm cửa được kéo kín, vừa bước vào tôi đã mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy. ào ào.

Tôi đoán anh đang tắm nên ngoan ngoãn ngồi bên giường chờ đợi.

Đặt mông xuống giường ngó nghiêng một tẹo, đập | ngay vào mắt là một gói hàng tôi không thể quen thuộc hơn.

Một cặp kính áp tròng – giống hệt cặp kính tôi đang đeo – cũng cùng một nhãn hiệu.

Thế nên, anh ấy cũng giống tôi, cũng đeo kính áp tròng???

Thế nên, anh cũng nhìn thấy suy nghĩ thật lòng của tôi?

Thế nên, tôi từ con được thăng cấp trở thành hạt thóc?

Vòng eo đột nhiên bị siết chặt, đầu anh vẫn còn đang nhỏ nước đặt lên vai tôi, nước chảy tới xương quai xanh tôi rồi mất hút.

“Bị chị phát hiện mất rôi!”

“Anh nên làm gì bây giờ? Chị có muốn trừng phạt anh không?”

Anh vừa tắm xong, giong nói khàn khàn từ tính, cằm tựa lên vai tôi, trên người anh vẫn thoang thoảng mùi dâu ngọt ngào.

Lí trí nhắc nhở tôi phải tức giận, thực sự tức giận, phải nói chuyện nghiêm túc với anh, nhưng mà má ơi, quyến rũ như thế này thì ai nghiêm túc cho nổi.

“Chuyện xảy ra từ khi nào?”

“Anh bị cận nên để chuẩn bị cho ngày đầu tới lớp có thể nhìn thấy chị rõ hơn, anh đã đặt mua cặp kính áp tròng này. Sau này anh mới biết, cặp kính áp tròng này có thể nhìn thấy suy nghĩ thật lòng của người khác.”

Không nói thì không sao, anh càng giải thích tôi lại càng tức giận.

“ Vậy là anh đã biết em thích anh từ trước? Vậy tại sao anh không chủ động?”

“ Anh cũng biết chị thích anh, anh rất vui, nhưng mà anh cũng sợ chị chỉ là xúc động nhất thời muốn chơi đùa anh thôi, rồi cũng sẽ bỏ rơi anh.”

“Vậy anh thích em từ khi nào?”

“Từ khi còn nhỏ, anh luôn thích lẽo đẽo đi đằng sau lưng chị, thói quen này không biết từ lúc nào biến thành tình yêu.”

Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy những giọt nước đọng trên khóe mi của anh.

Khóe mắt anh hoe đỏ, anh cúi xuống nhìn thắng vào mắt tôi, giọng trầm trầm.

Chị có muốn ở bên anh, mãi mãi không?”

Tôi biết anh đang vô cùng sợ hãi, anh giống như đang cầu xin tôi.

Tôi cũng biết anh có rất nhiều bí mật giấu tôi, nhưng không sao cả, nếu anh không muốn nói cho tôi biết thì cũng không sao, tôi có thời gian, tôi sẽ đợi cho tới khi anh sẵn sàng chia sẻ cho tôi mọi chuyện.

Tôi quàng tay qua cổ anh thì thầm.

“Nếu anh thích em như thế, em sẽ miễn cưỡng ở bên cạnh anh! Aaaaa, sao anh lại không mặc quần áo?”

Khi nấy quá tức giận nên không để ý, giờ tôi mới nhận ra anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông.

Tôi nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh

lại.

“ Có gì đâu mà chị ngại ngùng, chúng ta đã từng thân mật hơn rồi cơ mà.”

Tôi ngượng ngùng che đôi má đỏ ửng của mình nhưng lại bị anh kéo ra.

Chị, từ nay trở đi, chị phải yêu anh thật nhiều thật nhiều, có biết chưa?”

Ai cứu tôi, một anh chàng đẹp trai đứng trước mặt tôi nói mấy lời này, làm sao tôi có thể cưỡng lại được.

Aaaaa, trong đầu tôi giờ chỉ có một suy nghĩ, đó là phải lấp cái miệng đang mấp máy kia lại.

Không kịp suy nghĩ, tôi vươn tay giữ chắt mặt anh, chính xác hôn mạnh vào mỗi anh.

Nhưng mà, trời phụ lòng người, chưa được một phút thì tôi đã phải buông ra vì khó thở.

Buông tay ra, anh đứng trước mặt tôi cười khiêu khích.

“Anh cười cái gì? Em nói cho anh biết, cứ chờ đó, chờ em luyện tập xong có hôn chếc anh không?”

Vừa lúc tôi chuẩn bị đứng lên rời đi thì lại bị anh kéo mạnh ngã xuống giường, anh trực tiếp đè lên người tôi khiến hơi thở tôi trở nên gấp gáp.

“Chị ơi, chị muốn luyện tập với ai thế?”

Tất nhiên là về xem video rồi, nếu không xem video thì sao mà học?

“Anh sống sờ sờ trước mặt chị, chị còn định đi luyện tập cùng người khác sao, chị thật tàn nhẫn.”

Khoan! Không phải tôi mới nên là người đau khổ sao??

Tôi đưa tay ôm lấy má anh, một lần nữa lấp cái

miệng nhiều lời này lại.

Nhức đầu quá!!!!.

17.

Lễ đính hôn diễn ra đúng theo dự định, mẹ Yến Húc tặng riêng cho tôi một căn hộ, nhưng tôi cũng không biết cụ thể là căn nhà đó ở đâu.

Mãi tới khi cả tôi và Yến Húc đều trúng tuyển vào Đại học Thanh Hoa tôi mới biết là căn nhà ở ngay cạnh trường.

Không những thế, điểm thi của Yến Húc còn cao hơn tôi mười điểm? Lại còn là thủ khoa thành phố?

Tôi không tin nổi nhìn bảng điểm của anh, tức giân đến mức chỉ muốn một đao chém chếc anh ngay tại chỗ.

“Đồ dối trá, anh mau nói cho em biết, anh còn dám giấu diếm em chuyện gì nữa?”

Nếu đây mà không phải thư trúng tuyển thì chắc chắn tôi sẽ đập thẳng vô cái mặt anh rồi.

Anh cũng biết tôi đang sôi má.u nên ôm chắt tôi trong lòng, dỗ dành:

“Không phải là anh muốn có lí do để chị giữ liên lạc với anh thôi sao? Ai có mà ngờ, chị lại thích anh tới nỗi tỏ tình với anh trước đâu.”

“Vốn dĩ ngay từ đầu anh cũng muốn dựa vào sự đặc biệt của cặp kính áp tròng này để theo đuổi chị, nhưng không hiểu tại sao lại thất bại, thậm chí anh cảm thấy chị ghét anh hơn. Anh sợ hãi, giận bản thân mình vì không sớm bày tỏ tình cảm với chị.

Tôi thắc mắc tại sao anh lại không sử dụng được cặp kính áp tròng? Rõ ràng là tôi sử dụng được mà nhỉ?

Lần trước tôi liên hê với bộ phân chăm sóc khách hàng, chính bọn họ cũng nói rằng hiệu lực của cặp kính không phải được tận một tháng hay sao.

Anh ngay lập tức đưa điện thoại cho tôi đọc cuộc trò chuyện giữa anh và bộ phận chăm sóc khách hàng.

Hóa ra là cặp kính áp tròng này cũng có khuyết điểm vô cùng đặc biệt. Cặp kính thực sự giúp người đeo nhìn thấy suy nghĩ thật lòng của người khác nhưng nếu là hai người cùng có tình cảm với nhau thì cặp kính này sẽ mất đi tác dụng.

Suy cho cùng thì nếu người ta thật sự yêu nhau sẽ không có sự lừa dối, cũng sẽ không có một bộ mặt nào khác cả.

“Đồ dối trá, anh lừa dối em bao nhiêu chuyện như vậy mà lúc nào cũng mắng em là đồ dối trá. Anh mới là đồ lừa gạt người khác.1

Anh ôm chặt tôi, tựa đầu lên đỉnh đầu tôi.

“Chị à, anh sai rồi, chị đừng giận có được không, anh hứa sẽ không bao giờ lừa dối chị nữa, có được không?"

“Chị à!!!”

“ Vơ à!!”

Tôi muốn vùng ra thì lại bị anh ôm chặt hơn.

“Bé yêu, tha thứ cho anh, có được không?”

Làm ơn cíu tôi, sao anh có thể sến rện như vậy được!!!

Anh có thể để yên cho tôi tức giận một cách đàng hoàng có được không???? Tôi mới là người phải hỏi có được không đây này!!!!

18.

Chúng tôi quay trở về trường cũ lấy bằng tốt nghiệp, vừa mới xa nhau chưa được bao lâu tôi đã nghe tin. anh đánh nhau với người khác.

May mắn là tôi chạy tới kịp, không thì tôi cũng | không dám tưởng tượng ra hậu quả sẽ kinh khủng | thế nào, khi tôi vội vã tới nơi thì anh đã đánh tên bạn trai cũ của tôi phải kêu cha gọi mẹ.

Thấy trạng thái của anh không ổn, tôi vội lao tới ôm eo trấn an kêu anh đừng đánh nữa.

“Chị, có phải chị muốn bảo vệ hắn ta không?”

Tôi không trả lời, trước tiên rút từ trong túi ra một xấp tiền ném vào mặt tên ban trai cũ.

“ Tôi đã nói rồi, tiền ăn uống tôi không thèm tính toán với anh nhưng khoản tiền giày dép quần áo trước đây tôi chỉ cho anh, anh nhất định phải trả tôi. Còn đây là bằng chứng, tôi cũng đã gửi một bản cho luật sư của tôi, ông ấy sẽ sớm liên lạc với anh thôi.”

Chưa nói xong, người đang lăn lội dưới đất đứng phắt dậy rống to với tôi: “ Diệp Tịnh Lê, cô đừng có | mà ép người quá đáng. Là cô muốn tôi làm bạn trai của cô, cũng là cô lợi dụng tôi theo đuổi Yến Húc, tôi không thèm chấp vặt với cô, nhưng đống tiền này, cô đừng mơ tôi trả lại.”

“ Lúc đầu sở đĩ tôi muốn anh làm ban trai tôi vì tôi thấy con người anh khá tốt. Nhưng ai ngờ anh hai mặt như vậy. Tại sao anh yêu cầu tôi phải thành thật với anh trong khi anh cũng đâu khác gì tôi đâu?”

“Còn nữa, bạn trai tôi không thích tôi dùng tiền mua đồ cho người khác. Tôi đương nhiên không thể vì người dưng nước lã mà khiến anh ấy không vui được.

Không thèm nghe tên bạn trai cũ nói thêm bất cứ một lời nào, tôi dẫn Yến Húc ra sau sân cỏ ngồi xuống kiểm tra.

“Tay anh có đau không?”

“Sao anh lại thích đánh người như vậy?”

“ Giờ là xã hội pháp trị rồi. Anh đánh người lỡ hắn kiên anh, nếu anh vào tù thì em phải làm sao đây, anh muốn em trở thành góa phụ hay sao?”.

Yến Húc sững người nghe lời của tôi, khóe mắt anh càng ngày càng đỏ.

Tôi vội vàng an ủi anh: “ Đừng khóc mà! Anh mà khóc người ta lại tưởng do em bắt nạt anh.”

“Chị ơi, anh hứa từ nay không bao giờ đánh nhau vì hiểu lầm chị nữa.”

Tôi không biết lời này của anh có ý gì, mãi cho tới khi mẹ anh kể tôi nghe về quá khứ của anh tôi mới hiểu.

Ông nội – người đã chăm sóc anh từ nhỏ vì bênh đột ngột qua đời khiến anh vô cùng đau lòng, hơn nữa anh lại không có bạn bè nên cảm xúc không thể giải phóng được. Cho tới khi anh gặp tôi, tôi không những cứu sống anh mà còn sẵn lòng chơi cùng | anh.

Sau này gia đình anh phát triển kinh doanh ở nước ngoài, nhưng vì vội vã bay đi nên không kịp thông báo cho tôi biết.

Tôi nghe dì nói, ngày hôm đó Yến Húc đã đứng đợi tôi rất lâu ở sân bay, nhưng cuối cùng tôi vẫn không đến.

Trùng hợp thay, ngày hôm ấy tôi bị sốt cao phải nhập viện, khi tỉnh lại thì đã quá muộn, mẹ tôi nói nhà anh đã bay rồi, không kịp nữa, có thể gia đình. anh cũng sẽ không bao giờ quay lại.

Khoảng thời gian đó, tôi đã buồn mất một khoảng thời gian dài vì mất đi một người bạn.

Dì kể: “ Khi Yến Húc tới Mỹ, thắng nhóc đó trở nên rất nổi loạn. Càng lớn càng nổi loại, nó nhuộm tóc xám khói, suốt ngày trốn học đánh nhau, đi vũ trường. Dì biết, nó làm như vậy là ép chúng ta quay về nước."

“Cuối cùng cha nó phải thỏa hiệp, đưa ra điều kiện là nếu nó trở về Trung Quốc thì sẽ không được tiêu tiền của gia đình mà sẽ phải tự lực cánh sinh, muốn ép nó bỏ cuộc giữa chừng. Ai mà ngờ, thắng nhóc | này thật sư có bản lĩnh.”

“Nó chuyển tới trường con, nhuộm tóc đen trở lại, vứt hết đống quần áo rách rưới khi trước đi. Kể cả kỳ thi tuyển sinh này, dì và cha nó cũng không ngờ thằng nhóc này còn là thủ khoa tỉnh. Mãi tới khi | nhận điểm nó mới nói với dì rằng, nó thay đổi là vì con."

Hóa ra quần áo giá bình dân của anh là thật, việc anh đi làm kiếm tiền nuôi tôi cũng là thật.Yêu tôi, cũng là thật.

19.

Ngày chúng tôi tới trường nộp giấy trúng tuyển, Yến Húc không trực tiếp đưa tôi tới trường mà lại đưa tôi đến căn nhà dị tặng trước.

Cạnh trường, chỉ mất vài phút đi bộ.

Đây là một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, rất ấm cúng, dì cũng sắm đầy đủ nội thất cho tôi, tất | cả đều mới tinh.

Tôi bước về phía phòng riêng dì chuẩn bị cho tôi, căn phòng được sơn màu hồng, ga trải giường cũng màu hồng, tất cả đều màu hồng vô cùng nữ tính.

“Chị ơi, chị có thích phòng này không?”

“Rất thích!!”

“Hình như chị còn nợ anh một nguyện vọng.”

Tôi lơ câu nói của anh, ngồi xuống trước bàn trang điểm nhìn một loạt món mỹ phẩm lớn nhỏ mà dì mua cho tôi trên bàn.

Vừa đinh cầm thỏi son lên nhìn thử thì cơ thể tôi được nhấc bổng lên, tôi hét lên, vội vàng ôm chặt cổ anh.

“Chi, chi đã hứa với anh rồi mà.”

“Em hứa với anh cái gì? Anh nói xem?”

Chưa kịp dứt lời thì đã bị anh ném lên giường, vừa mới định hình lại thì anh đã đè lên người.

.......…

Tôi cầm chặt sợi dây buộc tóc dâu tây trên cổ tay anh: “ Anh mới mua hả?"

Anh không trả lời tôi.

Lần đó nhìn thấy anh đánh người trong ngõ, tôi lo sợ làm rơi mất chiếc dây buộc tóc dâu tây yêu thích nhất.

Hóa ra anh cũng biết sự có mặt của tôi!!!

“Chị, chị định quyt nợ sao?”

“Chị, từ giờ trở đi, chị chỉ được yêu một mình anh thôi, đã biết chưa?”

“Chị, anh thực sự rất, rất thích chị.”

Tôi vươn tay ôm eo anh, áp mặt mình vào ngực anh.

“Được, chị đã biết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play