1.
Tên bạn trai năn nỉ tôi mua cho anh ta một đôi giày thể thao, đương nhiên là tôi đã từ chối.
Anh ta giẫn dữ chạy đến lớp của tôi để hỏi lý do.
Thật trùng hợp, hôm nay tôi lại đeo kính áp tròng.
“Bảo bối, anh không biết đã chọc giận em khi nào, em tha thứ cho anh nha, anh rất thích đôi giày thể thao kia, em mua cho anh có được không?”
Ha hả, chắc anh ta không biết, tôi có thể nhìn thấy vẻ mặt thật sự của anh ta đang giận dữ khinh bỉ tôi không ngừng:
“Có biết xấu hổ không mà để ông đây phải tới cầu xin cô."
Tôi sợ hãi trước sự hung dữ của anh ta đến nỗi liên tục lùi lai, cho tới khi tôi vô tình giấm lên chân ai đó.
Cúi đầu xuống xem xét tình hình, đập vào mắt tôi là dấu giày nổi bật trên đôi giày thể thao trắng tinh
Ngầng đầu lên, bắt gặp ngay một khuôn mặt đẹp trai đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi đang định nói xin lỗi thì nhìn thấy cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu: “ Cậu ta không có mắt sao?"
Tôi: [ Anh có biết thế nào là lịch sự không???? ]
Thấy cậu ta toan định bỏ đi, tôi vội vàng ngăn lại.
“Là tôi vô tình giẫm lên giày của cậu trước, tôi vô cùng xin lỗi, nhưng mà cậu chửi tôi như vậy là lỗi của cậu."
Nhưng cậu ta chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi quay người bỏ đi.
Tôi đang định với theo hỏi cậu ta lý do thì bị tên bạn trai cặn bã ngăn lại.
“Người ta mắng em khi nào?”
Anh ta không nghe thấy cậu bạn kia mắng tôi?? Không thể nào, rõ ràng là tôi nghe thấy cậu ta mằng tôi.
Cánh tay truyền đến cảm giác nhói đau, tôi lập tức nhìn xuống cổ tay đang bị giữ chặt của mình, nhanh chóng hất mạnh tay tên bạn.
Tự nhiên trong người cảm thấy không khỏe, thậm chí là hơi buồn nôn.
Chúng tôi ở bên nhau được 3 tháng, tôi tính sương sương anh ta đã tiêu của tôi ít nhất là 300.000 nhân dân tệ, chưa kể tiền ăn và tiền tiêu vặt thỉnh thoảng tôi cho anh ta.
Giờ nhìn lại mới thấy, sao tôi giàu mà tôi ngu ngốc| với ngây thơ thế nhỉ.
Anh ta thực chất chỉ yêu tiền của tôi và coi tôi là cái máy rút tiền mà thôi.
2.
Kể từ khi tôi phát hiện ra bí mật của kính áp tròng, tôi đã lên kế hoach để khiến anh ta phải nôn hết số tiền mà anh ta moi được từ tôi ra.
Nhìn vẻ mặt diễn sâu tỏ vẻ ảm đam buồn bã của tên cặn bã này, tôi nén cơn buồn nôn xuống cười híp mắt nói: “ Mua đi, em cho tiền.”
Anh ta hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Cục cưng, vậy anh đi mua nha."
Sau đó, anh ta ngượng ngùng nhìn tôi nói: “Sắp tới anh sẽ tham gia một trận giao hữu bóng rổ, anh mong sẽ được tỏa sáng trên đôi giày này cho em thấy."
Hóa ra là như vậy, được rồi, tôi sẽ để cho anh ta được trổ tài năng diễn xuất thêm một thời gian.
Tôi dỗ anh ta rời đi, hứa rằng kết thúc buổi học sẽ đi mua đôi giày.
Sau khi anh ta rời đi, tất cả sự chú ý của tôi đổ dồn lên chiếc bàn phía trước.
Cậu bạn mà tôi vừa giẫm phải giày chính là người đang ngồi trước mặt tôi, học thần có gia cảnh nghèo khó.
Tôi nhìn xung quanh, xác định không có ai chú ý tới, lập tức ngồi x m xuống, chậm rãi chui vào gầm bàn của cậu ta với ý định sẽ lau lau một chút để bày tỏ sự hối lỗi, ai dè vừa mới định chạm vào đôi giày . trắng thôi thì trên đỉnh đầu tôi đã vang lên một âm thanh u ám.
“Sở thích của cậu sao mà biến thái vậy?”
Tôi giật mình, ngầng phắt đầu lên để cãi lí một hồi thì “bốp”, đầu tôi đập thẳng vào góc bàn, hai mắt lập tức đỏ hoe vì đau.
“ Câu là ma sao? Đột ngột lên tiếng như vậy? Cậu có cần tôi tài trợ chữa mắt không?”
Bạn học này thật độc mồm độc miệng.
Trước đây tôi suốt ngày chỉ dính như keo dính chó lên tên tra nam cặn bã kia nên không để ý tới cậu ban trước mặt này.
Nhìn kĩ thì cậu ta cũng khá đẹp trai, đôi má phúng phính, sống mũi cao, mắt hai mí sâu, nói chung là các đường nét trên khuôn mặt không tì vết, không có chỗ nào để chê, thậm chí thì có thể còn đẹp trai hơn idol mà tôi đu.
Ngoài ra, điểm khác biệt nhất với tên ban trai căn bã kia của tôi đó là cậu bạn này không có hai mặt.
Ngắm nghía một lúc lâu tôi mới chợt nhớ ra mục đích chính của mình.
“Chân cậu đi giày cỡ bao nhiêu? Cậu mặc quần áo size nào?"
Cậu ta lờ đi giọng nói của tôi.
Tôi xấu hổ ngồi xổm dưới gầm bàn, nếu không phải sợ mấy bạn học cùng lớp đàm tiếu thì tôi đã không chui xuống gầm bàn nhục như thế này, hơn nữa trên danh nghĩa giờ tôi vẫn là người đang có bạn trai và cần phải giữ khoảng cách với cậu ta.
“Khi nấy tôi vô ý giẫm phải giày của cậu, tôi tới xin lỗi câu.”
Vừa dứt lời cậu ta nghiêng người sang nhìn tôi.
“Cậu không định xin lỗi sao?"
Tôi sững người, nhanh chóng phản ứng lại.
“Thực xin lỗi, tôi giẫm bẩn giày của cậu nên để biểu đạt tấm lòng hối lỗi của mình, tôi sẽ mua đền câu một đôi giày mới, có được không?”
Một lúc lâu sau, câu ta nhìn tôi nói: “ 43”
Tôi âm thầm ghi nhớ trong lòng.
“Vậy cậu mặc quần size nào?”
Đột nhiên, cậu ta từ từ tiến gần tôi, mắt tôi nhìn theo cử động của anh, trong không khí thoang thoảng mùi dâu tây, không biết có phải là mùi nước giặt của cậu ta không.
Hóa ra người cậu ta có hương dâu tây.
“Bạn trai em mặc size nào?”
Tôi thành thất trả lời: “Size L”
“Hừm tôi mắc XXL."
Nói xong, cậu ta nhìn tôi cười khẩy: “ Gầy như vậy, có ích lợi gì?”
Tôi: “???????"
Cậu ta đang nói gì vậy? Nhưng mà cậu ta nói cũng đúng, tên bạn trai kia của tôi thực sự gầy.
Trước đây tôi chưa từng quan tâm tới dáng người của hắn bao giờ, tự nhiên hôm nay cậu bạn này nói vậy, tôi thấy cũng có lý.
Lắc lắc đầu, tôi nhanh chóng lôi điện thoại ra đặt mua vài đôi giày thể thao phiên bản giới hạn cùng với vài bộ quần áo thể thao theo size cậu bạn này.
3.
Vào ngày diễn ra trận giao hữu bóng rổ, tôi lỉnh kỉnh mang theo túi to túi nhỏ đồ hôm trước mua được đặt trên bàn học.
Cậu ta liêc nhìn một cái, giọng cáu kỉnh.
“Mang đi đi.”
Tôi nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai để ý tới, đáng thương nhìn cậu ta.
“Không, tôi không mang về đâu, cậu nhận đi.”
“ Đây là đồ tôi mua tặng cậu.”
Bất chợt có một bạn học phi vào lớp vội vàng lấy đồ, khi chạy ra đầm sầm vào người tôi, tôi đứng không vững liền ngã thẳng vào vòng tay của cậu ta.
Mũi đập thẳng vào lồng ngực cậu, đau ê ẩm.
“ Cậu là heo sao? Lần trước thì đụng vào cạnh bàn, lần này thì đụng vào lồng ngực tôi, lần sau cậu còn muốn đụng vào chỗ nào?”
Sau đó tôi thấy cậu ta lấy từ trong cặp ra một miếng băng cá nhân hình dầu tây, xé ra, nhẹ nhàng dán lên mũi tôi.
Tôi sững người hồi lâu rồi nhìn xuống miếng băng cá nhân hình dâu tây trên mũi.
“Ai lại dán băng cá nhân lên mũi bao giờ, thật xấu.”
Ngay khi tôi định đưa tay lên xé miếng băng cá nhân trên mũi ra thì nghe thấy một tiếng gọi cậu ta từ bên ngoài vọng vào.
Tôi nhớ ra tư thế khó xử của chúng tôi.
Âm thanh càng lúc càng gần, tôi không kịp phản
ứng, sợ tới mức trực tiếp chui xuống gầm bàn, nắm chặt lấy ống quần của cậu ấy.
Bạn học tiến đến gần, lên tiếng: “ Yến Húc, thầy hiệu trưởng bảo buổi chiều cậu đến gặp ông ấy.”
“Được rồi.”
Bạn học đó lại rời đi.
Lúc này sống mũi tôi có chút ngứa, vừa định giơ tay lên gãi, đỉnh đầu liền bị một bàn tay ấm áp phủ lên.
“Đừng di chuyển.”
Nghe thấy tiếng, tôi đứng hình giữ nguyên tư thế.
Bạn học mới đi tới cửa liền quay lại nhìn Yến Húc: “
Còn có chuyện gì không?”
“KHÔNG.”
“Ồ ồ.”
Sau khi chắc chắn bạn học thực sự rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm chui ra khỏi gầm bàn.
“Xin lỗi.” Tôi ngượng nghịu cười.
Yến Húc ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm tôi, dùng giọng điệu ôn nhu hỏi: “ Em muốn tôi giúp gì sao?”
Đúng rồi, tôi gần như quên mất mục đích chính của mình.
Nhưng khi nghĩ tới công việc mà mình định nhờ anh vào chiều nay, tôi vẫn hơi lưỡng lự không biết có nên nhờ anh không, nhưng mà tôi cũng không có ai phù hợp hơn anh.
“Chuyện là, chiều nay cậu có thể mặc quần áo và giày tôi tặng để đi chơi cùng tôi, có được không?”
Anh duỗi bàn tay thon dài mở mấy chiếc túi được đóng gói kĩ càng trên bàn, ngắm nghía qua.
“Có mắt nhìn đấy.”
“Vậy là cậu đồng ý?”
Anh tiến lại gần tôi: “Tôi có thể mặc quần áo mà em mua, nhưng lí do là gì?”
“Em có bạn trai rồi, tôi mặc quần áo mà em tặng, có thích hợp không?”
Anh nghĩ đúng rồi đấy, tên bạn trai cặn bã 2 mặt của tôi mà biết được chuyện này, chắc chắn anh ta sẽ phát điên ngay tại chỗ.
Tôi dửng dưng nói:
“Sắp tới anh ta sẽ không là bạn trai tôi nữa, cậu không cần phải lo chuyện này, có gì xảy ra tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Không biết có phải tôi gặp ảo giác hay không, tôi thấy miệng anh nhếch lên, trước khi ra khỏi lớp, anh còn cố tình cúi xuống thì thầm vào tai tôi:
“Hừ, nếu như xảy ra chuyện gì, em phải chịu trách nhiệm với tôi.”
4.
Buổi chiều, người bạn trai sắp thành bạn trai cũ của tôi liên tục gọi điện giục tôi mang đôi giày thể thao tôi hứa mua tới cho anh ta, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Hôm trước tôi nói với anh ta rằng mình sẽ mang giày tới cho anh ta ngay khi người ta gửi đến, vì vậy anh ta không chút nghi ngờ im lặng được mấy hôm.
Giờ anh ta vẫn muốn giày á, đi ngủ đi.
Tôi đến sân bóng rổ từ sớm và đợi Yến Húc đến.
Ngay khi anh bước vào sân, tôi lập tức nhận ra, anh thật sự nghe lời mặc quần áo và giày thể thao mà tôi mua, tôi không khỏi cười hắc hắc, không biết là mắt nhìn của tôi tốt hay do dáng người anh mặc đẹp. Tóm lại là trông anh rất vừa lòng tôi.
Tóc anh hơi dài, hai bên tóc mai được cắt tỉa gọn gàng, phần tóc rơi trước chán vừa chạm đến lông mày, chiếc cằm thanh tú, nhìn xuống cổ mảnh khảnh và quả táo adam của anh.
Tôi: “…….”
“Yến Húc này tự nhiên hôm nay lại có thể mua được, cậu ta từ khi nào trở nên giàu như vậy?”
“Đúng vậy, trước đây không phải cậu ta luôn mặc
mấy thứ quần áo mua trên Pinduoduo sao? Sao giờ lại mua được? Lại còn là bản giới hạn nữa chứ, mấy chục vạn.”
“Không phải là được bao nuôi chứ? Gần đây tôi thấy có rất nhiều nữ sinh tìm cậu ta.”
“Ai nói không được? Nêu tôi có nhan sắc với dáng người của cậu ta, tôi lập tức tìm phú bà.”
Tôi nghe thấy mấy người bạn cũng lớp thảo luận bên cạnh, tôi có chút tò mò quay sang hỏi: “ Các cậu đang nói về ai vậy?”
Một bạn học lập tức chỉ vào Yến Húc đang đứng trên sân nói:
“Người kia kìa, cậu ta trước đây chỉ mặc đồ của
Pinduoduo, nhưng giờ đột nhiên lại có tiền để mua được. Đây không phải có người bao nuôi thì là gì?”
Hóa ra đôi giày đó có tên là Dunk, nhưng tôi là người mua mà.
Tôi đang định cãi lại thì có một giọng nói giận dữ vang lên trên đầu tôi.
“ Diệp Tịnh Lê, giày của tôi đâu?”
Nhìn vẻ mặt giận dữ của anh ta, tôi chỉ vào Diệp Húc
trên sân nói: “ Tôi lỡ mua nhầm size nhỏ nên tôi đưa cho anh ấy rồi.”
Các bạn học vừa rồi còn đang xì xào về Diệp Húc lập tức im bặt.
“Nếu mua size quá nhỏ, cô có thể nói cho tôi biết, đưa cho nó là có ý gì?”
Qua kính áp tròng, tôi thấy lòng bàn tay anh ta nắm chặt thành nắm đấm, hung dữ nói: “ Sao cô dám chơi tôi, tôi chịu đựng cô quá đủ rồi.”
Anh ta chịu đựng tôi quá đủ? Anh ta chịu đựng ấy hả?
Từ bé đến lớn, đến bố mẹ tôi còn chưa từng nặng lời với tôi bao giờ, chứ đừng nói đến việc nói nặng lời như vậy với tôi, anh ta là cái thá gì mà dám dùng giọng đó lên mặt với tôi?
Tôi lập tức đứng dậy, giơ tay dùng hết sức lực tát vào mặt anh ta một cái thật mạnh, thât vang.
“Bốp.”
“Tiền của tôi, tôi thích mua cái gì thì mua, thích tặng ai cái gì thì tặng, anh là cái chó gì?”
“Ăn bằng tiền của tôi, uống bằng tiền của tôi, tôi là mẹ anh sao mà anh đòi tôi nuôi anh? Rốt cuộc anh cai sữa chưa, có muốn nhận tôi làm mẹ nuôi không?”
“Suốt ngày phải diễn trước mặt tôi, anh có mệt không?”
Anh ta kinh ngạc ngước nhìn tôi, che nửa khuôn mặt đỏ bừng vì bị tôi tát, nhìn tôi chằm chằm một cách hằn học.
“ Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đấy, đồ mua bằng tiền của tôi, tôi tặng ai là việc của tôi.”
Hóa ra anh ta cũng chỉ là con hổ giấy, gầm lên cái hóa Hello Kitty mà thôi.
Tôi không hiểu tại sao hồi đó tôi lại chết mê chết mệt anh ta còn đập lên người anh ta nhiều tiền như thế, giờ chỉ cần nghĩ đến những chuyện trước đây là tôi đã thấy buồn nôn.
Tôi thực sự không muốn nhìn thấy cái bản mặt của anh ta nữa nên chỉ xem một nửa trận rồi đứng dậy rời đi, quay trở lại lớp học.