Quay về lớp học, tôi chợp mắt được một lúc thì “bạn trai” cũng vác bản mặt sưng vù bước vào.
“Lê Lê, anh xin lỗi, đáng lẽ ra anh không cáu gắt với em như vậy trước mặt mọi người.”
Tôi mới ngủ được một lát thì đã bị đánh thức nên đầu vẫn còn hơi mơ hồ chưa kịp tỉnh táo.
Người trước mặt tôi như đã trở về thành “bạn trai” hiền lành ngoan ngoãn như trước, như thể người khi nãy ở sân bóng rổ hét thẳng vào mặt tôi bằng ánh mắt tóe lửa chẳng phải anh ta.
Tôi cảm thấy hơi không thực tế.
Anh ta bước tới, nâng bàn tay tôi lên, nhẹ nhàng nằm lấy.
“Lê Lê, thực xin lỗi, anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi, có được không?”
Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt cùng thái độ thành khẩn không ngừng xin lỗi của anh ta, giống như tất cả những chuyện trước đây chỉ là ảo giác của tôi vậy.
Tôi thực sư chưa tỉnh táo.
“ n ào cái gì, cậu có thể mồm đi được không?”
Ngước mắt về phía phát ra âm thanh, Yến Húc đang từng bước đi về phía tôi.
Vừa nấy ngủ nên tôi đã tháo kính áp tròng ra, giờ tầm nhìn của tôi mờ mịt, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy vẻ bề ngoài của mọi người.
Yến Húc vừa vặn đi tới chỗ ngồi, đang định ngồi xuống thì “bạn trai” tôi ngăn lại.
“Chuyện tôi với bạn gái tôi không cần anh xen vào. Đừng tưởng rằng Lê Lê mua giày và quần áo cho anh thì có nghĩa là ấy thích anh."
Yến Húc vẫn đang đứng cạnh bàn, cúi mặt xuống nhìn tôi.
“Tôi thật sự không biết mắt em phải mù đến mức nào thì mới có thể nhìn trúng dạng người như thế này."
Mặc dù tôi không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của anh, nhưng tôi nghe được vẻ tức giận và mỉa mai qua giọng nói của anh.
“Bạn trai” quay đầu lại vuốt tóc tôi:
“Lê Lê, em tha thứ cho anh, có được không? Anh thề, từ giờ trở đi anh sẽ không bao giờ làm em tức giân nữa.”
“Anh sẽ không bao giờ mằng em nữa. Hôm nay anh tức giận với em cũng vì em mua giày cho cậu ta mà thôi."
Vừa dứt lời, Yến Húc đã cười lanh mỉa mai: “ Thứ đàn ông tiêu tiền của phụ nữ như cậu mà cũng dám chê tôi nghèo. Mặt cậu to như vậy nên nghĩ bánh từ trên trời rơi xuống cũng vừa tròn vừa to thế à?”
“Tại sao tôi không thể tiêu tiền của bạn gái tôi? Anh nói vớ vẩn gì thế?”
Mặc dù tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của “bạn trai” nhưng tôi thừa biết anh ta đang sôi máu vì Yến Húc.
Tai tôi đau nhức vì tiếng gào lên của “bạn trai”, tôi gắt gỏng:
“Đừng cãi nhau nữa, có chuyện gì thì mai nói.”
Chờ “bạn trai” đi xa, tôi mò mẫm tìm chiếc kính cân cũ của mình, đeo lên.
“ Mắt em bị mù đã lâu chưa?”
"Sao em thể quen cái loại đàn ông như vậy?”
“Đừng nói với tôi là em định quay lại với cái thắng đó nhé?"
Giọng nói của Yến Húc càng ngày càng trầm, giờ tôi mới để ý, đôi mắt của anh cũng càng lúc càng sâu thắm, thậm chí tôi còn cảm nhận được áp suất không khí xung quanh đang giảm đáng kể.
Một lúc sau, thấy vẫn không lời, anh lại tiếp tục: “ Đây là điều mà em gọi là “chịu trách nhiệm” hả?"
“Em diễn cũng tốt thật đấy, đáng lẽ người ta phải trao giải OSCAR cho em mới đúng.”
6
Về đến nhà, tâm trạng tôi sa sút không thể giải thích được.
Nhớ tới chiếc kính áp tròng, tôi mở điện thoại, vội vã tìm lại lịch sử đơn hàng, lại phát hiện ra cửa hàng bán kính áp tròng đã đóng cửa.
Tìm kiếm một hồi, may là lịch sử trò chuyện trước đó của tôi với bộ phận chăm sóc khách hàng vẫn còn nguyên đó.
Nhấp mở cuộc trò chuyện.
Tôi gửi một dấu hỏi chấm để thử xem có thực sự không bị khóa hay không.
Tôi ngay lập tức nhận được phản hồi của bộ phận chăm sóc khách hàng: “ Xin chào, cửa hàng chúng tôi đã thông báo sẽ đóng cửa. Nếu bạn đã mua kính áp tròng ở cửa hàng chúng tôi thì đừng vội hoàn tiền. Tôi sẽ kể cho bạn nghe một bí mật lớn.”
May mắn là cửa hàng vẫn có người chăm sóc trực tiếp.
“Bí mật lớn là gì?”
Bộ phân chăm sóc khách hàng: “ Xin vui lòng xác. nhận đã nhận hàng trước, sau đó chúng tôi sẽ nói cho ban biết."
Tôi vô cùng tò mò nên nhanh chóng trở về trang chủ, bấm xác nhân đã nhận hàng.
“Xác nhận đã nhận hàng.”
Bô phân chăm sóc khách hàng: “ Chỉ cần đeo kính áp tròng của cửa hàng chúng tôi, bạn sẽ nhìn thấy bộ mặt thật của người khác. Bạn có thể hiểu nôm na đó chính là đọc được suy nghĩ của người đó. Nhưng xin lưu ý, nó chỉ có tác dụng trong vòng một tháng thôi.”
“ Bộ mặt thật là sao? Đọc suy nghĩ? Ý cô là gì?”
Bộ phân chăm sóc khách hàng: “ Tôi là dịch vụ | chăm sóc khách hàng tự động, xin thông báo cửa hàng chúng tôi đã đóng cửa.”
“Hóa ra là cô lừa tôi ấn xác nhận đơn hàng?”
Bộ phận chăm sóc khách hàng: “ Chúng tôi sẽ không nhận được tin nhắn của bạn vì vậy đừng gửi nữa cho phí công. Điện thoại của bạn cũng mệt mỏi."
“Cô đe dọa tôi đấy à?”
Bộ phận chăm sóc khách hàng: “ Điện thoại thông minh của bạn đã mệt mỏi. Xin tạm biệt.”
Chẳng lẽ đây là một cách mà cửa hàng dùng để lừa tôi xác nhận đã nhận hàng sao?
Nhưng mà nghĩ kỹ lại, mỗi khi tôi đeo kính áp tròng, tôi thật sự nhìn thấy bộ mặt thật của “bạn trai.”
Tôi suýt chút nữa còn tưởng mình bị tâm thần phân liệt dẫn tới bị ảo giác!
Tại sao của hàng này không nói với tôi bí mật sớm hơn?
Lần đầu tiên tôi mua kính áp tròng mà khi đeo không bị cay mắt lại cực kỳ thoải mái.
Nhưng tôi lại chỉ mua duy nhất một đôi?
Cảm giác tiếc nuối khiến tôi suýt khóc, một đôi sao mà đủ đeo trời ơi!!!!
7.
Sáng hôm sau, vừa mới tới cổng trường tôi đã thấy “bạn trai” từ đẳng xa đang chạy tới.
Đương nhiên, tôi đã đeo cặp kính áp tròng đặc biệt vào mắt.
“Lê Lê, em đây rồi, anh vừa mua sữa đâu nành cho em xong."
Tôi không đưa tay ra nhận mà nheo mắt cẩn thận quan sát biểu cảm của anh ta.
Chờ đợi một lúc, “bạn trai” lại giục tôi: “ Em nên uống sữa đậu nành khi còn nóng, để nguội thì sẽ không ngon nữa.”
Tôi vẫn không trả lời.
Lần này, tôi thấy rõ ràng biểu cảm thật trên khuôn mặt của anh ta dần dần thay đổi, đôi mắt anh mở to hơn, nhìn chăm chằm vào tôi với vẻ hung dữ không thể che giấu nổi khiến người ta rùng mình.
“Mọe kiếp, tôi vất cả mua sữa đậu nành cho cô_ nhưng cô lại dám không nhận. Cứ chờ xem, chờ đến khi làm lành, xem tôi chơi chếc cô như thế nào.”
Nhìn thái độ trên khuôn mặt của anh ta, tôi càng. chắc chắn rằng cặp kính áp tròng này thực sự nhìn thấy được bộ mặt thật của người khác.
Tôi đưa tay nhận lấy cốc sữa đậu nành rẻ tiền, nghiêng tay đổ cả cốc sữa lên đôi giày thể thao mà trước đây tôi mua cho anh ta.
Anh ta không kịp phản ứng, đôi giày thể thao phiên bản giới hạn đã may mắn hi sinh bởi cốc sữa đâu nành chưa đến 5 đồng.
“Cô bị điên à? Đôi giày thể thao phiên bản giới hạn của tôi!!!!"
Anh ta ngồi x m xuống đất, điên cuồng dùng tay cố lau đôi giày thể thao.
Giây tiếp theo, tôi thẳng tay ném vỏ cốc sữa đậu ngay trước mặt anh ta, như thể tôi đang ban thưởng món quà cuối cùng cho người kinh tởm nhất trong xã hội.
“Đây là quà tôi tặng anh. Anh mua cho tôi một cốc sữa đậu nành rẻ tiền đến mức anh cũng không thèm uống, nhưng khi tôi đưa anh đi ăn tối lại thì anh lại biết chọn những món ngon nhất đắt nhất như bào ngư vi cá để bòn tôi. Tôi thông báo cho anh biết, kể từ hôm nay trở đi, tôi chính thức đá anh. Hơn nữa, quà tặng trước đây mà tôi tặng anh, tôi đương nhiên sẽ đòi cho bằng sach, tôi đem tiền đi thiên nguyện còn có giá trị hơn là cho cái loại người như anh."
“Tất cả giày dép, quần áo mà anh dùng tiền tôi mua hết 330.000 nhân dân tê. Tiền tôi đưa ăn coi như tôi đãi chó. Còn nếu anh có ý định quyt tiền của tôi, thì địa điểm lần sau chúng ta gặp nhau chắc có lẽ sẽ ở trên tòa. Anh cũng đừng quên, mỗi khi anh muốn tôi mua cho anh một thứ gì đó, câu mà anh dùng luồn là “Em có tiền không cho anh mượn?”
Tôi không thèm nhìn xem phản ứng của anh ta như thế nào, nói xong lập tức quay người bỏ đi.
Vừa vào tới lớp, tôi đã thấy trên bàn mình chất đầy những túi đồ lớn nhỏ.
Tôi nhớ rõ, đây là quần áo và giày mà tôi mua cho Yến Húc.
Nhưng mà tôi đã tặng cho anh tất cả những thứ này | rồi mà?
Ngay khi tôi định mang hết đống đồ này đặt trở về bàn của anh ấy thì đã thấy bạn trai cũ của tôi vội vã chạy vào lớp.
“Lê Lê, anh sai rồi, vừa rồi anh thực sư sai rồi, anh đáng lẽ ra không nên không để ý tới cảm xúc của em, anh chỉ là, chỉ là vì đôi giày thể thao đó đắt quá nên mới tức giân với em một chút thôi, nếu anh không lau sạch sữa đậu trên đó thì đôi giày sẽ hỏng mất..…
“Chúng ta không chia tay có được không?”
Khi anh ta nói ra mấy lời này, nước mắt không biết từ đâu đã tuôn ra như mưa.
Trước đây mỗi khi anh ta níu kéo tôi như thế này, lần nào tôi cũng bị anh ta dỗ dành ngoan ngoãn bỏ qua tất cả mọi chuyện.
Nhưng mà lần này thì đừng mờ, dù cho anh ta có đập vỡ cả Vạn Lý Trường Thành đi chăng nữa, tôi cũng không còn xót một tí thiện cảm nào với anh ta.
“Anh khóc cái mọe gì? Anh nghĩ tưởng mình là Ngô | Ngạn Tổ, nước mắt đáng giá ngàn vàng đấy à? Nhà anh có gương không, anh tự soi gương mà không nhân ra bản thân anh ghê tởm tới mức nào hả?”
Vừa dứt lời, bạn cùng bàn không biết lấy ở đâu ra đưa cho tôi một chiếc gương.
Tôi đưa tay nhận lấy, không chút do dự chĩa thắng | gương vào mặt anh ta. Thế mà anh ta cũng biết xấu hổ cơ đấy, vội vàng trốn tránh.
Bạn cùng bàn tiện thể còn đổ thêm xăng cho đám cháy càng lớn: “ Anh trốn cái quái gì? Hai tháng nay tôi sớm đã nhìn rõ bộ mặt thật của anh, đồ hèn hạ, suốt ngày cũng chỉ muối bào tiền của Lê Lê.”
“ Anh đẹp trai thì cậu ấy tiêu tiền cho anh cũng đáng. Nhưng mà anh thế này, chậc chậc, trông thật là xấu hổ."
Vừa nói bạn cùng bàn tôi vừa nhìn anh ta tỏ vẻ chán ghét, như thể nhìn một thứ rác rưởi kinh tởm gì đó.
Trên thực tế, trước đây cậu ấy cũng không ít lần cố gắng khuyên tôi chia tay anh ta nhưng tôi đều gạt phăng đi, còn từng cho rằng cậu ấy nghĩ sai cho anh ta.
Không ngờ sau khi bị chế giễu, bạn trai cũ không những không chịu rời đi mà còn nằm chặt lấy tay | tôi.
“Lê Lê, anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi, em đừng yêu người khác.”
Anh ta nằm chặt tay tôi đến mức đỏ ửng tay. Tôi đang định vùng vẫy thoát ra thì cánh tay bạn trai cũ đã bị người khác hất văng ra. Giây tiếp theo đã có
một bóng người cao lớn đứng chắn trước mặt tôi.
“Cô ấy chọn ai thì có liên quan mọe gì tới cậu?”
Nhận ra người đang bảo vệ tôi là Yến Húc, bạn trai cũ tức giận đến quên cả khóc lóc tỏ vẻ đáng thương.
“Ha! Bộ quần áo này là cô mua cho hắn sao, Diệp Tịnh Lê, cô nhất định đã sớm lừa gạt tôi...” Bạn trai cũ gào lên.
Tôi thả túi quần áo vẫn đang cầm trên tay xuống bàn, cầm lấy tay Yến Húc “ Yến Húc, anh ở bên em đi, từ nay trở về sau em bao thầu toàn bộ đồ ăn vặt và quần áo cho anh.”
Không cho đối phương có quan hệ từ chối, sau khi nằm lấy tay anh, tôi cạy mở lòng bàn tay đang nằm chặt của anh ra, đặt tay mình lên, đan chặt các ngón tay lại với nhau.
Giây tiếp theo, chưa kịp định hình thì tay tôi đã được người nào đó giữ lại.
“Tôi đồng ý.”
9.
Mặc dù tôi chủ động trước nhưng khi thấy phản ứng của anh, tôi vẫn hơi bối rối, nhưng cũng nhanh chóng tự an ủi bản thân, ít ra nhặt được một anh chàng đẹp trai miễn phí thì hình như tôi không phải là người lỗ?
Buổi tối về nhà, tôi lên mạng đặt mua vài đôi giày thể thao phiên bản giới hạn và một vài bộ quần theo size của Yến Húc.
Một khi anh đã trở thành bạn trai của tôi thì tương đương với việc tôi sẽ dành cho anh tất cả những gì tốt nhất trong khả năng của mình.
Một quả cà chua bi đột ngột được đưa tới gần miệng của tôi, tôi theo thói quen há miệng ra.
“ Con gái, ngon không?”
Tôi liếc nhìn mẹ: “ Mẹ, mẹ muốn gì?”
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo! ( Ý nói khi không tự nhiên tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)
“À thì, con có nhớ trước đây mẹ từng đề cập với con chuyện từ nhỏ mẹ đã hứa hôn con với cậu bé con của bạn thân mẹ không. Nếu con không thích thắng . bé đó thì mẹ sẽ bảo cha con đi sang nhà bên đó nói chuyện để hủy bỏ hôn ước. Con thấy sao?”
Ha ha, mẹ tôi đã nặng nhẹ nhắc đi nhắc lại chuyện này tám lần rồi, tôi có lệ trả lời: “ Để sau khi thi đại học đi"
Mẹ hào hứng nhét cho tôi thêm một quả cà chua bi nữa, nhưng lần này tôi lại ngửi thấy một mùi hương vô cùng quen thuộc trên người mẹ.
Mẹ ơi, mẹ dùng nước hoa gì thế?"
Mẹ đặt đĩa trái cây trên tay xuống, ngửi ngửi cơ thể.
“Mẹ vừa mới tắm xong, không có dùng nước hoa, đâu có mùi gì?”
Hay là mùi sữa tắm mẹ mới thay?”
Tôi chạy nhanh vào phòng cầm chai sữa tắm lên ngửi, đây không phải là mùi dâu trên người Yến Húc sao?
“Không phải mấy hôm trước con còn nói với mẹ là muốn dùng sữa tắm có hương dâu sao? Tình cờ cha con đi công tác mua về vài chai sữa tắm này ở Ý, mẹ thấy mùi khá thơm nên dùng.”
“Nhưng mà hình như loại này chưa bán ở Trung. Quốc đâu, vì hương dâu này giống 100% hương dâu thật nên giá khá cao. Nếu con thích thì lần sau me bảo cha con đi công tác mua về nhiều hơn.”
Bảo sao tôi cứ cảm thấy mùi hương trên người của Yến Húc rất quen, nhưng rõ ràng anh ấy chỉ là học sinh nghèo thôi mà, sao có thể mua được loại sữa tắm này?