Nghĩa trang Thanh Lâm.
Hai tiểu quỷ tóc xoăn tóc húi cua ngồi ở cổng nghĩa trang, vươn cổ nhìn về phía xa xa, cuối cùng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, vội vàng bay tới.
“Diêm Vương phù hộ, Minh Nhất, cậu đã trở lại rồi. Hai bọn tôi còn tưởng cậu đã gặp chuyện đây này. Đúng thật là doạ chết người… nhầm, doạ chết quỷ.”
Minh Nhất rầu rĩ: “Đang đêm khuya, tôi có thể gặp chuyện gì chứ.”
Hai quỷ thấy cậu có vẻ không vui, tò mò hỏi: “Cậu… làm sao thế?”
Minh Nhất thở dài: “Vợ bỏ rơi.”
“Hả, vợ gì?”
Minh Nhất kể sơ lại chuyện vừa rồi. Hai quỷ kia vừa nghe đối phương có thể cách không khống chế lá bùa, không để Minh Nhất đến gần thì lập tức liếc nhau, đôi bên đều nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương.
Quỷ tóc xoăn: “Minh Nhất, hay là… cậu chọn một quỷ khác làm vợ đi.”
Quỷ tóc húi cua: “Đúng đấy, dù sao bọn mình cũng là tiểu quỷ, đừng có gần gũi mấy người tu luyện huyền thuật quá làm gì. Nhỡ đâu một ngày nào đó chọc giận họ thì kết cục sẽ thê thảm lắm.”
Quỷ tóc xoăn: “Hai năm trước chẳng phải Thành Hoàng có xét xử một vụ án sao. Vụ án đó có rất nhiều đạo sĩ tu tà đạo, bắt không ít cô hồn dã quỷ về làm quỷ nô, dù được cứu thì kết cục của những tiểu quỷ đó cũng rất thảm. Vì bị đạo sĩ khống chế nên họ đã giết rất nhiều người, bị oán khí bám lấy, có lẽ đến mấy đời sau cũng không đầu thai vào chỗ tốt được.”
Quỷ tóc húi cua: “Hơn nữa đối phương đã nói rõ là không muốn làm bạn với cậu, dù cậu có thích cũng chẳng làm gì được đâu.”
Minh Nhất thở dài, chính vì biết thế nên cậu mới không vui.
Đối phương không muốn thì cậu cũng không thể ép người ta làm vợ mình được.
Vì tâm trạng không tốt nên cậu chẳng muốn buôn chuyện với hai tiểu quỷ kia nữa, bèn về mộ của mình.
Mấy ngày sau đó, quỷ tóc xoăn với quỷ tóc húi cua như điên vậy, cứ đi khắp nơi tìm tiểu quỷ cao lãnh xinh đẹp để giới thiệu cho Minh Nhất, muốn cậu chọn một quỷ trong số đó.
Minh Nhất bị ép phải xem một lần, xem xong lại càng không vui.
Cũng không phải do mấy tiểu quỷ đó xấu, mà là cậu nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt, cứ không nhịn được so sánh họ với ông chủ Tào.
Quỷ tóc xoăn, tóc húi cua, một mắt thấy cậu xem đến tấm ảnh cuối cùng rồi mà vẫn lắc đầu, kinh ngạc trợn mắt: “Này người anh em, như thế rồi mà cậu vẫn không vừa lòng á, cậu muốn thần tiên à!”
Quỷ tóc húi cua bồi thêm: “Thần tiên cũng không được như vậy ấy chứ.”
Vì muốn tìm một đối tượng làm vừa lòng Minh Nhất, họ đã tìm cả mấy bà mối nổi tiếng của thành phố kế bên thành phố Thanh Lâm, lại chọn được năm tiểu quỷ phù hợp trong danh sách hơn một ngàn quỷ.
Ai ngờ đối phương xem xong vẫn uể oải, hoàn toàn không có hứng thú.
Minh Nhất bực bội tránh thoát khỏi họ: “Các cậu khỏi lo, tôi ở một mình mấy hôm là ổn.”
Nói xong lại quay về tự kỷ trong hũ tro cốt của mình.
-
Bình thường Minh Nhất quậy phá quen rồi, cứ vài ngày kiểu gì cũng có chuyện gì đó ầm ĩ.
Thế mà mấy nay lại an tĩnh cực kỳ, khiến Thành Hoàng cảm thấy thật không quen.
Hôm nay ông đang xem hồ sơ, xem được một nửa thì không nhịn được hỏi sư gia bên cạnh: “Sư gia, gần đây Minh Nhất đang làm gì vậy?”
Sư gia đáp: “Tiểu nhân cũng không rõ lắm.”
Thành Hoàng không hỏi được gì, chỉ đành cầm hồ sơ lên xem tiếp. Nhưng xem thêm vài dòng rồi lại đặt xuống, không nhịn được gọi điện thoại cho ba Minh.
“Này, Quang Lượng, gần đây thằng út làm sao mà an tĩnh thế hả?”
Ba Minh đáp: “Bọn con cũng đang thắc mắc đây. Từ cái hôm nó nói với con và Lệ Lệ chuyện muốn đi xem mắt thì bỗng im lặng. Lệ Lệ còn gọi điện hỏi, nhưng nó nói nó đang ngủ trong hũ tro cốt.”
Thành Hoàng vẫn gặng hỏi: “Chỉ ngủ thôi, không làm gì khác à?”
Ba Minh: “Không ạ.”
Thành Hoàng cúp điện thoại, không thể tin tặc tặc lưỡi.
Người xưa nói rất hay, chuyện khác thường tất có yêu, gần đây thằng út im lặng như vậy, không phải tính quậy phá một vụ lớn chứ?
Không thể không nói, giác quan thứ sáu của Thành Hoàng tương đối chính xác, hơn bốn giờ sáng hôm đó.
Thành Hoàng xử án cả đêm mệt mỏi, đang định uống chút trà cho đỡ mệt thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo quen thuộc gọi mình: “Ông nội!”
Thành Hoàng vừa ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đã thấy Minh Nhất thuấn di đến trước mặt mình. Cậu đặt tay lên bàn, trịnh trọng nói: “Ông nội, con muốn kết minh hôn!”
“Phốc…” Nước trà trong miệng Thành Hoàng phun ra khắp bàn, làm ướt hồ sơ trên đó.
Lúc này, Thành Hoàng cũng không còn hơi sức để ý đến những thứ khác, ông trợn to hai mắt quát: “Mi nói cái gì?”
Minh Nhất ghét bỏ lui về sau mấy bước, gằn từng chữ nói: “Con nói, con – muốn – kết – minh – hôn!”
“Thời gian trước con đã thích một người, con biết như thế là không đúng. Mấy ngày nay con vẫn luôn tìm mọi cách để quên anh ấy, nhưng lại không thể khống chế được bản thân mình. Giờ tâm trí con chỉ có anh ấy, con không muốn từ bỏ. Nếu đã không thể quên thì cứ cướp anh ấy về làm vợ thôi.”
“Cướp…” Thành Hoàng nghẹn lời, “Mi đang nói đùa đúng không?”
Vẻ mặt Minh Nhất nghiêm túc: “Không đùa đâu, con đang nghiêm túc.”
Thành Hoàng, “Không được!”
Minh Nhất: “Sao lại không được?”
Thành Hoàng: “Nhân quỷ thù đồ.”
Minh Nhất: “Thế sao ông còn duyệt khế ước minh hôn cho quỷ khác?”
“Ta…” Thành Hoàng bị chặn họng.
Minh Nhất tiếp tục bám riết không buông: “Vì sao họ được mà con lại không được?”
“Tuy ông là Thành Hoàng nên nhà chúng ta cần phải chú ý hành vi lời nói, phải làm gương tốt, nhưng không thể hy sinh luôn cả hạnh phúc cả đời của cháu trai yêu quý của ông chứ?”
Thấy ông nội không nói gì nhưng vẫn có vẻ không chịu đồng ý, cậu liền khẽ lẩm bẩm: “Ông mà không đồng ý nhé, thì con không ở lại âm phủ với ông nữa đâu. Con đi đầu thai, có khi mười tám năm sau vẫn kịp để bước vào một cuộc tình già trẻ.”
Thành Hoàng: “Mi… mi dám.”
Minh Nhất hừ lạnh: “Ông thử xem con dám không.”
Thành Hoàng: “…”
Thôi khỏi, Minh Nhất thực sự dám làm vậy.
Thành Hoàng thở dài một hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi cười hiền từ: “Cháu ngoan của ông, đừng quấy. Con nói cho ông nghe đã, người con thích tên gì, bao nhiêu tuổi, trông ra sao, nhà ở đâu?”
Bị hỏi một loạt, Minh Nhất choáng đầu: “Con vẫn chưa biết anh ấy tên gì.”
Thành Hoàng nghẹn lại: “…Đến tên người ta cũng không biết mà mi còn muốn kết minh hôn cái nỗi gì hả!”
Minh Nhất cười he he: “Thì cứ lên xe trước rồi mua vé sau cũng được mà ông?”
“Đương nhiên…” Thành Hoàng nuốt xuống hai chữ “không được” phía sau xuống, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Minh Nhất, hay thế này nhé, con hỏi thăm tên tuổi người ta trước đi, để ông xem xem đối phương là người như thế nào. Nếu thích hợp thì lại nói chuyện kết minh hôn nhé. Dù sao người ta cũng là người sống, nhỡ đâu bị con doạ…”
“Sẽ không.”
Thành Hoàng: “Sao con khẳng định vậy?”
Minh Nhất gật đầu: “Đương nhiên rồi, ảnh đâu phải người thường, không những có thể thấy con mà còn có thể lăng không vẽ bùa. Hẳn anh ấy là một huyền thuật sư cực kỳ lợi hại.”
“Xít…” (tiếng hít khí.)
Lăng không vẽ bùa, nếu không có đạo hạnh mấy chục năm thì không thể làm được đâu.
Thành Hoàng không ngờ mới có mấy ngày không gặp mà cháu nội mình đã trêu chọc một nhân vật lợi hại đến mức này rồi.
“Cháu ngoan này, người con thích… có phải đã sáu mươi rồi không?”
Minh Nhất nhíu mày, bất mãn nói: “Ông nội nói linh tinh gì vậy!”
Thành Hoàng nhướn mày: “Ta chưa từng nghe nói đến một thiên tài như vậy trong lớp người trẻ tuổi.”
Minh Nhất: “Này nhá, ông nội đừng đánh trống lảng nhá, chúng ta đang nói chuyện minh hôn cơ mà.”
Thành Hoàng ho nhẹ một tiếng, suy nghĩ nửa giây rồi nói: “Nếu con thích, đương nhiên ông sẽ không ngăn cản, nhưng ông còn phải xem ý nguyện của đối phương. Vậy con thử qua lại với người ta một thời gian xem sao đi, nếu con có thể khiến đối phương chủ động mang sính lễ đến thì ông sẽ đồng ý với con, thế nào?”
Minh Nhất có hơi không tình nguyện, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Đến cùng thì cậu cũng không muốn ép buộc người ta, nhưng nếu ông nội đã cho phép, hẳn là cậu có thể thường xuyên chạy tới dương gian gặp vợ tương lai rồi!
Cuối cùng thì tâm trạng Minh Nhất cũng chuyển từ u ám sang tươi tỉnh, cậu vừa khẽ hát vừa rời đi.
Chờ cậu đi xa, Thành Hoàng mới thở dài: “Thật đúng là không để cho người ta bớt lo mà.”
Sư gia bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: “Đại nhân, ngài để cậu ấy đi quấy nhiễu một người sống như thế, nếu để quỷ có tâm bắt được nhược điểm rồi tới chỗ Diêm Vương cáo trạng ngài thì…”
Thành Hoàng xua xua tay: “Không sao.”
Tuy Minh Nhất nghịch ngợm ham chơi nhưng tam quan vẫn đoan chính, sẽ không ép buộc người khác.
Đương nhiên, tiền đề là đừng chọc giận cậu.
Hơn nữa, nếu người kia đúng như Minh Nhất nói, có thể lăng không vẽ bùa thì chắc chắn cũng là một huyền thuật sư có bản lĩnh, vừa lúc trừng trị cái tính không sợ trời không sợ đất của Minh Nhất.
Nghĩ đến đây, Thành Hoàng lại dặn thêm một câu: “Đúng rồi, ngươi phái mấy quỷ sai đi theo hắn, xem xem tính tình người kia thế nào.”
Sư gia đáp: “Vâng.”
-
Được sự chấp thuận của ông nội, Minh Nhất bắt đầu thường xuyên đến chợ quỷ ở phía Nam thành phố.
Nhưng đúng là không may, đã mấy ngày rồi mà cậu chẳng thấy ông chủ Tào mình vẫn nhớ thương đâu cả.
Dù có lợi hại đến đâu thì cậu cũng chỉ là một tiểu quỷ ở âm phủ, sợ ánh mặt trời, cho nên chỉ có thể chờ tới lúc chạng vạng mới dám xuất hiện.
Mỗi lần cậu ra khỏi nghĩa trang, hai bên cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ còn lại một con hẻm vắng vẻ yên tĩnh.
Minh Nhất không chịu bỏ cuộc, đơn giản là không rời đi nữa, tìm một nơi âm u chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, trời hửng sáng, trong ngõ đã có tiếng nói, người trong các gian hàng niềm nở chào nhau, mở cửa, quét dọn.
Tính ra thì Minh Nhất đã qua đời được bảy tám năm, đã quen cuộc sống lạnh băng không hề thú vị ở âm phủ rồi.
Giờ đột nhiên tiếp xúc với dương gian ầm ĩ, tràn đầy hơi thở người sống, cậu có hơi không quen.
Sau đó, Minh Nhất vẫn ngồi xổm trong con hẻm ở phía Nam thành phố.
Cậu là một tiểu quỷ, không cần ăn không cần ngủ, một chỗ râm mát nho nhỏ là có thể trú cả ngày.
Chớp mắt đã qua một tháng.
Minh Nhất không gặp được người mình muốn gặp, trong lòng cảm thấy bực bội, thậm chí còn băn khoăn không biết mình có nhìn nhầm hay không, thực ra người đó không liên quan gì đến cửa hàng đồ cổ này.
Nhưng đêm đó, rõ ràng cậu đã thấy đối phương mở cửa tiệm đi vào, nếu anh không phải người trong cửa hàng, sao có thể có chìa khóa được?
Có lẽ do ông trời cũng thương cho nghị lực của Minh Nhất nên cuối cùng cũng đã đưa người tới.
Trưa hôm đó, Minh Nhất đang ngủ gật trong bóng râm thì chợt nghe thấy tiếng người chào hỏi nhau.
“Ông chủ, ngài tới rồi.”
“Ừm.”
Chỉ một tiếng “ừm” này đã khiến Minh Nhất lập tức tỉnh táo lại.
Vợ cậu tới rồi!
“Au, đau quá!”
Quá mức kích động nên Minh Nhất đã quên mất giờ vẫn đang là ban ngày, cậu vừa duỗi nửa bàn chân ra đã bị ánh nắng thiêu đốt, đau đến thở hổn hển.
Trong khoảng thời gian này, cậu vẫn một mực trốn trong một chậu hoa nhỏ trên bậc thang của Vạn Bảo Trai, chậu hoa trồng cây vạn niên thanh, cành lá to rậm rạp, hơn nữa lại ưa bóng râm, không hề bị ánh nắng mặt trời chiếu trực tiếp ảnh hưởng.
Nhân viên bán hàng sẽ đặt nó trong bóng râm phía sau chậu hoa lớn, đó là nơi ẩn náu tốt của Minh Nhất.
Nhưng vấn đề là bây giờ, làm sao cậu tránh được ánh mặt trời để đi vào cửa hàng tìm vợ đây.