Bài Vị Của Tôi Trở Thành Bảo Bối Quý Giá Nhất Của Ông Trùm Đồ Cổ

Chương 4


2 tháng

trướctiếp

Xe khởi động rồi nhanh chóng chạy đi.


Minh Nhất quay đầu lại nhìn vị trí bên cạnh người đàn ông kia, đang định ra đó ngồi thì thấy người đàn ông vô cùng ung dung bình tĩnh lấy ra một lá bùa đã được gấp sẵn đặt lên chiếc ghế trống bên cạnh.


Khiến cho tiểu quỷ nào đó lập tức từ bỏ ý định tiếp cận anh, ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ, không dám nhúc nhích.


Người đàn ông béo lùn không phát hiện ra điều gì bất thường, vừa lái xe vừa nói chuyện với Tào Huyền Hạc ở ghế sau về thứ trong gói vải đỏ.


Minh Nhất bị buộc phải làm thính giả, và cậu cũng đã hiểu sơ sơ mục đích mà hai người họ đến vùng hoang vu này tối nay.


Người đàn ông béo lùn đang lái xe họ Trương, anh ta là một người yêu thích đồ cổ, thứ trong gói vải đỏ là một món đồ trang trí nhỏ mà anh ta mua của người khác.


Nhưng từ khi anh ta có thứ này, mọi thứ bắt đầu trở nên quỷ dị.


Đầu tiên, các nhân viên trong công ty nói khi tăng ca buổi tối, họ luôn nghe thấy tiếng động lạ từ văn phòng của ông chủ Trương.


Tiếp theo là nhà anh ta lúc nửa đêm, luôn luôn có những tiếng động kỳ quái.


Ông chủ Trương cảm thấy thứ này vừa xúi quẩy vừa tà tính nên muốn bán lại với giá rẻ.
Nhưng dường như thứ này đã quấn lấy anh ta, ban ngày thì không sao, nhưng cứ ban đêm là anh ta có thể cảm giác được rõ ràng có thứ gì đó đang theo sau mình, lạnh cả gáy.


Suốt đêm anh ta đều không ngủ ngon, nếu không phải thấy có tiểu quỷ đuổi theo thì chính là có tiểu quỷ kêu gào muốn giết, tóm lại, anh ta cứ liên tục gặp ác mộng.


Thậm chí có một lần, lúc nửa đêm, anh ta bị một tiểu quỷ thao túng trong lúc ngủ nên suýt nữa đã thắt cổ chết, may mà vợ anh ta nghe thấy tiếng động nên đã tỉnh lại, gọi con trai đến cùng cứu.


Ông chủ Trương biết mình đã gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ rồi, cho nên sáng sớm hôm sau liền đến đạo quán mời một vị đại sư tới xem.


Đại sư kia bảo anh ta ngâm thứ đồ đó vào chu sa lẫn với máu chó mực trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, lại cứ ban ngày thì mang ra phơi. Bị ánh mặt trời gay gắt chiếu vào, dù tiểu quỷ có lợi hại tới đâu cũng sẽ hồn phi phách tán.


Ông chủ Trương nghe vậy liền làm theo, không ngờ sau ngày hôm đó, mấy chuyện kỳ ​​quái thật sự không xảy ra nữa, cuộc sống của anh ta cũng dần dần trở lại bình thường.


Chẳng mấy chốc đã hết bốn mươi chín ngày ngâm, anh ta gọi điện cho vị đại sư kia và hỏi phải làm gì tiếp theo?


Ai ngờ lại biết tin vị đại sư kia đột nhiên đã xuống núi, trên người có nhiều vết thương, xương sống thắt lưng và xương hông cũng bị gãy, vĩnh viễn tàn phế, sau này chỉ có thể dựa vào tã lót và xe lăn mà sống.


Không còn cách nào khác, ông chủ Trương chỉ có thể hỏi ý kiến ​​của các đạo sĩ khác. Sau khi nghe anh ta nói xong, đạo sĩ được mời trên mặt lộ rõ ​​vẻ khiếp sợ, lắc đầu liên tục, nói kẻ kia dùng phương pháp tàn nhẫn như thế để trừ quỷ thì chắc chắn cũng chẳng phải kẻ tu hành chính đạo gì.


Nếu ác linh bên trong là lệ quỷ cùng hung cực ác thì có thể làm như vậy, nhưng nếu tiểu quỷ bên trong không hung ác, thậm chí trên thân còn có âm đức thì sẽ bị trời phạt.


Sự tình mà đại sư kia gặp phải, có khả năng chính là do trời phạt.


Trước khi đạo sĩ đi, ông ta đưa cho anh ta một mảnh vải đỏ có vẽ bùa trừ tà, bảo anh ta gói đồ vào đó rồi đặt hoặc chôn ở hướng chính Đông.


Mặt trời mọc ở phương Đông, nếu hồn phách còn thì có ánh mặt trời chí dương trấn áp, nó sẽ không thể làm loạn, đồng thời khuyên nó không làm ác, sớm ngày được đầu thai.


Nếu hồn phách đã tiêu tán thì ông chủ Trương cũng không phải lo lắng gì nữa.


Ông chủ Trương nghe theo phương pháp của ông ta, bọc những thứ đó trong vải đỏ, dọc theo đường đi về phía Đông rồi cuối cùng ném tới đây.


Cũng không biết có phải ác linh bên trong đã bị phơi nắng và hoàn toàn tèo luôn hay không, dù sao từ đó đến nay ông chủ Trương cũng không gặp phải chuyện kỳ ​​quái gì nữa.
Đã hai ba tháng trôi qua kể từ khi vứt bỏ món đồ trang trí kia, hôm nay ông chủ Trương lại bắt đầu có hứng thú, muốn đến phố đồ cổ để tìm một vài món đồ tốt, không ngờ lại may mắn gặp được ông chủ Tào.


Tuy Tào Huyền Hạc còn trẻ nhưng đã là một nhân vật có tiếng trong giới đồ cổ, Nghiêm lão tiên sinh từng rất được kính trọng trong giới đã đề nghị thu anh làm đồ đệ, nhưng bị Tào Huyền Hạc từ chối với lý do “chí không ở đây”, việc này còn từng gây náo động trong giới đồ cổ.


Thậm chí còn có người mỉa mai sau lưng Tào Huyền Hạc là tuổi trẻ kiêu ngạo, khinh thường không muốn làm đồ đệ nhỏ nói gì phải nghe nấy của Nghiêm lão tiên sinh.


Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Tào Huyền Hạc có vốn để kiêu ngạo.


Bề ngoài, anh chỉ là chủ một cửa hàng đồ cổ, nhưng lại có lai lịch bí ẩn và tài sản phong phú.


Những thứ được trưng bày trong tiệm đồ cổ đều là thứ mà nhiều người chơi đồ cổ mơ ước, ấy là còn chưa nói đến những thứ tốt được giữ kín.


Hơn nữa nghe đồn anh cực kỳ kén chọn, những thứ qua tay anh ít nhất cũng phải từ một trăm vạn.


Không ít người xếp hàng muốn nhờ anh xem giúp những món bảo bối mà mình sưu tập được, nhưng khổ nỗi người này đúng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, rất khó gặp.


Lý do ông chủ Trương lần này gặp được anh là vì anh ta nhìn thấy một vật trang trí nhỏ quen thuộc trong cửa hàng, nghe lời giới thiệu của nhân viên bán hàng liền biết chút ít về nó.


Món đồ trang trí hồ cá Koi được chạm khắc từ hắc ngọc đế vương này vốn là một cặp, là đồ từ thời nhà Minh, có giá trị sưu tập cao, giá trị ước tính khoảng sáu bảy con số.


Nhưng do thiếu nửa cặp nên giá cũng bị giảm rất nhiều, chỉ khoảng mấy vạn.


Ông chủ Trương nghe xong, trong lòng hơi động, liền kể hết những gì mình biết về nửa kia ra, không ngờ lại khiến Tào Huyền Hạc đang uống trà sau bình phong hứng thú, còn chủ động hỏi anh ta xem mình có thể thấy nửa còn lại của cặp đồ trang trí kia không.
Ông chủ Trương hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn kể rõ ràng việc mình đã gặp phải mấy thứ quỷ dị.


Vốn tưởng nghe những chuyện tà môn này, Tào Huyền Hạc sẽ không còn hứng thú gì nữa.
Không ngờ anh lại chẳng quan tâm, còn nói muốn mua nửa còn lại của cặp đồ trang trí kia với giá cao, hỏi liệu ông chủ Trương có thể tìm lại không?


Sau đó mới có chuyện giữa đêm khuya, ông chủ Trương dẫn người đi tìm món đồ trang trí kia.


Nói xong không lâu thì xe dừng ở ven đường, ông chủ Trương nhanh chóng xuống xe, còn nịnh nọt mở cửa cho Tào Huyền Hạc.


Tào Huyền Hạc mang theo đồ trang trí bọc trong vải trắng xuống xe, nói với anh ta: “Ông chủ Trương vất vả rồi, ngày mai tôi sẽ cho người chuyển tiền vào tài khoản của anh.”


Nói xong liền quay đầu liếc nhìn tiểu quỷ ngồi ở ghế phụ đang háo hức nhìn về phía bọn họ, ngón tay anh kẹp một tấm bùa gấp màu vàng đưa cho ông chủ Trương lão bản, rồi nói: “Mang theo bên người đi.”


Nghe vậy, ông chủ Trương vội vàng nhận lấy rồi tươi cười tiễn Tào Huyền Hạc rời đi.


Thấy người đàn ông bỏ đi, Minh Nhất nhanh chóng xuống xe đuổi theo, đi theo anh vào một con hẻm.


Con hẻm này có những toà nhà mang kiến trúc khá cổ xưa, lại yên tĩnh và thoải mái, hai bên là những cửa hàng đóng cửa.


Minh Nhất vừa đuổi theo vừa nhìn xung quanh, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.

Khi nhìn thấy một tấm bảng hiệu bằng vải màu vàng rất nổi bật kia, cậu chợt nhận ra đây chính là khu chợ quỷ ở phía Nam thành phố mà cậu vừa ghé qua mấy hôm trước.


Nói đó là chợ quỷ cũng không hoàn toàn đúng.


Phải nói là chợ quỷ về đêm, vì ban ngày nó là một khu phố đồ cổ rất náo nhiệt.


Nơi đây bày bán rất nhiều đồ cổ, những món đồ này ít nhiều đều mang chút tà tính hoặc linh hồn, khiến cả con hẻm trở nên khá âm u.
Dần dần, nó trở thành một nơi mà các tiểu quỷ thích tụ tập, tạo thành một âm lộ.


Nhưng người chơi đồ cổ luôn kính trọng quỷ vật linh tinh, sẽ không dễ dàng trêu chọc họ.
Cho nên, chỉ tầm chạng vạng năm sáu giờ tối là các cửa hàng ở đây sẽ đóng hết, nhường lại thời gian buổi tối cho các tiểu quỷ chơi đùa.


Giờ đã hơn mười giờ tối, trong ngõ có khá nhiều tiểu quỷ đang lai vãng, có vào kẻ nhận ra Minh Nhất, còn thân thiện chào hỏi.


Minh Nhất thấy người đàn ông trước mặt thản nhiên đi vào, trong lòng hơi lo lắng, vội vàng đi tới bên cạnh anh rồi hét lớn: “Này, anh không được đi tiếp nữa.”


Tào Huyền Hạc giả vờ như không nghe thấy, mắt vẫn nhìn thẳng, tiếp tục bước đi.


Minh Nhất thầm nghĩ, con hẻm này u ám như vậy, âm khí dày đặc che mờ cả đèn đường, làm cả con đường đều u ám, chẳng lẽ người đàn ông này không phát hiện ra có gì đó không ổn sao?


Đối phương không nhìn thấy, cũng không nghe thấy cậu đang ngăn cản, Minh Nhất lo lắng cũng vô dụng, chỉ có thể đi theo anh vào trong ngõ nhỏ.


Xung quanh có rất nhiều tiểu quỷ đã cảm giác được hơi thở của sinh mệnh trên người người đàn ông, tham lam muốn tới gần. Minh Nhất đá bay hai tiểu quỷ ở gần nhất, tức giận mắng: “Cút ngay!”


Có lẽ danh hiệu tiểu bá vương của Minh Nhất quá mức vang dội nên đám tiểu quỷ cũng không dám tới gần nữa.


Thấy cảnh này, ánh mắt Tào Huyền Hạc hơi ngạc nhiên.


Không ngờ tiểu quỷ này trông thì nhỏ gầy mà tính tình hung dữ vậy.


Nghĩ vậy, anh thu lại lá bùa đang kẹp giữa các ngón tay.


Thực ra Tào Huyền Hạc không sợ tiểu quỷ đến gần, thậm chí, kẻ nào dám trêu vào anh chính là tự tìm đường chết.


Anh biết dương khí trên người mình khá yếu, dễ dàng trở thành mục tiêu của đám tiểu quỷ.


Giống như tiểu quỷ này, đã theo anh tới tận đây, vốn tưởng cậu ta cũng tham lam thân thể này, không ngờ lại còn bảo vệ anh, có lẽ là muốn độc chiếm thân thể này đây mà.


Chẳng mấy chốc, anh dừng lại trước một cửa hàng tên là “Vạn Bảo Trai”, mở khóa cửa và bật đèn bước vào cửa hàng.


Nhìn anh vào, Minh Nhất chọn một bậc thang sạch sẽ ngồi xuống.


Hầu hết các cửa hàng đều thờ Quan Công, Thần Tài, đám tiểu quỷ như họ không dám trêu chọc, sẽ cố gắng tránh đi.


Thực ra Minh Nhất cũng chẳng hiểu mình cứ chờ ở đây làm gì, cậu với người đàn ông kia là nhân quỷ thù đồ, chú định là sẽ không có kết quả.


Nhưng bây giờ trong ngõ có nhiều tiểu quỷ như vậy, để anh ấy ở đây một mình thật sự rất nguy hiểm.


Minh Nhất nghĩ, dù sao giờ mình cũng đang rảnh, chờ anh xong việc rồi hộ tống anh ra khỏi đây là được.


Tào Huyền Hạc bố trí trận pháp trói quỷ trên chiếc bàn trống trong cửa hàng, đặt thứ được bọc trong vải trắng vào đó, dặn dò những tiểu quỷ khác trong cửa hàng trông chừng rồi mới bước ra khỏi cửa hàng.


Anh đi tới cửa, liền nhìn thấy tiểu quỷ đang ngồi ở bậc thềm chờ đợi, không ngờ nhóc này còn rất kiên trì.


Tào Huyền Hạc thản nhiên khóa cửa hàng rồi bước ra khỏi ngõ.


Thấy anh ra, Minh Nhất lập tức đi theo, dọc đường còn hung ác trừng mắt lườm những tiểu quỷ khác.


Tào Huyền Hạc đi ra khỏi ngõ nhỏ một đoạn, phát hiện tiểu quỷ kia vẫn đang đi theo phía sau không xa.


Không có ý đồ tấn công anh, nhưng cũng không định rời đi, cứ như một bé sâu bám đuôi.


Tào Huyền Hạc vốn không định dẫn theo tiểu quỷ này về nhà, liền dừng bước: “Định đi theo đến khi nào?”


Nghe thấy những lời này, Minh Nhất vô thức nhìn phía sau, nhưng không thấy bất kỳ người sống nào khác.


Quay đầu, phát hiện người đàn ông vẫn đang nhìn mình, Minh Nhất khó tin chỉ chỉ vào mình.


“Anh đang nói chuyện với tôi à?”


Tào Huyền Hạc mím môi không đáp, nhưng cũng không dời mắt đi.


Minh Nhất hưng phấn, kích động nói: “Thì ra anh thực sự có thể trông thấy tôi nha, quá tốt rồi!”


Cậu bay tới gần hơn rồi giơ tay, lễ phép nói: “Chào anh, tôi tên Minh Nhất.”


Tào Huyền Hạc cúi đầu nhìn bàn tay tái nhợt, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.


Minh Nhất an ủi: “Anh đừng sợ, tôi không có ác ý, chỉ muốn kết bạn với anh thôi.”


Tào Huyền Hạc lạnh lùng đáp: “Ta không cần bạn.”


Nụ cười trên mặt Minh Nhất đông cứng lại, cảm xúc trên mặt càng thêm kích động.


Dáng vẻ này, khí chất này, giọng điệu này, chẳng phải là tiểu mỹ nhân cao lãnh mà cậu thích nhất sao!


Một cảm giác xúc động dâng trào trong lòng cậu, nhân quỷ thù đồ gì chứ, dẹp mẹ đi, âm dương cách trở cũng không sao, cậu muốn theo đuổi vợ!


Tào Huyền Hạc không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng thấy đôi mắt đen láy của tiểu quỷ kia sáng rực, vẻ mặt kích động, anh cũng không rõ nguyên nhân, chỉ nhíu mày, không muốn để ý tới cậu nữa, tiếp tục bước về phía trước.


Minh Nhất muốn đuổi theo, nhưng một lá bùa màu vàng đột nhiên xuất hiện và chặn cậu lại.


Tiếng cảnh cáo của người đàn ông vang lên bên tai: “Đừng đi theo ta nữa.”


Minh Nhất không bỏ cuộc: “Này, Tào—”


Ấy, mình vẫn chưa biết ảnh tên Tào gì mà.
Đối phương mặc kệ cậu, từ từ bỏ đi.


Minh Nhất cố gắng di chuyển trái phải, nhưng lá bùa màu vàng dường như có mắt, cứ di chuyển theo cậu, kiên quyết chặn cậu lại.


Giống như đang âm thầm uy hiếp, nếu còn dám tiến lên một bước, nó sẽ dính lên trán Minh Nhất.


Minh Nhất thở dài, vẻ mặt chán nản nhìn vợ cao lãnh đã dần đi xa, mãi tới khi bóng dáng anh biến mất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp