Minh Nhất đang sốt ruột thì đột nhiên có một bàn tay thon dài vươn ra, cầm chậu hoa vào trong cửa hàng.


Hửm?


Phải chăng ông trời lại đến giúp cậu?


Nhân viên trong cửa hàng không hiểu tại sao vừa rồi ông chủ đã bước vào rồi mà lại đột nhiên ra ngoài, mang theo một chậu vạn niên thanh vào?


“Ông chủ, chậu cây này cần tưới nước sao?”


Vừa nói vừa vươn tay muốn lấy chậu cây trong tay ông chủ, không ngờ lại bị đối phương tránh ra.


Tào Huyền Hạc nhàn nhạt nói: “Không cần.”


Nói xong, anh tự mình bưng chậu hoa đi vào sau tấm bình phong trong cửa hàng.


Minh Nhất đợi một lúc, chỉ thấy đối phương bưng chậu cây vào, đặt xuống đất rồi mặc kệ.


Cậu thò đầu ra nhìn xung quanh, thấy ba mặt tường đều là giá để đầy đồ cổ. Cậu không hiểu về đồ cổ nên không nhìn ra được tốt xấu, quá lắm cũng chỉ thấy được một vài món khá đẹp thôi.


Nơi này hẳn là nơi trong cùng của cửa hàng, không thấy có Quan Công toạ trấn nên Minh Nhất mạnh dạn bay ra ngoài, vừa định vươn vai thì phát hiện có gì đó không ổn.


Cậu cúi xuống rồi kêu lên: “Ôi đệt!”


Cậu vừa dẫm lên trấn quỷ trận, không thể nhúc nhích.


Pháp trận này cứ như miếng dán muỗi vậy, chạm vào là không di chuyển được.


Minh Nhất không tin, cho nên cố hết sức rút chân ra, sau đó lại vì dùng lực quá mức mà đứng không vững, ngã ngồi xuống đất.


“….”


Thôi xong, mông cũng dính rồi.


Khi Minh Nhất đang chán nản thì một tiếng cười trầm thấp từ bên cạnh vang lên.


Cậu theo tiếng nhìn lại thì thấy một người sống đang đứng bên bình phong từ lúc nào, thấy rõ mặt đối phương xong, Minh Nhất lập tức vui vẻ, vô thức gọi: “Vợ…”


Thấy tình huống không ổn, Minh Nhất lập tức nuốt từ sau lại.


Nụ cười trên mặt người đàn ông biến mất, trở lại vẻ lãnh đạm lúc trước, hỏi cậu: “Ngươi nói cái gì?”


“Em có nói gì đâu.” Minh Nhất lập tức phủ nhận, còn chuyển chủ đề: “Ông chủ Tào, không ngờ chúng ta lại gặp nhau.”


“Không ngờ?” Tào Huyền Hạc nhướng mày.


“Ờm…”


Tào Huyền Hạc không thèm vạch trần cậu, chỉ đi đến bên cạnh bàn gỗ ngồi xuống rồi hỏi: “Nói đi, rốt cuộc ngươi quấn lấy ta làm gì?”


Muốn lấy anh làm vợ đó.


Nhưng rõ ràng là Minh Nhất không dám nói thẳng câu này ra.


“Em muốn kết bạn với anh mà.”


Tào Huyền Hạc: “Ta nói rồi, ta không cần bạn.”


Minh Nhất ôm gối ngồi dưới đất, cố gắng không chạm vào “keo vạn năng” thêm nữa.


“Sao có thể?”


Người là sinh vật quần cư, sợ cô độc, làm gì có chuyện không cần bạn?


Tào Huyền Hạc cũng lười dây dưa thêm, nhàn nhạt nói với cậu: “Ngươi có cần ta giúp gì không?”


Minh Nhất chưa hiểu: “Gì cơ?”


Tào Huyền Hạc: “Nếu ngươi có oan tình gì hoặc chấp niệm lúc sinh thời chưa đạt được, ta sẽ cố gắng giúp ngươi hoàn thành, để ngươi không còn vướng bận mà đi đầu thai.”


Có vẻ đối phương coi cậu là một tiểu quỷ có nỗi khổ rồi.


Minh Nhất suy nghĩ một lúc và trả lời: “Em không có chấp niệm nào cả, nhưng có một tâm nguyện chưa thực hiện được.”


Tào Huyền Hạc: “Nói.”


Minh Nhất: “Em muốn tìm vợ.”


“…”


Coi như là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng khá hợp tình hợp lý.


Tào Huyền Hạc thoải mái đáp ứng: “Tối nay ta sẽ đốt cho ngươi một cái.”


Minh Nhất hỏi: “Thế người giấy có thể làm mô phỏng theo anh không?”


Tào Huyền Hạc nghe vậy, ánh mắt chìm xuống, khóe môi mím chặt, trong lòng bàn tay có một chuỗi vòng tay trầm hương, chậm rãi chơi đùa.


Bất cứ ai quen thuộc với Tào Huyền Hạc đều biết đây là dấu hiệu cho thấy anh đang không vui.


Đáng tiếc Minh Nhất không biết điều này, vẫn đang nói nốt: “Chiều cao và ngũ quan nhất định phải giống hệt anh!”


Như thế thì ban ngày cậu có thể ôm người vào lòng ngủ, dù hình nhân bằng giấy không thoải mái như người thật nhưng cũng có thể dùng tạm trước một thời gian.


Minh Nhất đang đắm chìm trong những tưởng tượng tự thỏa mãn, đột nhiên nghe thấy người đàn ông trầm giọng nói: “Tào Chung.”


Một quỷ ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện: “Vâng.”


“Ném nó ra ngoài.”


Vừa nói, anh vừa tùy ý thả chiếc vòng tay xuống mắt trận nào đó, trấn quỷ trận bị giải trừ.


Minh Nhất còn chưa kịp phản ứng, tiểu quỷ tên Tào Chung đã xách cổ áo cậu như xách gà con rồi ném ra ngoài.


“Au ui!”


Minh Nhất ngã mạnh xuống đất, kêu lên đau đớn.


Nhưng cậu không có cảm giác bị thiêu đốt khi phơi nắng, nhìn chung quanh, cậu thấy mình đang ở dưới bóng mát của một gốc cây.


Đây là hậu viện, trong sân trồng một cây liễu thân to bằng ba vòng tay người, cành lá xum xuê, che bớt một nửa ánh nắng.


Minh Nhất thầm nghĩ, xem ra đối phương không có ý định hại mình, nếu như bị ném ra khỏi cửa hàng, hồn phách cậu nhất định sẽ khó giữ được.


Không phải một kẻ lạm sát người vô tội, cũng không xấu xa.


  -


Vốn dĩ Minh Nhất còn định không biết xấu hổ bò vào từ cửa sổ, nhưng người đàn ông này dường như biết cậu đang nghĩ gì, anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, dán một lá bùa màu vàng lên kính, liếc nhìn Minh Nhất như cảnh cáo rồi quay người rời đi.


Thấy anh có vẻ giận thật, Minh Nhất không dám làm ầm ĩ nữa, tránh để lại ấn tượng xấu cho đối phương.


Cậu tìm một chỗ nấp dưới bóng cây, chờ mặt trời lặn.


Giữa thanh thiên bạch nhật, mặc dù mặt trời không chiếu tới nhưng Minh Nhất vẫn lộ rõ ​​vẻ bơ phờ, cậu gục đầu lên cánh tay mình ngủ gật.


Có lẽ là bởi vì gần đây đã quen nên cậu cũng không cảm thấy nhàm chán, hơn nữa nơi này cách cửa sổ phía sau không xa, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng bên trong nói chuyện.
Cậu đã thu được rất nhiều thông tin, ví dụ như tên của vợ mình, Tào Huyền Hạc.


Chậc chậc, không chỉ đẹp trai mà ngay cả tên cũng đẹp nữa.


Còn biết anh chính là ông chủ của Vạn Bảo Trai này, nhưng không thường xuyên tới đây.

Nguyên nhân là vì ngày nào cũng có rất nhiều người muốn nhờ anh giám định đồ cổ, anh lười không muốn lá mặt lá trái với họ.


Mùa đông khắc nghiệt, ban ngày rất ngắn.
Khoảng năm giờ chiều, mặt trời đã xuống núi rồi.


Minh Nhất đứng dậy, vươn vai đi tới bên cửa sổ, thấy tấm bùa màu vàng trên kính đã bị gỡ xuống, liền thò đầu nhìn vào.


Cậu hơi thất vọng, Tào Huyền Hạc không có trong cửa hàng, có lẽ đã rời đi rồi.


Minh Nhất đang định vào cửa sổ thì một nam quỷ chui ra từ trong một cái lọ trên giá đồ cổ, tay cầm giáo bước ra chặn cậu lại, cảnh cáo: “Quỷ ngoài không được vào cửa hàng.”


Minh Nhất tức giận hừ lạnh một tiếng: “Ta bị ngươi ném văng ra từ cửa sổ này, không đi vào đây thì vào đâu?”


Nam quỷ cao lớn chỉ ra ngoài cửa sổ: “Ở đó.”


Nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, Minh Nhất nhìn thấy một cánh cửa nhỏ đóng kín.


“Ta không muốn.”


Nam quỷ đứng chặn trước cửa sổ như một thủ vệ.


Minh Nhất cau mày, không vui nhìn hắn: “Ngươi muốn đánh nhau à?”


Nam quỷ liếc cậu, lạnh lùng nói: “Ngươi không phải đối thủ của ta.”


“Ha, câu này không phải chỉ mình ngươi nói với ta đâu, cuối cùng đều bị ta đánh tới mức quỳ xuống đất gọi ba đấy.”


Minh Nhất lùi lại hai bước rồi vẫy nam quỷ cao lớn kia: “Ngươi ra đây.”


Liếc nhìn thân thể gầy gò của Minh Nhất, nam quỷ do dự nửa giây rồi dựng trường thương trong tay lên vách tường, nói: “Vậy ta đánh với ngươi hai chiêu, đánh xong đừng có trách ta bắt nạt kẻ yếu.”


Minh Nhất khinh thường “chậc” một tiếng.


  -


Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã hơn nửa tháng.


Tào Huyền Hạc đến cửa hàng đồ cổ kiểm tra như thường lệ, lúc đi ngang qua cửa, anh vô thức liếc nhìn chậu hoa vạn niên thanh bên cạnh, thấy bên trong sạch sẽ, không có bóng dáng tiểu quỷ ẩn nấp. Có lẽ là bởi vì thấy anh không dễ chọc nên tiểu quỷ kia cũng sợ rồi.


Nghĩ vậy, Tào Huyền Hạc bước vào, đi qua sảnh trước của cửa hàng, đi vào sau bức bình phong.


Đây là phòng nghỉ mà Tào Huyền Hạc đã cố ý chuẩn bị cho mình. Không có anh cho phép, nhân viên cửa hàng cùng khách hàng đều không được vào đây.


Đồ ở đây không được khóa trong tủ kính như ở sảnh trước mà được đặt ngẫu nhiên trên những chiếc giá cổ.


Ai từng bước vào đây rồi nhìn thấy đều sửng sốt.


Dù sao những thứ này đều là đồ cổ thật sự, mỗi món trị giá mấy trăm vạn, vậy mà cứ để như vậy, không sợ bị người có tâm lấy trộm sao?


Tào Huyền Hạc chẳng để ý, chỉ trả lời nghi hoặc của họ: “Chúng ta có thể đặt ở đây thì tự khắc sẽ có năng lực tự bảo vệ mình.”


Người thông minh có thể hiểu ngay ý nghĩa trong lời nói của anh, nếu không hiểu, Tào Huyền Hạc cũng không buồn giải thích thêm nữa.


Anh đi vòng qua tấm bình phong, ngồi xuống chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ, cầm lấy cuốn sổ kế toán mà nhân viên đã đặt sẵn ở đây, vừa định xem qua thì chợt quay đầu, liếc mắt ra ngoài cửa sổ, và khẽ nhíu mày.


Sân sau vẫn được dọn dẹp như thường lệ, nhưng Tào Huyền Hạc vẫn nhìn ra manh mối.
“Chị Quyên.”


Một túi tiền gấm trên giá tràn ra đầy quỷ khí, sau khi đáp xuống đất thì nhanh chóng ngưng tụ lại thành hình người, đó là một thiếu nữ mặc váy dài, trang phục cổ xưa.


“Chủ nhân.” Cô gái này không chỉ xinh đẹp thanh tú, mà giọng nói cũng mềm mại uyển chuyển.


“Sân sau có chuyện gì vậy?”


Chị Quyên này là một nữ quỷ mà mấy năm trước anh vô tình cứu được, mấy năm nay cô vẫn luôn phụ trách cửa hàng và sân sau.


Chị Quyên vô thức nhìn chiếc bình sứ cổ trên giá, vẻ mặt hơi khó xử đáp: “Hôm ngài đi, tiểu quỷ kia đã đánh một trận với Chung đại ca.”


Tào Huyền Hạc nhướn mày: “Tào Chung.”


Bình sứ trên giá cổ khẽ động, hiển nhiên là không muốn xuất hiện, lại cũng không muốn làm trái lời chủ nhân. Hắn do dự nửa giây, mới miễn cưỡng bay ra ngoài.


Tào Huyền Hạc nhìn y phục trên người hắn, nhíu mày: “Thua sao?”


Tào Chung cúi đầu không lên tiếng.


Chuyện này thực sự rất mất mặt, trông đối phương nhỏ gầy như vậy, cứ tưởng chỉ là một con mèo thích gây sự thôi.


Không ngờ khi đánh nhau lại thô bạo như vậy.


Sinh thời, hắn là một võ tướng với chiến công hiển hách, trên tay dính máu vô số, không ngờ cuối cùng lại bị một tiểu quỷ tay không đánh bại, nghĩ tới đây liền cảm thấy hổ thẹn vô cùng.


Tào Chung càng nghĩ càng cảm thấy hổ thẹn, lập tức quỳ trên mặt đất: “Chủ nhân, ta đã trở thành bại tướng dưới tay một tiểu quỷ bình thường, không xứng tiếp tục canh giữ cửa hàng cho ngài nữa. Ngài tiễn ta đi đầu thai đi!”


Cho hắn một bát canh Mạnh Bà, quên cái chuyện đáng xấu hổ này đi.


Tào Huyền Hạc nâng hắn dậy rồi nói: “Đừng tự coi nhẹ bản thân, để một kẻ vốn là Đại tướng quân như ngươi trông cửa hàng cho ta đã là giết gà dùng dao mổ trâu rồi, thật sự là lãng phí nhân tài.”


“Chủ nhân…”


Nghe xong, Tào Chung lại càng áy náy.


Tào Huyền Hạc: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, giờ đã gặp được một đối thủ có thể đánh ngang tay với ngươi, hẳn là ngươi nên vui mới đúng.”


Tào Chung cúi đầu không nói.


Tào Huyền Hạc thấy vậy, giơ tay vỗ vỗ bả vai hắn: “Trở về suy nghĩ kỹ đi, nếu như ngươi vẫn muốn rời đi, ta sẽ đưa ngươi đi đầu thai.”


Tào Chung rầu rĩ ừm một tiếng rồi quay người trở về bình sứ.


Tào Huyền Hạc cũng vẫy tay với chị Quyên đang đứng im lặng bên cạnh, ý bảo cô cũng về đi.


Sau khi hai tiểu quỷ biến mất, Tào Huyền Hạc lại nhìn ra ngoài cửa sổ phía sau, khẽ lẩm bẩm tên cậu một lần: “Minh Nhất.”


Không ngờ tiểu quỷ này còn rất hung dữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play