“Mẹ kiếp, một đám bồ câu tinh không nghĩa khí!”


Đêm khuya, trên con đường vắng vẻ lạnh lẽo, Minh Nhất đang trút giận vào gốc cây.


Hôm nay vốn đã hẹn mấy người bạn đi chợ quỷ thành Nam chơi, ai ngờ cuối cùng cả đám nhắn tin nói phải ở nhà với vợ, cho cậu đứng đây đợi nửa tiếng.


Kể cũng lạ, những người này khi chết đều còn độc thân, sao giờ lại có vợ hết rồi?


Minh Nhất lại đá đá rễ cây, nghĩ thầm nếu không có quỷ nào đi, một mình cậu đi thì còn thú vị gì nữa, thôi đành về nhà ngủ vậy.


Đang nghĩ thế thì cậu bỗng nghe thấy tiếng quát từ xa: “Ngươi đứng lại đó cho ta!”


Nghe tiếng, Minh Nhất vô thức ngẩng đầu, trông thấy một ác quỷ vẻ mặt dữ tợn, toàn thân đầy máu đang chạy về phía cậu.


Không chờ Minh Nhất phản ứng, đối phương đã bóp chặt cổ cậu rồi uy hiếp tiểu quỷ đang đuổi theo mình: “Ngươi đừng tới đây, nếu không ta sẽ ăn hắn!”


Tiểu quỷ đuổi theo mặc quan phục trường bào, đầu đội mũ đen cao, tay cầm Toả Hồn Liên, hông đeo Gậy Chiêu Hồn, vẻ mặt vô cùng tức giận, đang định chửi bới thì đã nhìn rõ tiểu quỷ trên tay ác quỷ kia, lời đã đến bên miệng lập tức nuốt vào, rồi khẽ lẩm bẩm: “Tiểu bá vương của Minh gia!”


Ác quỷ đứng khá xa nên không nghe rõ lời hắn nói, chỉ cảnh giác nhìn quỷ sai, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt tiểu quỷ trong tay mình càng lúc càng đen.


Quỷ sai kia tốt bụng nhắc nhở: “Ta khuyên ngươi vẫn nên thành thật về địa phủ chịu phạt với ta đi thì hơn, nếu không lát nữa ngươi có hối cũng không kịp.”


Ác quỷ kia hừ lạnh: “Ngươi đứng đây nói phét cái nỗi gì, khó khăn lắm lão tử mới chạy được khỏi nơi quỷ quái kia. Trở về sao? Ngươi cứ tự mình nằm mơ đi!”


Mùi máu tanh hôi trên người ác quỷ kia khiến xoang mũi Minh Nhất khó chịu, cậu thấy ghê tởm, lửa giận trong lòng càng tăng lên.


Cậu nắm chặt nắm đấm, âm trầm nói: “Buông ra.”


Ác quỷ chẳng những không buông tay, ngược lại càng túm chặt hơn, còn trầm giọng cảnh cáo: “Ngươi thành thật chút cho ta.”


Quỷ sai thấy thế liền lùi về sau một bước, khuôn mặt trắng bệch đầy hàm ý, còn thương hại nhìn ác quỷ kia.


Đứa nhỏ ngốc này, ngươi xong rồi.


Vừa nghĩ tới đó, một tiếng hét thảm đã vang lên bên tai.


Ác quỷ vừa mới một giây trước còn bóp cổ tiểu quỷ, giờ đã úp mặt xuống đất, cánh tay phải bị Minh Nhất nắm chặt trong tay, lực tay cậu tăng dần lên, linh hồn của ác quỷ rung chuyển thấy rõ.


Ác quỷ hét lên một tiếng chói tai, trong nháy mắt, cánh tay gã đã bị chặt đứt, bị ném sang một bên như rác rưởi.


“Xấu xí như thế còn dám dùng bàn tay dơ bẩn chạm vào ta, thật ghê tởm!” Minh Nhất chán ghét dẫm lên lưng ác quỷ, không cho gã nhúc nhích rồi nghiêng đầu hỏi quỷ sai: “Quỷ này làm gì vậy?”


Quỷ sai nhìn thấy thế cũng sợ, nuốt nuốt nước miếng rồi giải thích, “Gã… gã là ác quỷ chạy ra khỏi địa phủ, đã cắn nuốt không ít hồn phách tiểu quỷ ở dương gian, chúng ta phụng mệnh tróc nã.”


Minh Nhất nhướn mày, khẽ lẩm bẩm: “Ác quỷ à.”


Ác quỷ không nghe ra thâm ý của cậu, vẫn đang chửi rủa không ngừng. Minh Nhất mỉm cười, gương mặt còn có hai lúm đồng tiền nhìn rất đáng yêu, nhưng việc tiếp theo cậu làm lại không hề đáng yêu một chút nào hết.


Ác quỷ bị dẫm lên mà cảm thấy như có ngọn núi lớn đè lên lưng mình, ép tới mức gã không thể nhúc nhích. Ác quỷ còn chưa từ bỏ ý định, cố giãy dụa, đột nhiên cảm giác đùi mình bị đối phương xé rách.


Mạnh tay đến mức hồn phách hắn như cũng bị thay hình đổi dạng, biểu cảm của ác quỷ bỗng trở nên kinh khủng, tiếng mắng chửi trong miệng biến thành tiếng kêu rên, mãi đến khi cái chân kia không chịu nổi lực kéo mà hoàn toàn đứt lìa khỏi cơ thể rồi bị ném trên mặt đất giống như cánh tay vừa cụt kia.


Quỷ sai bên cạnh thấy vậy liền tái mặt, không dám nhìn thẳng.


Thấy Minh Nhất còn không định dừng tay, ác quỷ cuối cùng cũng không chịu nổi đau đớn, kêu khóc về phía quỷ sai: “Quỷ sai đại nhân, cứu mạng! Tôi biết sai rồi, tôi có tội, tôi đền tội, tôi muốn về địa phủ, hu hu hu, xin ngài cứu tôi!”


Vừa rồi gã thấy tiểu quỷ có vẻ vô hại nên mới tiến đến uy hiếp, ai ngờ tiểu quỷ trông có vẻ mong manh yếu ớt lại ra tay tàn nhẫn như vậy, lại còn xé tay chân ác quỷ, đến Diêm Vương gia cũng không ra tay tàn nhẫn như thế.


Chỉ trách gã ngu dốt, không chịu nghe lời khuyên của quỷ sai đại nhân, bây giờ đúng là hối không kịp!


Quỷ sai thấy gã như thế, cũng không đành lòng, lên tiếng khuyên nhủ: “Tiểu công tử, cậu xem xem… lần này có thể tha cho nó trước không, tôi còn cần nó để báo cáo kết quả công việc cho Vô Thường đại nhân.”


Nghe vậy, Minh Nhất giơ chân đá ác quỷ kia về lại phía quỷ sai, nhàn nhạt nói: “Trả ngươi.”


Quỷ sai liên tục cảm tạ, cầm Toả Hồn Liên lên trói ác quỷ chỉ còn hơi tàn lại, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Minh Nhất đột ngột lên tiếng:

“Khoan đã.”


Quỷ sai dừng lại, nịnh nọt nói: “Minh tiểu công tử, ngài còn có việc ạ?”


Minh Nhất không khách khí: “Ngươi có mang tiền theo người không?”


“Hả?” Quỷ sai ngơ ra: “À có… có mang.”


Minh Nhất chỉ chỉ ác quỷ: “Thế trói nó ở đây trước đã, ngươi đi dạo chợ quỷ mua chút đồ với ta.”


Quỷ sai nhìn ác quỷ đã đau đến mức ngất xỉu kia, hơi do dự: “Việc này…”


Minh Nhất nhíu mày: “Việc này khẩn cấp lắm à?”


Quỷ sai: “Thực ra cũng không gấp lắm, nhưng tôi sợ gã lại chạy trốn thì không biết giải thích ra sao với cấp trên.”


Ác quỷ này là do Vô Thường đại nhân hạ lệnh bắt giữ, hắn muốn giải về sớm một chút, tránh xảy ra chuyện gì đó dọc đường.


Minh Nhất liếc ác quỷ kia rồi cười nhạo: “Ngươi hỏi xem nó dám không.”


Ác quỷ sắp ngất đi vì đau đớn lập tức tỉnh lại, lắc đầu liên tục, kinh hãi hét lên: “Không dám, tôi cam đoan sẽ không chạy trốn!”


“…” Quỷ sai lại nói: “Cho dù gã không chạy trốn, nếu như bị quỷ sai khác nhìn thấy rồi mang đi…”


Thế thì công lao của hắn làm gì còn nữa!
Quỷ sai ngại không dám nói thẳng câu này.
Minh Nhất chặc lưỡi nhìn xung quanh, thấy cánh tay bị đứt nằm trên mặt đất liền chỉ vào một gốc cây bên đường rồi nói với quỷ sai: “Treo lên đi”.


Lát sau, quỷ sai nhìn dòng chữ viết bằng máu “Kẻ nào chạm nào sẽ chết, ký tên Minh Nhất” kia mà không khỏi giật mình, thậm chí còn thấy hình như cánh tay mình hơi đau.
  -
Chợ quỷ thành Nam.


Minh Nhất chắp tay sau lưng, vừa đi vừa hát ở phía trước, đôi mắt đen không ngừng nhìn xung quanh, chọn ra những đồ vật nhỏ mà mình cảm thấy hứng thú.


Quỷ sai theo sát phía sau, tay cầm mấy cái túi căng phồng, vẻ mặt đau khổ.


Từ lâu đã nghe danh tiểu công tử Minh gia có tiếng là tiểu bá vương, đã không vui thì ngay cả râu của Diêm Vương gia cũng dám giật.


Tiểu quỷ nào không có mắt chọc giận cậu ta thì đánh đến hồn phi phách tán vẫn còn là nhẹ.


Giống như ác quỷ vừa rồi, bị kéo đứt tay chân, lại còn bị cột vào trên cây để chịu đựng nỗi đau gãy chân gãy tay nữa. E là dù sau này có cơ hội đầu thai thì cũng sẽ trở thành một kẻ tàn tật.


Nghĩ vậy, vẻ mặt quỷ sai lại càng đau khổ.
Đêm nay hắn chỉ đi bắt ác quỷ, đâu có mang nhiều tiền. Giờ đi dạo với vị tiểu bá vương này một vòng, tiền trong túi chẳng còn bao nhiêu nữa, nhưng hiển nhiên vị kia vẫn chưa đi chơi tận hứng.


Hắn nên nói sao để thoát thân sớm chút đây?
Nhỡ lỡ miệng nói câu nào khiến vị tiểu bá vương này không vui, liệu cậu ta có đánh luôn cả quan sai không?


Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể lắm.


Tiểu tổ tông này không biết sợ là gì, hẳn là có rất ít chuyện không dám làm.


Quỷ sai càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng thấy oan ức, không khỏi thấp giọng sụt sịt.


Minh Nhất đang hứng khởi đi dạo phố thì đột nhiên nghe thấy một tiếng sụt sịt khe khẽ. Cậu nghi ngờ quay đầu lại thì thấy quỷ sai đi theo mình đang cố nén tiếng nức nở.


Cậu nghi hoặc hỏi: “Ngươi sao vậy?”


Quỷ sai sụt sịt, ấp úng nói: “Tôi… tôi hết tiền rồi.”


Minh Nhất dừng lại, nhìn đống túi lớn nhỏ trên tay, tiếc nuối nói: “Ôi, hết tiền rồi à, thế về thôi, đúng lúc mua sắm cũng thấy hơi mệt rồi.”


Quỷ sai kinh ngạc, tiểu bá vương dễ nói chuyện như vậy sao?


Minh Nhất không để ý tới vẻ kinh ngạc của hắn, xoay người bảo chủ sạp bên cạnh đưa giấy bút cho mình rồi hỏi quỷ sai: “Ngươi tên gì?”


Quỷ sai không hiểu: “Dạ.”


Minh Nhất lặp lại: “Ta hỏi ngươi tên gì?”


Quỷ sai sợ tới mức suýt nữa quỳ xuống trước mặt mọi người, vẻ mặt khổ sở hỏi: “Tiểu tổ tông, ngài ghi lại tên tôi làm gì chứ?”


Chẳng lẽ đi dạo phố không vui nên chuẩn bị liệt kê danh sách giết cả nhà mình?


Minh Nhất không hiểu: “Viết giấy nợ chứ gì. Hôm nay tiêu hết bao nhiêu, ta viết giấy nợ cho ngươi, ngươi đến miếu Thành Hoàng tìm ông nội ta lấy tiền.”


Quỷ sai ngừng khóc, liên tục xua tay: “Thôi thôi, tôi không lấy lại tiền đâu.”


Minh Nhất bất mãn nói: “Thế sao được, Minh Nhất ta không phải loại quỷ ăn quỵt tiền.”


Quỷ sai chẳng còn cách nào, chỉ đành nói tên mình ra, nhìn cậu viết giấy nợ rồi rầu rĩ nhận lấy.


Cầm biên lai đi tìm Thành Hoàng gia lấy tiền, ai mà dám chứ!


Minh Nhất chẳng nghĩ nhiều như vậy, còn vỗ vỗ vai hắn nói: “Hôm nay cảm ơn nhá, nhớ đừng quên đến miếu Thành Hoàng đấy.”


Quỷ sai gật đầu, nhưng trong thâm tâm không hề có ý định đòi tiền.


Minh Nhất đút hai tay vào túi, quay người, vừa khẽ ngâm nga một bài hát vừa đi về phía lối ra đầu hẻm của chợ quỷ.
  -
Đầu hẻm chợ quỷ, có một quỷ mặc đồ đạo sĩ cũ nát đang ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt bày một sạp bói toán, ánh mắt ngó khắp nơi xem có tia được tiểu quỷ nào dễ lừa không.


Đột nhiên, ánh mắt hắn rơi vào tiểu quỷ đang đi về phía này.


Tiểu quỷ này tuổi tác không lớn lắm, bộ dáng tuấn tú, mắt hạnh đen bóng, mặt tròn, lúc cười còn có hai lúm đồng tiền, trông rất dễ thương và dễ mến, vừa đi vừa khẽ ngâm nga một bài hát, rất nhàn nhã.


Rõ ràng là một tiểu quỷ, nhưng không hề có dáng vẻ quỷ khí nặng nề như các quỷ khác, quanh thân cũng không có oán khí, là một tiểu quỷ rất đặc biệt.


Lại nhìn những gì cậu đang mặc, trông thì có vẻ đơn giản, nhưng chỉ cần có chút kiến ​​​​thức là có thể biết quần áo và giày dép đều là hàng hiệu cao cấp hiện đại, có thể thấy trước khi qua đời, cậu là một thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có.


Ớ khoan, tiểu quỷ này còn có một quỷ sai theo sau xách đồ, ôi trời, đúng là một khách hàng lớn hiếm có!


Lão quỷ xoa hai tay vào nhau, hai mắt lấp lánh ánh vàng, ngay cả khuôn mặt vô hồn cũng lộ ra vẻ vui mừng.


Minh Nhất không hề biết mình đã lọt vào tầm ngắm của quỷ khác, vẫn tiếp tục đi ra cổng.

Bỗng dưng, một giọng nói già nua vang lên, ngăn đường đi của cậu: “Tiểu công tử, tôi thấy tướng mạo cậu rất được, có muốn xem một quẻ không?”


Bước chân Minh Nhất hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn lão quỷ kia: “Ầy? Sao trước đây chưa từng thấy ngươi nhỉ.”


Mỗi lần chợ quỷ họp vào ngày rằm và mùng Một, cậu nhàn rỗi không có việc gì là sẽ rủ mấy anh em của mình tới đây chơi, đã nhẵn mặt gần hết các chủ sạp ở đây rồi. Nhưng lão quỷ này trông khá lạ mặt.


Lão quỷ cười giải thích: “Tôi là quỷ mới qua đời không lâu, tới chợ quỷ mở sạp xem bói, kiếm chút tiền nhang đèn.”


Minh Nhất nhíu mày: “Ngươi đang lừa quỷ đúng không, đã chết rồi mà còn xem bói làm gì?”


Lão quỷ hơi khựng lại, rồi phản bác: “Cậu nói sai rồi, quỷ cũng chia làm nhiều loại chứ. Cậu xem, có tiểu quỷ giàu có, không phải lo ăn lo mặc; nhưng có tiểu quỷ thậm chí còn chẳng có nơi nương náu, cả ngày chỉ phiêu dạt trên đường cái, thê thảm làm cô hồn dã quỷ.”


Minh Nhất phản bác: “Ngươi đừng có nói nhảm, người sống thì xem mệnh số, quỷ chết rồi thì xem âm đức. Đại đa số những cô hồn dã quỷ kia đều do lúc sinh thời đã làm chuyện xấu nên sau khi chết rồi mới rơi vào kết cục không có nơi nương thân. Đừng có đứng đây lừa quỷ nữa đi.”


Lão quỷ: “…..”


Tiểu tử này thoạt nhìn còn trẻ tuổi ngây thơ, ai ngờ chẳng dễ lừa tẹo nào.


Thấy đối phương đứng dậy muốn rời đi, hắn vội vàng giơ tay ngăn lại: “Này, tiểu công tử đừng đi vội, tôi thấy sắc mặt cậu hồng hào, sắp sửa gặp vận đào hoa rồi.”


Chậc chậc chậc, lão quỷ nói xong liền hối hận.
Mặt quỷ mà hồng hào cái gì, mình nói mê sảng mất rồi!


“Vận đào hoa?” Minh Nhất bỗng thấy hứng thú, một lần nữa ngồi xổm lại trước quán: “Vận đào hoa gì thế?”


Lão quỷ không nghĩ tới tiểu quỷ sẽ bị câu nói này lừa gạt, hắn sửng sốt nửa giây, rồi rất nhanh đã phản ứng lại.


“Ngũ quan của cậu đoan chính, mặt tròn, mắt sáng, mũi thẳng, chân mày và cánh mũi đầy đặn, xung quanh cậu nhất định có rất nhiều đào hoa.”


Minh Nhất nghĩ lại rồi tán đồng gật đầu.
Lúc sống, cậu xuất thân trong một gia đình giàu có, là nhân vật cấp giáo thảo trong trường, thường xuyên bị các cô gái chặn lại tỏ tình.


Sau khi chết, ông nội là Thành Hoàng, ba mẹ là quỷ sai, cậu cũng coi như quan tam đại trong đám tiểu quỷ. Hơn nữa, trong số các quỷ, diện mạo của cậu vẫn rất xuất chúng, quả thật luôn có nữ quỷ công khai hoặc ngấm ngầm muốn ở bên cậu.


Lão quỷ được tán thành, tự tin tăng gấp bội, tiếp tục lừa: “Nhưng mấy mối đó của cậu bây giờ đều là hoa đào nát, sẽ không có kết quả.”
Minh Nhất vẫn gật đầu tán đồng, đương nhiên là sẽ không có kết quả rồi. Vì cậu thích nam mà, cái kiểu lạnh lùng ấy, cứ nghĩ tới việc đè người đó dưới thân bắt nạt tới phát khóc là thích rồi.


Minh Nhất nuốt nước miếng, thu hồi suy nghĩ, hai mắt sáng ngời nhìn lão quỷ: “Vậy xem xem hoa đào trĩu quả của ta còn cách bao xa, cái loại mà có thể động tình rồi bạch bạch bạch ấy!”


“…” Lão quỷ ho nhẹ một tiếng, che giấu cảm xúc, giả vờ cao thâm nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú tái nhợt của cậu hồi lâu.


Vẻ mặt lúc đầu là giật mình, sau đó là ngạc nhiên thích thú, sau đó là khó hiểu, cuối cùng là nặng nề, đúng là cực kỳ xuất sắc.


“Tướng mạo của cậu… có hơi khó nói.”


Minh Nhất hỏi: “Là ý gì?”


Lão quỷ: “Vận đào hoa của cậu đến gần rồi, nhưng mà… dường như có cái gì đó cản trở.”


Minh Nhất vô cùng biết điều: “Có thể dùng tiền giải quyết không?”


Lão quỷ ho nhẹ một tiếng: “Không hẳn, dù sao tiền cũng không phải là tất cả…”


Minh Nhất chẳng buồn nói nhiều, nghiêng đầu hỏi quỷ sai: “Còn không?”


Quỷ sai cười gượng gạo và đưa cho cậu toàn bộ số tiền cuối cùng trong túi mình.


Minh Nhất cũng không đếm, ném luôn lên quầy hàng của lão quỷ và hỏi: “Nói đi, làm thế nào để giải quyết?”


Lão quỷ liếc sơ qua rồi thuận tay nhét vào túi rồi tươi cười thấy một cái túi thơm ra: “Đây là đào hoa phấn mà tôi đã tỉ mỉ luyện chế, có thể giúp tiểu quỷ hút đào hoa. Cậu chỉ cần mang theo bên mình là có thể xua tan sát khí ảnh hưởng tới vận đào hoa đó.”


“Ờm.”


Minh Nhất thản nhiên cầm lấy mà không thèm nhìn, đứng dậy ngâm nga một bài hát rồi bước ra ngoài.


Quỷ sai thấy cậu đảo đảo ngón trỏ quanh túi thơm, không khỏi bước lên nhắc nhở: “Tiểu công tử, đạo sĩ kia lừa đảo đó.”


Minh Nhất: “Ta biết.”


Quỷ sai ngạc nhiên: “Thế sao cậu còn….?”


Minh Nhất không bận tâm: “Chơi cho vui ấy mà.”


Quỷ sai không ngờ tính tình tiểu bá vương này lại tùy ý như vậy, không khỏi cảm thấy tiếc tiền, rồi lại cảm thấy quá hời cho cái lão thầy bói kia.


Minh Nhất đã quen tiêu xài phung phí nên không nghĩ ngợi gì, vừa rồi cậu nghe lão quỷ nói nhảm, đơn thuần là vì hứng thú.


Cơ mà cũng nên tìm người yêu thôi, nếu không sau này muốn đi dạo phố cũng chẳng có ai đi cùng, đáng thương lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play