Nếu cái đám hồ bằng cẩu hữu này đã không đáng tin thì Minh Nhất chỉ có thể trông cậy vào ba mẹ mình.
Họ làm âm sai đã mấy chục năm, kiểu gì chả có chút quan hệ, hơn nữa hàng đêm đều ra ngoài câu hồn, thế nào chả gặp được một ít nam quỷ đẹp trai cao lãnh.
Chạng vạng hôm sau.
Minh Nhất vừa lẩm nhẩm hát vừa băng qua một đám bia mộ, đến mộ của cha mẹ mình.
Mẹ không có đây, ba thì đang ngủ trong quan tài. Minh Nhất bước qua, vỗ vỗ eo ông: “Ba, có phải con nên đi xem mắt rồi không?”
Ba Minh mơ màng tỉnh lại, ngẩng lên hỏi cậu: “Gì?”
Minh Nhất lặp lại lần nữa: “Xem mắt.”
“À.” Ba Minh lại nằm lại, “Không nên.”
Minh Nhất nhíu mày: “Tại sao?”
Ba Minh: “Con còn nhỏ mà, vội gì.”
Minh Nhất không phục: “Nhưng quỷ có lớn nữa đâu.”
“Thế cứ một mình đi vậy.”
Ba Minh ậm ừ, Minh Nhất không nghe rõ, nhưng thấy ba mình không đáng tin như vậy nên cậu cũng chẳng có hứng nói nữa. Đứng dậy ra ngoài, cậu tiện tay lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.
Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng và có tiếng mạt chược va vào bàn.
“Alo, mẹ, mẹ đang ở đâu thế?”
Mẹ Minh bực bội hỏi lại: “Làm gì?”
Minh Nhất: “Mẹ có quen dì nào nhà có con cái đẹp trai không, giới thiệu cho con với.”
Mẹ Minh: “Không quen.”
Minh Nhất chán nản: “Mẹ, con có phải là con ruột của mẹ không vậy? Cha mẹ nhà người khác đều mong con mình sớm có quỷ bầu bạn. Sao chuyện cả đời của con mà mẹ không thèm quan tâm một chút nào vậy?”
Mẹ Minh tức giận nói: “Mi còn muốn mẹ quan tâm thế nào hả? Mi đã cắt đứt cả đường con cháu của người ta, còn muốn nhân cơ hội này tìm bạn đời cho mình á. Mi sợ ta với ba mi chưa chết triệt để à, khuyên mi im lặng tí đi, việc của Chương gia còn chưa xong đâu, đừng có gây chuyện nữa!”
Minh Nhất không ngờ đã hai tháng trôi qua kể từ khi sự việc xảy ra mà cơn giận của mẹ mình vẫn chưa nguôi ngoai, cậu không dám nói thêm câu nào nữa, vội vàng cúp điện thoại.
Ba mẹ đã không đáng tin, Minh Nhất chỉ đành hy vọng vào ông nội.
Điện thoại thông rất nhanh, ông nội cậu hỏi cậu gọi có việc gì.
Minh Nhất nói: “Ông nội ơi, con muốn yêu đương, ông xem giúp cháu xem gần đây có tiểu quỷ nào đẹp trai chuyển sinh không…”
Cậu còn chưa nói xong, Thành Hoàng gia đã nói luôn hai chữ: “Không rảnh.”
Rồi cúp điện thoại.
Minh Nhất nhìn giao diện điện thoại tối đen, nhất thời không phản ứng.
Cả nhà cứ như vậy, bảo sao giờ này mà mình vẫn độc thân!
Cứ như thế, chẳng phải mình sẽ cô đơn cả đời sao?
Không được, mình phải tự lực cánh sinh!
Minh Nhất thở phì phì cất điện thoại vào túi, bắt đầu đi dạo quanh nghĩa trang.
-
Miếu Thành Hoàng Thanh Lâm.
Thành Hoàng gia đặt điện thoại sang một bên, đặt hồ sơ vụ án đang xử được một nửa sang một bên, thở dài nói với sư gia bên cạnh: “Đứa nhỏ Minh Nhất này khi nào mới lớn đây? Hôm qua còn đùng đùng tới đòi xin tiền trả nợ, hôm nay đột nhiên lại muốn yêu đương.”
Sư gia cười nói: “Tính tình của Minh Nhất nóng nảy mà ngài còn chưa quen sao.”
Thành Hoàng gia thở dài: “Nếu nó ngoan ngoãn bằng nửa thằng cả thằng hai thôi thì có phải làm người ta bớt lo không.”
Sư gia trầm tư nửa giây, chợt đề nghị: “Đại nhân, không bằng ngài kiếm chút việc cho cậu ấy làm?”
Thành Hoàng gia: “Ý ngươi là?”
Sư gia: “Nhàn rỗi thì rất dễ gây chuyện, không bằng giao cho cậu ấy chút việc, vừa có thể giúp chúng ta giải quyết một chút phiền phức, vừa có thể khiến cậu ấy không rảnh đi trêu chọc mấy tiểu quỷ khác.”
Thành Hoàng gia cau mày: “Ngươi cảm thấy cho nó làm cái gì thì tốt?”
Sư gia: “Không phải gần đây thành Thanh Lâm chúng ta có một đám ác quỷ hoành hành sao, rất nhiều cô hồn dã quỷ đã gặp nạn, ngay cả quỷ sai chúng ta phái đi cũng bị ăn mất mấy người. Minh Nhất có sức lực phi thường, không bằng để cậu ấy cùng quỷ sai ra ngoài bắt…”
Câu nói phía sau phải nuốt vào, bởi vì ánh mắt Thành Hoàng gia đã dần dần trở nên sắc bén.
Sư gia: “Ta kiến nghị vậy thôi, nếu đại nhân nếu cảm thấy không ổn, coi như ta chưa nói.”
Nghe xong lời này, Thành Hoàng gia không nói nữa, tiếp tục đọc hồ sơ.
Sư gia nhẹ nhàng thở ra, thầm mắng bản thân ngu xuẩn, Minh Nhất chính là đứa cháu mà Thành Hoàng gia thương yêu nhất. Nếu cậu ta đi bắt ác quỷ mà xảy ra chuyện thì chắc mạng tiểu quỷ cả nhà ông ta cũng không đền nổi.
-
Advertisement
Trong nghĩa trang Thanh Lâm, Minh Nhất cẩn thận nhìn từng bia mộ, cau mày.
Dù sao đây cũng là nghĩa trang cấp tỉnh, chôn cất không dưới vạn người, đến mà đến một kẻ trông vừa mắt cũng không có.
Ngoại trừ một số tiểu quỷ chết bất đắc kỳ tử, chết thê thảm và bệnh chết ra, rất ít tiểu quỷ có thể lọt vào mắt xanh của cậu.
Minh Nhất muốn tìm một người vợ hợp mắt, tính tình lại cao lãnh, thì đúng là khó vô cùng.
Nhưng cậu đã muốn làm gì thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, nếu nghĩa trang không có, thế thì tìm trên đường cái vậy.
Những đêm tiếp theo, cậu ngừng chơi điện tử và bắt đầu dẫn quỷ tóc xoăn với quỷ tóc húi cua đi lang thang khắp phố phường.
Bây giờ ở dương gian đang là tháng Mười Hai âm lịch, thời tiết lạnh lẽo dị thường, hầu như không có người sống đi lại trên đường phố.
Ba tiểu quỷ lang thang rất lâu, đến bóng quỷ còn chẳng thấy chứ đừng nói là bóng người.
Quỷ tóc xoăn hơi bực: “Minh Nhất, hay là chúng ta đi về thôi. Quỷ đẹp trai làm sao mà đến cái nơi hoang vu này được?”
Minh Nhất cũng hơi chán: “Hay là… chúng ta vào nội thành xem nhé?”
Hai quỷ vừa nghe đã sợ, đồng thời lắc đầu: “Không không không, bọn tôi không đi đâu!”
“Tôi thấy cậu điên rồi. Rõ ràng địa phủ đã có quy định, tiểu quỷ không thể đến những nơi phồn hoa ở dương gian để tránh va chạm với người sống. Nhỡ đâu gặp kẻ nhát gan mà khiến họ sợ thì chúng ta lại bị phạt!”
Minh Nhất bĩu môi, cũng không đòi đi nữa.
Cậu đã hứa với ông nội là không gây sự nữa, nếu thật sự dọa người ta chết khiếp thì tội quá lớn rồi.
Minh Nhất thở dài: “Được, vậy chúng ta trở về đi.”
Xem ra chuyện tìm vợ này phải bàn bạc kỹ hơn rồi.
“Khụ khụ.”
Đột nhiên nghe thấy một tiếng ho khan, ba tiểu quỷ theo bản năng quay đầu lại nhìn, liền thấy một chiếc ô tô màu đen đỗ cách đó hơn mười mét. Một người đàn ông cao lớn từ ghế sau xe bước ra, ngũ quan ngay thẳng, anh khí tuấn lãng, mày rậm mắt phượng, hai tròng mắt đen như mực, diện mạo vô cùng xuất chúng.
Khăn quàng cổ màu xám đã che hết nửa khuôn mặt anh, nhìn không rõ toàn bộ dung mạo, nhưng khí chất quanh thân còn lạnh hơn cả trời đông giá rét, làm người ta không thể bỏ qua, thậm chí không rời được mắt.
Quỷ tóc xoăn không khỏi lắc lắc cánh tay Minh Nhất, kích động nói: “Ôi vãi, người này thật đẹp trai. Minh Nhất, là món khoái khẩu của cậu đó!”
Quỷ tóc húi cua cũng hùa theo: “Đúng thế đó, Minh Nhất, vợ cậu tự dâng đến cửa kìa.”
Minh Nhất cũng ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, hất tay quỷ tóc xoăn ra: “Hai cậu bình tĩnh lại cho tôi, nhìn cho rõ đi, anh ta là người sống.”
Quỷ tóc xoăn nói: “Người sống thì sao, thiếu gì người sống kết minh hôn với người chết chứ.”
Quỷ tóc húi cua tiếp tục phụ hoạ: “Đúng vậy, hơn nữa dương khí trong cơ thể người này quá yếu, có cảm giác anh ta không sống được bao lâu nữa đâu, có khi mấy năm nữa sẽ tới địa phủ thôi.”
Minh Nhất không phản bác nữa, chủ yếu là do người này rất hợp mắt cậu. Hơn nữa gần đây cậu đang muốn tìm vợ, chẳng phải người này đã đưa đến tận cửa sao.
Hai quỷ kia đã vội vã tiến lại.
Minh Nhất trông thấy, lập tức ngăn cản: “Hai người các cậu tránh xa anh ta ra chút cho tôi!”
Dương khí của người này rất yếu, nếu tiếp xúc với tiểu quỷ, thân thể chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
-
Tào Huyền Hạc vừa xuống xe đã trông thấy ba tiểu quỷ ở phía xa.
Vùng đất này hoang vu, có tiểu quỷ cũng không có gì lạ, chỉ cần đối phương không có ý định làm hại người khác, bọn họ không thể không quấy nhiễu lẫn nhau.
Sau đó, một người khác từ ghế lái bước xuống. Hắn không cao, còn hơi béo, dung mạo bình thường, chỉ vào một hướng cách đó không xa rồi cười nịnh nọt nói: “Ông chủ Tào, ở đằng kia. “
Tào Huyền Hạc gật đầu, ra hiệu cho người kia dẫn đường.
Hai người đi phía trước, ba tiểu quỷ đi theo sau.
Quỷ tóc xoăn hiếu kỳ: “Này, các cậu bảo hai người sống như họ mà buổi tối tới nơi như thế này làm gì nhỉ, liệu có phải định làm chuyện xấu gì không?”
Quỷ tóc húi cua hỏi: “Chuyện xấu gì cơ?”
“Ấy, giết người diệt khẩu chẳng hạn.” Quỷ tóc xoăn chỉ chỉ bốn phía, “Các cậu không cảm thấy nơi này rất hợp với việc giết người giấu xác à?”
Nơi này thuộc về phía Đông ngoại ô thành phố, trừ con đường bằng phẳng rộng rãi ra, hầu như không có tòa nhà nào khác, hai bên đường đều là đồng cỏ.
Mùa đông tháng Mười Hai âm lịch, cỏ khô bị gió lạnh thổi tứ tung, phát ra tiếng xào xạc, còn lẫn với tiếng gió rít gào, rất đáng sợ.
Minh Nhất khinh thường khịt mũi: “Không thể nào.”
Hai quỷ đồng thanh hỏi: “Sao cậu chắc chắn vậy?”
Minh Nhất đáp như đúng rồi: “Vì trông anh ấy đẹp trai thế mà.”
Quỷ tóc xoăn, quỷ tóc húi cua: “…….”
Minh Nhất cũng thấy lời mình nói có vẻ còn có nghĩa khác, liền giải thích: “Tôi không phải nói cứ người đẹp thì sẽ không làm việc xấu, mà là tôi có cảm giác, anh ấy sẽ không làm loại chuyện này.”
Đối thoại của ba quỷ đều rơi vào tai Tào Huyền Hạc.
Anh vốn định giả vờ như không nghe thấy mà bỏ qua, nhưng câu nói này lại khiến anh nhướng mày, khóe mắt bình tĩnh liếc nhìn tiểu quỷ đang nói chuyện.
Người đàn ông mập lùn thấy anh dừng lại, nghi ngờ hỏi: “Ông chủ Tào, sao vậy?”
Tào Huyền Hạc không nhìn nữa, đáp: “Không có gì.”
Giọng nói của anh trầm thấp lạnh lùng, giống như khí chất của anh vậy, dễ khiến người ta không dám tới gần.
Không biết có phải do ho liên tục hay không mà giọng anh có hơi khàn, khiến Minh Nhất cảm thấy toàn thân mềm nhũn.
Ôi vãi, người này không chỉ đẹp trai, mà giọng nói cũng rất hay!
Chỉ nghe thôi là đã muốn làm như vậy rồi lại như vậy…
Minh Nhất vội vàng cắt đứt suy nghĩ của mình, nếu không cậu sẽ không nhịn được mang một người sống về làm vợ mình mất.
Hai người đi mấy chục mét dừng lại trước một mảnh cỏ hoang.
“Chúng ta tới rồi.” Người đàn ông mập lùn ngồi xổm xuống, gạt đám cỏ dại xung quanh sang một bên, lộ ra một cái hố nông cỡ cái chậu rửa mặt phía dưới: “Ông chủ Tào, ở bên trong.”
Hắn lấy cái đèn pin trong túi ra soi vào hố, Tào Huyền Hạc bước lên, đang chuẩn bị nhìn vào trong.
Đột nhiên lại có ba cái đầu giành trước, cả đám chụm đầu vào nhau như những đứa trẻ tò mò, cùng nhau nhìn xuống hố.
Quỷ tóc xoăn: “Ôi vãi, đây là cái gì thế, oán khí nặng quá!”
Quỷ tóc húi cua: “Hai cậu bảo lát nữa liệu có mấy lệ quỷ nhảy từ đây ra không?”
Minh Nhất: “Không biết.”
Tào Huyền Hạc: “…….”
Người đàn ông béo lùn không nhìn thấy oán khí nặng nề phát ra từ bên trong, cũng không nhìn thấy ba tiểu quỷ đang cúi đầu trước mặt mình.
Hắn chỉ thấy Tào Huyền Hạc đứng cách miệng hố một thước, cũng không lại gần, còn tưởng là thứ bên trong rất nguy hiểm, vội vàng lui về sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác: “Ông chủ Tào, thứ này vẫn còn nguy hiểm sao?”
Tào Huyền Hạc không đáp, lấy mấy tấm bùa ra ném vào trong hố. Ba tiểu quỷ đang đứng bên hố lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi, nhanh chóng kêu lên sợ hãi rồi lùi lại.
Chúng nhường chỗ xong, Tào Huyền Hạc bước đến mép hố ngồi xổm xuống, nhìn đồ vật bọc vải đỏ bên trong, nhíu mày.
Mấy lá bùa anh ném vừa chạm vào vải đỏ đã biến thành tro tàn, điều này cho thấy thứ này hung ác đến mức nào, hơn nữa Tào Huyền Hạc còn cảm nhận được quỷ khí quen thuộc từ nó.
Anh lấy một chiếc khăn tay màu trắng ra, lăng không vẽ một lá bùa lên đó, sau đó phủ lên trên tấm vải đỏ để kìm nén oán khí đang trào dâng, rồi cầm vào tay.
Nhìn thấy cảnh này, ba tiểu quỷ đều vô cùng kinh ngạc.
Quỷ tóc xoăn: “Ôi vãi, người này chẳng những mang bùa bên người mà còn có thể lăng không vẽ bùa. Minh Nhất, chúng ta mau đi, nhỡ đâu anh ta thấy chúng ta thì sẽ phiền lắm!”
Quỷ tóc húi cua cũng nói: “Đúng thế, chúng ta mau đi thôi, sợ quá!”
Sau khi sửng sốt, Minh Nhất cũng không phản ứng lớn như hai quỷ kia, mà lại có vẻ rất hứng thú.
“Anh ta có thể nhìn thấy chúng ta không phải rất tốt sao? Tôi còn muốn kết bạn với anh ta đây.”
Hai quỷ kia lại càng ngạc nhiên hơn: “Minh Nhất, cậu điên rồi à. Anh ta chính là một đạo sĩ huyền thuật, lúc nào cũng mang theo bùa vàng bên người. Nếu anh ta ngứa mắt muốn lấy mạng quỷ, vậy thì chúng ta sẽ hồn phi phách tán!”
Minh Nhất nhíu mày: “Làm gì mà nghiêm trọng như vậy được.”
Hai quỷ kia hơi giận: “Tôi thấy cậu đúng là đồ tinh trùng lên não, thấy anh ta đẹp thì chẳng quan tâm chuyện gì nữa. Cậu không đi thì hai bọn tôi đi, đây không phải trò đùa đâu.”
Minh Nhất nghĩ nghĩ rồi đáp: “Được, các cậu về trước đi, lát tôi tự về.”
Hai quỷ kia cùng quát: “Minh Nhất!”
Minh Nhất trấn an: “Chuyện không nghiêm trọng như hai cậu nghĩ đâu. Chúng ta là quỷ tốt, không hại người, đạo sĩ sẽ không vô cớ giết chúng ta, nếu không sẽ bị trời phạt. Mà dù có đánh thật thì nhìn bộ dáng yếu ớt kia, chưa chắc anh ta đã là đối thủ của tôi đâu.”
Hai quỷ kia thấy cậu không nghe khuyên bảo thì giận tới mức nói không nên lời, cuối cùng thực sự bỏ cậu lại, rời đi trước.
Khi họ đang tranh luận, Tào Huyền Hạc cùng người đàn ông ục ịch kia đã quay lại xe, chuẩn bị rời đi.
Minh Nhất nhanh chóng bay đến bên cạnh người đàn ông kia, lúc nghe thấy tiếng ho, còn tưởng là quỷ khí trên người mình ảnh hưởng đến anh nên nhanh chóng lùi lại vài bước.
Tào Huyền Hạc nhìn cậu, không nói gì, tiếp tục ngồi vào ghế sau.
Minh Nhất thấy họ sắp đi thì hơi do dự, nghĩ đến vợ còn chưa kịp theo đuổi đã chuẩn bị đi mất thì rất không cam lòng. Cuối cùng, cậu nghiến răng dậm chân, chui vào cửa sổ xe ngồi trên ghế phụ.