Bài Vị Của Tôi Trở Thành Bảo Bối Quý Giá Nhất Của Ông Trùm Đồ Cổ

Chương 2


2 tháng

trướctiếp

Sau khi rời khỏi con hẻm nhỏ, quỷ sai liên tục trở lại chỗ cũ, thấy ác quỷ kia vẫn bị cột trên cây, đã đau đến mức ngất đi.


Hắn vui mừng đến phát khóc, trong lúc nhất thời không biết nên nói bản thân may mắn hay khen tiểu bá vương kia có uy tín.


Minh Nhất không biết uy tín của mình có lớn hay không, nhưng lúc này cậu đang rất tức giận.


Vừa bước vào nghĩa trang, cậu đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đang ngồi xổm trên bãi đất trống trò chuyện.


Minh Nhất nén giận bước tới, nói với hai quỷ kia: “Không phải nói muốn ở nhà với vợ, không có thời gian ra ngoài chơi sao?”


“Ôi má ơi!”


Hai tiểu quỷ giật mình kinh hãi, lúc thấy quỷ đến là ai, sửng sốt một chút rồi vô thức đưa mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt hỏi: Bí mật bại lộ, chúng ta phải làm sao bây giờ?


Tiểu quỷ tóc xoăn hơi cao hơn chút cười nói: “Ấy, Minh Nhất, về sớm thế à?”


Vừa nói vừa ngó nghiêng mấy cái túi kia của Minh Nhất rồi hỏi: “Mua được cái gì vậy?”


Minh Nhất tránh tay ra, không để ý đến đối phương đang nịnh nọt, lạnh giọng nói: “Đừng có đánh trống lảng.”


Thấy Minh Nhất nổi giận thật, hai tiểu quỷ không dám đùa nữa, chỉ cùng cúi đầu, ngoan ngoãn nói: “Xin lỗi.”


Quỷ tóc xoăn ấp úng nói: “Không phải bọn tôi không muốn đi cùng cậu, nhưng thực sự đang gấp lắm.”


Minh Nhất nhíu mày: “Có ý gì?”


Tiểu quỷ hơi thấp hơn chút, tóc húi cua nói: “Tháng này cậu đã tiêu hết tiền tiêu vặt tích góp nhiều năm của bọn tôi rồi. Giờ chúng tôi đến ra ngoài cũng còn khó chứ đừng nói là đi mua sắm.”


Quỷ tóc xoăn vô cùng tán đồng, gật đầu: “Đúng đấy, mấy hôm trước điện thoại tôi còn bị khoá, còn phải nhờ vợ thanh toán cước hộ.”


“…” Minh Nhất không tin, nói: “Chẳng phải tôi đã viết giấy nợ, bảo các cậu đi tìm ông nội tôi lấy tiền sao?”


Quỷ tóc xoăn thở dài: “Bọn tôi đã đi rất nhiều lần rồi, nhưng Thành Hoàng gia bận lắm, làm gì có thời gian gặp bọn tôi. Vất vả lắm hôm qua mới gặp được, nhưng ông nói giờ cậu đã trưởng thành rồi, phải tự chịu trách nhiệm với nợ nần, ông không trả giùm đâu.”


Minh Nhất: “…!!!”


Người già giờ đều hành xử dứt khoát vậy sao!
Cậu nổi giận đi ra khỏi nghĩa trang, trước khi đi còn bảo hai tiểu quỷ kia: “Cứ chờ đó.”


  -


Miếu Thành Hoàng Thanh Lâm.


Thành Hoàng gia đang bàn công việc với mấy quỷ sai thì đột nhiên vang lên một tiếng “rầm”, cửa lớn miếu Thành Hoàng bị đá văng, Minh Nhất giận đùng đùng bước vào.


Mấy quỷ sai thấy thế, lập tức lùi lại nhường đường cho vị tiểu tổ tông này.


Thành Hoàng gia không vui nói: “Minh Nhất, sao càng ngày càng không biết quy củ gì thế hả.”


Minh Nhất bước lên, tức giận hỏi: “Ông nội, con có còn là cháu nội mà ông yêu thương nhất không?”


Thành Hoàng gia nhàn nhạt đáp: “Không.”


Những lời Minh Nhất đang định nói tiếp lập tức nghẹn lại, cậu quay người đi ra ngoài.


Thành Hoàng gia lên tiếng gọi lại: “Đứng lại!”


Ai ngờ đối phương chẳng thèm để ý. Thấy Minh Nhất sắp đi ra khỏi cửa lớn miếu, Thành Hoàng liền gọi với theo: “Không cần tiền nữa à?”


Nghe vậy, Minh Nhất hơi khựng lại, rồi một lần nữa bước trở về.


Cốt khí không là gì so với tiền cả.


Thành Hoàng gia không nhịn được cười, xua xua tay đuổi đám quỷ sai đang hóng chuyện ra ngoài.


“Thằng nhóc này, năng lực thì không ra sao mà tính tình lớn lối quá đấy.”


Minh Nhất bĩu môi, không vui nói: “Giờ cả ông cũng mặc kệ con rồi thì con còn lớn lối cái gì nữa.”


Thành Hoàng gia nói: “Sao lại mặc kệ con được.”


Minh Nhất bắt đầu kể lại chuyện quỷ tóc xoăn cùng quỷ húi cua đến đòi tiền nhưng bị từ chối.


Thành Hoàng gia suy nghĩ một chút: “Ồ, hình như có chuyện như vậy thật.”


“Còn nói nữa, nếu không phải con cứ cả ngày gây sự thì cha mẹ con làm sao lại khoá thẻ của con.” Thành Hoàng gia xếp gọn lại hồ sơ trên bàn, “Nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”


Minh Nhất: “Không muốn nói.”


Thành Hoàng gia móc ba khối kim nguyên bảo trong túi áo ra đặt lên bàn, Minh Nhất khẽ liếc, vẫn không lên tiếng.


Thành Hoàng gia cũng không vội, tiếp tục đặt lên bàn, dường như trong ống tay áo rộng rãi của ông có cả núi vàng vậy. Thấy trên bàn đã có hơn ba mươi thỏi vàng, ông không khỏi nhướng mày: “Vẫn không muốn nói à?”


Minh Nhất âm thầm liếc nhìn đống thỏi vàng, thầm nghĩ xem mình cần bao nhiêu tiền để trả nợ.


Thành Hoàng gia sao có thể không biết cháu mình đang tính kế gì: “Nếu con không muốn nói thì thôi, ta hỏi cha mẹ con cũng được.”


Nói xong, ông vung tay áo như chuẩn bị thu lại đống vàng trên bàn.


“Ấy!” Minh Nhất nhanh chóng ngăn cản, “Đã lấy ra rồi, sao có thể thu lại chứ.”


Thành Hoàng gia hất bay bàn tay đang định lấy vàng của cậu: “Thế thì mau nói đi.”


Minh Nhất mím môi, khẽ lẩm bẩm: “Con đánh Chương Vệ Vũ.”


Thành Hoàng gia ngẩn ra nửa giây, rồi chợt nhận ra Chương Vệ Vũ chính là cháu đích tôn của Thành Hoàng sát bên cạnh, lập tức dựng râu quát: “Đang yên đang lành, mi đánh nó làm gì hả!”


Minh Nhất cả giận: “Hắn trêu chọc con, còn nói muốn ép con gạo nấu thành cơm.”


“…” Thành Hoàng gia tức giận xắn tay áo, không khỏi mắng chửi: “Ta phải cho nó biết tay. Thế thằng nhóc đó có thực hiện được ý đồ không?”


Minh Nhất lắc đầu: “Không ạ.”


“Thế thì tốt.” Thành Hoàng gia thở phào nhẹ nhõm, vừa định bảo chuyện đó cậu làm đúng rồi thì nghe thấy Minh Nhất nói tiếp: “Con đạp đứt gốc rễ của hắn rồi.”


“Loảng xoảng”


Thành Hoàng gia không đứng vững, cả người lẫn ghế ngã lăn ra.


Nửa giây sau, ông bám vào cái bàn, thò đầu ra, không tin nổi cất lời: “Chương gia bọn họ chỉ có nó là độc đinh, thế mà mi đạp đứt sao!”
Minh Nhất mím môi không đáp, coi như ngầm thừa nhận.


Thành Hoàng gia chỉ cảm thấy huyết khí dâng cao, nhất thời không nói nên lời.


“Ở đâu…?”


Minh Nhất không hiểu: “Gì ạ?”


Thành Hoàng gia quát: “Ta hỏi mi đạp đứt nó ở đâu!”


Minh Nhất: “Chợ quỷ thành Nam.”


Thành Hoàng gia nhíu mày: “Chương Vệ Vũ tới địa giới của chúng ta làm gì?”


Minh Nhất: “Con không biết.”


Thành Hoàng gia liếc cậu, thấy biểu cảm của Minh Nhất không giống như đang nói dối mới ổn định cảm xúc, nhấc ghế lên ngồi lại:

“Chuyện lớn như vậy mà không ai báo với ta một tiếng, các người đúng là càng lúc càng to gan.”


“Lúc đó ba mẹ con đã đi xin lỗi rồi, đối phương còn làm ầm ĩ lên, nhưng sau đó chẳng hiểu sao đột nhiên im lặng. Sau khi về, ba mẹ còn đánh con một trận rất đau, phạt con một năm không có tiền tiêu vặt.”


Nói đến tiền tiêu vặt, giọng điệu Minh Nhất lại bắt đầu tủi thân: “Rõ ràng Chương Vệ Vũ sai trước cơ mà, con quá lắm cũng chỉ là tự vệ thôi.”


Thành Hoàng gia hừ lạnh: “Cũng ít nhiều do Chương Vệ Vũ sai, nếu không mi nghĩ người ta có thể tha cho mi à.”


“Ta nghĩ chắc là do Chương Thành Hoàng sắp hết nhiệm kỳ rồi, muốn làm tiếp thì phải có 33 vị Thành Hoàng còn lại ủng hộ mới được. Nếu làm lớn chuyện thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến ông ấy, mất vị trí Thành Hoàng thì tổn thất còn lớn hơn.”


“Nhưng mi cũng đừng mừng vội, chuyện này chắc chắn họ sẽ nhớ kỹ mi.” Thành Hoàng gia thở dài, “Thằng bé này, đúng là cứ thích gây chuyện.”


Minh Nhất lè lưỡi, không dám nói gì.


Lúc đó, cậu cũng nhận ra mọi việc đã đi quá xa. Dù sao ông nội đối phương cũng là Thành Hoàng, ai biết liệu có mượn việc riêng trả thù việc công mà ngáng chân ông nội cậu không.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, có hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể thành thật một thời gian, cố gắng không gây chuyện làm ảnh hưởng đến người nhà nữa.


Minh Nhất nhặt hết kim nguyên bảo trên bàn vào túi và hứa với ông nội: “Con đảm bảo thời gian này nhất định sẽ yên tĩnh, không phá phách nữa.”


Dáng vẻ đáng yêu ngoan ngoãn của cậu khiến người khác không khỏi có thiện cảm.


Thành Hoàng gia càng nhìn cháu trai bảo bối của mình càng thích, không khỏi giơ tay xoa đầu cậu.


Thực ra Minh Nhất không phải cháu trai duy nhất của Minh gia, trên cậu còn hai người anh trai, nhưng Thành Hoàng gia lại vô cùng thiên vị Minh Nhất, trừ dáng vẻ đáng yêu ra thì còn vì giá trị vũ lực của cậu khác hẳn quỷ thường.
Nếu quỷ nào không quen biết, nhìn Minh Nhất nhỏ nhỏ gầy gầy thì sẽ nghĩ cậu là quỷ dễ bắt nạt.


Nhưng thực ra không phải, giá trị vũ lực của Minh Nhất trời sinh đã hơn người, lúc nổi giận còn có thể xé xác ác quỷ. Diêm Vương gia nghe nói việc này còn cố ý triệu kiến cậu, không ngờ Minh Nhất to gan cực kỳ, còn dám túm râu Diêm Vương gia, khiến ông nội cậu sợ tới mức suýt nữa thì qua đời tại chỗ thêm lần nữa.


Cũng may Diêm Vương gia rộng lượng không so đo, còn khen Minh Nhất có tài làm võ tướng, bảo Thành Hoàng chịu khó bồi dưỡng, chờ mấy năm nữa sẽ cho vào địa phủ làm võ tướng.


Nhưng có một câu nói xưa rất đúng, đó là hoạ phúc tương y. (ý nói hoạ phúc luôn song hành với nhau, chuyện tốt có thể dẫn đến kết quả xấu và ngược lại.)


Minh Nhất có giá trị vũ lực kinh người, nhưng tính tình cũng nóng nảy hơn các tiểu quỷ khác. Bình thường thì không sao, nhưng một khi nổi giận thì cứ như một quả bom nhỏ, cơn giận dễ dàng lấn át lý trí, sẽ làm một số việc cực đoan.


Tỷ như chặt đứt gốc rễ của tiểu quỷ khác, hay kéo đứt tứ chi của ác quỷ…


Cho nên Minh gia luôn phải đi phía sau dọn dẹp những hậu quả mà cậu để lại.


  -


Sau khi rời khỏi miếu Thành Hoàng, Minh Nhất trở lại nghĩa trang, đưa ba mươi kim nguyên bảo cho hai tiểu quỷ tóc xoăn và tóc húi cua kia, cũng lấy hết giấy nợ họ đang giữ về.


Giờ cậu đang ngồi xếp bằng trên giường, trước mặt là mấy chục tờ giấy nợ được xếp ngay ngắn, màn hình điện thoại đang dừng ở mục máy tính, con số ‘69883’ trên đó rất dễ thấy.


Dù sống hay đã chết thì cuộc sống của Minh Nhất đều rất giàu có, vốn không cần tính toán cẩn thận, muốn mua gì cũng chỉ quẹt thẻ là được.


Giờ đột nhiên bị ba mẹ khoá thẻ khiến cậu có hơi không biết phải làm sao.


“Hai tháng nay mình tiêu nhiều tiền vậy sao?”


Minh Nhất chống tay lên má, rầu rĩ nhìn đống giấy nợ trước mặt. Một năm không có tiền tiêu vặt, mà ông nội chắc chắn sẽ không giúp mình, thế thì biết làm sao mà trả nợ đây?
Đang rầu rĩ nhìn anh cả cậu đột nhiên nhắn tin.


Minh Cửu: [Nghe nói em nợ à?]


Minh Cửu: [Bao lì xì.]


Minh Cửu: [Đừng có nói với ba mẹ.]


Minh Nhất bấm mở, bao lì xì tận 8888 đồng. Đầu tiên cậu rất vui, nhưng nhìn con số nợ trên điện thoại xong lại lập tức héo rũ.


Minh Nhất: [Che mặt cười khổ]


Minh Nhất: [Anh cả, vẫn chưa đủ.]


Minh Cửu: [Hết rồi.]


Minh Cửu: [Chị dâu em quản chặt lắm, đây đã là một năm tiền tiêu vặt của anh rồi đấy.]
Minh Nhất: […..]


Minh Cửu: [Gọi anh hai em mà xin.]


Ánh mắt Minh Nhất sáng lên, nhanh chóng mở khung chat của anh hai.


Minh Nhất: [Anh hai!]


Minh Quy: [?]


Minh Nhất: [Em không có tiền tiêu vặt.]


Minh Quy: [Ừm.]


Đối phương quyết đoán gửi một bao lì xì cho cậu, cũng là 8888 đồng giống anh cả Minh Cửu.


Minh Nhất: [Không đủ.]


Minh Quy: [Hết rồi.]


Minh Nhất chụp đống giấy nợ trên giường gửi sang: [Anh hai, cứu em với, thực sự không đủ đâu!]


Gửi tin nhắn được năm sáu phút rồi mà đối phương chẳng buồn trả lời.


Minh Nhất thở dài, ngay khi cậu nghĩ anh hai mình sẽ không hỗ trợ nữa thì đối phương lại gửi tin nhắn tới.


Minh Quy: [Còn lại bao nhiêu tiền?]


Minh Nhất: [Khoảng năm vạn.]


Minh Quy: [Muốn anh trả giúp em à?]


Minh Nhất: [Vâng.]


Minh Quy: [Có điều kiện.]


Minh Nhất lập tức lên tinh thần: [Anh nói đi!]


Minh Quy: [Em nhanh chóng tìm đối tượng kết hôn đi.]


Minh Nhất: […Anh hai, em thích nam mà.]


Minh Quy: [Anh biết.]


Minh Quy: [Người yêu anh cũng là nam, cần em thăm dò thái độ của ba mẹ trước.]


Minh Nhất: [….]


Minh Quy: [Không được à?]


Minh Quy: [Thế thôi.]


Trời má, anh em ruột bây giờ mà còn thực dụng như vậy sao!


Ngay khi Minh Nhất tưởng là sẽ không nói thêm gì nữa thì Minh Quy lại nhắn tiếp.


Minh Quy: [Đúng rồi, quên không nói cho em biết, ba mẹ đã để dành một số tiền, nói chờ sau này em kết hôn thì cho em.]


Minh Nhất: [Thế á, bao nhiêu thế?]


Minh Quy: [Không rõ, nhưng chắc phải tám con số.]


Minh Nhất: [Tám con số!!!]


Minh Nhất: [Sao em lại không biết gì nhỉ?]


Minh Quy: [Để em biết thì tiền còn được đến lúc kết hôn chắc?]


Minh Nhất: [….]


Minh Quy: [Kết hôn không?]


Minh Nhất: [Mười vạn, giờ anh chuyển tiền đi, em kết.]


Minh Quy: [Chuyển khoản mười hai vạn]


Minh Quy: [Còn hai vạn cho em tiêu vặt.]


Minh Nhất: […..]


Được rồi, dù sao mình cũng đang định kiếm người yêu mà, anh hai chỉ nói bảo mình kết hôn thôi chứ có nói bao giờ kết đâu. Hừ hừ, cứ cầm được tiền đã rồi tính tiếp.


Nhận được tiền xong, Minh Nhất chuyển nốt cho mấy chủ nợ, cuối cùng còn nói trong nhóm: [Mọi người có ai quen biết tiểu quỷ trẻ tuổi thì giới thiệu cho tôi với. Yêu cầu không cao, chỉ cần đẹp, tính tình cao lãnh, giới tính nam là được.]


[…..]


Trong nhóm xuất hiện một loạt dấu ba chấm.
Minh Nhất: [Sao thế?]


Quỷ tóc xoăn: [Thứ lỗi, trong số những quỷ tôi quen, chẳng có ai đạt được yêu cầu đầu tiên của cậu đâu.]


Quỷ tóc húi cua: [+1]


Quỷ một mắt: [+2]


Quỷ đầu trọc: [+3]


Quỷ bệnh lao: [+4]


  ……


Cả đám lần lượt nhắn tin khiến Minh Nhất cạn lời.


Yêu cầu của mình cao vậy sao?


Cũng tạm thôi mà.


Lời tác giả:
Tào Huyền Hạc: Mọi thứ của anh đều phù hợp.


Minh Nhất: Vợ ơi!


Tào Huyền Hạc: Gọi ông xã.

Minh Nhất: Dựa vào đâu chứ!


Tào Huyền Hạc: Thực lực áp chế.


Minh Nhất: ……….


[Nhất định phải đọc đoạn dưới!]


P.s: Tôi căn cứ theo nhân dân tệ để viết về địa phủ minh tệ.


Một kim nguyên bảo = một trăm đồng.
Cuộc sống ở địa phủ có thể tham khảo trên dương gian.


Điện thoại di động của địa phủ không thể liên lạc với dương gian, bên kia là ngày thì bên này là đêm và ngược lại, hai thế giới song song, không quấy nhiễu lẫn nhau (nhưng cuộc sống ở âm phủ không phong phú như dương gian.)


Quỷ ở âm phủ có cả hiện đại và cổ đại (Thành Hoàng bên cạnh chính là quỷ cổ đại.)


Cứ một trăm năm sẽ thay đổi Thành Hoàng một lần, có thể được bầu lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp