Lúc Lương Tiêu vào được đến nhà thì đã hắt xì đến cái thứ 7 trong ngày.
"Trong hợp đồng có ghi lại lịch trình, ba ngày nữa vào đoàn."
Đoàn Minh vào nhà cùng cậu, bật điều hoà: "Hai ngày nay anh và nhóc Cung sẽ hoàn thành nốt mấy việc bên ngoài. Cậu thì ở nhà ăn ngủ dưỡng sức đi."
Lương Tiêu lại hắt xì thêm lần nữa: "Hay có câu nói gì ấy nhỉ?"
"Hắt hơi á?" Đoàn Minh ngẫm nghĩ
"Một cái là có người nghĩ về cậu, hai cái là có người chửi, ba cái là có người nhớ thương."
Lương Tiêu quấn chặt chăn: "Tám cái thì sao?"
Đoàn Minh nói: "Có người chửi cậu 4 lần."
Lương Tiêu: "......"
Đoàn Minh thấy cậu cuối cùng cũng im lặng thì yên tâm, nói trợ lý pha cốc thuốc cảm bỏ thêm ít mật ong khuấy đều rồi đưa cho cậu.
Lương Tiêu than nhẹ: "Chưa tan hết mà......"
Sát khí của người đại diện Beta sắp hoá thành pheromone luôn rồi.
Lương Tiêu nhanh chóng bưng cốc nước thuốc kia lên uống hết trong ba ngụm, sau đó lấy thêm cốc nước súc miệng.
"Ngày mai tới bệnh viện kiểm tra tình trạng pheromone của cậu, nhóc Cung tới đón."
Nhận được một ông giời con như này, Đoàn Minh nhọc lòng đến mức cảm giác bản thân có khi sẽ chết trẻ, nói lại mấy câu đã nói không biết bao nhiêu lần: "Sắp phải vào đoàn rồi, không thể bị cảm. Tinh thần, vẻ ngoài, làn da đều phải ổn, để cho người ta ấn tượng tốt."
Đoàn phim là nơi Alpha và Omega hàng đầu tụ hội, lại còn có mấy cảnh diễn phải tương tác nên yêu cầu pheromone phải ổn định. Chỉ cần diễn viên nào không phải Beta thì trước lúc vào đoàn đều phải làm kiểm tra. Nếu xuất hiện tình trạng khác thường thì phải lập tức tiêm thuốc ức chế theo yêu cầu, không thể để đoàn phim xảy ra chuyện.
Đoàn Minh đã có số điện thoại của bệnh viện nhờ nhiều lần chạy tới chạy lui giúp cậu, vừa nhắc cậu vừa đặt lịch sáng hôm sau.
Lương Tiêu đã quen với tính càm ràm của anh, vừa gật đầu vừa cùng trợ lý nghiên cứu xem nên mua loại lẩu nào ngon.
Đoàn Minh đã thành phật rồi, không thể vì chuyện này mà nổi giận với cậu được, tiếp tục nói: "Lần này quay phim cận đại, 《Đêm Trừ Tịch》, chủ đề chiến tranh gián điệp."
Tinh Quan làm việc mau lẹ, đã đưa kịch bản và tài liệu liên quan tới cho cậu rồi.
Bộ phim lấy bối cảnh thời chiến, nhưng đoạn của Lương Tiêu lại chưa đề cập đến chiến tranh. Kịch bản của cậu là lúc hai thế lực đang giằng co chuẩn bị cho trận chiến sắp tới
Lương Tiêu diễn một tên giang hồ chuyên lừa đảo, thấy tiền là sáng mắt giữa bối cảnh quân phiệt thời bấy giờ. Vai của cậu đóng với hầu hết mọi người, nhưng cảnh diễn chung với ai cũng chỉ có một đoạn ngắn, là vai diễn thúc đẩy tình tiết của phim.
"Vai của cậu chỉ xuất hiện tầm 10 tập." Đoàn Minh lật kịch bản
"Đều là cảnh nhẹ nhàng*, quần áo make up các thứ đoàn phim sẽ chuẩn bị. Cậu ở trong đoàn nhiều nhất là 1 tháng thôi."
*文戲 là một thuật ngữ trong nghệ thuật truyền thống Trung Quốc, dùng để chỉ các tiết mục biểu diễn nghệ thuật không có yếu tố võ thuật hay nhào lộn, thường tập trung vào diễn xuất, ca hát, đối thoại và kể chuyện.
Lương Tiêu nghĩ nghĩ: "Trong hợp đồng ghi là 30 tập 3 triệu cơ mà anh?"
Đoàn Minh: "20 tập sau cậu xuất hiện trong ảnh đen trắng."
Lương Tiêu: "......"
Còn phải đưa ảnh để đoàn phim chọn nữa, Đoàn Minh bảo trợ lý ghi vào giấy nhớ rồi đưa kịch bản cho cậu: "Sếp Hoắc đã cho cậu cơ hội rồi, nhớ làm cho tốt đấy."
Lương Tiêu còn đang bận ngẫm 2 triệu còn lại dễ kiếm quá, ngẩng đầu theo bản năng: "Hả?"
"Đây!" Đoàn Minh vô cảm, ném hộp mặt nạ vào trán cậu:
"Mỗi tối nhớ đắp lên cổ 15 phút trước khi ngủ đấy."
...
Sáng hôm sau, Lương Tiêu bị trói tới bệnh viện đúng giờ.
Cậu vừa đắp mặt nạ cho cổ vừa chơi game cả buổi tối, đến gần sáng mới ngủ. Mãi đến tận lúc vào nhà tắm rồi vẫn chưa tỉnh ngủ, đầu óc vẫn đang mơ màng ở lúc bị đập cửa.
Đoàn Minh rầu đến bạc tóc: "Cậu còn chí hướng gì không hả?"
Lương Tiêu vẫn muốn giải thích: "Em có mà."
Ít nhất cậu vẫn mở hộp mặt nạ mà.
Cậu biết người đại diện kỳ vọng vô cùng cao vào vùng cổ của mình. Vốn cậu định đắp hai miếng, đánh thêm vài ván game thả lỏng rồi đi ngủ.
Kết quả lại ngủ đến mức không biết trời trăng gì nữa.
Lúc tỉnh dậy mặt nạ vẫn còn đang đắp trên cổ, cộng thêm thông báo tin nhắn đồng đội mắng thằng chó treo máy.
Mấy chuyện này tốt nhất đừng nói thì hơn, kẻo làm người đại diện càng mệt tim. Lương Tiêu ân cần đấm vai cho anh, từ tốn nói: "Em thức đọc kịch bản đó."
Người đại diện hiếm khi thấy cậu có chí như này, mừng rỡ: "Cậu xem được những gì rồi?"
Lương Tiêu ngẫm nghĩ, tổng kết ngắn gọn và súc tích: "Không quá khó."
Vai diễn này của cậu lên sàn không nhiều, cũng không có những cảnh có độ khó cao để cậu phát huy. Đơn giản chỉ dựa vào kiểu buff "Cậu đẹp như thế cậu nói gì cũng đúng" để lừa tiền.
Tiến được lùi được làm gì cũng được hết, tất cả vì tiền.
Đoàn Minh nghe xong cảm thấy hơi quen tai, anh nhăn mặt: "Đúng là...."
"Gì cơ?" Lương Tiêu tò mò hỏi.
Cậu sở hữu gương mặt thanh tú, đôi mắt trong sáng đen láy hơn người. Lúc buồn ngủ mắt nửa nhắm nửa mở nên nhìn không rõ, giờ đang tràn đầy hứng thú mở to, đúng là khiến người khác không dời mắt nổi
Dù đã nhìn nhiều năm thì Đoàn Minh vẫn hơi kinh ngạc trước gương mặt này của cậu: ".....không quá khó khăn."
Bởi vì nhân vật này y xì cậu.
Đoàn Minh day trán, đẩy Lương Tiêu lại chỗ ngồi, lấy kính râm ra đeo cho cậu.
Lúc xe dừng trước cổng bệnh viện, Lương Tiêu đã đeo kính râm đánh thêm 2 ván game. Sau đó bằng thực lực phi thường chứng minh mình mà muốn thua thì không cần treo máy cũng làm được.
"Cẩn thận chút đi." Đoàn Minh tịch thu di động của cậu, ngó ra ngoài: "Cậu giờ cũng hot rồi đấy."
Lương Tiêu gật đầu, nghe lời đeo khẩu trang, mặc áo khoác và đội mũ vào.
Hotsearch đã được Tinh Quan xử lý, lại có rumor mới lên để phân tán sự chú ý nên cũng bắt đầu có người chứng minh những tấm ảnh đó là sản phẩm của Photoshop. Nhưng dù Hoắc Lan có mạnh như thế nào thì cũng chẳng thể ép được toàn bộ paparazzi.
Giữa lúc nhạy cảm như này, cậu càng ít bị chụp càng tốt.
Bãi đỗ xe đang lúc vắng người, bên cậu đã liên hệ bệnh viện rồi nên giờ chỉ cần vào thang máy, đi thẳng lên tầng kiểm tra sức khoẻ chuyên dụng là được.
"Cậu lên trước đi." Đoàn Minh đã phát hiện có chiếc xe lén lút theo đuôi nãy giờ, anh để trợ lý nguỵ trang kéo người đi.
"Lát anh cắt đuôi được tên này rồi lên sau."
Vừa lúc sắp quay phim dân quốc nên Lương Tiêu bỗng sinh ra cảm giác kích thích, tựa như cậu đang đóng vai mật vụ của tổ chức ngầm nào đó vậy. Cậu gật đầu, kéo thấp vành nón xuống rồi nhanh chân đi vào thang máy.
Mới bước vào thang máy cậu đã ngơ ngác.
Tầng ngầm là bãi đỗ xe, thang máy chỉ dùng để lên tầng cao nhất nên thường không có người, ai ngờ hôm nay lại có.
Người bên trong có lẽ cũng không ngờ có người tới bệnh viện sớm như vậy, ngẩng đầu nhìn qua.
...
À, ra là người quen.
Hoắc Lan mặc vest, ánh mắt thâm sâu nhìn lướt qua cậu.
Lương Tiêu hoá trang đầy đủ, nào kính râm nào áo khoác, mũ lưỡi trai còn kéo thấp xuống, cứ y như chuẩn bị đóng phim điệp viên.
Mỗi lần cậu gặp Hoắc Lan đều trong hoàn cảnh bị hắn cắn, hoặc là chờ bị hắn cắn. Nên tính ra đây là lần đầu tiên gặp nhau nhờ trùng hợp như này.
Lương Tiêu cảm thấy chắc mình không bị lộ nên dè dặt liếc nhìn Hoắc Lan một cái dưới kính râm. Ai ngờ vừa vặn nhìn thấy người kia chỉ nhìn khuôn mặt bị che kín mít của cậu đúng một giây, sau đó lướt xuống cổ cậu.
Lương Tiêu: "......."
Bỏ đi..
Chỉ là chỗ mà sếp Hoắc nhìn quen hơi đặc biệt mà thôi.
Lương Tiêu lùi lại, nhìn ánh mắt sếp Hoắc dời từ chỗ thân quen nhất giữa hai người lên đến lúc tầm mắt chạm nhau.
Lương Tiêu suy nghĩ ba giây, sau đó nhẹ nhàng di chuyển, đứng chéo với sếp Hoắc.
Dù sao hôm nay cậu cũng không xịt thuốc ức chế, không khử trùng, và cũng chẳng tắm ba lần.
Sợ làm bệnh sạch sẽ của hắn tái phát đó!
Hai người đứng ở hai phía của thang máy, không khí chìm vào im lặng vài giây. Lương Tiêu muốn tránh cũng không được nữa, cậu tháo kính râm cười với hắn: "Sếp Hoắc, ngài cũng đến bệnh viện à?"
Hình tượng bây giờ của cậu đang là hiền lành ôn hoà, loại tình cờ gặp thế này cũng phải giả vờ chào hỏi vài câu.
Theo như kịch bản thì lúc này sếp Hoắc hoặc là gật đầu hoặc là im lặng không gật đầu luôn. Dù sao người ta cũng phải gánh vác phần diễn của boss lớn, hoàn thành công việc kết thúc cuộc trò chuyện.
Nhưng Hoắc Lan hôm nay cứ như cầm nhầm kịch bản, tầm mắt liếc qua đầu cậu rồi dừng lại vài giây: "Đến khám."
Lương Tiêu gật đầu không chút nghĩ ngợi: "Ra là vậy."
Cậu nói xong thì gục đầu định ngủ thêm tí, rồi chợt phát hiện sếp Hoắc vẫn đang nhìn cậu.
Lương Tiêu ngẫm lại đối thoại giữa hai người lúc nãy, cảm thấy có vẻ như thế vẫn chưa đủ để kết thúc hội thoại, thế là nhẹ giọng hỏi han: "Bệnh gì vậy ạ?"
Sắc mặt Hoắc Lan vẫn như thường, chỉ là không nhìn cậu nữa: "Chấn động não."
Lương Tiêu: "......."