Lương cứng cỏi được vệ sĩ hộ tống ra khỏi khách sạn.
Đoàn Minh và trợ lý đang dừng xe trước cửa, thấy cậu lên xe bèn vươn người sang: "Xảy ra chuyện gì?"
"Hơi phức tạp." Não Lương Tiêu giờ vô cùng rối
"Em và sếp Hoắc đã phát triển đến loại quan hệ liên quan đến công việc nhưng còn cao hơn công việc."
Tim Đoàn Minh như sắp ngừng đập: "Cái gì cơ?!"
Lương Tiêu đưa cho anh xem.
Đoàn Minh giờ mới phát hiện trên tay cậu còn cầm một bản hợp đồng được in ấn đẹp đẽ tỉ mỉ. Anh bèn giật lấy lật xem vài trang rồi dụi dụi mắt.
Lương Tiêu gật đầu vô cùng nghiêm túc, lấy tấm séc sếp Hoắc lắm tiền vừa đưa cho cậu để anh xem.
Đoàn Minh nhanh chóng nhận lấy nhìn kỹ, lảo đảo ngồi xuống.
Lương Tiêu áy náy: "Đã hứa bán nghệ không bán thân....."
"Xàm quá!" Người đại diện nhanh chóng lật đổ yêu cầu về đạo đức đối với nghệ sĩ của mình trước đây.
"3 triệu lận đó! Giờ về anh mua cho cậu máy trẻ hoá làn da bằng photon ngay."
Lương Tiêu: "......"
Đoàn Minh xem lại hợp đồng, lấy bút ra gạch vài chỗ trọng điểm.
Tinh Quan đã là công ty hàng top của ngành, điều khoản và các mục đều rõ ràng rành mạch, các phương diện đều được vạch tường tận. Không như mấy công ty ngoài chuyên môn tạo bẫy cho người ta nhảy.
Phía bên công ty thì có Tinh Quan giải quyết giúp. Bộ phim có phí đầu tư hơn 50 triệu tệ, còn có đoàn đội chế tác phim truyền hình chuyên nghiệp từ Tinh Quan, diễn viên chính thì cũng toàn dân máu mặt.
Vai diễn của Lương Tiêu tất nhiên cũng chỉ là một vai nhỏ. Nhưng nếu có thể mượn bộ này để tiến được vào giới phim truyền hình chính quy thì cũng coi như đã mở được cho cậu một cánh cửa. Như thế thì dẫu cho công ty đóng băng cậu vẫn có thể dựa vào độ hot để nhận thêm một ít công việc ra hồn.
Người đại diện họ Đoàn vui mừng đến mụ cả đầu, lật xem hợp đồng những ba lần mới chợt nhớ ra, túm chặt Lương Tiêu: "Sếp Hoắc làm gì cậu à?"
"Làm việc đàng hoàng thôi."
Chuyện đánh dấu tạm thời người đại diện cũng biết, chuyện sếp Hoắc bị vô cảm lại thêm bệnh sạch sẽ cũng nhiều người xì xào rồi, Lương Tiêu ngẫm lại cẩn thận, thành thật: "Không làm gì nữa hết."
Đoàn Minh nghi ngờ: "Ba ngày trước thì sao?"
Tình hình lúc đó quá rối rắm, lúc trước chưa xác định được Tinh Quan sẽ xử lý êm đẹp việc này nên Lương Tiêu chẳng dám kể với ai, ngay cả người đại diện cũng không biết nhiều.
Tinh Quan có được thành công ngày hôm nay là nhờ có cách làm việc của Hoắc Lan. Hắn vốn đã nổi tiếng vắt cổ chày ra nước, không chỉ không thể lỗ mà cướp tài nguyên cũng phải để bên kia cũng mất tiền, quan hệ công chúng lúc nào cũng trên cơ các công ty khác.
Chắc chắn là không phải vì sếp Hoắc bỗng tốt tính chi tiền ra từ thiện cho cậu.
Hoắc Lan đã trả tiền bồi thường, nghĩa là việc này đã giải quyết xong xuôi. Lương Tiêu suy nghĩ một lát, ngắt câu bỏ chữ nói: "Pheromone của ổng bị mất không chế."
Đoàn Minh sửng sốt trợn tròn mắt, nhào sang kiểm tra cổ áo cậu.
"Anh Đoàn, anh Đoàn!" Lương Tiêu nắm chặt cổ áo, giữ kẽ: "Không được đâu, nhóc Cung còn ngồi đó kìa!"
Trợ lý nhanh chóng biến mất nơi gầm ghế.
"Ôi giời ơi!" Đoàn Minh gấp đến mức chẳng quan tâm gì nữa.
"Đó đâu phải chuyện đùa! Anh xem nào! A đơn O chiếc......"
Lương Tiêu tất nhiên biết đây chẳng phải chuyện thường, cậu đè Đoàn Minh ngồi lại ghế, nhẹ giọng nói: "Em đã ký hợp đồng bảo mật rồi. Anh Đoàn anh dán miệng lại đi."
Đoàn Minh bị cậu che miệng, chỉ có thể trừng mắt nhìn cậu.
"Không sao thật mà." Lương Tiêu giải thích cho anh.
"Phòng ngủ có chuông khẩn cấp, quản gia và vệ sĩ đều đứng ngay bên ngoài. Chỉ là em chạy nhanh quá nên quên áo khoác thôi."
Đoàn Minh đẩy tay cậu ra: "Anh ta để cho cậu chạy à?"
Đoàn Minh là beta, nhưng anh cũng hiểu Alpha bị mất khống chế đại khái sẽ thành như thế nào. Nếu so về sức chiến đấu thì rõ ràng là một trời một vực với một Omega cứ cách một khoảng thời gian sẽ có một thời kỳ đặc thù như cậu.
Huống chi Hoắc Lan còn là Alpha hàng đỉnh của chóp.
Lúc bình thường tất nhiên Hoắc Lan sẽ chẳng làm chuyện vượt rào gì. Nhưng lúc mất đi lý trí, hắn làm gì thì đến cả bản thân cũng không khống chế được. Pheromone bùng nổ, bản năng che lấp, bên cạnh còn là một Omega vừa tắm rửa sạch sẽ......
Đoàn Minh ngẫm nghĩ một lúc, hơi lo: "Sếp Hoắc không 'lên' được à?"
"....."
Lương Tiêu: "Có."
Đoàn Minh cũng chẳng biết đang nhẹ nhõm hay thất vọng: "À.."
Lương Tiêu lúc ấy bị cắn cổ nên không nhìn thấy, giờ cậu ngẫm lại, bổ sung: "Cũng được đấy."
Lúc đó hơi thở thô bạo và thân hình cường tráng của Alpha đè trên người cậu, pheromone của hắn bao bọc đầu óc cậu trong một mảng trời tuyết mịt mù. Hơi thở ấm nóng liên tục toả ra từ phía sau, cảm giác tê rần chạy mãi đến tận hông.
Cánh tay, vai và ngực của cậu bị đè nặng trình trịch, cảm giác như sắp tan ra đến nơi.
Nếu không phải mối quan hệ của hai người chỉ là tiền bạc thuần tuý thì có khi tiếp theo đã là màn y như trong mấy truyện người lớn rồi.
Lương Tiêu cố gắng xoá hết mấy hình ảnh gia tăng dân số trong đầu, cố gắng lái về suy nghĩ trong sáng, giải thích với người đại diện: "Thực ra ổng vẫn rất dễ tính ấy. Em nói chuyện với ổng một hồi là ổng thả em luôn."
Đoàn Minh chưa từng nghe chuyện Alpha mất khống chế rồi còn có thể giao lưu bình thường, anh ngạc nhiên hỏi: "Nói chuyện gì vậy?"
Lương Tiêu ngẫm nghĩ, vỗ vai anh: "Tri thức về y học thời nay."
...
Hoắc Lan cởi khuy tay áo.
"Pheromone của sếp Hoắc bây giờ vẫn khá ổn định."
Bác sĩ tư nhân thu dọn dụng cụ, lui về sau, gật đầu với quản gia: "Có thể nói vị Omega này có độ phù hợp cực cao với sếp, hiệu quả của ký hiệu tạm thời cũng rất tốt."
Quản gia thở phào: "Cảm ơn ông."
"Thật ra..." Bác sĩ vẫn do dự
"Nếu Omega này có độ xứng đôi cao đến thế thì sếp Hoắc có thể......"
"Ông đã vất vả rồi." Quản gia bưng cà phê lên cho ông: "Mời ngồi."
"Cảm ơn." Bác sĩ ngạc nhiên, khách sáo nói: "Tôi đang định nói, theo như chúng tôi nghiên cứu, nếu dung hợp pheromone với Omega thì đối với Alpha cũng có lợi vô cùng......"
Quản gia: "Mời ông ăn bánh quy!"
Bác sĩ: "......."
"Có khi lại giải quyết triệt để vấn đề mất khống chế." Bác sĩ một tay bưng cốc cà phê, một tay cầm bánh quy
"Sếp Hoắc cũng có thể suy nghĩ đến chuyện làm ký hiệu vĩnh cửu......"
Quản gia không kịp ngăn ông lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhiệt kế trong phòng tụt xuống: "....."
Bác sĩ run lập cập
"Ông về cẩn thận!" Quản gia nhanh chóng đóng gói cả bác sĩ cùng cốc cà phê và chiếc bánh quy ông đang ăn dở ra cửa.
"Có gì chúng tôi sẽ liên lạc với ông sau."
...
Bác sĩ kinh hãi rời đi cùng với chiếc bánh quy và cốc cà phê, mà nhiệt độ trong phòng lúc này cũng đã lạnh đến mức cứng cả lưng.
Quản gia siết chặt quần áo, nín thở vòng lại chỉnh nhiệt độ điều hoà lên 2 độ.
Hoắc Lan vẫn im lặng nhìn tài liệu.
Mặt hắn trông vẫn bình thường, cứ như không hề bị ảnh hưởng gì bởi cuộc nói chuyện ban nãy. Mới đó đã xem xong mấy báo cáo nhạt nhẽo cùng cực rồi lạnh lùng ném đi.
Quản gia nhặt từng cái lên, nhắn tin cho từng trưởng phòng một đến chỗ phó tổng để nghe mắng, do dự hồi lâu: "Thật ra....."
Tập tài liệu trong tay Hoắc Lan dừng ngay trước mặt ông.
Quản gia nín thinh.
"Sau này đừng nhắc tới nữa." Hoắc Lan nói: "Ít nghĩ về vấn đề này thôi."
Quản gia cũng chẳng dám nói gì nữa, gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Bác sĩ tư nhân mới được đổi gần đây nên không hiểu tính cách của Hoắc Lan cho lắm.
Hoắc Lan nhìn qua thì đúng là loại Alpha mà phương diện nào cũng đỉnh của chóp. Lúc mới tiếp nhận Tinh Quan đã nhanh chóng chỉnh đốn lại nhân viên và phong cách làm việc. Trong vòng vài năm đã tiến vào hàng ngũ công ty đứng đầu giới, ép cho công ty điện ảnh lâu đời cũng không ngóc đầu lên nổi.
Nhưng trong đời sống riêng tư thì Hoắc Lan đúng là lạnh lùng vô cảm như cái máy.
Đến nỗi quản gia còn lo có phải hắn bất cẩn làm cho Omega nhà nào bị đông cứng chết trên giường hay không mà lại mâu thuẫn với chuyện tình cảm đến vậy.
Nhưng mạng lưới tin tức của Tinh Quan cũng khá rộng, ông đã từng thử đi điều tra bí mật nhưng không hề phát hiện Omega nào xuất hiện bên cạnh sếp Hoắc nhà mình, từ thời trai trẻ cho tới hiện tại.
"Thật ra......"
Quản gia cố gắng chờ pheromone của hắn khôi phục lại mới dám nói: "Dù ngài không muốn hoàn thành ký hiệu vĩnh cửu thì cũng nên học cách sống hoà hảo với cậu Lương chứ."
"Tại sao?" Hoắc Lan hỏi
"Dù sao cậu ấy cũng là người xa lạ, lại biết nhiều chuyện." Quản gia giúp hắn dọn dẹp tài liệu trên bàn: "Nếu lỡ xảy ra chuyện gì........."
Dù cho có hợp đồng thì quyết định làm gì cũng là chuyện của Lương Tiêu.
Nhìn cái tính cách này của sếp Hoắc nhà bọn họ, lỡ đâu một ngày nào đó cãi nhau to, Lương Tiêu mà giận quá, biết đâu lại công khai chuyện của hắn.
Tình huống của Hoắc Lan khá đặc biệt, dẫu cho phòng quan hệ công chúng của Tinh Quan kịp thời xử lý thì lỡ đâu công ty đối thủ cố tình đưa một Omega đang ở kỳ phát tình tới, vậy thì sẽ rất nguy hiểm.
Quản gia không nói thêm nữa, chỉ sắp xếp tài liệu lại cho ngay ngắn.
Hoắc Lan xoa chân mày, nhắm mắt lại, cũng không tức giận.
"Thực ra cậu Lương rất tốt bụng, hôm trước lúc xảy ra chuyện còn nhờ chúng tôi chăm sóc cho cậu."
Quản gia cố gắng tạo không khí: "Cậu cảm thấy........ cậu Lương thế nào?"
"Cháu không biết." Hoắc Lan nói
"Không để ý lắm."
Quản gia: "....."
Thông tin về Lương Tiêu ở trong ngăn kéo, Hoắc Lan lấy ra lật vài tờ, nhìn kỹ gương mặt đẹp đẽ thanh tú kia.
Trong cái giới này, giữa vô vàn trai xinh gái đẹp, Lương Tiêu đúng thật có một gương mặt nổi trội hơn hết thảy. Nhưng cũng không đến mức khiến người ta vừa liếc mắt một cái đã ngày đêm thương nhớ.
Hoắc Lan nắm chặt tài liệu kia, dựa vào ghế suy ngẫm.
Nếu không phải bác sĩ liên tục cảnh cáo nếu hắn không áp dụng biện pháp khác thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thân thể, bệnh mất khống chế cũng sẽ ngày càng nghiêm trọng, thì hắn sẽ chẳng muốn làm theo cách này.
Dù đây chỉ là một ký hiệu tạm thời mờ nhạt.
Hai người chỉ đơn giản là quan hệ công việc, Lương Tiêu cần tiền, hắn cần ổn định pheromone, giải quyết nhu cầu của hai bên mà thôi.
Sắp xếp Lương Tiêu tiến vào đoàn làm phim của Tinh Quan cũng chỉ vì hắn nghĩ rằng chuyện lần trước sẽ xảy ra không chỉ một lần. Đặt cậu ở một nơi hắn có thể tìm được thì lúc cần cũng dễ liên hệ hơn.
Không liên quan đến tình cảm, tất nhiên cũng chẳng chú ý nhiều.
Hoắc Lan phát hiện, dường như ấn tượng rõ nhất của hắn về cậu cũng chỉ là mỗi lần cậu vạch cổ áo ra bảo hắn cắn.
Thoạt nhìn thì bình tĩnh lão luyện, nhưng thật ra còn lo lắng hơn hắn nhiều.
Áo cũng chỉ được kéo đến dưới vai, phía dưới thì che chặt kín, muốn nhìn cũng chẳng thấy gì.
Cần cổ trắng nõn mảnh khảnh lộ ra trong không khí kia, dường như còn mang theo hơi thở của thanh xuân, vừa chạm vào đã giật mình, căng cứng lại còn hơi run.
Làm chính hắn cảm thấy giống như hắn đang làm chuyện gì quá đáng lắm vậy.
Hắn cũng từng dùng thuốc ức chế cầm cự rồi, vốn định lần này làm qua loa nửa chừng là được, ai ngờ đối phương lại thành thật đến mức này, thậm chí còn vô cùng chân thành chỉ hắn cách làm việc.
Hoắc Lan mở mắt, thả tài liệu vào ngăn kéo rồi đóng lại.
Quản gia nín thở đứng cạnh, thấy cảm xúc của hắn có vẻ đã đỡ hơn hồi nãy, bèn nhân lúc này nói: "Cậu có gì muốn hỏi sao?"
"Lần trước..."Hoắc Lan nói
"Lúc cháu mất khống chế, cậu ấy làm sao mà thoát được?"
Quản gia: "......"
Hoắc Lan hoàn toàn không nhớ gì về hôm đó, chỉ nhớ chính mình lúc đó đã không thể tự khống chế được nữa, ngay đến cả phản ứng của Lương Tiêu lúc đó cũng không nhớ nổi.
Sau đó hắn được tiêm thuốc an thần, lúc tỉnh lại nghe quản gia nói Lương Tiêu không sao hắn còn chưa tin lắm. Kết quả vừa quay đầu đã thấy người ta đang nhảy nhót loạn xạ trên hotsearch.
Lần này dựa vào tiệc tối gọi người tới, nhìn qua có vẻ cũng không sao.
Nhưng Hoắc Lan vẫn hiểu rõ, lúc mình mất không chế chắc chắn không dễ đối phó. Trong khoảng thời gian từ lúc hắn mất khống chế đến lúc được tiêm thuốc an thần, rất có khả năng đã tạo cho Lương Tiêu tổn thương có hoặc không thể cứu vãn.
Trên phương diện làm ăn, hắn bồi thường cho sự việc ngoài ý muốn này là đúng tình hợp lý.
Quản gia nghẹn lời: "Cậu hỏi cái này......"
Mắt Hoắc Lan dần lạnh đi: "Đến cả mọi người cũng giấu cháu?"
"Không phải." Quản gia biết hắn giận thật, đứng thẳng nói
"Cậu còn nhớ cuốn 《Tri thức về y học thời nay》dày 10cm nặng 2 kí trên bàn cậu không?"
Hoắc Lan nhíu mày: "Cậu ấy tìm được phương pháp trấn an cháu trong đó sao?"
"Không phải." Quản gia nhắm mắt
“Cậu ấy nện nó lên đầu cậu..”
———
Tác giả có lời muốn nói:
Quản gia: Uhuhuhuhu