Thang máy lên đến nơi trong bầu không khí gượng gạo.

Cửa mở, vị sếp lớn bị đập 4 ngày rồi mới bị chấn động não lướt qua Lương Tiêu đang đứng trong góc thang máy, bình tĩnh bước ra ngoài.

Lương Tiêu dần thoát khỏi vai diễn trong 《Scream》, biểu cảm dưới lớp khẩu trang dần khôi phục lại bình thường.

Rõ ràng quản gia đã hứa giữ bí mật giúp cậu màaaaa!!!

Mặc dù Hoắc Lan hỏi đến thì cũng chẳng ai giữ được, nhưng lộ nhanh như này thì....

Có thể do sáng nay sếp Hoắc bỗng phát hiện đầu mình hơi móp nhỉ?

Lương Tiêu rầu ơi là rầu, đẩy kính râm lên che mắt.

Thực ra cũng có thể chọn phương pháp khác an toàn hơn, nhưng lúc ấy nguy cấp quá, vả lại cậu cũng đâu biết tri thức y học lại mạnh đến thế.

3 triệu vừa tới tay còn chưa đã ghiền, có khi giờ lại phải dùng để trả tiền thuốc men cho người ta rồi.

Lương Tiêu còn đang đứng trong góc xây dựng tâm lý cho mình thì chợt nhận ra ánh sáng vừa nãy dần biến mất giờ chợt ngừng.

Cửa thang máy khép được một nửa thì bị một bàn tay ngăn lại.

Lương Tiêu nhìn lên theo hướng bàn tay, do dự hai giây rồi lướt xuống nhìn thẳng vào bắp tay giấu trong bộ vest.

"Sếp Hoắc." Trong cái khó ló cái khôn, Lương Tiêu khách sáo cười với hắn

"Ngài đi trước đi ạ, còn chưa đến tầng của tôi."

Hoắc Lan liếc tấm biển: "Đây là tầng cao nhất."

Lương Tiêu: "......."

Thang máy ở bệnh viện đã làm việc chăm chỉ nhiều năm như vậy, đến giờ vẫn không hiểu tại sao mình đến tầng cao nhất rồi còn chưa được đi xuống. Ánh đèn nhắc nhở đóng cửa nhấp nháy không ngừng.

Hoắc Lan vẫn đứng chặn thang máy cho cậu.

Ánh đèn chiếu vào từ phía sau hắn làm nổi bật thân hình cao lớn rắn rỏi của Alpha hàng đầu.

Đẹp trai, mạnh mẽ.

Còn giỏi đánh đấm.

Lương Tiêu suy nghĩ thêm ba giây, bí quá hoá liều đành đi theo hắn ra khỏi thang máy.

Nếu Hoắc Lan muốn đập lại thì cũng không sao.

Chỉ cần không phải trả tiền thuốc men cho hắn là ok hết.

Dù sao với sức khoẻ của cậu, Hoắc Lan chỉ cần đấm một cái thì ba giây sau sẽ phải quỳ xuống vừa hô hấp nhân tạo vừa cầu xin cậu đừng chết ngay.

Hoắc Lan không biết cậu đang nghĩ gì, thấy cậu đi ra thì thả tay, xoay người bước về hướng phòng họp.

Lương Tiêu ngạc nhiên, gọi hắn theo bản năng: "Sếp Hoắc."

Hoắc Lan lặng im xoay người.

"Ngài đi ngược hướng rồi."

Lương Tiêu thật lòng lo lắng Hoắc Lan bị mình đập cho hỏng cả não, đành phải lên tiếng chỉ về hướng phòng kiểm tra sức khoẻ, cẩn thận nhắc nhở hắn: “.......Bên này cơ.”

...

Lúc Đoàn Minh và trợ lý chạy tới, khắp phòng kiểm tra sức khoẻ đều bị bao trùm bởi bầu không khí nặng nề.

Lương Tiêu buộc vật dụng dùng để kiểm tra pheromone ở tay, đứng xếp hàng một mình. Còn vị boss lớn lạnh lùng thì đang ngồi trước máy kiểm tra sức khoẻ.

Bác sĩ và y tá đều yên lặng làm việc, lấy Hoắc Lan làm tâm, trong vòng bán kính 5m không một ai dám lên tiếng. Trong trường hợp cần thiết còn kích hoạt kỹ năng sử dụng thủ ngữ.

Đoàn Minh ngạc nhiên đứng ở cửa, nghĩ mãi vẫn không ra: "Sao sếp Hoắc lại ở đây?"

Đâu phải chỉ là ở đây, hình như còn đang làm kiểm tra sức khoẻ gì đấy.

Đầu đeo một chiếc vòng điện cực, còn thêm hai miếng dán ở thái dương.

Thoạt nhìn khá nghiêm trọng..

Lương Tiêu đã biết quá nhiều, cậu có lòng giúp Hoắc Lan che giấu chuyện đáng xấu hổ như việc bị Omega đánh lén, suy nghĩ một lúc bèn ngắt đầu bỏ đuôi nói: "....Sếp Hoắc bị tổn thương não."

Đoàn Minh: "......."

Hoắc Lan: "......"

Nhiệt kế của phòng kiểm tra sức khoẻ tuột xuống nửa độ.

Đoàn Minh vô cùng hối hận vì đã để cậu mở mồm, anh nhanh lẹ bịt miệng cậu lôi đi, bỗng thấy Hoắc Lan tháo mấy thứ đồ trên đầu xuống bước ra ngoài.

Đoàn Minh vốn chỉ là người đại diện nho nhỏ, phần lớn hiểu biết về Hoắc Lan đều là do dân tình đồn đại nên vẫn chưa quen với máy tạo tuyết hình người này. Anh giật mình: "Sếp Hoắc."

Hoắc Lan dừng ở cửa nhìn Lương Tiêu.

Đôi mắt hắn lạnh băng, đáy mắt sâu thẳm đen kịt. Não Lương Tiêu đình công hai giây rồi bỗng nhớ tới Hoắc Lan của cái đêm bị mất khống chế.

Tuân theo bản năng của Alpha đứng đầu, sự hung bạo trong đôi mắt không cách nào dập tắt, hơi thở nóng rực, bão táp nổi lên.

Do sự chênh lệch trời sinh, vốn dĩ Omega đứng trước Alpha đã không có tí tẹo phần thắng nào. Huống hồ gì lần này cũng chẳng có sức mạnh của tri thức.

Cậu cũng đâu thể giơ người đại diện lên đập đầu sếp Hoắc được.

Lương Tiêu sợ hắn tay không bóp chết chính mình nên vội lùi về sau nửa bước.

Hoắc Lan lại chẳng hề làm gì, hắn chỉ nhìn một lát rồi dần bình thường trở lại, vòng qua cậu đi về hướng phòng họp ở bên kia.

Các bác sĩ cuối cùng cũng thở phào, dưới tác dụng của pheromone và khí chất của sếp Hoắc, họ phải dùng thời gian gấp đôi ngày thường để cho ra báo cáo kết quả kiểm tra pheromone của Lương Tiêu.

"Quá ổn."

Bác sĩ đánh giá: "Vừa mới đánh dấu tạm thời xong mà ổn như vậy quả là hiếm gặp."

Tin tức nguyên trong tuyến thể của Omega là  nơi sản sinh pheromone, căn cứ vào nó có thể đánh giá tình trạng của pheromone.

Tin tức nguyên sẽ không giải phóng nếu không có kích thích, chỉ khi bị đánh dấu tạm thời mới xuất hiện chút ít. Chất tạo ra cũng không thể hiện đặc tính và mùi hương cho đến khi được chuyển hoá hoàn toàn thành pheromone.

Với Omega đã trưởng thành như Lương Tiêu thì tuyến thể đã phân hoá hoàn toàn, nên tin tức nguyên ổn định như thế này quả là hiếm gặp.

"Cậu Lương quả là tâm lặng như nước." Bác sĩ gật gù cảm thán.

Lương Tiêu ho nhẹ một tiếng: "Thật ra....."

Đoàn Minh chen vào, quyết tâm không để cậu mở miệng: "Đúng vậy, thường ngày cậu ấy thích chép kinh phật luyện thư pháp lắm."

Lương Tiêu: "......."

Đoàn Minh như tắm mình trong gió xuân, đè vai Lương Tiêu: "Thích nghe Chú Đại Bi nữa."

Lúc rời khỏi trung tâm kiểm tra sức khoẻ, Lương Tiêu lại phải đeo thêm hai cái hình tượng người đại diện vẽ cho.

Ono Lisa đã là cực hạn rồi. Lương Tiêu không muốn vừa phải nghe đi nghe lại mấy bài hát các bà hay dùng để nhảy quảng trường, lại còn phải nghe thêm cả Chú Đại Bi, nhỏ giọng thương lượng với Đoàn Minh: "Anh Đoàn..."

Đoàn Minh trùm khẩu trang lên mặt cậu: "Tâm như nước lặng."

Lương Tiêu giờ tâm như củi khô thôi.

Đoàn Minh hiểu cậu, anh đeo kính râm lên cho cậu xong rồi lấy điện thoại tải thêm bài 《 Phạn Âm Phật Khúc · Diệu Vận Phật Tâm 》 về.

...

Có lẽ nhờ bác sĩ nhắc cậu mới nhớ ra bản thân vừa bị đánh dấu tạm thời, lúc trên đường về cậu bỗng thấy sau cổ hơi ngứa.

Đoàn Minh nhìn cổ cậu rồi nói: "Có lẽ do đắp mặt nạ lâu nên bị dị ứng đó."

Lương Tiêu không yên tâm lắm: "Đề phòng vẫn tốt hơn."

Dù sao thì loại pheromone của Alpha đỉnh chóp như Hoắc Lan rất mạnh. Tuy rằng lần trước mất khống chế không quá lâu, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Đoàn Minh thở dài, lấy một ống thuốc ức chế mới ra cho cậu: "Ngẫm lại thì..."

"Sao cơ?" Lương Tiêu thành thạo tiêm thuốc ức chế.

Đoàn Minh ngồi thẳng: "Mỗi lần sếp Hoắc đánh dấu thì sẽ cho cậu 100.000. Mà mỗi lần sếp Hoắc đánh dấu xong cậu đều tiêm một mũi thuốc ức chế để đề phòng có chuyện gì đó. Một mũi 100.000."

Lương Tiêu suy nghĩ nửa ngày rồi câm nín: "...Đúng vậy!"

Loại cậu dùng không phải loại rẻ tiền, dùng một lần pheromone ổn định nửa năm như người khác. Loại này được tạo ra chuyên dành cho những Omega đặc biệt, số lượng cực ít, giá tiền mỗi cái lên đến hàng trăm nghìn.

Gần đây giá lại tăng lên, từ 80.000 thành 100.000.

Hiệu quả thì tất nhiên đi liền với giá thành, đảm bảo pheromone trong vòng một tháng luôn ổn định, ngay cả tin tức nguyên trong tuyến thể cũng được giữ không dao động.

Giữa tiếng kinh phật, người đại diện họ Đoàn bình tĩnh hỏi: "Vậy cho hỏi cậu được gì vậy?"

Lương Tiêu ngẫm nghĩ..

......Dấu răng.

Cũng không hẳn vậy.

Chủ yếu là Đoàn Minh xót tiền mua thuốc ức chế nên mới nhanh miệng hỏi câu đó. Chứ xét cho cùng thì cũng nhờ việc đó mà Lương Tiêu mới nhận được một vai diễn chất lượng từ Tinh Quan, cùng với thù lao 3 triệu hậu hĩnh. Anh cảm thấy hỏi vậy có chút không biết tốt xấu, mấy lời này ai cũng hiểu.

Lương Tiêu tiêm thuốc ức chế xong vẫn đang trầm ngâm.

Cậu im lặng tựa người lên cửa sổ xe, ánh sáng nhè nhẹ chiếu rõ phần bóng mờ dưới hàng mi.

Rất suy tư..

Đoàn Minh đoán là cậu ngủ không ngon, đưa người vào nhà xong thì để cậu nằm trên sô pha ngủ bù. Còn mình thì kéo trợ lý tiếp tục chạy đông chạy tây.

Lương Tiêu ngồi trên ghế ngẫm nghĩ nửa phút rồi lấy chiếc điện thoại đang phát Chú Đại Bi ra.

...

Hoắc Lan tựa vào lưng ghế, mở to mắt.

Vốn dĩ hôm nay hắn đến bệnh viện là để nghe ban hội động quản trị báo cáo công việc. Bởi vì lúc trước hắn thấy quá trình thương lượng việc phong toả tin tức trị bệnh quá phiền phức nên đã mua đứt luôn bệnh viện này rồi.

Nhưng khi nhìn thấy người kia ăn mặc y như sắp vào bệnh viện trộm khoai tây, hắn chợt nhớ tới cuốn 《Tri thức về y học thời nay》 bản bìa cứng kia.

Câu nói đó không hợp với hắn của lúc thường. Có lẽ do lâu lắm rồi hắn không trải qua cảm giác phải nén giận này, mà người đập lên đầu hắn lại còn thản nhiên như không.

Nên hắn mới buột miệng nói ra.

Kết quả đành phải đi kiểm tra sức khoẻ để diễn cho tròn vai.

Thường ngày hắn không làm mấy việc linh tinh như vậy. Mà hôm nay chỉ vì nói một câu không nên nói mà thành ra thế này. Hắn ngồi giữa một đám bác sĩ y tá cứ nơm nớp như chim sợ cành cong, muốn đi cũng không được mà ngồi lại cũng chả xong, cáu đến mức không nói nên lời.

Mà người tạo nên tình cảnh đó còn thật lòng lo lắng hắn bị tổn thương não.

Hoắc Lan ấn lên trán rồi xoa nhẹ hai vòng.

Đã nhiều năm rồi không bị người ta làm cho tức đến mức như vậy.

Hắn bình tĩnh lại, dịch chuột nhìn cái album mà người đại diện tên Đoàn Minh kia vừa mới gửi cho Tinh Quan. Rồi nhờ công của quản gia mà nó bị nhét xen vào giữa đống tài liệu công việc, hắn ấn mở với suy nghĩ coi như đây là công việc.

Lương Tiêu chưa từng được chụp ảnh tạp chí hay ảnh tuyên truyền linh tinh gì đó. Ảnh đoàn phim cần lại là loại ảnh trắng đen, nên đành phải lấy mấy tấm ảnh chụp chính diện.

Nhưng cậu đúng là rất đẹp, cái góc mà người thường chụp như xác chết trôi vậy mà cậu trông vẫn khá ổn.

Đặc biệt là hai tấm cuối cùng, có vẻ như là ảnh chụp của đoàn làm phim nào đó. Cậu lộ ra vẻ bình tĩnh đáng tin cậy hiếm thấy, nhìn vừa dịu dàng vừa mềm mại, khoé môi nở nụ cười nhẹ, cả khuôn mặt như đang bừng sáng.

Hoắc Lan nhìn màn hình, bỗng nhớ tới lúc ở cửa.

Cậu ấy đeo khẩu trang nên không thấy rõ biểu cảm, hàng mi run nhẹ, dường như đôi mắt còn vương hơi nước.

.......Thật ra Lương Tiêu sợ hắn.

Bình thường nhìn bĩnh tĩnh tự tin, nhưng lúc mặt đối mặt, sự sợ hãi trong đôi mắt không tài nào giấu nổi.

Quá dễ nhìn ra.

Sợ rằng hôm mất khống chế đó hắn đã làm ra chuyện gì không phải với cậu.

Trong tình huống đó, thường Omega sẽ chẳng có chút phần thắng nào. Trong lúc cấp bách, cậu ra tay phản kháng để tự bảo vệ mình cũng là điều nên làm.

Hắn đúng là hẹp hòi khi hôm nay lại lôi chuyện cũ ra nói lại.

Hoắc Lan ngẫm lại từ đầu đến cuối rốt cuộc cũng xuôi, quyết định chuyện này đến đây là hết. Lần sau gặp lại cậu hắn sẽ hoà nhã hơn.

Mới nghĩ thông xong thì điện thoại của hắn đã vang lên.

Số người có thể gọi điện cho hắn khá ít ỏi, Hoắc Lan nhíu mày, nhìn màn hình rồi ngẩn ra.

Là Lương Tiêu.

"...Sếp Hoắc."

Lương Tiêu không ngờ hắn nhận điện thoại nhanh như vậy, cậu ngập ngừng: "Ngài đang bận à?"

Người bên Tinh Quan vốn đã quen với phong cách của Hoắc Lan, lâu nay gọi đến đều đi thẳng vào vấn đề, không dám dài dòng lôi thôi.

Hoắc Lan vừa mới quyết định không so đo với cậu nữa, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?"

"Là như này..." Lương Tiêu ho nhẹ một tiếng.

"Gần đây... giá hàng dao động, giá nhà tăng lên, giới giải trí gian nan, ngành làm phim lao đao."

Hoắc Lan: "....."

Lương Tiêu thở than: "Thịt lợn tăng giá."

"......"

Hoắc Lan ngắt lời cậu: "Có gì nói thẳng đi."

"Vậy..."

Lương Tiêu thở nhẹ, nói nhanh: "Dựa theo quy luật của thị trường, chúng ta cũng nên điều chỉnh lại giá cả, cắn một cái 110.000....được không ạ?"

———

Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Hoắc có thể trở thành anh công đầu tiên bị tức chết dưới ngòi bút của tôi!

Rầu quá đi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play