"Nghe danh đã lâu, nếu có cơ hội, mong rằng chúng ta có thể cùng hợp tác."

"Nhanh nhạy tí, đạo diễn Cận đang đứng bên kia kìa, sang chào hỏi đi."

"Sếp Lâm... đây là bản giới thiệu dự án của chúng tôi, ngài có thời gian không ạ? Dự án này rất có tiềm năng...."

Lương Tiêu ôm điện thoại, nghiêng người nhường đường cho vị đạo diễn kia.

Bữa tiệc đêm nay là do Tinh Quan Ảnh Nghiệp tổ chức.

Làng giải trí bây giờ cũng chỉ có một vài công ty đỉnh cao, rất hiếm công ty nào được như Tinh Quan, vừa có nền tảng vững chắc lại có nguồn lực dồi dào. Nghệ sĩ dưới tay đều đang nổi như cồn, đầu tư mấy bộ phim đều hot không tưởng, nguồn lợi nhuận thu về đếm không xuể. Hay như ngay bây giờ, chỉ là một bữa tiệc thôi cũng tề tựu rất nhiều nghệ sĩ, cứ như tiệc của gia tộc lớn nhà nào vậy.

Người qua lại tấp nập, vừa nãy cậu bị người ta đụng trúng tay phải lúc tránh đường nên bị địch bắn phát vỡ đầu trong game, lại thua.

Lương Tiêu tắt game, đang định nhích sang bên cạnh thì bỗng có một cánh tay thò ra trước mặt, tịch thu luôn điện thoại của cậu.

Lương Tiêu ngẩng đầu: "Anh Đoàn."

Đoàn Minh thở dài, nhỏ giọng răn cậu: "Cậu chỉ đứng như vậy thôi à?"

"Em đang tìm đây." Lương Tiêu cũng rầu, nhìn quanh: "Nhiều người quá, em không tìm thấy chỗ ngồi..."

"Anh bảo cậu đi tìm đạo diễn với nhà đầu tư mà chào hỏi cho quen mặt chứ ai bảo cậu ngồi!"

Đoàn Minh rầu thúi ruột: "Cậu còn muốn làm ăn gì nữa không hả? Cậu còn muốn kiếm tiền không, không muốn thì anh và cậu..."

Lương Tiêu nhanh tay cầm hai miếng bánh quy nhét vào miệng anh: "Có chứ ạ."

Đoàn Minh là người đại diện được công ty phái cho cậu. Hai người đi cùng nhau từ lúc ra mắt tới giờ, chìm nghỉm ở tuyến 17 những 5 năm. Phim thì đóng không ít nhưng chỉ là chẳng có cái nào ngon lành, mãi đến giờ vẫn chưa đặt chân được đến tuyến 16.

Lương Tiêu kéo anh lùi về góc tường, lấy lại điện thoại, mở app giao dịch hàng second hand ra.

Đoàn Minh suýt thì bị cậu làm sặc chết: "Gì đây?"

"Dầu gội xà phòng tắm các loại, hàng khách sạn 5 sao đấy." Lương Tiêu giới thiệu cho anh.

"Em vừa bán xong hai đơn rồi, còn ba cái nữa đang chờ shipper đến lấy hàng."

Đoàn Minh: "..."

Vừa lúc đang có người hỏi, Lương Tiêu lại rút điện thoại về, trả lời rằng hàng thì ngon lành cành đào, nhưng shop chỉ là cửa hàng nhỏ nên không free ship cũng không được đổi trả.

Tinh Quan lắm tiền, bao khách sạn 5 sao cho toàn bộ khách tới tham dự, đồ dùng cũng ngon nghẻ.

Được bao ở, mà đồ dùng ở đây chỉ bán lại thôi cũng bằng giá một tấm vé máy bay đó, ngu gì.

Đoàn Minh hít sâu, nhủ thầm giết người phải đền mạng đủ 3 lần: "Cậu chỉ được như này thôi à?"

Lương Tiêu chớp mắt.

"Cơ hội hiếm có đấy!" Đoàn Minh nhỏ giọng.

"Nhiều người như vậy, cậu chủ động tí đi. Đi chào hỏi các vị đạo diễn, giới thiệu bản thân..."

"À, được thôi." Lương Tiêu giơ tay.

"Chúc đạo diễn buổi tối tốt lành, cháu tên Lương Tiêu, ra mắt 5 năm rồi ạ. Kinh nghiệm diễn xuất phong phú, từng diễn thế thân cho rất nhiều cảnh quay, có cảnh đấu võ, bóng lưng, cưỡi ngựa,.... Tác phầm tiêu biểu là: Vai nam phụ thứ 16 trong phim 《Hai mươi bảy vị pháp sư》, nam phụ thứ 4 trong phim 《Chuyện ba người》. Trừ cái hotsearch bạo hôm trước ra thì hotsearch nổi nhất cho tới nay là ở vị trí thứ 49."

"..."

Đoàn Minh đau tim: "Cậu im lặng được rồi."

Lương Tiêu cầm miếng bánh quy nhét vào miệng, lấy điện thoại, nhấn giao nốt mấy đơn còn lại.

Cậu xuất hiện ở nơi này là tình cờ mà thôi.

Tuy cậu cũng học đại học chính quy ngành diễn xuất ra, còn kí hợp đồng với công ti lớn. Nhưng Lương Tiêu vừa không có chống lưng lại còn không có người nâng đỡ, lúc vừa ra mắt cũng có một thời gian nhờ vào ngoại hình mà hot, nhưng sau đó lại không nhận được tài nguyên tương xứng, thành ra cũng chìm dần.

Ra mắt 5 năm, diễn không ít phim, cũng chạy đi chạy lại không ít phim trường. Nhưng cũng chỉ nhờ vào mấy vai nam số 3,4,5 trong vài bộ web drama khá hot mà leo từ tuyến 18 vào được tuyến 17.

Những người tới đây đêm nay đều là nhân vật máu mặt trong giới. Mấy vị đạo diễn, biên kịch, nhà chế tác hàng đầu thì không nói làm gì. Kém nhất ở đây cũng là vị diễn viên đang hot có ít nhất hai bộ diễn chính nóng phỏng tay. Trước khi tới đây, mấy người này có lẽ còn chẳng hề nghe đến tên mấy bộ phim mà cậu từng diễn.

Mãi đến ba ngày trước.

...

Trong đêm khuya thanh vắng, cậu chạy ra từ nhà chủ tịch của công ty Tinh Quan Ảnh Nghiệp.

Quần áo xộc xệch, chân đi không vững, áo khoác quá cỡ, bị paparazzi chộp được.

Vậy là cậu hot trong một đêm.

Có thể ban tổ chức phát thư mời dựa trên hotsearch cùng độ hot gần đây, cũng có thể họ cảm thấy thằng nhóc này trông cũng đẹp, biết đâu lại có quan hệ không thể nói với boss, nên cậu mới được mời đến.

"Biết thế không đến."

Chênh lệch quá lớn, Đoàn Minh cũng hiểu. Anh nhìn quanh một vòng rồi thở dài thất vọng: "Giờ chẳng biết anh đưa cậu đến đây làm gì nữa."

Lương Tiêu ra mắt từ sớm, nổi nhanh chìm cũng nhanh. Đến bây giờ mới đúng vào thời kỳ đẹp nhất, cho dù đặt cậu đứng giữa nhóm diễn viên Omega thì cũng vô cùng nổi bật

Cậu sở hữu nước da trắng trẻo, dáng người lại mảnh khảnh. Mái tóc ngắn mang màu sắc của thanh xuân, hàng mi dày, đường nét tinh xảo, còn mang lại cảm giác tươi mát của tuổi trẻ

Dẫu công ty không đưa tài nguyên thì đặt ở một bữa tiệc tối quy tụ dàn nghệ sĩ như vậy, cậu không thể nào không gây chút chú ý nào.

Nhưng đến vẫn giờ không có ai tới hỏi cậu, ngược lại còn cố ý lảng tránh. Hiển nhiên phần lớn là vì hotsearch mập mờ hôm trước.

Trong cái giới này, loại chuyện đó cũng không hề ít, chỉ là chẳng mấy ai phô trương như thế. Còn chưa nói đến chuyện một cậu trai vừa nhìn là biết Omega như Lương Tiêu, lại cùng với Alpha tinh anh là người tình trong mơ của vô số chàng trai cô gái, còn là boss của công ty, người khác không nghĩ lung tung mới là lạ á.

Mấy ngày nay vẫn luôn có người đá xéo bọn họ, dẫu cho những bữa tiệc như thế này thì người đến hầu hết đều hiểu mà không nói, cũng sẽ không tìm đến làm gì bọn họ, nhưng ít nhiều gì cũng có chút thái độ.

Đoàn Minh cố nén giận, nhưng nhìn những ánh mắt khinh thường cùng cười cợt thẳng vào Lương Tiêu thì anh không nhịn được nữa,  bèn kéo cậu đi chỗ khác.

"Cây ngay không sợ chết đứng, có sao đâu."

Lương Tiêu nghĩ rất thoáng, cậu mở ván game mới, còn rảnh rỗi khai sáng ngược lại cho anh: "Em và sếp Hoắc trong sạch vô cùng. Giờ tin tức giải trí ấy mà, vài ngày lại thay mới rồi. Chờ mấy hôm nữa em vào đoàn, quay phim ba tháng ở trong núi là mọi người quên ngay thôi."

"Không vào nữa." Đoàn Minh thở dài.

"Công ty vừa gọi điện cho anh, nói cái nhân vật kia của cậu bị đổi người rồi."

Điện thoại nóng đến mức hơi đơ, Lương Tiêu chỉ mới ngơ ra một lát thì đã bị kẻ địch bắn vỡ đầu: "Chuyện Hotsearch hôm trước nghiệm trọng đến vậy à?"

Mấy ngày nay Đoàn Minh phải chạy khắp nơi để giải quyết hậu quả, anh thở dài, đập vai người trong cuộc mà không hay biết gì: "Vốn chẳng muốn nói cho cậu biết."

"Chuyện nghiêm trọng nhất bây giờ, không phải là cậu lên hotsearch."

Đoàn Minh nói: "Mà là cậu lên cùng với boss lớn Hoắc Lan của Tinh Quan. Người ta vốn đã có vô số fans, là tinh anh trên thương trường lại còn đẹp trai ngút trời."

Lương Tiêu tò mò: "Thì sao?"

Mặt Đoàn Minh không cảm xúc: "Chúng ta không thuộc quyền quản lý của Tinh Quan."

Lương Tiêu: "........"

Đoàn Minh: "Mà còn thuộc quyền quản lý của công ty là đối thủ một mất một còn với bên đó."

Lương Tiêu: "......"

Đoàn Minh: "Bên đó còn vừa ăn mất của công ty chúng ta 50 triệu."

(50 triệu nhân dân tệ xấp xỉ 178 tỷ vnd)

Dù có hết thời đi nữa thì Lương Tiêu vẫn biết công ty mình tên gì.

Nhưng từ khi cậu ra mắt tới nay cậu chỉ gặp ban quản lý công ty có 3 lần. Mà cậu cũng chẳng có mấy tài nguyên nào ra hồn nên cũng không biết rõ lắm.

Chỉ biết, công ty của cậu, Long Đào Điện Ảnh đã đối chọi gay gắt với Tinh Quan nhiều năm nay. Từ cướp người cướp tài nguyên, mới đây còn bị cướp mất 50 triệu tiền quảng cáo nhãn hàng.

Những việc này tất nhiên Lương Tiêu cũng không biết cặn kẽ, bởi mấy năm nay cậu cứ chìm nghỉm. Đoàn Minh thì cũng như làm riêng, chỉ có thỉnh thoảng chạy về công ty một chuyến mới biết được mấy chuyện này.

"Giám đốc Triệu của chúng ta thấy Hoắc Lan là thấy tức." Đoàn Minh thở dài.

"Tuần trước ngài ấy còn nói với sếp Hoắc tại tiệc từ thiện là nếu còn để cho Tinh Quan lấy thêm chút lợi nào từ chỗ mình thì sẽ viết ngược tên công ty luôn."

Kết quả mới qua 4 ngày, nghệ sĩ dưới tay công ty 'Ảnh Điện Đào Long' đã được boss nhà người ta đưa lên hotsearch vì quy tắc ngầm.

Nghĩ kỹ lại thì Lương Tiêu cảm thấy bản thân bị đóng băng hoạt động cũng không oan chút nào.

"Nào, đổi chủ đề khác đi."

Lương Tiêu mở nhóm chat của phim trường Hoành Điếm ra, chọn lọc một vài tin: "In thêm vài tờ lý lịch, tìm xem có bộ phim cổ trang, hiện đại, hiện thực nào đang mở rộng tìm diễn viên đóng thế Omega trong mấy phân cảnh như đứng, cưỡi ngựa,....."

Đoàn Mình nhìn cậu mà thêm sầu: "Cậu lạc quan thật đấy."

"Cuộc sống bắt mà, kiếm tiền rất quan trọng đó." Lương Tiêu nhanh tay lưu mấy tin nhắn thông báo hữu ích, rồi lại bỏ mấy cái bánh quy hương vani vào miệng.

"Anh Đoàn ăn nhiều tí đi."

"Anh còn lòng dạ đâu mà ăn với chả uống."

Đoàn Minh thở dài: "Công ty đóng băng nhưng tài nguyên vẫn phải kiếm, tiền của chúng ta cũng chẳng còn nhiều. Anh và trợ lý cũng cần lương, cậu cũng vậy. Bên account marketing bắt đầu quay sang đòi tiền phí bịt miệng từ chúng ta..."

"Em biết." Lương Tiêu vỗ vai anh, chân thành nói.

"Thế nên anh phải ăn nhiều một chút. Rồi anh sẽ nhận ra rằng chúng ta vừa tiết kiệm được tiền một bữa tối đấy."

Người đại diện đứng trước bờ vực tan vỡ lần thứ 372 lại được ngôi sao hết thời dỗ thành công.

Lương Tiêu nhét cho anh một miếng bánh quy, lại lấy điện thoại ra gọi xe.

Tiệc đã sắp tàn, nhưng phần giao lưu bây giờ mới đến lúc náo nhiệt nhất. Không ít người nhân cơ hội này trao đổi phương thức liên lạc. Những người không quá nổi dành thời gian xuất hiện trước mặt các vị đạo diễn, nhà đầu tư nổi tiếng thêm vài lần, nói lời khách sáo với những người có vị thế tương đương, cố gắng lôi kéo quan hệ.

Giờ mà không đi, chờ lúc bọn họ tan tiệc thì có khi phải kẹt xe hơn nửa tiếng.

Người qua lại tấp nập, Lương Tiêu vừa lướt điện thoại vừa kéo Đoàn Minh về một góc kín đáo.

Mấy người đến tiệc tối lần này thấp nhất cũng ở tuyến 2,5, nên chẳng ai ngu ngốc đến trước mặt cậu để nói khích hay gì. Nhưng sau lưng không vẫn xì xầm không ít.

Hơn nữa chuyện lần này còn dính tới chủ tịch của Tinh Quan nữa.

Cậu vừa mới lên hotsearch đã xuất hiện ở đây, cũng khó tránh khỏi không ít người nghĩ nhiều.

Sếp Hoắc và cậu trong sạch là thật, cùng lắm chỉ là việc làm thêm kiếm ít thu nhập. Nhưng hotsearch đến giờ vẫn rùm beng, nên im lặng là tốt nhất.

Nghe vài lời thì thầm kiểu như "bao nuôi", "quả nhiên là Omega", "Hóa ra Sếp Hoắc thích kiểu như này à?" vô tình lọt tới, Lương Tiêu quyết định không để cho người đại diện mấy ngày nay đã có triệu chứng suy nhược thần kinh chịu thêm kích thích nào nữa, kịp thời kéo anh ra ngoài.

Mãi mới lôi được người ra ngoài, Đoàn Minh không ép được cơn giận nữa, vung tay: "Mịa, liên quan đếch gì đến bọn họ, lắm chuyện! Sớm biết vậy thà rằng không đến......"

"Không sao."

Hai ngày nay Lương Tiêu đã quen luôn rồi, đập tay anh: "Cây ngay không sợ chết đứng."

Lúc cậu đang nói dở thì điện thoại lại vang lên.

Lương Tiêu tưởng là tài xế gửi vị trí tới, nhưng cậu lại mù đường nên vội mở khoá màn hình, kéo Đoàn Minh lại xem: "Đến anh mà còn không hiểu sao! Em và sếp Hoắc vô cùng trong sạch......"

Tin nhắn hiện lên, cực kỳ ngắn gọn.

[Hoắc Lan: 8103]

[Hoắc Lan: Tắm rửa sạch sẽ, tới phòng tôi.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play