Tui Chỉ Là Một Dự Bị Bình Thường Thôi

1.3


1 tháng

trướctiếp

Editor trans: Ngủ Mơ

Đối mặt với vẻ choáng váng của Tạ Tử Lộ, đứng cũng không vững: 

“Không, không có khả năng.” Lúc chết cậu ta còn chưa thấy rõ đối phương đã đánh chiêu gì nữa.

Trong đám người phát ra nghi vấn: “Tạ Tử Lộ có phải không muốn kêu Lâm Lan ba ba không?”

“Có vẻ vậy đấy…”

Trong trận đấu cha con này, người thua sẽ phải quỳ gối gọi người đối diện là ba ba. Tạ Tử Lộ, dựa vào rank Vàng 5 của mình mà mặt dày bắt nạt Lâm Lan, một tân binh mới chỉ mới học cách đánh game, ép buộc cậu phải tham gia trận đấu không công bằng này, còn sử dụng tướng tủ Yasuo của mình nữa. 

Nhưng không ngờ kết quả lại như thế này...

Tạ Tử Lộ cứng đờ nhìn về phía Lâm Lan, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt vốn tràn đầy tự tin giờ đây đầy vẻ khó tin, còn có xấu hổ và giận dữ, cùng khuất nhục và không cam lòng.

Cậu ta thật sự phải kêu Lâm Lan ba ba sao?

Về sau thì còn mặt mũi nào để nhìn đời nữa…

Một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh, Lâm Lan thật sự không có hứng thú làm ba của nó. Cậu đứng dậy vỗ vỗ vai của cậu ta: 

“Tôi không có đam mê nhận con rơi, về sau không có chuyện gì làm, ít nhất đừng dùng mắt chó xem thường người khác, phải biết núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi vẫn còn kẻ giỏi hơn, nhóc còn quá non nớt.”

Cậu vỗ vai người ta xong mới chợt nhận ra, hình như bản thân cậu còn lùn hơn thằng nhóc này?

Giấc mơ này quái vãi…

Tạ Tử Lộ như vừa được tha mạng, cậu ta cứ như vừa sống lại, bấy giờ còn phải ổn định tâm lý sau khi sự kiêu ngạo bị đồng thau solo thắng đập nát. Lần này cậu ta được Lâm Lan tha cho, về sau ở trước tên này thì cậu ta sẽ chẳng dám ngẩng đầu lên nữa mất!

Tạ Tử Lộ nhìn cậu bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa phức tạp, rõ ràng là cậu ta không muốn nhận trận thua nhục nhã này. Cậu ta tức giận, cứ như một đứa nít tiểu học, làm màu làm vẻ nói: “Lâm lan, đừng tưởng rằng tao sẽ biết ơn màyi, mày cứ chờ đó…”

Lâm Lan căn bản không quan tâm thứ nít ranh như cậu ta nói gì, mặt kệ cậu ta mà làu bàu, phàn nàn với mấy người xung quanh, nói: 

“Ranh này trẻ trâu vãi. Chỉ có mấy con chó con chưa trải đời như nó mới dám lên giọng sủa bậy như vậy, chứ mấy con chó già biết cắn người nào lại gào mồm lên sủa như thế.”

Tạ Tử Lộ đi tới cửa nghe vậy thì toàn thân cứng đờ, hiển nhiên là nghe được những gì cậu nói, hắn quay đầu lại xem lâm lan cái kia ánh mắt, có loại sởn tóc gáy hận ý ở bên trong.

Cả đời, Lâm Lan đã đắc tội người nhiều như lông trâu, cậu căn bản là không thèm để ý. Phủi phủi bụi trên tay, chợt cả thế giới xung quanh trở nên vặn vẹo.

Lâm Lan, Lâm Lan……

Em tỉnh lại đi, làm ơn đừng bỏ tôi lại…!

Mọi thứ xung quanh trở càng thêm quay cuồng, thời không như bị xé rách ra, ý thức của cậu lập tức bị kéo vào một căn phòng bệnh trắng xóa.

Cậu nghe được tiếng khóc của Tiêu Thịnh Cảnh, từng giọt từng giọt nước mắt ấm nóng rơi trên mu bàn tay của cậu: “Lâm lan, làm ơn đừng bỏ tôi lại được không? Em tỉnh lại đi mà…”

Lâm Lan không khỏi có chút cảm khái.

Chính mình oai phong một đời, vậy mà cuối cùng, người duy nhất vẫn ở bên cạnh cậu lại là vị đội trưởng cún ngốc bị cậu từ chối vô số lần. Mấy huấn luyện sinh mỗi ngày đều nịnh nọt ấy, lúc gặp nạn thật sự thì không một ai tới.

Vãi thật, bộ cậu sống tệ vậy luôn á??

Ý thức của Lâm Lan lại chìm xuống, lại một lần nữa, cậu lại thấy những mảnh gương đó nữa, bên trong vẫn là Lâm Lan tầm mười bốn mười lăm tuổi đấy, mấp máy miệng như đang nói với cậu: Giúp tôi, giúp tôi với…

Khoảnh khắc hai lòng bàn tay lại chạm vào nhau, trời đất quay cuồng, ánh sáng trắng lại lóe lên. Trước mặt vẫn là tiệm net cũ kia, lần này là đấu hạng 5v5.

Ngồi đối diện cậu vẫn là Tạ Tử Lộ, nhưng lần này trông cậu ta có vẻ lớn hơn chút, đường viền hàm cũng hiện rõ hơn, cậu ta nhếch môi cười, mỉa mai nói: "Lâm Lan, mày chính là phế vật, một thằng phế vật như mày thì nên biết chỗ đứng của mình đi, đừng ra ngoài làm chướng mắt người ta…”

Phế vật.

Đã bao nhiêu năm rồi cậu chưa nghe từ này nhỉ?

Từ lúc cậu bước trên con đường game này, thì cậu đã đại diện cho đỉnh cao kĩ thuật của giới chuyên nghiệp, trong cái vòng này chưa ai dám coi thường cậu…

Cậu ta đã thành công khơi lên hứng thú của Lâm Lan, mặc kệ đây có phải giấc mơ hay không, cậu phải cho thằng ranh con này xem, ai mới là phế vật.

--------------------

【Hướng dẫn sử dụng】

  1. Bối cảnh trò chơi là Liên Minh Huyền Thoại, nhưng do tác giả không nhớ rõ các phiên bản, nên những thiết lập phiên bản trong truyện đều là do tác giả tự nghĩ, chỉ cần logic nhất quán;
  2. E-sport thuần giải trí, nhân vật chính mạnh mẽ "hành" gà.
  3. Có thiết lập không gian song song, xen lẫn một chút yếu tố ly kỳ;

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp