Editor trans: Ngủ Mơ 

Beta: Yuu

Chương 1: Lâm Lan, người mà không ai có thể bì được…

Kiếp sống chức nghiệp của Lâm Lan rất thuận lợi, vừa vào nghề chưa tới 5 năm liền nắm được chức quán quân trong lẫn ngoài nước. Là  tuyển thủ đầu tiên đạt được Grand Slam*, nếu theo lời người ngoài nói là: tuyển thủ mạnh nhất nước.

*Grand Slam là một thuật ngữ được sử dụng trong các môn thể thao để chỉ việc giành chiến thắng trong tất cả các giải đấu quan trọng nhất của một mùa giải hoặc một chu kỳ nhất định.

Nhưng nếu để cho Lâm Lan tự mình nói thì...

Đó chỉ là một từ: Mệt.

Hằng ngày chỉ ngủ bốn đến năm tiếng, quay cuồng khắp nơi như con quay, năm năm sự nghiệp căng thẳng đã làm mất đi niềm đam mê với trò chơi này. Vì vậy, khi lần thứ ba giành chức vô địch giải đấu S và đồng đội rơi lệ tại hiện trường, Lâm Lan lại nghĩ: cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi.

Lúc cậu đi từ đài lãnh thưởng xuống dưới, thì vô số phóng viên chen chúc tới, hận không thể đem microphone nhét vào mồm cậu: “Chào cậu, Kiner, tôi là phóng viên XX…”

“Kiner, chúc mừng cậu đạt quán quân 3 lần liên tục…”

“Xin hỏi Kiner, sau lần thắng lợi này thì bây giờ cậu có cảm xúc và suy nghĩ như nào??”

Đôi mắt vì ngày đêm đánh game Lâm Lan vốn đã hỏng rồi, chịu không nổi mấy ánh đèn flash này, đèn flash trong tay lũ phóng viên đó như dao mà đâm mắt cậu, trán cậu “Thình thịch” lại phát đau.

 Cậu nhíu mày cố ngăn trở ánh flash, giọng điệu không hề kiên nhẫn: “Mệt, muốn ngủ.”

Cậu vừa định quay đầu thì đống  microphone cứ như bồ câu thấy bánh mì, ào tới, bu lại:

"Trong trận đấu, cậu đã có nhiều lần solo thắng bên kia. Cậu có cảm thấy mình đã vượt xa mong đợi không?"?”

“Không.” Cậu tránh đi ánh đèn, các phóng viên lại giống ong vò vẽ , tranh nhau bu lại, chĩa thẳng vào mặt cậu, liên tục chụp hình: 

"Xin hỏi làm tuyển thủ đạt 3 lần được Grand Slam, cùng quán quân liên tục, thì cậu có kế hoạch gì cho tương lai không?”

“ Liên quan tới ông à?”

Trước ống kính, đôi mắt hẹp dài của cậu giống mèo, toát lên vẻ lạnh lùng, vành nón cũng khó che được tâm trạng khó chịu của cậu. Các khán giả trước màn hình liên tục phàn nàn: [Kiner này vẫn cứ thái độ thiếu lễ phép như vậy, thật là khó chịu với cậu ta.]

[ Ầy, kệ kệ, tốt xấu gì cũng đạt được 3 lần quán quân liên tục, hôm nay không phun cậu ta…]

[ Ha hả, cầm quán quân thì thế nào? Trừ bỏ kỹ thuật cậu ta chẳng là cái phân gì! ]

[ Chính nó, nói về nhân phẩm, thật là một chút cũng không thể so với đội trưởng Tiêu của tụi này nha, hơn nữa hôm nay thi đấu chúng ta đội trưởng Tiêu cũng rất đỉnh chứ bộ? Nổi bật đều bị cậu ta đoạt mất. ]

[ Nhưng đội trưởng Tiêu simp Kiner …]

Ở trong màn hình, Tiêu Thịnh Cảnh đang ở cực lực giúp cậu ngăn cản phóng viên, mà Lâm Lan lại hưởng thụ sự săn sóc này của anh như điều đương nhiên. Cậu trùm mũ áo khoác lên, mí mắt khẽ mắt, không quan tâm bất kỳ ai mà cứ thế rời đi.

Mà trong màn bình luận lại bắt đầu một vòng nữa, lại một lần nữa phê bình, la mắng Lâm Lan.

[ Lâm Lan ngu đần kia, nó ra cửa nên bị đâm chết! ]

Đột nhiên xuất hiện một dòng chữ màu đỏ trên màn hình, lúc máy quay của phóng viên di chuyển theo cậu, thì một tiếng nổ sắc nhọn xé rách bầu trời, mọi người đều không thể nhìn rõ mọi chuyện diễn ra như thế nào.

Chỉ thấy thân ảnh mặt chiếc áo màu đen và đội nón ấy, nháy mắt bị xe tải lớn đâm bay hơn mười mét. Máu tươi từ trong cơ thể của cậu chậm rãi chảy ra, Tiêu Thịnh Cảnh như kẻ điên lao vọt tới bên người cậu. Bấy giờ, cậu đang nằm giữa vũng máu không hề nhúc nhích, một khắc trước vẫn còn oai phong một cõi ở trên sân thi đấu, ngay sau đó lại nằm trên mặt đường lạnh lẽo.

Sự tương phản khổng lồ ấy làm mọi người phát lạnh trong lòng.

Lâm Lan, người mà không ai có thể bì được đấy.

Bị xe đâm chết…

*Vì hôm nay delay máy bay nên sẵn tui làm phần 1 chương 1 luôn. Trước khi chửi bot9 bộ này thì hãy từ từ nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play