EDITOR TRANS: NGỦ MƠ

“Tích… tích…tích” Âm thanh của các thiết bị y tế vang bên tai.

Thân thể của Lâm Lan dần trở nên nhẹ nhàng hơn, cậu có thể cảm giác được bản thân đang nằm trên giường bệnh trắng tinh. Kỳ lạ thay, cậu lại không có cảm giác sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết, ngược lại, cậu lại có cái cảm giác rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi.

5 năm chức nghiệp, mỗi ngày cậu đều như một con quay, phải liên tục chuyển động. Mỗi ngày đêù phải dùng hết tính mạng để chạy KPI* cho mấy nhà tư bản. Phải sinh hoạt với tiết tấu nhanh như vậy, làm cậu mỗi ngày đều vô cùng mệt, vốn cậu tính định sau khi đoạt giải quán quân lần này thì sẽ nhanh chóng giải nghệ. 

*KPI là một thuật ngữ thường được sử dụng trong quản lý doanh nghiệp để chỉ việc theo dõi, đo lường và quản lý các chỉ số hiệu suất chính (KPI - Key Performance Indicator) nhằm đảm bảo sự hiệu quả và đạt được các mục tiêu kinh doanh hoặc tổ chức.

Không nghĩ tới chuyện ngoài ý muốn lại ập đến nhanh như vậy, y chang cái xe tông bay cậu, tông một cái mà tưởng mình là người tu tiên, cưỡi kiếm bay vèo vèo.

Cậu nghe được một vị bác sĩ đứng cạnh giường mình, đang nói chuyện: “Chúng tôi đã cố hết sức, bệnh nhân thương ở não, hơn nữa ham muốn sống của cậu ấy thực sự rất yếu, rất khó để bảo đảm cậu ấy có thể tỉnh lại…”

Giám đốc của chiến đội bắt đầu lải nhải, gì mà phải sửa chữa phương án marketing, ông chủ thì sứt đầu mẻ trán, chỉ quan tâm: “Tôi sẽ tổn thất bao nhiêu tiền đây trời?”

“Tôi phải nhanh nhanh, làm mấy phương án để giảm nhiều tổn hại nhất có thể.”

Lâm Lan lười xem sắc mặt ghê tởm của lũ tư bản, ý thức dần dần trầm xuống, trước mắt xuất hiện một mảnh màu trắng, xung quanh đều là gương, mỗi cái trong gương đều xuất hiện lên rất nhiều cảnh tượng khác nhau, giống hệt như một bộ phim nhựa.

Cậu đi đến một mặt gương gần trước mắt, thấy có một thiếu niên bên trong, cậu ta đang cuộn tròn ở trong góc, đầu tóc rối bù, thân hình gầy yếu, tuổi tác thoạt nhìn không lớn, bộ dáng tầm  mười hai, mười ba tuổi.

Lâm Lan cảm thấy cậu ta thoạt nhìn có chút quen thuộc, duỗi tay chạm vào gương. Chiếc gương hệt như nước, gợn lên từng cơn sóng nhỏ. Người trong gương tựa hồ cảm nhận được cái gì đó, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lan.

Thấy cảnh này, Lâm Lan bỗng lạnh sống lưng.

Trong gương người có khuôn mặt giống y đúc cậu!

Nói đúng hơn, đây là mặt cậu lúc bản thân tầm mười hai mười ba tuổi!

Mái tóc bù xù rủ xuống che khuất đôi mắt, trông có chút tối tăm, chỉ lộ ra một cái cằm tái nhợt gầy ốm. Cậu ta nhìn Lâm Lan với vẻ bi thương, cuộn tròn cơ thể gầy yếu, trông cậu ta rất tự ti .

Kẻ này trông giống cậu, nhưng chắc chắn không phải là cậu.

Bởi vì Lâm Lan sẽ không bao giờ toát ra vẻ mặt này.

Lâm Lan đi qua phía cậu ta, sự đau thương trong mắt đối phương cứ như đang nói với cậu chuyện gì đó. Cậu ta chậm rãi ửa lòng bàn tay ra trước mặt Lâm Lan, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, ánh sáng trắng đột nhiên hiện ra, nháy mắt đem cậu nuốt mất…

Mãi tới khi ánh trắng đó biến mất, năm giác quan quay trở về, trước mặt xuất hiện một dàn máy tính đời Tống, đang hiển thị hình ảnh của game nào đó,  trong tay cậu đang cầm con chuột, tay còn lại đặt trên bàn phím. Sau lưng bỗng vang lên tiếng người châm chọc, mỉa mai: 

“Lâm Lan, rốt cuộc mày có làm được không hả? Không phải mày nói mày chơi LOL rất lợi hại sao, thế mà đánh thành cái dạng này.”

“Vênh váo vậy mà kết quả lại solo thua, giờ chắc mày muốn kêu bố Tạ Tử Lộ rồi đúng không, ha ha ha mất mặt chết…”

Ngồi ở cậu đối diện người, vừa thấy chính là loại tiểu thiếu gia trong nhà có nhiều tiền, cậu ta cười khinh miệt: “Lâm Lan, nhanh đi, giờ mày phải quỳ xuống kêu tao là bố đi.”

Tình huống gì đây, là đang nằm mơ sao?

Vì cái gì mơ mà còn phải chơi LOL nữa?

Lâm Lan không kịp nghĩ lại, nhưng thói quen nghề nghiệp làm cậu theo bản năng mà tránh một đòn “Q”* chí mạng, điều khiển tướng thả diều đối phương..

*Các phím Q/W/E/R: Dùng kỹ năng của tướng.

Tạ Tử Lộ không có giết đến cậu, hừ lạnh một tiếng, “Coi như mày may đấy.”

Quy tắc trong các trận đấu solo là ai giành được mạng đầu tiên hoặc phá hủy được trụ đầu tiên sẽ thắng. Nếu lần này Lâm Lan dám về nhà chính, thì  trụ của cậu chắc chắn sẽ bị phá hủy. Nhưng nếu cậu không về, chỉ còn lại một chút máu, đối mặt với Tạ Tử Lộ vẫn còn hơn nửa thanh máu, thì đường nào cũng chết.

Các bạn học xung quanh bắt đầu reo hò: “Lâm Lan, mày nên đổi thành họ Tạ đi.”

“Phải quỳ gối trước mặt cả lớp nữa chứ.”

“Hahaha, mất mặt chết đi được…”

Ngay cả cô gái ban đầu đứng về phía cậu cũng tức giận đến đỏ mặt: “Đồ vô dụng, từ giờ tao không thèm chơi với thứ như mày nữa!” Nói xong, cô chạy đi.

Lâm Lan căn bản không rảnh bận tâm tới tình huống xung quanh, thói quen nghề nghiệp trong nhiều năm làm cậu nhanh chóng đắm chìm vào trong thi đấu, bắt đầu quan sát tình huống.

Bản đồ vẫn là bản đồ cũ, nhìn qua có vẻ là phiên bản mới ra mắt khoảng hai năm về trước, nhưng các thiết lập cơ bản đều tương tự, mà Lâm Lan vốn đã chơi LOL từ rất sớm, cậu rất quen thuộc với các phiên bản này.

Để thắng trận này, thì cậu chỉ có một đường duy nhất.

Cậu điều khiển Yasuo lướt vào giữa đám lính, mọi người đều nghĩ cậu đang tự sát, Tạ Tử Lộ cũng nghĩ vậy.

Chỉ cần cậu ta đánh trúng Lâm Lan một chiêu Q, là có thể tiễn cậu ta khỏi cõi đời.

Nhưng khi cậu ta giơ tay tung một chiêu Q, hụt.

Không vội, thêm một chiêu Q nữa, lại hụt.

Lâm Lan dùng một loại di chuyển uyển chuyển, lướt (E) giữa các lính, nhìn có vẻ vụng về, nhưng thực tế mỗi bước đều vừa đủ để né tránh chiêu Q của đối thủ.

Tạ Tử Lộ chỉ là một người chơi ở bậc Vàng, mà vị tướng Yasuo với độ khó như thế này hoàn toàn nằm ngoài khả năng kiểm soát của cậu ta. Cậu ta lúng túng lướt (E) lên, nhưng lại đúng lúc Lâm Lan có đủ khiên để chặn hết sát thương, cậu ta vội vàng dùng Q, lại hụt lần nữa

Không được hoảng loạn! Lâm Lan còn rất ít máu, chỉ cần cậu ta đánh thường (A) hai cái là có thể giết được cậu!

Tạ Tử Lộ ép mình bình tĩnh lại, nhưng càng muốn đánh trúng đối phương, lại càng không thể chạm vào cậu, trong khi máu của mình đã giảm nhiều trong quá trình giao tranh!

Cậu ta lúng túng, ngay khi hồi phép (E)  QUÉT KIẾM, lao lên muốn dùng Bão Kiếm (Q) để giết, nhưng Lâm Lan giơ tay dựng Tường Gió ( W) chặn đúng chiêu Q của cậu ta!

Đây là tốc độ tay quái quỷ gì vậy?

Tại sao chiêu Q nhanh như vâyh cũng bị chặn được!

Trong mắt Lâm Lan, thao tác của Tạ Tử Lộ vừa yếu vừa lóng ngóng, từng bước đều nằm trong dự đoán của cậu, né vài chiêu Q đối với cậu là quá dễ dàng.

Sau khi né tránh, Lâm Lan phản công bằng một combo EQ hất tung đối thủ, không vội đánh tiếp mà trước tiên hạ gục một con lính, lập tức lên cấp 6 rồi dùng chiêu cuối TRĂNG TRỐI (R) để hạ gục đối thủ trong tích tắc.

Mấy bạn học đang xem hít sâu một hơi, bọn họ không thể hiểu được sao Lâm Lan có thể làm vậy được, rốt cuộc đây là tốc độ tay quái vậy gì đây?

Tường gió (W) chắn skill (Q) bão kiếm của đối thủ*, còn có thể trở tay đem người ta thổi bay đi. Đáng sợ nhất là, sau khi thổi bay đối thủ rồi mà còn có thời gian một con tiểu binh, giây sau liền thăng cấp 6, lại lên chiêu cuối chém chết  đối phương!

Điều này hoàn toàn vượt xa những gì mọi người biết. Kỹ năng như vậy thường chỉ thấy trong các đấu trường chuyên nghiệp...

Nhưng Lâm Lan chỉ là một phế vật hạng đồng!

 

*Lý do mà các bạn học bất ngờ là do chiêu Q đó đâm khá nhanh. Các bạn đọc nên lên xem nhe, chứ tui không biết nói sao. Tui phế game lắm a a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play