U Minh Quỷ giới hay còn gọi là Quỷ giới hoặc Minh giới, Dương Thế thường gọi là “Âm phủ”.
Người sau khi chết sẽ phải xuống dưới Âm phủ, tới Âm tào Địa phủ để xét xử, bầu không khí khắp nơi trong Địa phủ đều âm u quỷ dị, nơi đó có Diêm La Vương và Phán Quan sẽ xét xử công bằng đâu là thiện đâu là ác, sau đó họ sẽ định tội cho vong linh đó.
Không có ai là không biết đến truyền thuyết này, nhưng không phải ai cũng biết Âm phủ trực thuộc Địa phủ, nó chỉ đơn giản là một tổ chức chuyên quản lý các quỷ hồn mà thôi.
Âm phủ là cấp hành chính thấp hơn so với Địa phủ.
Nếu nói như vậy thì có hơi khó hiểu, nhưng cứ nhắc tới Thổ Địa hay Thành Hoàng thì hầu hết ai cũng biết. Mà Thổ Địa, Sơn Thần hay Thành Hoàng gì gì đó chính là những người cai quản Âm phủ, ngoài ra còn có chín vị Đại Nguyên Soái, 75 ty và 24 án chủ giả.
Ngoại trừ Âm phủ chỉ là một bộ phận cấu thành, thì Địa phủ còn quản lý cả Ngũ Phương Quỷ Đế, Thập Điện Diêm La và Thập Đại Âm Soái.
“Thật ra thì Minh giới không quá khác biệt so với Dương Thế, cả hai đều sử dụng bộ máy nhà nước dạng kim tự tháp, nên những quỷ có thân phận càng cao thì càng ít.” Xe bus chạy vững vàng trên đường núi, hai quỷ ngồi ở hàng ghế dưới cùng, Hứa Triều Hi đang phổ cập kiến thức cho Việt Bạch.
Bọn họ sẽ sinh sống lâu dài ở Minh giới, vì vậy biết trước một vài kiến thức cơ bản là rất cần thiết.
Có lẽ vì hiện nay Địa phủ đang thực hiện cải cách quy chế nên những kiến thức đó không còn đúng nữa, nhưng một lúc nào đó cần sử dụng thì sao? Ai mà biết cải cách nhiều hay ít chứ.
Việt Bạch đã hiểu rõ vấn đề nên không đặt những câu hỏi vô nghĩa cho Hứa Triều Hi nữa, hắn cảm thấy rất hứng thú mà cảm thán: lúc còn sống sao mình lại không nghiên cứu chung với Hứa Triều Hi chứ?
“Vậy ai mạnh nhất Minh giới vậy?” Hắn hiếu kỳ mà hỏi.
Vấn đề này làm Hứa Triều Hi kẹt.
Hứa Triều Hi bối rối: “Chắc là Đông Nhạc Đại Đế đi? Chính là Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế đó, trong truyền thuyết thì chính là Thái Sơn thần, vị thần chuyên cai quản sự sống và cái chết, ngài quản lý cả việc thay đổi triều đại, chết yểu trường thọ, đắc đạo thành tiên, giàu nghèo gì gì đó, ngoài ra ngài còn cai quản cả Âm phủ.”
“Thái Sơn thần à! Cho nên những vị hoàng đế cổ đại trước kia hay Phong thiện* trên núi Thái Sơn thực ra là đang thờ cúng Đông Nhạc Đại Đế sao?” Việt Bạch tỉnh ngộ, trưng ra biểu cảm đầy tri thức, “May mà ông ta vẫn còn quan tâm đến sự thay đổi của triều đại và hòa bình của muôn dân!”
* Phong thiện (tiếng Trung: 封禪; bính âm: Feng Shan): là một nghi thức được thực hiện trên núi Thái Sơn, lúc này các hoàng đế Trung Hoa sẽ tỏ lòng tôn kính với đất trời.
“Nếu ông ta lợi hại đến thế thì sao cậu lại ngập ngừng vậy?”
Hứa Triều Hi: “Bởi vì ngài không cai quản Địa phủ, người cai quản Địa phủ chính là Bắc Âm Phong Đô Đại Đế. Vị Phong Đô Đại Đế này mới thật sự là lợi hại, theo truyền thuyết thì ngài là hóa thân của Trung Thiên Bắc Cực Tử Vi Đại Đế ở Địa phủ, là thiên tử chân chính của cõi âm đó, những vị tiên tử sau khi chết đều do ngài quản lý hết.”
“Nghe có vẻ rất lợi hại,” Việt Bạch sắp xếp lại thông tin, “Vậy Âm phủ là do Địa phủ cai quản, còn Địa phủ do Phong Đô Đại Đế cai quản, nói tới nói lui thì Phong Đô Đại Đế là cao nhất.”
Hứa Triều Hi nhíu mày, cậu lại thấy trong sách xếp hạng Đông Nhạc Đại Đế cao hơn so với Phong Đô Đại Đế.
“Tôi biết rồi,” cậu ngẫm nghĩ một lát rồi nói, “Đối với người ở Dương Thế thì Đông Nhạc Đại Đế là cao nhất, nhưng đối với quỷ ở Minh giới thì Phong Đô Đại Đế mới là vị thần cao nhất.”
Đông Nhạc Đại Đế cai quản Dương Thế là chủ yếu, còn Phong Đô Đại Đế thường cai quản Địa phủ Minh giới, đây là đạo lý ăn cơm của ai thì người đó lợi hại nhất.
“Hình như đến trạm rồi!” Việt Bạch nhìn con đường phía trước, lập tức hết hứng thú với hai vị Đại Đế.
Hứa Triều Hi nghe thấy vậy thì nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa rơi lất phất trong đêm tối rồi rơi xuống ngọn đèn sáng trưng.
Bến xe phía đông Vong Xuyên Thành—— cái biển báo thật lớn ở phía trên bến xe bus, bến xe này tương tự với những bến xe ở các thành phố lớn trên Dương Thế, thỉnh thoảng sẽ có vài chiếc xe hoặc quỷ ra ra vào vào.
Xe bus chạy theo làn đường rồi dừng lại ở chỗ đậu xe, cửa xe mở ra, sau đó là một đống quỷ chạy tới muốn chèo kéo khách hàng.
Hai quỷ Hứa Triều Hi và Việt Bạch vừa quan sát tình hình vừa lấy hành lý xuống xe. Chuyến xe mà bọn họ đi là chuyến xe cuối cùng rời Bãi Độ Thành nên hành khách trên xe không nhiều lắm, bởi vì phần lớn những quỷ khác đều muốn đến sớm để làm quen với hoàn cảnh sống.
“Chú em đi xe không? Xe bò, xe ngựa, xe ba bánh, xế hộp nhỏ cái gì cũng có.”
“Khách sạn Thanh Thanh, 50 Minh Tệ một đêm! Có dịch vụ hỗ trợ vận chuyển hành lý!”
“Cẩm nang tân quỷ đây! Hỗ trợ hòa nhập với Vong Xuyên Thành, 5 Minh Tệ một quyển, mua nhanh kẻo hết!”
Đám quỷ ào tới cửa xe, cố hết sức mà gào thét, sôi nổi muốn giúp hành khách vận chuyển hành lý, muốn lôi kéo hết hành khách về với dịch vụ của mình.
Việt Bạch khó khăn lắm mới bảo vệ được tài sản trên tay mình không bị đám quỷ muốn lôi kéo khách kia hốt đi mất.
“Làm gì vậy, thừa cơ hỗn loạn muốn cướp đồ hả!” Hắn nổi giận.
Những quỷ xung quanh chỉ tập trung chen chúc, kéo kéo nên không có ai để ý đến hắn, làm Việt Bạch giống như tự kỷ.
Hai quỷ khổ sở xuống xe rồi chen ra khỏi bầy quỷ, còn chưa kịp thở đã có con quỷ nhanh chân lẹ mắt mà chạy tới hỏi: “Hai vị có ở trọ không? Khách sạn Thanh Thanh cách bến xe không xa lắm, mỗi quỷ 50 Minh Tệ một đêm, cực kỳ tiện lợi.”
Nam quỷ đang nói chuyện nhìn vừa nhỏ vừa gầy, trên mặt hắn luôn nở một nụ cười vừa khéo léo vừa nhiệt tình.
Việt Bạch nhìn chằm chằm đối phương rất lâu, nhìn đến khi làm người ta có hơi mất tự nhiên thì bỗng nhiên thở dài, nói với Hứa Triều Hi: “Quá thực tế, quá thực tế.” Vừa nói vừa lắc đầu.
Haiz, quỷ sinh thật khó khăn, còn có thể thực tế hơn nữa không!
Là quỷ! Mình là quỷ mà! Trong tưởng tượng thì mình có thể không ăn không uống, trường sinh bất tử, nhưng trên thực tế là khuân gạch ở công trường để kiếm chút củi gạo mắm muối!
Hu hu hu, cái này không phải là cuộc sống lý tưởng mà mình mong muốn.
Hứa Triều Hi vỗ vỗ mỗ quỷ nào đó đang héo rũ, mặt dày nói với quỷ lôi kéo khách: “Phía bên ngoài bến xe còn có khách sạn nào khác không?”
“Gọi Lý Lập là được rồi,” quỷ lôi kéo khách nói, bộ dạng không có vẻ gì là tức giận, vẫn nhiệt tình như cũ mà nói, “Khách sạn khác thì chắc chắn là có, nhưng cũng giống với khách sạn chỗ chúng tôi thôi, có điều giá cả sẽ cao hơn.”
Không thể ở khách sạn, bọn họ không ở nổi trong khách sạn suốt đời đâu.
Hứa Triều Hi không phân vân nhiều, nói chung tối nay mình vẫn cần một chỗ để ngủ, nên tốt nhất là tới khách sạn Thanh Thanh. Cậu nói với Lý Lập: “Cảm phiền anh chờ tôi hai phút, tôi muốn đi mua sách.”
Lý Lập hiểu ý của cậu, vậy là bọn họ muốn tới ở khách sạn của mình, hắn cười sáng lạn hơn, nói: “Cậu muốn mua《Cẩm nang tân quỷ》đúng không? Trên xe có trên xe có, cho xem miễn phí luôn, muốn mua thì bớt cho hai người, chỉ cần 3 Minh Tệ thôi!”
Nói xong thì chủ động vác hành lý dùm Việt Bạch.
Việt Bạch né ra, hắn vô cùng cảnh giác mà nhìn: “Không cần, tôi tự mình làm.” Bên trong hành lý ngoại trừ quần áo còn có toàn bộ tiền tiết kiệm của hắn và Hứa Tiểu Niên đó!
Lý Lập không ngại mà cười cười, hai quỷ theo hắn cùng nhau rời khỏi bến xe.
Lúc bọn họ đang đi thì có một chiếc xe bus chở khách từ Bãi Độ Thành đang đậu ở trong bến xe, bọn quỷ ban nãy bu quanh bọn họ bắt đầu xúm lại chỗ đó như ong vỡ tổ.
Không sai, Bãi Độ Thành chỉ có 6 chuyến xe trong một ngày, nhưng số lượng xe của mỗi chuyến thì được tính theo nhóm.
Lý Lập có một chiếc xe ba gác đang đậu phía bên ngoài bến xe, hai tên đàn ông có vóc dáng không nhỏ như Hứa Triều Hi và Việt Bạch ngồi lên đó là vừa đủ.
Lý Lập đi lên phía trước ngồi vào vị trí lái xe, cầm tay lái, đạp chân ga, sau đó xe ba bánh chạy “lộc cộc” hướng tới khách sạn Thanh Thanh.
Ra khỏi bến xe, hai bên con đường là những tòa nhà hiện đại, những tòa building thì như ẩn như hiện trong bóng đêm.
Trên xe, Việt Bạch mở cuốn《Cẩm nang tân quỷ》ra, còn Hứa Triều Hi thì mở miệng nói: “Lý đại ca sống ở Minh giới bao lâu rồi? Tôi thấy nhà ở với xe cộ ở đây không khác gì lúc tôi còn sống, Minh giới vốn đã như vậy rồi hả?”
“Tất nhiên là không!” Lý Lập phủ nhận ngay lập tức, hắn tính toán thời gian, “Tôi chết vào năm 1900, tính đến bây giờ chắc cũng hơn một trăm năm rồi.”
Hắn hình như đoán được Hứa Triều Hi muốn hỏi cái gì, hắn nói: “Minh giới lúc trước không giống như bây giờ. Lúc tôi chết thì Minh giới vẫn còn rất nhiều nhà cũ, chỉ có những quỷ giàu có mới có thể ở trong căn nhà hiện đại nhỏ thôi. Lúc đó rất phức tạp, có rất nhiều Ác quỷ trốn ra khỏi địa ngục, chúng nó tranh giành địa bàn ở khắp nơi và ức hiếp quỷ khác, giống như đang trong thời kì chiến tranh vậy.”
Năm 1900? Khi đó Dương Thế cũng rất loạn lạc, không lẽ do Dương Thế loạn lạc nên Minh giới cũng bị ảnh hưởng theo?
Hứa Triều Hi: “Địa phủ không giải quyết sao?”
Lý Lập “xùy” một cái rồi nói: “Không biết được. Lúc đó tôi vẫn chưa quen nên không biết nhiều lắm, sau khi làm quen với cơ chế điều hành của Địa phủ rồi thì tôi mới phát hiện ra, có rất nhiều Quỷ Thần mất tích trong khoảng thời gian đó.”
Việt Bạch đang đọc sách cũng bị nội dung câu chuyện hấp dẫn, hắn ngẩng đầu, rướn cổ lên và nói: “Vậy hồi đó sao dẹp loạn được vậy? Nghe đồn Địa phủ đang cải cách quy chế, tại sao phải như vậy?”
“Quỷ Thần quay về thì mấy cuộc hỗn loạn cũng được dẹp yên,” Ở phía trước, Lý Lập đang chăm chú nhìn đường, nói một cách đương nhiên, “Những Ác quỷ đó không phải là đối thủ của Quỷ Thần đâu.”
“Còn vấn đề Địa phủ cải cách quy chế thì hình như bọn họ sửa đổi không ít,” hắn nói tiếp, “Sở Giang Vương đã được điều tới đây để quản lý Vong Xuyên rồi.”
Hứa Triều Hi ngạc nhiên: “Vong Xuyên Thành hả?”.
“Tu tu!”
“Hey, quỷ phía trước đang làm gì trên đường thế, ven đường có camera theo dõi đó, đừng có dừng ngay giữa đường như vậy!” Lý Lập bấm kèn đuổi con quỷ đang cản đường phía trước đi, sau đó quay lại, “Không phải, là con sông mà các cậu nhìn thấy lúc tiến vào Quỷ Môn Quan, là sông Vong Xuyên.”
Việt Bạch lén đá đá chân Hứa Triều Hi, nhỏ giọng hỏi: “Sở Giang Vương là ai?”
Hứa Triều Hi nhỏ giọng trả lời: “Chủ nhân của điện thứ hai, chuyên cai quản biển cả.”
Việt Bạch mơ hồ gật đầu, từ cai quản biển chuyển sang cai quản sông, vậy là thăng chức hay không thăng chức vậy cà?
Đang trò chuyện thì xe ba gác ngừng lại ở trước cửa khách sạn, Lý Lập ngưng kể, dẫn hai quỷ đến quầy đăng ký.
Khách sạn Thanh Thanh chỉ là một khách sạn nhỏ, nhưng nội thất được trang hoàng giống như mấy tiệm làm tóc, hoa hòe loè loẹt, dọc theo khung cửa còn có dây đèn nhấp nháy nhiều màu.
Ngoài nữ quỷ đang đứng ở quầy tiếp tân ra thì không còn quỷ nào khác ở đây.
Hứa Triều Hi và Việt Bạch lấy chứng minh thư ra, đưa tiền phòng một đêm cộng thêm tiền《Cẩm nang tân quỷ》, sau đó xách hành lý và quyển sách đi lên lầu.
Phòng khách sạn rất nhỏ, mới có hai cái giường đơn là đã chiếm hết cả phòng, hằng ngày nếu muốn vệ sinh rửa mặt này nọ thì sử dụng toilet công cộng trên hành lang.
Điều kiện có hạn nên hai quỷ sắp xếp qua loa rồi đi tắm, lúc trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi thì đã 11 giờ.
“Cậu ngủ trước đi, tôi xem sách cái đã.” Dựa ngồi ở đầu giường, Hứa Triều Hi nói với Việt Bạch.
Việt Bạch trùm chăn lại rồi ừ hử một tiếng: “Nhớ xem phần phúc lợi của tân quỷ ở khúc cuối đó.”
Hứa Triều Hi: “Ừa.” Sau đó mở《Cẩm nang tân quỷ》ra.
Lọt vào mắt đầu tiên là một tấm bản đồ của Minh giới.
Ngoài dự đoán, lãnh thổ của Minh giới khác hoàn toàn so với Hoa Quốc. Minh giới giống như được xây dựng trên một hòn đảo biệt lập vậy, có điều hòn đảo này cực kì lớn, có khả năng nó còn lớn hơn cả một châu lục.
Toàn bộ Minh giới được chia thành năm khu vực dựa trên vị trí địa lý, vị trí của Vong Xuyên Thành mà bọn họ đang ở thuộc khu vực phía đông, ngoài ra ở khu vực phía đông này còn có vài thành phố khác giống với Vong Xuyên Thành.
Hứa Triều Hi suy đoán, rất có khả năng năm khu vực này được phân chia dựa trên sự phân chia địa bàn của Ngũ Phương Quỷ Đế, thành ra Minh giới mới được chia thành năm phần
Ngoài ra, trên bản đồ còn có hai nơi khá đặc biệt, một là Phong Đô Thành ở phía bắc. Mặc dù Phong Đô Thành nằm ở phương bắc Minh giới, nhưng hình như nó không nằm trong phạm vi trực thuộc của khu vực phía bắc.
Nơi còn lại chính là mười tám tầng địa ngục ở bên cạnh Phong Đô Thành.
Hứa Triều Hi rất ngạc nhiên, sao mười tám tầng địa ngục lại ở kế bên Phong Đô Thành?
Cậu nhìn Phong Đô Thành thêm lần nữa, âm thầm quyết tâm, nếu có cơ hội (tiền) thì phải đi du lịch vòng quanh Minh giới một lần. Nguyện vọng được đi du lịch vòng quanh thế giới cùng anh lúc còn sống vẫn chưa được thực hiện, vì vậy sau khi chết phải đi du lịch khắp Minh giới mới được!
Tiếp tục mở trang thứ hai.
Trang thứ hai là bản đồ Vong Xuyên Thành. Vong Xuyên Thành có rất nhiều sông ngòi lớn nhỏ khác nhau, con sông lớn nhất và nổi tiếng nhất chính là sông Vong Xuyên, các nhánh sông của nó chảy khắp đồng bằng, vùng núi và ao hồ, xứng danh là con sông mang tên của cả một thành phố.
Sau đó Hứa Triều Hi chỉ lướt sơ những thành phố và các điểm du lịch trong bản đồ, chủ yếu là xem phần phúc lợi dành cho tân quỷ ở khúc cuối mà Việt Bạch nhấn mạnh lúc nãy.
Hở! Địa phủ nhiệt liệt chiêu mộ những quỷ tài ưu tú, tiền lương một tháng ít nhất là mười nghìn tệ, còn được bao ăn bao ở nữa?
Hứa Triều Hi mừng húm mở to hai mắt, sau đó thấy đối tượng chiêu mộ ở khúc sau: Nhà khoa học chuyên nghiệp.
Nhà, khoa, học……
Tạm biệt, cái này không hợp.
Nhìn xuống dưới nữa: Quét đường, tài xế xe rác, làm ruộng……
Càng xem thì biểu cảm trên mặt Hứa Triều Hi càng ít, biểu tình của cậu cực kì nghiêm trọng. Việt Bạch đang nằm trườn trên chiếc giường kế bên, hỏi: “Thấy thông báo tuyển dụng nhà khoa học chưa?”
Hứa Triều Hi nâng mí mắt lên, gật đầu: “Thấy rồi.”
Việt Bạch lại hỏi: “Vậy thấy tài xế xe rác ở phía dưới chưa?”
Hứa Triều Hi lại gật đầu: “Ừa.”
Việt Bạch: “Thấy khó chịu không?”
Hứa Triều Hi: “Khó chịu.”
Việt Bạch: “Thì ra cậu cũng chỉ xứng đôi với xe rác, tôi thấy dễ chịu hơn rồi.” Nói xong thì xoay người một cái, thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Triều Hi: “……”
Thằng con bất hiếu!