Sau Khi Chết Tôi Hốt Được Boss Địa Phủ

Chương 4


2 tháng

trướctiếp

Sau đó thì Hứa Triều Hi bị quỷ tướng lấy tội danh “quấy rối đại nhân làm việc” mà tống vào trại tạm giam.

Sự việc phát sinh quá đột ngột, hành động của Hứa Triều Hi quá nhanh làm cho đám quỷ xung quanh chưa kịp phản ứng, chỉ biết đứng nhìn bé quỷ nhỏ kia hôn lên mặt Đế Quân của bọn họ.

Sau đó nhanh chóng tống quỷ vào trại tạm giam.

Nam quỷ này có vóc người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai, tuy không đến mức lạnh lùng đến chết người, nhưng toàn thân anh tỏa ra một loại khí chất cao quý bất phàm khiến cho đám quỷ xung quanh không dám xằng bậy.

Bùi Tễ im lặng nhíu mày, mu bàn tay khẽ chạm tới chỗ vừa mới bị hôn, không biết đang nghĩ gì.

Quỷ tướng đang cố đè nén cảm giác thấp thỏm bất an, bước đến nhận lỗi: “Để những con quỷ tạp nham này gây rối, là do thuộc hạ không làm tròn bổn phận.”

Trong lòng quỷ tướng ảo não khỏi bàn, hắn không ngờ rằng có quỷ lại dám to gan xúc phạm Đế Quân!

Nhớ hồi trước lúc Đế Quân mới quay lại nhậm chức nhưng chưa công khai danh tính, có rất nhiều trường hợp quỷ nhìn thấy Đế Quân thì hai mắt sáng rực, xán lại muốn nhận người thân.

Nam quỷ thì nhận anh trai, nhận em trai, thậm chí còn có quỷ còn nhận ông nội, ông tổ, nữ quỷ thì nhận chồng, nhận ông xã. Còn có nữ quỷ dám nhận ba chồng, còn nói lúc còn sống bọn họ đã từng gian díu với nhau.

Không chỉ có Đế Quân, có lẽ tất cả những quan chức cấp cao ở đây cũng đã từng gặp trường hợp này, nhưng bọn họ có thể xử lý ổn thỏa.

Sau đó thì những con quỷ muốn bám víu kia rốt cuộc cũng không có gan xúc phạm đến các vị đại nhân.

Nhưng trường hợp bị nam quỷ thân thiết gọi anh, sau đó lại bị hôn một phát thì bọn họ chưa từng gặp qua.

Lá gan to thật!

Những vị nào có mặt lúc đó vậy?

Lúc đó bao gồm có Tưởng Tử Văn và cấp dưới của điện Tần Quảng Vương, một trong bốn vị Phán Quan là Thưởng Thiện Ty Ngụy Chinh và cấp dưới, còn những quỷ tướng âm binh chuyên bảo vệ Đế Quân thì không nói tới.

Lấy đại một quỷ trong đó ra thì có ai là không phải thuộc dạng máu mặt chứ? Nhưng kết quả là không bảo vệ Đế Quân chu toàn, bị tên nhóc choai choai này tát thẳng vào mặt.

Mọi quỷ đều đồng loạt quên rằng tu vi của Đế Quân cao hơn so với bất cứ ai, vì vậy không có chuyện không né được một con quỷ nhỏ đánh lén. Vậy có khi nào Đế Quân lúc ấy đang lơ là không? Hỏi ra câu này không thấy ngượng à.

Tần Quảng Vương Tưởng Tử Văn xấu hổ ho khan hai tiếng: “E hèm, để tôi tra hỏi xem có phải con quỷ kia đã biết thân phận của Đế Quân hay không, hay là có mục đích gì khác.” Vừa nói xong thì định đi ngay.

Lúc này Bùi Tễ mới tỉnh, thả tay xuống rồi nói: “Cứ tra hỏi qua loa thôi, đừng làm khó cậu ấy.”

Tần Quảng Vương ngơ ngác: “Nếu cậu ta biết thân phận thật sự của Đế Quân……”

“Cậu ta không biết đâu,” Bùi Tễ lắc đầu, sau đó nhấn mạnh thêm một lần, “Đừng làm khó cậu ta.”

Ẩn ý là cho dù cậu ta có biết đi nữa thì cũng đừng quan tâm.

Bây giờ anh có công việc phải làm, nên lập tức ra hiệu cho Ngụy Chinh sai quỷ để ý đến tình hình của Hứa Triều Hi, việc này là do Bùi Tễ âm thầm ra lệnh, nên những Quỷ Thần còn lại không hay biết điều này.

Bỏ qua Ngụy Chinh nghe xong mệnh lệnh thì ngạc nhiên đến cỡ nào, bây giờ đề cập đến Tần Quảng Vương.

Đế Quân chưa từng đưa ra ngoại lệ nào trong trường hợp này, không phải từ trước đến giờ toàn để cho bọn họ xử lý theo luật sao? Tần Quảng Vương nhìn con quỷ mới vừa được giải tới, hiện đang đứng phía dưới chờ hắn tra hỏi, trong lòng đầy nghi hoặc.

Hứa Triều Hi chỉ ở trong trại tạm giam một lúc, còn chưa ý thức được mình bị bắt thì đã bị giải tới điện Tần Quảng Vương. Chỗ này không phải là đại điện nên cậu chỉ có thể dựa vào lối kiến trúc mà đoán rằng mình đang ở đâu đó trong điện Tần Quảng Vương.

Một nam quỷ trung niên, dáng vẻ chính trực, mặc một bộ trang phục cổ đại màu đen rộng thùng thình đang ngồi phía trên cùng. Nhìn có hơi quen quen, hình như người này lúc ấy cũng đứng vây quanh anh, mặc một bộ đồ bình thường hay đi ngoài đường đúng không?

Trong lúc Hứa Triều Hi đang quan sát Tưởng Tử Văn, thì Tưởng Tử Văn cũng đang quan sát cậu.

Vóc người cao gầy tinh tế, hình như tuổi tác không lớn lắm. Lớn lên không tệ, mi thanh mục tú, đôi mắt sống động lại cực kì xinh đẹp. Tròng mắt tròn tròn, đuôi mắt lại xếch lên một cách tự nhiên, rất dễ làm cho quỷ yêu mến.

Từ đó đến giờ Đế Quân chưa từng quan trọng vấn đề ngoại hình, chắc là con quỷ này có điểm gì đó đặc biệt!

Tỉ mỉ đánh giá xong, Tưởng Tử Văn ngừng suy nghĩ, sau đó nghiêm giọng nói: “Quỷ phía dưới công đường, mau khai tên ra.”

Hứa Triều Hi đang tò mò thân phận của hắn, nghe thấy vậy thì bất giác trả lời: “Hứa Triều Hi.” Cậu có hơi khó hiểu, lại xét xử giống hôm trước nữa hả?

Cậu đoán sai rồi.

Ngoại trừ lúc đầu dò hỏi tên tuổi của cậu, sau đó quỷ đang ngồi phía trên kia liên tục hỏi:

Mục đích chạy vào đám quỷ đó là gì, có biết thân phận của những quỷ đó không, với lại ——vì sao nhiều quỷ như vậy mà cậu chỉ hôn nam quỷ kia?

Đầu Hứa Triều Hi đầy vệt đen, bộ cậu giống quỷ cuồng hôn cứ thấy quỷ là nhào vô hôn lắm hả?

“Tìm anh, không biết, nhìn thấy anh thì rất vui mừng, cầm lòng không được,” cậu trả lời xong thì bất thình lình hỏi lại, “Thân phận của quỷ đó là gì?”

Hình như bọn họ gọi anh là Đế Quân?

…… Không thể nào.

“Cậu không cần phải biết thân phận của các vị đại nhân, chỉ cần biết bọn họ đang cải trang để đi tuần tra là được,” Tưởng Tử Văn nói, nếu không có sự cho phép của Đế Quân thì hắn cũng không dám tiết lộ thân phận của Đế Quân, “Anh mà cậu nói là người thân có quan hệ huyết thống với cậu à?”

Vị đại nhân nào đang cải trang để đi tuần tra? Tần Quảng Vương hả?

Không đúng, đây là địa bàn của Tần Quảng Vương, vậy thân phận của những người đó ít nhất cũng phải cùng đẳng cấp với Tần Quảng Vương. Hay là Quỷ Đế Phương Đông trấn giữ Quỷ Môn Quan?

Haiz, ban nãy lúc cậu thấy anh, mừng quá nên không chú ý tới.

Hứa Triều Hi: “Không phải, anh ấy là bạn trai của tôi.”

Nghe đồn lúc Đế Quân ở Dương Thế thì không có thân thích gì, thì ra là bạn trai.

Khoan, từ từ! Bạn trai?

Trên mặt Tưởng Tử Văn vừa mới hiện lên biểu cảm thả lỏng thì trong nháy mắt đã chuyển sang sợ hãi hoảng hốt, hắn nhìn quỷ bên dưới với ánh mắt không thể tin nổi.

Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc: “Tôi nhớ lúc đó cậu xông tới từ Mạnh Bà trang đúng không, có lẽ là cậu nhìn nhầm rồi.”

“Không thể nào,” Hứa Triều Hi nhíu mày phản bác, “Từ lúc 5 tuổi tôi đã ngủ chung với anh, nhìn ngày nhìn đêm, không thể nào nhận nhầm người được.”

Thật ra Tưởng Tử Văn cũng nghĩ đối phương không nhìn nhầm, nếu nhìn nhầm thì tại sao Đế Quân lại cố ý dặn dò mình “Đừng làm khó cậu ấy” chứ?

Là dặn tận hai lần! Hai lần đó!

Nhanh chóng đuổi con quỷ phía dưới đi, còn dặn dò cậu lần sau không được thô lỗ như vậy nữa, chỉ còn Tưởng Tử Văn ở lại trong điện, hắn nghẹn muốn chết. Hình như hắn đã phát hiện ra một sự thật vô cùng to lớn, nhưng chuyện này là vấn đề của Đế Quân, hắn không được nói cho bất cứ ai!

Khó chịu quá đi.

……

Hứa Triều Hi được phán “Vô tội, được phóng thích” mà rời khỏi điện Tần Quảng Vương, vội vàng chạy đến Trung tâm đăng ký tin tức thì không nhìn thấy Bùi Tễ và những quỷ khác ở trước cửa tòa nhà đâu nữa.

Tìm xung quanh nhưng lại không thấy bóng dáng của Bùi Tễ, Hứa Triều Hi hồn bay phách lạc.

Việt Bạch đang chờ ở chỗ này thì thấy cậu, hắn chạy đến trước mặt cậu: “Cậu tìm anh Bùi đúng không? Anh ấy đi làm việc rồi.”

Hứa Triều Hi mờ mịt, ngẩng đầu nhìn hắn.

Việt Bạch thấy bộ dạng này của cậu thì lắc đầu thở dài, làm bộ nói: “Nhìn cậu xem, cứ nhìn thấy Bùi Tễ là tay chân luống cuống cả lên.”

Hứa Triều Hi trừng hắn một cái: “Nói nhanh, anh có để lại lời nhắn cho tôi đúng không?”

“Đúng vậy,” Việt Bạch gật đầu, “Lúc tôi chạy tới thì cậu đã bị bắt đi rồi, anh Bùi nói là anh ấy đã nhắn lại với quỷ xét xử, chỉ là hiểu lầm thôi, kêu tôi ở đây chờ cậu.”

Hứa Triều Hi: “Sau đó thì sao? Anh tôi bây giờ đang ở đâu?”

Việt Bạch: “Anh Bùi cùng với vị đại nhân nào đó tới đây tuần tra, tạm thời sẽ ở lại đây một hai ngày, kêu chúng ta cứ theo như lịch trình mà làm, khi nào anh ấy xong việc thì sẽ tới tìm cậu.”

Quả nhiên, anh làm việc bên cạnh vị đại nhân kia, quá giỏi!

“Anh khi nào thì xong việc……” Cậu nhỏ giọng hỏi. Cậu mới nói một nửa thì ngừng lại, trong lòng cảm thấy rất mất mát, luôn có cảm giác không chân thật.

“Cái này tôi cũng không biết, chắc là mấy ngày nữa,” Việt Bạch không hiểu vì sao cậu lại cảm thấy mất mát, “Gặp lại anh Bùi không vui hả? Cái này là niềm vui bất ngờ đó, chúng ta dù có tiền để tìm quỷ đi nữa thì cũng không biết đi đâu mà tìm!”

“…… Cũng đúng,” chỉ là cậu không thấy anh phản ứng gì nên cảm thấy không yên lòng mà thôi, Hứa Triều Hi nở một nụ cười, mi mắt cong cong, “Anh nói xong việc thì sẽ đến tìm chúng ta đúng không? Chúng ta trước hết cứ chờ anh ấy tan làm đi!”

Việt Bạch: “……” Không hổ là Hứa Tiểu Niên.

Với cương vị là anh em tốt, Việt Bạch cùng chờ với Hứa Triều Hi đến chạng vạng, nhưng Bùi Tễ vẫn không thấy đâu.

Lúc này Hứa Triều Hi mới hết hi vọng, cùng Việt Bạch tới Mạnh Bà trang xếp hàng.

Quả nhiên, bọn họ không thấy Mạnh Bà trong Mạnh Bà trang, chỉ nhìn thấy một chén rồi tiếp một chén canh Mạnh Bà được đưa tới tay những quỷ đang xếp hàng.

Canh đó giống như nước trong, làm cho quỷ cảm thấy khát khô cổ họng, muốn uống ngay lập tức.

Hứa Triều Hi và Việt Bạch không dám ở đây lâu, sợ đợi thêm mấy phút nữa thì nhịn không nổi mà chạy tới uống canh, nhanh chóng đưa tiền, nhận chứng minh thư rồi rời đi.

Theo quy định thì sau ngày hôm nay, bọn họ không được ở lại Bãi Độ Thành nữa, vì vậy hai quỷ đi tới cửa thành ở phía đông rồi lên chuyến xe bus cuối cùng và rời đi.

“Anh Bùi đã nói là chưa xong việc thì chưa đến được mà, cậu lại không thèm tin, làm chúng ta mất quá nhiều thời gian.”

“Tôi nhớ anh mà ~”

“Eww —— nổi hết cả da gà, Hứa Tiểu Niên, cậu đừng làm nũng nữa!”

“Hả? Bó tay rồi, cứ nhắc tới anh là tự nhiên phản ứng vậy đó ~”

“…… Tòa thành gần đây nhất là Vong Xuyên Thành, vào thành trễ như vậy không biết có tìm được chỗ ở không nữa.”

“Được mà, nếu không thì ngủ ngoài đường……”

“Thật ra tôi rất thích ngủ ngoài đường! Hứa Tiểu Niên, đừng quên lời hứa nấu ăn một tháng cho tôi!”

“Không quên đâu không quên đâu……”

Âm thanh đứt quãng của cuộc trò chuyện theo chiếc xe chạy càng lúc càng xa mà tiêu tán trong không khí, dưới biển báo, có hai quỷ một cao một thấp hiện ra.

Ngụy Chinh nhìn chiếc xe phía xa đang dần biến mất trong bóng đêm, nói: “Cậu ta không uống canh Mạnh bà, là Việt Bạch trả tiền giúp.”

Nam quỷ cao hơn chỉ “ừ” một tiếng.

Ngụy Chinh nghe thấy âm thanh vô cảm này, lập tức hỏi: “Đế Quân, quỷ đó là……”

Lúc này nam quỷ mới thu lại ánh mắt đang nhìn về phía xa xa, giọng nói trầm thấp vang lên: “Là người yêu của tôi lúc còn ở Dương Thế.”

Ngụy Chinh: “?”

“!”

Tác giả có lời muốn nói: Thưởng Thiện Ty Ngụy Chinh chính là Ngụy Chinh thời nhà Đường, truyện này không có các tình tiết lịch sử đâu nên mọi người cứ coi như đó là nhân vật (à không) quỷ vật trùng tên trùng họ là được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp