Đất đai cằn cỗi, bầu trời tối tăm, cả một vùng đất rộng lớn bị bao trùm bởi một tầng cát bụi quanh năm không tiêu tan.

Trong đầu còn dư âm lại ký ức lúc xảy ra vụ nổ trong vụ tai nạn giao thông, Hứa Triều Hi đang mông lung thì từ từ tỉnh táo lại, ngay sau đó ngạc nhiên nhìn tình cảnh trước mặt, rồi nhanh chóng nhìn lại bộ dạng của mình lúc này.

Dưới chân là đất cát không có được một cọng cỏ, cậu vẫn đang mặc bộ quần áo lúc xảy ra tai nạn giao thông, trên mặt đầy vết máu loang lổ, trên tay còn có một cái còng bằng sắt màu đen.

Giơ tay lên lau mặt thì thấy bàn tay mình đầy máu, vậy có thể hình dung được lúc này gương mặt cậu cực kỳ thê thảm đến mức không nỡ nhìn.

Hứa Triều Hi thôi không xem xét bản thân nữa, đưa tầm mắt xem xét xung quanh.

Xung quanh có rất nhiều người mơ mơ màng màng giống cậu, trai gái già trẻ đều có đủ, có người cả mình đầy máu, có người mặc một bộ đồ bệnh nhân vô cùng sạch sẽ, có người mặc cả đồ ngủ, thậm chí cậu còn nhìn thấy Việt Bạch.

Việt Bạch là bạn thân của cậu, lúc xảy ra tai nạn giao thông thì cậu ấy ngồi ở ghế bên cạnh. Lúc này đối phương đang ngờ nghệch đứng phía đối diện cách cậu không xa lắm, ở giữa bọn họ bị vài người ngăn cách, mặt họ đầy máu đến mức không nhìn rõ hình dạng ban đầu.

Hứa Triều Hi hơi hơi hiểu ra, có lẽ những người đang đứng ở đây không phải là người.

Những người ở đây đang làm ầm ĩ lên vì muốn biết chuyện gì đang xảy ra, hoặc có người đang sợ hãi mà ngó nghiêng xung quanh, còn có người đang khóc hu hu, nhưng tất cả bọn họ đều không phải là người.

Bọn họ là quỷ, kể cả cậu cùng Việt Bạch.

Nói cho dễ hiểu thì cậu đã chết.

Không suy nghĩ miên man nữa, Hứa Triều Hi vượt qua đám quỷ phía trước chạy tới bên cạnh Việt Bạch, lấy tay chọt chọt cậu ta, nhẹ giọng nói: “Việt Bạch, tỉnh lại đi!”

“Hử?” Việt Bạch bất ngờ bị chọt nên ừ hử một cách hàm hồ, đôi mắt mơ mơ màng màng đối diện với ánh mắt của Hứa Triều Hi.

Trong lúc đó có thêm vài con quỷ tỉnh táo lại, sau đó mỗi người phản ứng một kiểu.

“Đây là đâu? Đây là cái nơi quái quỷ gì vậy?”

“Chuyện gì đang xảy ra, ai trói tôi vậy, ai!”

“Trời đất, có người bị thương! Gọi xe cứu thương nhanh lên!”

“Có ai đang tổ chức mấy trò đùa này phải không? Tôi cảnh cáo mấy người không được quay hình, nếu không tôi sẽ kiện đó!”

Bầy quỷ ồn ào náo nhiệt, có mấy con quỷ đã tỉnh táo từ trước đau đầu hét: “Đừng hoảng, đừng hoảng, im lặng chút được không. Không thấy bản thân đã chết rồi hả……”Chết rồi cũng bị làm phiền tới mức đau cả đầu, thật là làm cạn lời mà.

Nhờ vào trận náo nhiệt này, Việt Bạch nhanh chóng nhận ra tình hình hiện tại. Hắn trừng to mắt, chính giữa tròng trắng là hai con ngươi đen thùi ánh lên sự đau khổ, chỉa chỉa vào gương mặt đầy máu của mình, hỏi Hứa Triều Hi: “Tôi chết rồi hả?”

Hứa Triều Hi gật gật đầu, thổn thức: “Đúng đó.”

Việt Bạch hoảng sợ: “Cậu cũng chết luôn?”

Hứa Triều Hi tiếp tục gật đầu: “Như cậu đã thấy ~”

“Aaaa ——” thân là một tên đàn ông cao to lại đau khổ khóc rống lên, “Sao lại chết? Tôi vừa mới hai mươi tuổi thôi mà, tiền mượn mua nhà vừa mới trả xong luôn, còn chưa có bạn gái, chưa nói chuyện yêu đương, ngoài bà nội ra còn chưa được nắm tay con gái, còn chưa để lại con nối dõi cho nhà họ Việt……”

“Nhà cậu không có ngôi vị hoàng đế để kế thừa đâu.” Hứa Triều Hi nhắc nhở hắn một cái.

Việt Bạch phản bác: “Một căn hộ ở trung tâm thành phố! Một ngọn núi ở dưới quê!”

“Quào, có thể có được một chức vụ ở nông thôn rồi đó.” Hứa Triều Hi vỗ vỗ đôi tay đang bị còng.

Việt Bạch nghẹn họng, liếc cậu một cái, hừ hừ nói: “Sao không thấy cậu đau khổ tí nào vậy?”

Nhìn cậu không đau khổ tí nào hả? Chắc là vậy. Hứa Triều Hi cười cười không nói.

“Cậu còn cười được hả!” Mặc kệ Hứa Triều Hi, Việt Bạch đang rất tức giận. Ngay lúc cuộc đời vừa mới phất lên thì đột nhiên bị tai nạn, tương lai tươi sáng cũng mất tiêu, tốt nhất là đừng để cho hắn biết đứa nào là đầu sỏ vụ tai nạn!

Bầy quỷ đang rối tung lên, thậm chí câu nhắc nhở lúc nãy cũng không trấn an được bọn họ, càng lúc càng nghiêm trọng hơn, bầy quỷ loạn cào cào chèn ép cậu và Việt Bạch tới sát vách đường. Hai con quỷ rất thích nghi với hoàn cảnh nên thuận tiện đứng bên ngoài xem kịch.

Có một con quỷ mặc đồ bệnh nhân bay mất hồn vía: “Lúc trước tôi nghe bác sĩ nói với ba mẹ là tôi chỉ sống được nhiều nhất là hai ngày, thì ra là thiệt……”

“Chết cái quần, ông đây không bệnh không tật, mới kiểm tra sức khỏe hồi năm ngoái mà!” Một con quỷ cao lớn cứ nghĩ đây là một trò đùa nhây, ánh mắt hung ác liếc nhìn xung quanh, làm dây xích trên tay lắc tới lắc lui vang lên tiếng loảng xoảng.

“Mẹ ơi mẹ ơi, con sợ quá, hu hu hu……”

“Ui, còn thảm thiết hơn tôi nữa.” Việt Bạch nhìn con quỷ là một bé gái đang đứng giữa đường khóc, bé gái rất dễ thương, mặc một cái váy phồng phồng, trên đầu thắt hai cái bím tóc nhỏ, đứng lẻ loi ở đó khóc lóc nhìn đám quỷ xung quanh.

“Chắc mới được bốn năm tuổi,” dù gì hắn cũng đã sống được hai mươi năm, “Trên ngực có một vết máu, nói không chừng là chết do tai nạn giao thông, tài xế gây tai nạn đó gây tội nghiệt quá nặng, đúng không.”

“Hứa Tiểu Niên?” Việt Bạch không thấy bạn thân đáp lời nên gọi biệt danh của cậu, hiếu kì nghiêng đầu, “Cậu nhìn gì vậy?”

Hứa Triều Hi ý bảo hắn nhìn chỗ xa xa bên kia.

Ngay lúc chỗ này ồn ào lộn xộn thì có mấy con quỷ không chịu nổi nên đi tới chỗ xa xa bên kia. Việt Bạch ngạc nhiên, lát sau rất hứng khởi đưa ra đề nghị: “Chúng ta tới đó coi thử đi?”

Hứa Triều Hi đồng ý, vì thế hai con quỷ lén lút bám theo phía sau một con quỷ tới đó.

Tới rồi mới biết chỗ này cũng có rất nhiều quỷ đang đứng chen chúc nhau, nhìn sơ qua thì có tới mấy nghìn quỷ. Càng đi thì càng thấy yên tĩnh, càng ít hỗn loạn hơn. Hứa Triều Hi nhìn thấy quỷ sai ở phía bên kia bầy quỷ!

Có 20 quỷ sai đứng hai bên trái phải, mặc trang phục giống như đồng phục của công nhân nhà máy, bọn họ đang chán chường đứng một chỗ, chỉ khi nào có con quỷ mang còng tay muốn chạy trốn mới đến chặn lại.

“Ai vậy?” Việt Bạch mờ mịt.

“Chắc là Đầu Trâu Mặt Ngựa,” Hứa Triều Hi nói, “Cậu xem, trước ngực bọn họ có đeo bảng tên kìa.”

Việt Bạch nhìn kỹ, ồ, có phân nửa thì đeo bảng tên Đầu Trâu, phân nửa còn lại thì đeo bảng tên Đầu Ngựa. Ui chà, hắn cứ tưởng Đầu Trâu Mặt Ngựa là giống với tên gọi, là đầu trâu thân người với đầu ngựa thân người.

Hứa Triều Hi nhỏ giọng giải thích: “Theo như trong sách có ghi, một người sau khi chết đi thì hồn phách của họ sẽ được Hắc Bạch Vô Thường mang đi, sau đó hồn phách sẽ được chuyển giao cho Đầu Trâu Mặt Ngựa và đưa vào Quỷ Môn Quan.”

Trong khi họ đang nói chuyện thì có mấy chục người ùa tới trước mặt Đầu Trâu Mặt Ngựa, hầu hết trong số những người đó có mang còng tay, ngơ ngơ ngác ngác. Chỉ có hai người ngoại lệ, một người áo đen khoác áo choàng màu trắng và một người áo trắng khoác áo choàng màu đen, quần áo của họ hơi khác so với Đầu Trâu Mặt Ngựa.

Là Hắc Bạch Vô Thường mà Hứa Triều Hi vừa mới nhắc tới.

Một người đeo bảng tên Đầu Trâu đang nói chuyện với Hắc Bạch Vô Thường: “Nhóm này đã đến giờ rồi hả? Sao đợt này nhiều vong hồn vậy?”

Bạch Vô Thường mặc áo trắng khoác áo đen nói: “Ui, đừng nói nữa, hôm nay không biết làm sao ấy, không tai nạn giao thông liên hoàn thì cũng là nhà máy bị nổ, bây giờ đại ca của chúng tôi đang canh chừng ở nhà máy chờ người chết.”

“Nhóm tiếp theo chắc số lượng không ít đâu.” Hắc Vô Thường nói tiếp.

Trò chuyện một tí, Bạch Vô Thường nói: “Được rồi, không tám chuyện với mấy người nữa, đợi xong việc rồi nói.” Nói xong thì cùng với Hắc Vô Thường biến mất.

Hứa Triều Hi còn đang suy nghĩ về câu “đã đến giờ” trong miệng Đầu Trâu, sau đó thì thấy có 15 Đầu Trâu Mặt Ngựa tách ra khỏi nhóm 20 người đi tới chỗ bọn họ.

Một người trong số đó đi đến trước mặt bọn họ, lớn tiếng hét to: “Đừng chen lấn, xếp thành hàng rồi lên đường!”

14 người còn lại đi về hướng mà ban nãy bọn Hứa Triều Hi vừa đi từ đó đến, Hứa Triều Hi cùng Việt Bạch đứng đó xếp hàng, lâu lâu còn nghe thấy tiếng la hét của tên Đầu Trâu trước mặt và những Đầu Trâu ở nơi khác.

Tên Đầu Trâu này là cái tên lúc nãy nói chuyện với Bạch Vô Thường, nhìn thấy mọi người xếp hàng mà cứ do dự chen tới chen lui, hắn cười lạnh cảnh cáo: “Trên đường Trần Thế này chỗ nào cũng có tình trạng như thế, bọn mi có thích ở bên ngoài Quỷ Môn Quan làm cô hồn dã quỷ không hả?”

Câu này vừa thốt ra thì tốc độ xếp hàng nhanh hơn một chút.

Hứa Triều Hi và Việt Bạch không tranh giành vị trí đầu, họ xếp hàng sau hơn một trăm con quỷ, đứng trước là một ông lão tính tình thất thường, vừa hay phía sau là con quỷ ban nãy bọn họ bám theo đến đây.

Hàng quỷ nhanh chóng dồn lên, Đầu Trâu hướng dẫn bọn họ đi theo những phương hướng lạ lẫm.

Việt Bạch nhẹ giọng hỏi Hứa Triều Hi đang đứng phía trước: “Có phải vào Quỷ Môn Quan là tới Địa phủ không? Vậy chúng ta đang tới chỗ Diêm La Vương để xét xử hả?” Hắn chưa hiểu nhiều lắm về phương diện này, mỗi khi nhắc tới đến Âm tào Địa phủ thì trước hết sẽ nhớ tới Diêm La Vương.

Hứa Triều Hi: “Theo lý thuyết thì chúng ta sẽ tới điện Tần Quảng Vương.”

Việt Bạch: “Vậy trên thực tế thì sao?”

Hứa Triều Hi: “Không biết.” Đến Đầu Trâu Mặt Ngựa còn mặc bộ đồ lao động ở thời hiện đại, ai mà biết quá trình xét xử có khác biệt gì không? Cho dù cậu có kiến thức phong phú đến đâu đi nữa thì đó chỉ là một ít kiến thức về Âm phủ và Địa phủ từ sách vở mà thôi.

Việt Bạch nghe xong thì nói thầm: “Dù sao vẫn phải bị tra hỏi đúng không? May mà tôi chưa làm chuyện gì thất đức.”

Đầu Trâu Mặt Ngựa không quá nghiêm khắc trong vấn đề trật tự, chỉ cần không rời hàng hay lớn tiếng làm ồn, nói chuyện nhỏ nhẹ thì bọn họ vẫn sẽ bỏ qua.

Việt Bạch cảm thán chuyện sau khi chết phải đến Âm tào Địa phủ là sự thật, dù gì hắn cũng đang rảnh nên liên tục hỏi mười tám tầng địa ngục là gì, mỗi tầng ứng với hình phạt nào.

Hứa Triều Hi nhất tâm nhị dụng*, vừa đang suy nghĩ chuyện của mình vừa cung cấp kiến thức cho thằng bạn tốt, mới nói tới tầng thứ chín thì bỗng nhiên phía sau loạn cào cào lên.

*Nhất tâm nhị dụng: tương tự với một mũi tên trúng hai con chim

“Đứng lại!” Đầu Trâu hét lớn.

Có quỷ chạy khỏi hàng!

Hàng ngũ lộn xộn do bị bắt dừng lại đột ngột, Hứa Triều Hi vai kề vai với Việt Bạch, đứng nhìn con quỷ đó mặc kệ lời nói của Đầu Trâu mà chạy ngày càng xa.

“Hình như là con quỷ chúng ta bám theo lúc nãy,” Việt Bạch quan sát rồi nói, “Cô hồn dã quỷ chắc không có chứng minh với hộ khẩu, vậy cậu nói xem, sao nó lại bỏ chạy chứ.”

Hứa Triều Hi: “Chắc là nó muốn chạy thoát?” Đâu có ai quy định quỷ nào cũng phải cam chịu để mình bị xét xử đâu?

Việt Bạch: “…… Vậy chúng ta có chạy không?”

“Cậu có cách nào không?” Hứa Triều Hi vẫy vẫy cái tay đang bị còng, quay đầu lại liếc Việt Bạch.

Việt Bạch im lặng một lát: “Tôi nghĩ chúng ta nên bình tĩnh quan sát tình hình trước, phải biết rõ tình trạng hiện tại cái đã.”

Sự cố ngoài ý muốn này không tốn quá nhiều thời gian, Đầu Trâu phụ trách trông coi bọn họ giơ cây đinh ba, sau đó nhắm vào con quỷ đang chạy phía xa rồi ném đi ——

“A!” con quỷ kia hét thảm thiết, bị đinh ba ghim trên mặt đất.

Hứa Triều Hi: “Ồ, bạo lực chấp pháp.”

Việt Bạch run rẩy theo: “Có vẻ rất đau.”

Đầu Trâu bắt quỷ về, tầm mắt quét qua đám quỷ, không nóng không lạnh nói một câu: “Quỷ có thể chết đó, để tao coi mày chạy được mấy lần.” Âm lượng đủ cho đám quỷ gần đó nghe thấy.

Con quỷ mới bị hốt về cảm thấy rất sợ hãi, sờ sờ vào chỗ bị đâm xuyên trên ngực, bị Đầu Trâu thẳng tay nhét lại vào hàng. Con quỷ vừa chạy trốn co rúm lại, cúi đầu xuống, có vẻ như hết can đảm để chạy rồi.

Hứa Triều Hi đi phía trước tò mò quan sát một chút, không thấy vết thương do bị đinh ba ghim trên người con quỷ chạy trốn ban nãy, chỉ cảm thấy nó yếu hơn lúc trước rất nhiều, toàn bộ cơ thể có vẻ rất yếu ớt.

Hàng ngũ tiếp tục dồn lên.

Việt Bạch: “Quỷ cũng chết nữa à?”

Hứa Triều Hi nhìn chằm chằm vào đường cong hoàn mỹ sau gáy của hắn, tưởng tượng rằng có thể bên trong toàn là dấu chấm hỏi. Dời tầm mắt: “Nghe nói thì rất có thể. Quỷ chết thành tiệm, tiệm chết thì thành hi, hi chết thành di, di chết thì thành người.”

Việt Bạch: “Vậy di chết có thể trở lại thành người?!” Hắn khiếp sợ: “Không phải chỉ có đầu thai mới thành người được hả?”

Hứa Triều Hi: “Chắc là chờ tới lúc quỷ biến thành người thì quá lâu.”

Nhìn sự việc chạy trốn của con quỷ kia thì có thể thấy quỷ không dễ chết, chờ đến khi quỷ biến thành tiệm, rồi biến thành hi, rồi biến thành di…… Nghĩ tới việc dân số quốc gia đột ngột gia tăng trong mấy năm qua, vậy phải chờ tới khi nào chứ?

Đến lúc đó chỉ sợ bà bầu nào cũng giống như Lý phu nhân* mang thai tận ba năm trời.

*Lý phu nhân: mẹ của Na Tra

Việt Bạch: “Nghe cậu nói như vậy làm tôi cảm thấy sinh mệnh của mình không đảm bảo cho lắm.” còn tưởng thành quỷ thì không phải chết nữa chứ.

Hứa Triều Hi không thèm an ủi hắn: “Sinh mệnh hả, không phải chỉ là chết đi sống lại rồi sống tới chết đi sao?”

Việt Bạch: o((⊙﹏⊙))o

Phong cảnh trên đường Trần Thế chỉ có một kiểu duy nhất, đất vàng rộng vô tận và bầu trời u ám, nếu không có Đầu Trâu Mặt Ngựa dẫn đường thì chắc chắn đám quỷ bọn họ sẽ bị mất phương hướng.

Không chỉ mất phương hướng mà còn mất nhận thức về thời gian.

Hứa Triều Hi không biết bọn họ đã đi được bao lâu, cũng không nhớ rõ mình đã trả lời bao nhiêu câu hỏi, rốt cuộc hàng ngũ cũng tới được nơi cần đến—— Quỷ Môn Quan.

Quỷ Môn Quan trong truyền thuyết cao bảy tám trượng (1 trượng = 10 thước), chiều ngang dài bốn năm trượng, toàn bộ được làm bằng sắc đen, nguy nga hùng vĩ, tạo cảm giác lành lạnh.

Phía trước cánh cổng đang đóng là hai cái đèn đá ở hai bên trái phải, ngọn đèn dầu màu xanh lá âm u, chiếu sáng vào hai hàng chữ được khắc ở hai bên Quỷ Môn Quan —— có tâm vì thiện tuy thiện không thưởng, vô tâm làm ác tuy ác không phạt (Nếu có mục đích thì việc lành không được đền đáp, nếu như vô tình thì dù là ác độc cũng không bị trừng phạt).

Ở lối vào có một làn sương mù trắng xám từ phía trên rơi xuống, sương mù lượn lờ quay cuồng giống như vật sống, che chắn cảnh vật phía sau cánh cổng.

Chắc để phòng trường hợp có quỷ quậy phá, trông coi Quỷ Môn Quan là 16 con quỷ có vẻ ngoài hung ác, lúc mới nhìn sẽ làm cho người ta cảm thấy không thể bất kính với bọn họ.

Đầu Trâu Mặt Ngựa áp giải bọn họ đến đây, đi tới chào hỏi với quỷ giữ cửa một cái rồi mới quay trở lại, đưa đám quỷ bọn họ tới trước Quỷ Môn Quan xếp hàng chờ đi vào.

“Có tâm vì thiện tuy thiện không thưởng, vô tâm làm ác tuy ác không phạt. Mấy chữ này đọc như vậy hả?” Cục cưng tò mò nhìn câu đối hai bên trái phải Quỷ Môn Quan, bởi vì chúng được viết bằng chữ phồn thể nên hắn không biết mình đọc đúng hay chưa.

Hứa Triều Hi ỉu xìu ừ một tiếng, liên tục trả lời một đống câu hỏi làm cậu có hơi mệt.

Việt Bạch: “Ý của cậu là gì?”

Hứa Triều Hi lười nhác nói: “Gọi ba ba.”

Việt Bạch: “Ba ba.” Không hề do dự.

Hai phía trước sau hai quỷ bay tới vài tiếng cười nhưng bị kiềm chế lại, hai quỷ coi như không nghe thấy gì hết.

Thôi, coi như cậu vì thằng con ngu ngốc này vậy.

Hứa Triều Hi: “Ý hai câu đó là nếu như làm việc thiện nhưng có mục đích, thì cho dù có làm chuyện tốt cũng không được ca ngợi; còn làm việc xấu một cách vô tình, thì cho dù có làm chuyện xấu cũng không phải chịu sự trừng phạt.”

Việt Bạch ngạc nhiên: “Cái này không ổn lắm!”

Hắn nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ: “Làm việc tốt là làm việc tốt, cho dù việc tốt đó có mục đích đi nữa thì cũng là việc tốt, cậu nghĩ thử xem, ngày nay có rất nhiều tổ chức này nọ vì thể diện mà đi làm từ thiện, nhưng nếu không có họ thì có bao nhiêu người chịu làm việc thiện chứ! Còn vấn đề làm việc xấu, mặc dù họ cũng không thật sự mong muốn làm điều xấu đó, nhưng sự thật là họ đã tạo ra không ít những hậu quả rất tàn khốc, nếu bất cẩn dính tới mạnh người thì sao đây?”

“Vậy tên tài xế say rượu kia không đáng bị trừng phạt hả?” Giọng nói của một người thứ ba vang lên làm cho Hứa Triều Hi và Việt Bạch dời lực chú ý.

Giọng nói truyền tới từ phía sau, hai con quỷ quay đầu lại. Con quỷ đang nói đứng phía sau Hứa Triều Hi, nó là con quỷ lúc nãy muốn chạy trốn lại bị Đầu Trâu xiên một cái.

Con quỷ chạy trốn kia nâng gương mặt có nhan sắc không mấy đặc biệt lên, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Hứa Triều Hi: “Say rượu lái xe là vô tình đúng không?”

Hứa Triều Hi: “Tôi nghĩ đó là biết luật nhưng phạm luật, đã biết nhưng lại cố ý vi phạm.” Đến con nít còn biết say rượu lái xe là rất nguy hiểm.

Mặt con quỷ kia thay đổi, chớp chớp mắt.

Hứa Triều Hi suy ngẫm gì đó, sau đó cười tủm tỉm nói: “Trượt chân té xuống lầu lại vô tình đè chết người đi đường thì mới tính là vô tình.”

Việt Bạch thong thả: “Cái này còn chấp nhận được.”

Con quỷ chạy trốn không nói gì nữa, Hứa Triều Hi cũng không phí thời gian với hắn ta, cậu trò chuyện câu được câu không với Việt Bạch, thong thả đi theo hàng lối tiến lên phía trước.

Một lát sau, hai quỷ cuối cùng cũng tới trước Quỷ Môn Quan. Tới đây thì họ không được dẫn đường nữa, quỷ giữ cửa chỉ tùy tiện quét mắt qua còng tay của bọn họ, rồi phất tay ý bảo cho bọn họ đi vào.

Dưới ánh mắt hối thúc của quỷ giữ cửa, Hứa Triều Hi có hơi hồi hộp, nhưng cũng rất mong đợi mà đi tiếp. Vừa mới đi xuyên qua làn sương mù, còn chưa kịp xem kĩ cảnh tượng phía sau Quỷ Môn Quan thì cậu nghe thấy tiếng hét đầy sợ hãi của Việt Bạch.

Tác giả có lời muốn nói: Mở đầu thuận lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play