Vì sao phần phúc lợi dành cho tân quỷ lại để ở cuối《Cẩm nang tân quỷ》, tất nhiên là có lý do của nó. Không nói đến thông báo tuyển dụng nhà khoa học, việc Địa phủ đăng thông báo tuyển dụng những công việc khác chính là muốn hướng tới những đối tượng là những tân quỷ mới chết chưa tới một năm.

Được ứng lương trước, được cung cấp chỗ ở, nói chung là có cả mặt lợi và mặt hại.

Sau khi Hứa Triều Hi và Việt Bạch bàn bạc xong xuôi, cả hai quyết định sáng mai sẽ hỏi thăm ông chủ khách sạn lộ trình đi xe, sau đó sẽ đến Trung tâm tuyển dụng xem thử coi sao.

Tiền tiết kiệm của bọn họ không nhiều lắm, phải tranh thủ thu xếp mọi việc cho xong.

Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng là Hứa Triều Hi đã tỉnh. Hệ thống cách âm của khách sạn không tốt lắm, mặc dù đang ở trong phòng nhưng có thể nghe thấy tiếng động rời giường rửa mặt của những khách trọ khác, ngoài ra còn có âm thanh nói chuyện phát ra từ những hàng quán bên dưới.

Cậu đứng dậy đánh thức Việt Bạch, hai quỷ rửa mặt, thu xếp hành lý rồi xuống dưới quầy tiếp tân trả phòng.

Tiếp tân đang trực không phải là nữ quỷ đăng ký cho bọn họ ngày hôm qua, mà là Lý Lập. Đối phương lười biếng ngậm một cái bánh bao lớn trong miệng, ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật.

Có vẻ như Lý Lập không đơn giản chỉ là nhân viên, rất có thể hắn là ông chủ của khách sạn Thanh Thanh.

Nhưng có phải ông chủ hay không thì không liên quan đến bọn họ. Hai quỷ đi tới trước quầy, Việt Bạch giơ tay gõ gõ mặt quầy: “Đại ca, trả phòng!”

Lý Lập bị âm thanh đột ngột này làm cho bừng tỉnh, trợn mắt nhìn bọn họ, sau đó nhìn hành lý trên tay bọn họ, lấy bánh bao trong miệng ra rồi cười cười: “Sao không ở thêm hai ngày nữa rồi đi?”

Hứa Triều Hi cười khanh khách, trả lời: “Ở không nổi đâu, phải nhanh chóng tìm việc làm để có tiền ăn cơm nữa chứ.” Sau đó hỏi thăm đối phương tuyến đường đến Trung tâm tuyển dụng.

Lý Lập đã hiểu, lúc làm thủ tục trả phòng cho bọn họ thì nói: “Trung tâm tuyển dụng rất dễ tìm, ra khỏi cửa khách sạn rồi quẹo phải, có một trạm xe bus ở bên kia đường, tới đó thì các cậu tìm chuyến xe nào có lộ tuyến đi ngang trung tâm thành phố, đến được trung tâm thành phố thì dễ tìm rồi.”

Hứa Triều Hi: “Được, làm phiền Lý đại ca quá.”

Hai quỷ cảm ơn Lý Lập.

Ra khỏi cửa khách sạn rồi quẹo phải, ở hai bên đường có rất nhiều cửa hàng bán điểm tâm sáng. Hứa Triều Hi và Việt Bạch cũng chưa ăn sáng, hai quỷ rất tự giác đi đến một cửa tiệm rồi đứng xếp hàng.

Bỗng nhiên có tiếng nhạc du dương phát ra từ cửa hàng điểm tâm bên cạnh, hai quỷ nhìn về hướng phát ra âm thanh, thì ra là chủ quán mở TV được treo phía trên quầy tính tiền.

Trên màn hình, một nữ quỷ tinh xảo quyến rũ đang khiêu vũ trên nền nhạc nhẹ nhàng, dáng người yểu điệu, lả lướt và hấp dẫn.

Nhưng điều làm cho Hứa Triều Hi và Việt Bạch ngạc nhiên chính là, nữ quỷ này có một đôi tai và cái đuôi lông xù dài!

“Cái cái cái cái cái,” Việt Bạch lắp bắp, chỉ vào nữ quỷ trên TV rồi hỏi Hứa Triều Hi, “Lỗ tai với đuôi là đồ thật hay đồ giả vậy, sao nó nhúc nhích được?!”

“Cái đuôi đó là thật,” chủ quán đang nhanh tay chuẩn bị thức ăn cho khách, nghe thấy vậy thì cảm thấy rất buồn cười, có cảm giác vượt trội của một lão quỷ già đời, phổ cập kiến thức cho bầy quỷ, “Hồ Tiên Nhi là một trong số ít các yêu tinh ở Minh giới, hiện tại chúng rất quý hiếm.”

Việt Bạch hết hồn: “Minh giới có yêu tinh?!” Không, đúng hơn phải là yêu tinh thật sự có tồn tại?

…… Nhưng cả quỷ và Địa phủ đều có thật, vì vậy cho dù có tồn tại yêu tinh thì cũng là lẽ thường tình thôi?

Chủ quán cười cười, vừa bán vừa nói chuyện nhưng thao tác không hề bị chậm nhịp, rất nhanh sau đó đã tới lượt Hứa Triều Hi và Việt Bạch. Hứa Triều Hi thuận miệng hỏi: “Yêu quỷ Hồ Tiên Nhi này chết khi nào vậy?”

Hiếm khi nghe thấy một câu hỏi thú vị, chủ quán liếc mắt nhìn cậu một lần nữa rồi nói: “Hình như cô ta chết cách đây 500 năm, được coi như là quỷ lão làng ở Minh giới.”

“Tôi nhớ trên tin tức giải trí có nói, Hồ Tiên Nhi thường hay giết đàn ông để tu luyện, nhưng lúc độ kiếp thì bị sét đánh chết. Bởi vì cô ta giết người, nên sau khi chết thì bị chộp tới địa ngục chịu phạt mấy trăm năm, mấy năm trước, sau khi chịu phạt xong thì cô ta đầu nhập vào một công ty giải trí và trở thành minh tinh.”

Nói xong thì chủ quán nhiều chuyện thêm một câu: “Ngoại trừ những Quỷ Thần đang làm việc ở Địa phủ ra, thì hơn phân nửa những quỷ hồn lớn tuổi đều bước ra từ địa ngục.”

Bước ra từ địa ngục cũng có nghĩa là làm việc ác nhiều hơn việc thiện, không chừng còn có thể đã từng giết người nữa.

Mua xong điểm tâm sáng, Hứa Triều Hi và Việt Bạch mỗi người cầm một phần bánh bao, vừa ăn vừa băng qua đường đến trạm xe bus phía đối diện để chờ xe. Khoảng chừng năm phút sau thì hai quỷ bước lên xe hướng tới trung tâm thành phố.

Bởi vì trời còn sớm nên trên xe không có nhiều quỷ, hai quỷ may mắn tìm được hai chỗ ngồi kế bên nhau. Vị trí ngồi sát bên cửa sổ, nhìn xuyên qua cửa sổ là có thể thấy những tòa nhà và những quỷ đang đi đường lướt qua rất nhanh.

Quỷ trên đường mặc những bộ trang phục khác nhau, trang phục của triều đại nào cũng có, Hứa Triều Hi nhìn thấy có vài nữ quỷ mặc váy dài, tay áo bay bay đầy tiên khí.

Kiến trúc ở hai bên đường thì bao gồm các loại cửa hàng như là cửa hàng bán quần áo, bán điện thoại di động, ngoài ra còn có siêu thị, trung tâm thương mại, ngân hàng và thư viện.

Hứa Triều Hi nhìn thấy thì chỉ suy nghĩ một điều: Quá nhiều chỗ cần phải tiêu tiền……

“Hứa Tiểu Niên, điện thoại di động……” Việt Bạch vịn cửa sổ, quay đầu lại nhìn Hứa Triều Hi đầy vẻ mong đợi. Thân là một người trẻ của thế kỷ thứ 21, xùy, là quỷ trẻ, sao lại có thể không có điện thoại di động được chứ!

Hứa Triều Hi vội vàng che mắt hắn lại: “Nhắm mắt lại nhanh lên, không có tiền.”

Tới giữa trưa thì xe bus dừng ở trạm xe trong trung tâm thành phố.

Theo như lời ông chủ khách sạn nói, tới được trung tâm thành phố thì tìm Trung tâm tuyển dụng rất dễ, trên biển báo trạm dừng có ghi rõ chuyến xe nào sẽ đi đến Trung tâm tuyển dụng.

Trung tâm tuyển dụng được gọi là “Trung tâm tuyển dụng nhân tài và giới thiệu việc làm”, nó là một tòa cao ốc hiện đại, lúc hai quỷ Hứa Triều Hi và Việt Bạch đổi chuyến xe đến đây thì vừa lúc quỷ công tác viên đang nghỉ trưa.

Hai quỷ vào cửa hàng tiện lợi ăn trưa trước, sau đó canh đúng giờ rồi mới tới Trung tâm tuyển dụng xếp hàng —— vậy mà những quỷ gấp gáp muốn tìm việc làm không chỉ có hai quỷ bọn họ.

Trong lúc xếp hàng thì Hứa Triều Hi trò chuyện với Việt Bạch, nói: “Tiền tiết kiệm của chúng ta còn hơn 3000 tệ, nếu tìm được một công việc có cung cấp chỗ ở cho nhân viên thì hơn 3000 Minh Tệ này đủ cho chúng ta sinh hoạt trong một tháng. Cho nên nếu được, tôi nghĩ hai chúng ta nên ưu tiên công việc có cung cấp chỗ ở.”

“Được,” Việt Bạch không có ý kiến, “Trước hết cứ như vậy đã, mấy cái khác nói sau.”

Hai quỷ bọn họ, một là không có chỗ ở, hai là không có tiền, việc quan trọng nhất bây giờ là cứ tạm thời dàn xếp trước, chờ đến khi ổn định rồi thì từ từ tìm một công việc khác.

Đến lượt hai quỷ, Hứa Triều Hi và Việt Bạch cùng nhau tiến vào phòng.

Trong phòng có vài kỹ thuật viên đang ngồi phía sau máy tính, một nam quỷ trong đó quét mắt nhìn màn hình, nói: “May quá, vẫn còn trống hai chỗ cho bảo vệ và tài xế xe rác, muốn lấy không?”

Hai quỷ hết hồn.

Làm bọn họ tưởng còn có những công việc khác nữa chứ, thì ra bảo vệ với tài xế xe rác lại phổ biến đến vậy!

Thông tin chi tiết về hai công việc này thì bọn họ đã xem qua trên bảng điện tử lúc xếp hàng, bảo vệ được cung cấp chỗ ở, còn chạy xe rác có thể ứng trước tiền lương, trước đó thì hai quỷ đã tính toán mỗi người nhận một việc.

Bây giờ cơ hội công việc cũng đã dâng lên tận tay rồi, Việt Bạch lập tức nói ra quyết định của bọn họ: “Tôi chạy xe rác, còn cậu ta làm bảo vệ.” Lúc còn sống thì hắn chính là tài xế lái taxi.

Nam quỷ click chuột mấy cái, nhìn màn hình rồi nói: “Chắc chưa? Bảo vệ sẽ phải làm việc ở Độ Sóc Thành.”

Quỷ Đế Phương Đông trấn giữ núi Đào Chỉ hay còn gọi là núi Độ Sóc, chẳng lẽ Độ Sóc Thành này là chủ thành của khu vực phía đông? Hứa Triều Hi: “Vậy còn chạy xe rác thì sao?”

Nam quỷ: “Ở Vong Xuyên Thành.”

Hai công việc ở hai thành phố khác nhau.

Hai quỷ đang phân vân thì ngay lúc này.

“Ủa, không được rồi!”

Chỉ mới nói được hai câu ngắn ngủi thì danh mục “Bảo vệ” và “Xe rác” đã biến thành màu xám. Nam quỷ trước đó vẫn luôn tập trung nhìn màn hình ngước mắt lên, tiếc nuối nhìn bọn họ, ánh mắt cực kì thông cảm mà nói: “Không được rồi, bị quỷ khác giành trước rồi.”

Hứa Triều Hi, Việt Bạch: “……” Bàn bạc cái mợ gì nữa.

“Thật ra thì làm ruộng cũng không tệ lắm đâu, mỗi quỷ sẽ được nhận mười mẫu đất, lúc đến mùa thu hoạch thì chỉ cần giao đủ số lượng tương đương với tiền thuê là được, nếu có dư thì Địa phủ sẽ thu mua luôn.” Nam quỷ nói.

Hứa Triều Hi và Việt Bạch liếc nhìn nhau, Hứa Triều Hi bất đắc dĩ nói: “Vậy thì làm ruộng đi.”

Làm ruộng không phải là sự lựa chọn tối ưu nhất cho bọn họ, bởi vì hai quỷ chưa từng có kinh nghiệm trồng trọt.

Hứa Triều Hi ở cô nhi viện từ nhỏ đến lớn, cô nhi viện không có dạy làm ruộng, thật ra thì ông bà nội của Việt Bạch là nông dân, nhưng đã từng thấy người khác trồng trọt không có nghĩa là mình biết trồng trọt.

Nhưng mà hết cách, bọn họ vẫn phải chọn công việc làm ruộng.

Làm ruộng sẽ được cung cấp chỗ ở!

Chắc không khó lắm đâu nhỉ? Cứ học trong sách rồi làm theo, ít nhất thì cũng có thể giao đủ tiền thuê? Hứa Triều Hi cảm thấy không chắc chắn lắm.

Sau khi xác định sẽ làm ruộng, hai quỷ theo sự hướng dẫn của nam quỷ kia đi lên lầu rồi vào một phòng để chọn khu đất.

Trên đường đi lên lầu thì bọn họ gặp quỷ quen, chính là ông lão rất có khí phách mà bọn họ gặp trên đường Hoàng Tuyền, lúc xếp hàng trước Quỷ Môn Quan, ông ta xếp trước bọn họ.

Việt Bạch vẫy tay chào ông lão: “Hey, ông bác, ông cũng tới tìm việc làm nữa hả!”

Ông lão khí phách đang đi phía trước thì quay đầu lại, nhận ra bọn họ. “Đúng vậy. Hình như chúng ta có duyên, lại gặp nhau rồi,” ông cười cười rồi nói, “Tôi họ Hàn, tên đầy đủ là Hàn Nghị.”

“Hình như hơi quen quen thì phải?” Việt Bạch nói thầm.

Hứa Triều Hi nhỏ giọng nói: “Ông chủ của công ty đồ điện gia dụng cũng tên là Hàn Nghị.”

Việt Bạch lập tức hết hồn.

Không trùng hợp đến vậy chứ, ông chủ đồ điện gia dụng không những chết cùng ngày với bọn họ, mà còn trùng hợp gặp nhau sao? Hắn cảm thấy rất có thể chỉ là trùng tên mà thôi, không thắc mắc nữa, hắn giới thiệu bản thân và Hứa Triều Hi: “Tôi tên là Việt Bạch, bạn của tôi tên là Hứa Triều Hi.”

Hứa Triều Hi và Hàn Nghị cùng nhau chào hỏi một cách ngắn gọn.

Ba quỷ có duyên gặp lại cùng nhau đi lên lầu.

Hàn Nghị, Hứa Triều Hi và Việt Bạch ở chung một nhóm với nhau lúc tiến vào Quỷ Môn Quan, ngày hôm qua là ngày đầu thất nên bọn họ đã đến Vong Xuyên Thành. Nhưng Hàn Nghị đến sớm hơn nên có thời gian chuyển đến trung tâm thành phố sinh sống.

Hai bên trao đổi một chút thông tin, nghe hai quỷ kể cậu được gặp lại người yêu đã chết trước khi rời khỏi Bãi Độ Thành, Hàn Nghị vừa cười vừa cảm thán: “May mắn thật đó, Minh giới rộng lớn như vậy, nếu muốn tìm người thì không dễ đâu.”

Hứa Triều Hi híp mắt cười, sau khi gặp lại nhau, cứ mỗi lần nhắc tới Bùi Tễ là cậu lại vui cười sáng lạn. Anh đã nói là khi nào xong việc thì sẽ đến tìm cậu, vậy anh nhất định sẽ đến, cậu không hề nghi ngờ tính chân thực của lời nói này.

Cái bộ dạng không cần Mặt Trời mà cũng rực sáng làm Việt Bạch cảm thấy rất chướng mắt.

Hứa Triều Hi cố tình liếc nhìn hắn một cách đắc ý, cho đến khi Việt Bạch run rẩy nổi da gà thì cậu mới dời tầm mắt, trò chuyện với Hàn Nghị: “Ông bác, ông có biết biện pháp nào khác để tìm quỷ ở Minh giới ngoại trừ Trung tâm đăng ký thông tin không?”

Trước mắt thì Bùi Tễ đang làm việc ở Bãi Độ Thành, không cần phải tìm, Hứa Triều Hi muốn hỏi thăm điều này giúp Việt Bạch. Ông bác Hàn vào thành sớm hơn bọn họ một ngày, nói không chừng ông ta biết chút tin tức nào đó?

“Đúng đúng đúng, còn cách nào khác để tìm quỷ không?” Nhớ tới cha mẹ và ông bà nội của mình, Việt Bạch vội vàng hỏi.

Đúng là Hàn Nghị có biết một chút, nói: “Giống với lúc còn sống vậy, ở Dương Thế có một công ty chuyên phụ trách về lĩnh vực này, chắc hẳn Địa phủ cũng giống như thế, cứ trả tiền cho họ là được.”

“Thật sao? Hay quá!” Việt Bạch lập tức vui mừng mà cười toe toét.

“Vậy chờ đến khi tiết kiệm đủ tiền là được.” Hứa Triều Hi nói.

Việt Bạch liên tục gật đầu.

Sau khi lên lầu thì quỷ không nhiều lắm, bọn họ vào một căn phòng có ít quỷ nhất, có hai nữ quỷ mặc đồng phục chia ra tiếp bọn họ, “Muốn thuê đất hay là mua đất?”

Tất nhiên là hai quỷ Hứa Triều Hi và Việt Bạch sẽ: “Thuê.”

Còn Hàn Nghị bên cạnh lại nói: “Mua.”

Hai quỷ hết hồn quay đầu lại nhìn.

Ông lão mới vừa nói chuyện với bọn họ đang chắp hai tay sau lưng, nhìn màn hình điện tử trên tường, trên màn hình có đánh dấu khu đất nào cho thuê, khu đất nào được rao bán, ông bước đi một cách nhàn nhã, biểu cảm rất thân thiện, hỏi nữ quỷ công tác viên: “Tôi nghe nói nơi này có tư vấn mua đất đúng không?”

Nữ quỷ sửng sốt rồi cười cười: “Đúng vậy, ngài đã ưng ý mẫu đất nào chưa? Địa phủ có quy định, trên đất ruộng không được xây nhà……”

Sau đó hai quỷ cứ tôi một câu ông một câu mà trò chuyện về vấn đề mua đất.

Việt Bạch căm phẫn không thèm nhìn nữa, tủi thân thút thít nói với Hứa Triều Hi: “Ông ta chắc chắn là Hàn tổng bán đồ điện!”

Hứa Triều Hi cũng rất hâm mộ nhưng không được, bọn họ còn phải lo các vấn đề sinh hoạt hàng ngày, lúc bọn họ chưa phải là quỷ thì còn có tiền mua đất. Nhưng: “Lúc sinh thời có tiền không có nghĩa là sau khi chết sẽ có tiền.”

Việt Bạch: “Đây chắc hẳn là quỷ đã phát tài trong một đêm!”

Hứa Triều Hi: “Ông ta chết cùng ngày với chúng ta, không phải là quỷ phát tài mà anh Lưu nói đâu.”

Việt Bạch xoay đầu qua bình tĩnh nhìn Hứa Triều Hi, một lúc lâu sau mới phát ra một âm thanh khô khốc: “Hức!”

Hứa Triều Hi: “Được rồi được rồi, để tôi tính cái đã……” vỗ vỗ bả vai hắn cho có lệ.

Không đùa nữa, hai quỷ bắt đầu xem đất theo sự hướng dẫn của công tác viên.

Địa phủ rất tốt bụng ban hành phúc lợi dành cho tân quỷ, cho phép bản thân họ tự lựa chọn nơi ở. Nhưng Vong Xuyên Thành đã được xây dựng cách đây rất nhiều năm, nên những mẫu đất tốt ở ngoại thành và những ruộng vườn màu mỡ đã bị lấy hết.

Hai quỷ cân nhắc kỹ lưỡng, sau đó chọn trấn Phú Quý ở phía tây ngoại thành Vong Xuyên.

Quỷ công tác viên hướng dẫn cho bọn họ muốn xác nhận lại: “Không xem nữa sao? Mặc dù từ trấn Phú Quý muốn vào thành thì rất tiện lợi, nhưng đất đai ở nơi đó không quá phì nhiêu đâu.”

“Nếu đất đai cằn cỗi thì có được giảm tiền thuê không?” Hứa Triều Hi chớp chớp đôi mắt đầy mong đợi mà hỏi, giọng điệu cực kì ngây thơ, “Chúng tôi nghèo lắm, không một xu dính túi đó.”

“Tiền thuê thì có thể giảm bớt,” nữ quỷ nói đúng sự thật, nhưng sau đó cô lại cảm thấy bất lực mà nhấn mạnh, “Tuy nói là đất ở đó cằn cỗi nhưng cũng không quá cằn cỗi đâu……”

Hai quỷ xác nhận sẽ định cư tại thôn Tiểu Khê của trấn Phú Quý.

Trong lúc chờ quỷ công tác viên đi làm thủ tục, hai quỷ chụm đầu lại thì thầm.

Hứa Triều Hi: “Phong cảnh ở thôn Tiểu Khê rất đẹp, muốn vào thành cũng rất tiện lợi, cho dù đất đai nghèo nàn cũng không sao.”

Việt Bạch: “Đúng vậy đúng vậy, dù sao chúng ta chỉ đang tìm chỗ ở tạm thời, cũng không muốn cứ sống nhờ vào việc đồng áng mãi.”

Hứa Triều Hi: “Còn có một cái hồ.”

Việt Bạch: “Mua cá giống thả vào, đến lúc đó sẽ được ăn món cá chua ngọt ~”

Hai quỷ nhìn nhau, đồng thanh cười: “Há há há……”

Tiến độ của Hứa Triều Hi, Việt Bạch và Hàn Nghị không giống nhau, bên này bọn họ đã hoàn tất, nhưng Hàn Nghị vẫn còn đang cân nhắc nên mua khu đất nào.

Nữ quỷ hướng dẫn bọn họ nói rằng muốn dẫn họ đến trấn Phú Quý xem thử, một là để thông báo cho thị trưởng trấn Phú Quý về việc định cư, hai là nếu xem xong nhưng không vừa ý thì bọn họ có thể chọn lại khu đất khác.

Trước khi đi thì hai quỷ chào tạm biệt Hàn Nghị: “Ông bác, sau này chắc là chúng tôi sẽ định cư ở thôn Tiểu Khê trấn Phú Quý, nếu rảnh thì nhớ tới chơi nha!”

Toàn bộ Minh giới ngoại trừ nội thành thì đều là đất rộng quỷ thưa, thôn Tiểu Khê cũng không ngoại lệ, cả cái thôn lớn như vậy mà chỉ có khoảng một trăm hộ dân.

Hai quỷ bắt bus theo nữ quỷ đến thôn Tiểu Khê, lúc này vừa hay là ba giờ chiều.

Địa hình của thôn Tiểu Khê chủ yếu là đồi núi và đồng bằng, có rất nhiều sông, nhà dân phân bố đan xen lẫn nhau. Đứng ở bờ sông đưa mắt nhìn về phía xa xa, tầm nhìn thoáng đãng, ánh vào mắt là một màu xanh tươi.

Hứa Triều Hi và Việt Bạch chọn vị trí ngay đường giáp ranh giữa đồng bằng và đồi núi, hai nhà sát bên nhau, ở giữa có một cái hồ và một con suối chảy ngang qua.

Ba quỷ đi dọc theo con sông đến thượng nguồn, Hứa Triều Hi và Việt Bạch đi đằng trước, còn nữa quỷ thì đi ở phía sau.

Nữ quỷ vừa đi vừa nhìn ghi chú trên notebook, nói: “Phần cuối của con sông này nhập vào Vong Xuyên, phía trước thì có một cái ao, diện tích không lớn lắm, coi như là quà tặng kèm khi thuê đất.”

Đi thêm một lát thì Hứa Triều Hi và Việt Bạch nhìn thấy đất ruộng nhà bọn họ.

Có hai mươi mẫu đất được phân bố rải rác một cách có quy luật ở chân núi, chúng vẫn còn là đất hoang chưa được canh tác. Núi không cao, cây cối xanh um, nhà ở được cung cấp khi thuê đất nằm ở vị trí cách đó không xa và gần với đường cái.

Một căn nhà gỗ nhỏ hai tầng, bên ngoài có những cọc gỗ ngắn vòng một vòng xung quanh, có thể thấy căn nhà này đã từng được sử dụng qua, có lẽ là do quỷ thuê trước đó để lại.

Nhà của Việt Bạch cách một khoảng so với nhà của Hứa Triều Hi, là nhà gạch ngói, trước nhà trồng rất nhiều cây cối sum xuê.

Hai quỷ rất hứng thú mà đường ai nấy đi, từng quỷ vào nhà mình xem thử. Khi Việt Bạch đứng trước nhà thì nói: “Tôi thật sự không thích làm ruộng, nhưng đến khi nhìn những thứ này thì tôi lại cảm thấy cực kỳ hạnh phúc!”

Hứa Triều Hi: “Tôi không giống cậu, Tôi cảm thấy mình rất thích làm ruộng.”

“Cảm thấy? Chắc không?” Việt Bạch quay đầu nhìn cậu, ánh mắt của hắn tràn ngập sự hoài nghi.

Hứa Triều Hi ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Ít nhất thì tôi cảm thấy rất thích thú khi trồng rau trong chậu bông.”

Việt Bạch nghe vậy thì nghiêm túc nói: “Nghe nói người Hoa Quốc chúng ta ai cũng chảy trong mình dòng máu làm nông và xây dựng, chắc là dòng máu của cậu có uy lực quá lớn.”

Hứa Triều Hi trừng mắt nhìn hắn một cái.

Hai quỷ chụm đầu lại lẩm bẩm lầm bầm, nữ quỷ cho bọn họ thời gian để thảo luận, một lát sau mới hỏi: “Các cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?”

Hai quỷ trăm miệng một lời ——

Hứa Triều Hi: “Quyết định rồi, chỗ này.”

Việt Bạch: “Đã suy nghĩ kĩ!”

“Nghĩ kĩ rồi thì đến đây kí tên đi,” nữ quỷ nói, lấy hai tờ khế đất kẹp trong notebook ra, “Thu tiền thuê hai lần một năm, mỗi lần thu 500 cân* lương thực, có thể dùng tiền để khấu trừ, nếu không đóng tiền thuê thì sẽ thu hồi lại đất.”

*1 cân bằng ½ kilogram

Mỗi năm chỉ trả 1000 cân tiền thuê đất? Cứ việc tùy tùy tiện tiện trồng vài loại cây là được, quả nhiên là phúc lợi!

Hứa Triều Hi đưa tay cầm khế đất của mình.

Khế đất ở Minh giới rất có ý nghĩa, một mặt là bản đồ của thôn Tiểu Khê, 10 mẫu đất của cậu thì dùng màu sắc đặc biệt làm nổi bật lên, còn những mẫu khác là màu xám.

Cậu mượn cây bút của nữ quỷ rồi ký tên.

Chữ ký màu đen nằm chình ình ở dưới góc phải của tờ khế đất, sau khi ký xong thì chữ ký lóe lên, mực đen tựa như đang biến thành làn sương sống động, uốn éo rồi biến thành một bức hình nhỏ.

Là mặt của Hứa Triều Hi.

Hứa Triều Hi: (⊙o⊙)

Kế bên, Việt Bạch nhìn chằm chằm vào bức hình của chính mình: “Quào, thuật phòng ngừa giả chữ ký độc nhất vô nhị của Địa phủ hả? Thật là thần kỳ!”

Nữ quỷ thu lại hai tờ khế đất đã ký xong, Hứa Triều Hi: “Còn thủ tục nào nữa không?”

Nữ quỷ nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Bây giờ thị trưởng vẫn chưa tan làm, tôi sẽ đem khế đất của các cậu đi đối chiếu thông tin, các cậu cứ chọn đại một ngày rồi mau chóng đem chứng minh thư đi xác nhận là được.”

Hứa Triều Hi lập tức nói: “Chọn ngày tốt chi bằng hôm nay*.”

*Chọn ngày không bằng gặp ngày: ý bảo là khỏi lằng nhằng, tới luôn đi

“Vậy hôm nay luôn đi,” Việt Bạch tiếp lời cậu, quay đầu lại ngoan hiền nhìn nữ quỷ, “Chị gái, chúng tôi có thể đi nhờ xe được không?”

Hai quỷ mặt dày đi nhờ xe đến trấn Phú Quý làm nốt thủ tục cuối cùng.

Làm xong hết thì trời vẫn chưa tối, quỷ đi dạo nhộn nhịp trên trấn, Hứa Triều Hi và Việt Bạch giữ chìa khóa nhà của mình cùng với giấy chứng nhận thuê đất mà nữ quỷ đưa cho đứng ở trên đường cái.

Âm thanh xe cộ và âm thanh trò chuyện của những quỷ đi đường trộn lẫn với nhau, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của cuộc sống.

Việt Bạch chống nạnh: “Rốt cuộc cũng chính thức định cư ở Minh giới, nên ăn một bữa ngon ngon để chúc mừng ha.”

Rất tiếc là ăn không nổi.

Hiện tại bọn họ không có nguồn thu vào, chỉ còn hơn 3000 Minh Tệ để mua đồ dùng sinh hoạt, còn phải duy trì cho đến khi tìm được việc làm cũng như đến khi được lãnh lương.

Tính toán cộng cộng trừ trừ một chút, Việt Bạch héo queo: “Tôi hoài niệm công việc khuân gạch quá đi.” Một ngày 100 tệ, đã vậy còn thanh toán trong ngày!

Hắn quay đầu, tựa cằm lên vai Hứa Triều Hi: “Vì tiết kiệm tiền, tôi kiến nghị chúng ta trước hết cứ ở chung với nhau, như vậy sẽ tiết kiệm được một bộ drap giường.”

“Không được!” Hứa Triều Hi ghét bỏ đẩy mặt hắn ra, “Tôi có bạn trai rồi, không được ngủ chung với quỷ khác.”

Nói xong thì cậu sờ sờ đầu chó của thằng bạn thân, an ủi: “Không cần tiết kiệm đến như vậy, anh tôi có tiền mà.”

Hai mắt Việt Bạch sáng rực lên! Đúng vậy, tính tới tính lui thì số tiền còn lại của bọn họ chỉ có thể duy trì được trong một tháng, cho dù anh Bùi có bận đến đâu thì cũng không thể không có thời gian đến đây trong vòng một tháng được.

Hắn bỗng nhiên nghĩ ra: “Nhưng mà anh Bùi không biết chúng ta đang ở đâu, sao tìm được chúng ta chứ?”

“Anh làm việc tại Địa phủ, đương nhiên là có thể lấy được tin tức nội bộ rồi,” Hứa Triều Hi không hề lo lắng chút nào, “Đúng rồi, nhà tôi có hai phòng ngủ đó, cậu có thể ở phòng bên cạnh, đỡ tốn công quét dọn.”

“Đừng mà,” Việt Bạch liều mạng lắc đầu, “Anh Bùi mà tới đây thì không phải tôi sẽ bị ép ăn cẩu lương mỗi ngày sao!” Hắn tình nguyện chịu cực một chút.

Hứa Triều Hi: “Cũng được.” Cười giống như mèo trộm được cá, nếu phía sau cậu có một cái đuôi thì chắc chắn nó đang đắc ý mà dựng thẳng lên trời.

Việt Bạch: “……” Tôi nghi ngờ rằng cậu vốn không hề có ý định cho tôi qua ở chung.

Sau đó hai quỷ cùng nhau xuất phát đi mua đồ dùng sinh hoạt.

Hôm nay hơi trễ, lúc về còn phải quét dọn, nên bọn họ chủ yếu là mua chăn drap gối đệm và dụng cụ vệ sinh. Sau đó đến một tiệm cơm để ăn cơm tối, thuê xe ba gác rồi quay về thôn.

Xe ba gác chở bọn họ đến chân núi, trả tiền xong thì Hứa Triều Hi hỏi Việt Bạch: “Muốn tôi giúp không?”

Việt Bạch dũng cảm mà phủi tay: “Không cần, không phải chỉ quét dọn phòng ngủ thôi sao, tôi làm được! Nhưng còn cậu……” Hắn liếc xéo: “Không có anh Bùi thì cậu có làm được không nhở?” rồi làm mặt quỷ.

“Hừ, nói câu này tức là cậu đang khinh thường tôi.” Hứa Triều Hi khinh bỉ hừ một tiếng.

Vì thế hai quỷ “chia tay trong không vui”, chia nhau ra mà hành động.

Hứa Triều Hi xách bao lớn bao nhỏ đi vào sân, để đồ đạc lên bậc thang, móc chìa khóa ra mở cửa. Hồi chiều chỉ nhìn sơ sơ, cậu vẫn chưa quan sát kỹ ngôi nhà tương lai của mình.

Tác giả có lời muốn nói: Quỷ dân “Hứa Triều Hi” đã hoàn thành nhiệm vụ —— định cư ( √ )

Phần thưởng: Nhà hai tầng có view hướng sông x1 và 10 mẫu ruộng tốt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play