Hứa Triều Hi: “Bao nhiêu đấy?”
Việt Bạch: “Hai mươi nghìn lẻ 24 tệ.”
Hứa Triều Hi: “Sao cậu được nhiều quá vậy?” cậu cố gắng phun ra một câu.
“Không biết nữa” Việt Bạch sờ sờ đầu, “Chắc là trong kỳ nghỉ hè lúc còn học cao trung, tôi đã cứu hai đứa trẻ bị rơi xuống nước?”
Hắn càng nói càng cảm thấy chắc chắn, nói: “Cứu hai người thì mỗi người được mười nghìn tệ, ngoài ra còn dẫn đứa bé bị lạc đường đến đồn cảnh sát và lấy lại túi xách từ bọn cướp dùm người ta.”
“Còn cậu thì sao?”
Ở một khía cạnh nào đó mà cậu không hề biết, thì cuộc sống của cậu ta rất chi là ngoạn ngục.
Hứa Triều Hi nhìn thẳng vào cặp mắt tò mò kia, hơi chần chờ rồi mới miễn cưỡng phun ra vài chữ: “Hai tệ rưỡi.”
Việt Bạch ngạc nhiên, sau đó toét miệng ra ha hả cười: “Ha ha ha ha ha!” Tiếng cười lớn đến mức làm đám quỷ trong điện Tần Quảng Vương quay lại nhìn.
Hứa Triều Hi trưng ra bộ mặt vô cảm.
Việt Bạch vỗ vỗ vai cậu, cố nhịn cười mà nói: “Ha ha, không sao đâu, dù sao tôi biết cậu nghèo, há há há, không phải chỉ mới ngày một ngày hai.”
Chính xác, lúc còn sống thì Hứa Triều Hi đã rất nghèo rồi, lúc chết đi cũng biến thành một con quỷ nghèo.
“Đi đăng ký thân phận.” Cậu lạnh lùng chặn lại tiếng cười nhạo của thằng bạn thân, đi trước băng qua con đường đối diện.
Trung tâm đăng ký thông tin ở phía bên kia đường, đối diện với cửa sau của điện Tần Quảng Vương, đi ra khỏi cửa là nhìn thấy ngay.
Hứa Triều Hi cùng Việt Bạch đi tới phía trước tòa nhà có treo bảng tên ghi “Trung tâm đăng ký thông tin của khu vực phía đông Minh giới”, đây là một tòa cao ốc hiện đại, cửa lớn mở rộng, ở cửa đang có vài con quỷ lục tục đi ra đi vào.
Việt Bạch thấy ở phía bên trong, ngay chỗ đối diện với cửa lớn có treo một cái poster “Sơ đồ quy trình đăng ký thông tin”, hắn tò mò muốn đi vào thì bị Hứa Triều Hi giữ lại.
“Hình như tôi nhìn thấy Mạnh Bà trang.” Hứa Triều Hi nói.
“Mạnh Bà trang? Chỗ để uống canh Mạnh bà hả?” Việt Bạch nhìn tới nhìn lui, cái miệng thì hỏi tới tấp: “Đâu đâu!”
Hứa Triều Hi lôi hắn quẹo trái. Ở cuối con đường này là một tòa nhà có kiến trúc cổ đại giống với điện Tần Quảng Vương, đứng từ xa đã thấy một hàng ngũ xếp thật dài ở trước cửa.
Lúc bọn họ vừa mới vào thành lại không nhìn thấy, là vì nó không nằm trên cùng một con đường với điện Tần Quảng Vương nên bị che khuất đi.
Hai quỷ không tới quá gần mà chỉ đứng ngó từ xa. Quả nhiên, trên cánh cửa lớn có treo ba chữ “Mạnh Bà trang”, sau đó là dấu ngoặc —— “Văn phòng trụ sở khu vực phía đông Minh giới”.
Việt Bạch ngạc nhiên thán phục: “Hứa Tiểu Niên, mắt cậu tốt thật đó! Xa tới vậy mà cũng nhìn thấy được chữ trên bảng hiệu.”
Hứa Triều Hi: “Đoán thôi.” Nếu là kiến trúc cổ đại thì chắc chắn nó được xây vào cùng thời đại với điện Tần Quảng Vương, vừa hay cậu lại không nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Bà ở trước cầu Nại Hà nên đoán mò.
Hai quỷ chưa muốn tới đó, nhảm nhí, mười người đi vào Mạnh Bà trang thì hết tám, chín người muốn uống canh Mạnh bà rồi, nếu được lựa chọn thì ai lại muốn quên đi quá khứ chứ?
Bọn họ cứ đứng ở đó chờ, rất lâu sau mới thấy một con quỷ đi ra từ Mạnh Bà trang, sau đó đi về hướng bọn họ đang đứng.
Việt Bạch: “Coi tôi nè.”
Hắn để Hứa Triều Hi đứng đó, một mình tiến đến thân thiết trò chuyện với đối phương, mới nhìn thì cứ tưởng bọn họ đã quen thân từ lâu vậy, một lát sau hắn mới quay về rồi nói với Hứa Triều Hi: “Hình như là mất trí nhớ, vài kiến thức hay kĩ năng thì giữ lại được, còn những kỷ niệm với người khác thì quên hết sạch rồi.”
Tin này không phải là tin tốt.
Việt Bạch: “Tôi có hỏi cậu ta, cậu ta nói là Bãi Độ Thành không cho cư dân sinh sống, họ chỉ cho cậu sinh sống miễn phí trong 7 ngày, cậu phải uống canh Mạnh bà chậm nhất là ngày thứ 7, sau đó phải cầm chứng minh thư rồi rời khỏi đây.”
Còn việc sau khi rời khỏi đây rồi phải làm gì tiếp theo thì con quỷ kia cũng không biết.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ đây, Hứa Tiểu Niên?” Việt Bạch đưa cặp mắt trông mong mà nhìn Hứa Triều Hi. Hắn không muốn mất trí nhớ, nhưng hình như nếu không tới Mạnh Bà trang thì sẽ không được nhận chứng minh thư.
Hứa Triều Hi lại đưa mắt nhìn Mạnh Bà trang ở phía xa xa, cậu so với Việt Bạch càng không muốn uống canh Mạnh bà. Cậu xoay người lại, nói: “Đi thôi, quay lại Trung tâm đăng ký thông tin đi, nói không chừng chúng ta có thể thu thập thêm vài tin tức hữu ích nào đó.”
Hứa Triều Hi và Việt Bạch quay trở lại Trung tâm đăng kí thông tin, trước hết hai quỷ dựa theo “Sơ đồ quy trình đăng ký thông tin” mà tìm một căn phòng chờ ở lầu một rồi đi vào.
Trên tường phòng có treo một cái màn hình điện tử đang chiếu tin tức——
1. Trung tâm đăng ký thông tin xin phổ cập thông tin về việc đăng ký định cư ở Minh giới và đầu thai.
2. Trung tâm đăng ký thông tin thông báo tìm quỷ.
3. Trung tâm đăng ký thông tin phổ cập thông tin về canh Mạnh bà.
4. Bãi Độ Thành phổ cập thông tin về 7 ngày được ăn ở miễn phí.
5. Bãi Độ Thành thông báo tuyển nhân viên và địa chỉ liên hệ.
……
Hai quỷ lần lượt xem qua từng thông báo, cuối cùng cũng hiểu được quy trình cụ thể.
Đầu tiên, quỷ vừa xét xử xong sẽ cân nhắc xem là nên đi đầu thai hay định cư ở Minh giới, cho dù chọn cái nào thì cũng phải đăng ký thân phận. Bởi vì số thứ tự đầu thai có thể kéo dài tới mấy chục năm sau, vì vậy mỗi quỷ phải đăng ký thân phận để Địa phủ dễ quản lý hơn.
Những con quỷ lựa chọn định cư ở đây cũng sẽ không phải hối tiếc gì cả, chỉ cần họ muốn thì lúc nào cũng có thể đến điện thứ mười của Địa phủ xin Luân Chuyển Vương số thứ tự để đi đầu thai.
Còn thông báo tìm quỷ. Ý nghĩa của nó giống như tên gọi, lúc đăng ký thông tin, quỷ có thể trả tiền để yêu cầu công tác viên hỗ trợ tra cứu xem có người thân nào đang sống ở Minh giới hay không, và đang ở đâu, dịch vụ này thì không bắt buộc.
Hứa Triều Hi và Việt Bạch hưng phấn muốn chết rồi.
“Tôi muốn tra xem ba mẹ với ông bà nội tôi đang ở đâu!” Việt Bạch hưng phấn nói, “Ba mẹ tôi mới chết khoảng mười năm thôi, còn ông bà nội thì mới mất năm kia, chắc họ chưa đi đầu thai đâu!”
Hứa Triều Hi chỉ nói một câu: “Tôi muốn tìm anh! Anh ơi anh ơi anh ơi!”
Hai quỷ vừa nhảy cẫng lên đầy hưng phấn vừa nhìn nhau, cả hai đều bị niềm vui bất ngờ này làm cho sướng rơn.
Nhưng vài phút sau thì Hứa Triều Hi ỉu xìu, giống như quả bong bóng bị kim chích cho một phát. Cậu nói: “Tôi không có tiền.”
Việt Bạch vỗ vỗ ngực: “Tôi có!”
Hứa Triều Hi: “Một lần tra cứu tốn 5000 lận, cứ cho là ba mẹ và ông bà nội của cậu sống chung với nhau đi, thì ít nhất cậu phải tra tới hai lần thì mới chắc chắc được điều đó, tốn mười nghìn lận.”
Vì ba mẹ Việt Bạch và ông bà nội của hắn chỉ mất cách nhau mười năm, bọn họ sau khi chết rất có khả năng sẽ ở cùng một nhóm.
Còn vấn đề canh Mạnh bà.
Mỗi con quỷ đều phải uống canh Mạnh bà trước khi rời khỏi Bãi Độ Thành, nhưng cũng không nhất thiết phải như vậy, họ có thể trả tiền để không phải uống.
Lúc vừa mới ban hành chính sách định cư, thường xuyên có trường hợp những quỷ có thù oán với nhau lúc còn sống nên quậy phá um sùm, làm cho quan viên ở Địa phủ phải tăng ca làm việc, cho nên trong tương lai, số tiền đó coi như là tiền lương tăng ca cho quan viên nếu có.
Nhưng một lần tra cứu thì tốn mười nghìn Minh Tệ, nếu vậy thì tiền của Việt Bạch chỉ đủ cho hắn dùng thôi.
Hứa Triều Hi căm hận, sao mình lại nghèo đến vậy chứ!
“Không sao, không phải chúng ta có thể làm việc ở Bãi Độ Thành sao, trả lương theo ngày, chúng ta có thể làm công để kiếm tiền trước, sau đó mới xin miễn uống canh Mạnh bà,” Việt Bạch an ủi cậu, “Nếu không được thì chúng ta cứ uống canh Mạnh bà trước, chỉ cần chúng ta vẫn còn ở Minh giới thì vẫn còn thời gian để đi tìm họ mà.”
Hứa Triều Hi: “Nói cũng phải, cùng lắm thì trả thêm tiền để quỷ ở trung tâm hỗ trợ.”
Cậu cũng không ra vẻ rằng mình không cần Việt Bạch trả tiền giùm, đối với quan hệ của bọn họ thì từ chối mới là không nể mặt.
“Anh em tốt,” cậu cảm động nắm tay Việt Bạch, “Chờ tôi kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cho cậu.”
Việt Bạch cũng cảm động nắm tay cậu: “Được! Tôi không lấy lãi đâu!”
Hứa Triều Hi: “…… Không phải lúc này cậu nên nói là: ‘Anh em tốt tính toán tiền bạc cái gì’ hả?”
Việt Bạch chớp chớp mắt: “…… Bây giờ tôi cũng rất nghèo mà.”
Hứa Triều Hi: “Lúc kêu tôi là ba ba, cậu đâu có trưng cái thái độ này.”
Việt Bạch: “Bởi vì tôi bất hiếu lắm.”
Hai quỷ khinh bỉ giựt tay ra, đi vào đăng ký thông tin rồi lấy số phòng.
Đăng ký thân phận rất đơn giản, cứ lên lầu tìm đúng vị trí của mình rồi xếp hàng, sau khi đi vào sẽ có nhân viên dò hỏi tên tuổi, ngày sinh và ngày chết.
Hứa Triều Hi như “nhà quê mới lên thành phố”, nhìn chăm chú con quỷ đang vừa hỏi vừa điêu luyện gõ bàn phím kia, sau đó con quỷ kia rất chờ mong mà hỏi: “Muốn tra cứu người thân ở Minh giới không?”
Hứa Triều Hi khổ sở nói: “Không.” Vì tôi không có tiền.
Quỷ công tác viên rất thất vọng, rút bàn tay đang đánh máy lại, liếc mắt nhìn cậu một cái: “Từ ngày mai cậu có thể tới Mạnh Bà trang để lấy chứng minh thư, đi ra cửa rồi quẹo phải, là tòa nhà ở cuối đường có rất nhiều quỷ đang đứng đó. Cậu có thể ở lại Bãi Độ Thành nhiều nhất là 4 ngày, cậu phải rời đi trễ nhất là 4 ngày sau, sau khi rời khỏi đây thì sẽ có công tác viên hướng dẫn cho cậu những bước tiếp theo.”
Hứa Triều Hi: “Không phải tôi có thể ở Bãi Độ Thành tới 7 ngày lận sao?”
Quỷ công tác viên: “Là 7 ngày tính từ lúc cậu chết, nhưng hầu hết mọi quỷ không thể đi từ Dương Thế đến Bãi Độ Thành chỉ trong một ngày được.”
Hứa Triều Hi giật mình hiểu ra, thì ra lộ trình của bọn họ tốn nhiều thời gian đến vậy. “Cảm ơn.” Cậu đứng dậy rời đi.
Khi đi ra ngoài thì có công tác viên đưa cho cậu một cái thẻ phòng, là phòng ở tạm thời của cậu ở Bãi Độ Thành, thẻ phòng chỉ thuần một màu trắng, phía trên có hàng chữ màu đen ghi là 2-375.
Chờ Việt Bạch đi ra thì Hứa Triều Hi trao đổi với hắn một chút, hai quỷ phát hiện bọn họ được ở cùng một phòng, là tòa nhà thứ 2, phòng số 35 ở lầu 7.
Đúng là duyên số, Việt Bạch cảm thán một tiếng, hỏi: “Vậy chúng ta làm gì tiếp đây?”
Hứa Triều Hi suy nghĩ: “Trước hết cứ đi dạo trong thành đi, sẵn tiện xác định vị trí của các tòa nhà chức năng luôn.”
Lúc đi ra khỏi Trung tâm đăng ký thông tin, Hứa Triều Hi nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là 3 giờ 24 phút chiều.
Hai quỷ đi ra cửa rồi quẹo trái, đi một lát thì thấy một công trường xây dựng.Trên công trường đang thi công, một đám quỷ công nhân đang khuân gạch thì khuân gạch, đang khiêng thép thì khiêng thép, khí thế ngút trời.
Đốc công đang tuần tra thì nhìn thấy bọn họ, chạy lại hỏi: “Tới tìm việc hả? Biết dát gạch không? Nếu không thì làm những công việc nặng như là khuân gạch hoặc là khiêng thép, chỗ này trả lương theo ngày, dát gạch thì 120, lao động nặng thì 100.”
Hứa Triều Hi thấy ở phía xa xa có một ông cụ tóc hoa râm, một tay khuân một đống gạch còn chân thì lướt đi như bay, trong lòng cậu kinh ngạc thán phục vô cùng, dời tầm mắt rồi nói: “Chúng tôi vừa mới đăng ký thân phận xong, muốn tới xem trước một chút.”
Đốc công hiểu: “Các cậu đi mà xem, trong số những công trường, ký túc xá với nhà ăn ở Bãi Độ Thành thì công trường của chúng tôi trả lương cao nhất, nếu muốn kiếm tiền thì các cậu nhất định sẽ quay lại đây thôi.”
Việt Bạch yên lặng không nói câu nào, hai quỷ rời khỏi công trường, sau đó lại tốn một khoảng thời gian để đi một vòng quanh Bãi Độ Thành.
Bãi Độ Thành nhỏ hơn rất nhiều so với tưởng tượng, nó chỉ rộng tương đương với một ngôi trường đại học.
Trong thành ngoại trừ điện Tần Quảng Vương, Mạnh Bà trang với Trung tâm đăng ký thông tin, thì cơ sở hạ tầng được chia làm ba loại: Khu dân cư, nhà ăn và công trường chưa thi công xong, trong đó nhiều nhất là nhà ở.
Nghĩ lại thì cũng đúng, cái này gọi là ‘Khi sinh ra, chúng ta không mang theo gì cả; khi chết đi chúng ta cũng không mang theo được gì cả.’*
*Ngạn ngữ Hoa Quốc
Một số quỷ sẽ bị giải vào địa ngục chịu phạt ngay sau khi vào Bãi Độ Thành, những gì họ có chỉ là bộ quần áo đang mặc trên người, nếu may mắn thì được nhận tiền Âm phủ từ công đức tích lũy được lúc còn sống, nhưng trên cơ bản thì những con quỷ định cư chính thức ở đây không được phép dùng số tiền đó để trao đổi buôn bán.
À, ở lối vào phía đông của tòa thành còn có một cái biển báo trạm xe bus, một ngày khởi hành sáu lần, chỉ cần cầm chứng minh thư là có thể rời khỏi đây.
Việt Bạch rơi nước mắt: “Chết rồi còn phải đi khuân gạch kiếm tiền, đây gọi là mặt trái của cuộc sống.”
Hứa Triều Hi sửa lại: “Là mặt trái của Âm phủ.”
Việt Bạch: “Tôi nhớ căn hộ của tôi ở trung tâm thành phố và ngọn núi ở quê quá, hức.”
Hứa Triều Hi đồng ý gật gật đầu: “Tôi cũng nhớ.”
Việt Bạch quay đầu lại ngơ ngác nhìn cậu, nghĩ thầm: Nhà ở của tôi! Núi cũng là của tôi! Cậu nhớ cái gì mà nhớ? Nhưng Hứa Tiểu Niên là anh em tốt của hắn, suy nghĩ lại thì cũng không có vấn đề gì.
Lúc này anh em tốt nói: “Tới giờ ăn cơm chiều rồi, chúng ta tới sớm xếp hàng đi.”
Việt Bạch: “Ừa.” Sau đó đi theo cậu đến nhà ăn.
Trong thành tổng cộng có ba nhà ăn, Hứa Triều Hi và Việt Bạch đi vào nhà ăn gần với nơi họ đang đứng nhất. Kết cấu bên trong nhà ăn cũng giống như nhà ăn ở trường đại học vậy, có quầy để phát đồ ăn và có cả bàn ghế.
Đồ ăn ở mỗi quầy đều giống hệt nhau, bao gồm một món mặn, hai món chay và một chén cơm trắng.
“Quỷ cũng phải ăn uống nữa hả? Không phải quỷ có thể không ăn không uống sao.” Việt Bạch nhìn mâm đồ ăn mà thở dài. Ngay cả màu sắc của thức ăn cũng rất quen thuộc, cái này không phải là món đặc trưng nhất trong trường——khoai tây xào sợi vừa rẻ vừa nhiều hả?
“Ai nói quỷ không ăn không uống vậy?” Hứa Triều Hi ngạc nhiên.
Việt Bạch ngơ ra: “Không phải như vậy sao?”
Hứa Triều Hi: “Vậy tại sao những con quỷ khi ở Dương Thế lại phải tu luyện, tại sao phải hút dương khí? Tại sao nếu chúng không làm những điều đó trong thời gian dài thì sẽ bị tan biến? Quỷ cũng phải tuân theo định luật bảo toàn năng lượng, có tiêu hao năng lượng thì phải bổ sung năng lượng, hầu hết quỷ đều dễ đói hơn người đó.”
“Rất có lý,” Việt Bạch vừa vỗ tay vừa gật đầu, “Nhưng mà cậu không bao giờ nói ra được những câu như định luật bảo toàn năng lượng gì gì đó, lại lấy mấy câu của anh Bùi ra mà làm bộ, đúng không hả?”
Hứa Triều Hi rầm rì: “Anh là của tôi.”
Việt Bạch: “Chậc chậc, không hổ danh là Hứa Tiểu Niên, vừa nhắc tới Bùi Tễ là cậu lập tức mềm nhũn ra.”
Hứa Triều Hi cong mắt nở nụ cười. Cậu đang sống trong cùng một thế giới với anh, chỉ cần cậu kiếm đủ tiền để tra cứu là có thể gặp lại anh rồi!
Cậu nghĩ đến đây thì giọng điệu không kiềm nén nổi sung sướng, nói: “Ăn nhanh lên, ăn xong còn phải về phòng nghỉ ngơi nữa, ngày mai đi khuân gạch~”
Mặc dù ngày mai bọn họ có thể đi nhận chứng minh thư rồi rời khỏi đây, nhưng nếu đưa tiền miễn hai phần canh Mạnh bà thì trên người bọn họ chỉ còn lại có 26,5 tệ.
Cậu bàn bạc với Việt Bạch, hai quỷ vẫn nhất quyết đi làm công để kiếm tiền, nếu không thì bọn họ biết phải sống ra sao sau khi rời khỏi Bãi Độ Thành đây.
Ăn xong bữa tối miễn phí ở nhà ăn, hai quỷ Hứa Triều Hi và Việt Bạch về tới phòng ở tạm thời trong tòa nhà số 2 mà bọn họ được phân cho. Phòng không lớn lắm, bao gồm giường tầng dành cho tám người, giống y hệt với ký túc xá của trường học.
“Hứa Tiểu Niên, cái giường này ngủ được không? Không giặt bao lâu rồi, có khi nào có quỷ đã làm chuyện không thể nói trên đó không?” Việt Bạch ghét bỏ nhìn cái drap trải giường màu xanh lá rồi nói.
“Cậu không xài cũng không sao,” Hứa Triều Hi nói, “Chắc quỷ sẽ không bị cảm lạnh đâu, cậu cứ thử đi.” Vừa nói cậu vừa đi lòng vòng trong phòng, nhưng lại không thấy WC, trên hành lang cũng không có luôn.
Lạ thiệt, có bồn rửa mặt, nhưng sao lại không có WC?
Sau đó thì có vài người bạn cùng phòng vừa làm việc từ công trường trở về, Hứa Triều Hi hỏi thăm bọn họ một lát thì nhận được một thông tin đáng sợ: Quỷ không bài tiết!
Nam quỷ bi thương đáp: “Đồ ăn không tiêu hóa được sẽ phải ói ra.”
“Vậy cậu ói ra cái gì thế?” Việt Bạch thông cảm mà hỏi.
Nam quỷ trừng mắt nhìn hắn một cái: “Tưởng tượng lung tung cái gì vậy, tôi ói ra viên sạn lẫn vào cơm thôi! Tôi nghe đồn còn có quỷ ói ra dây thép nữa, tôi chưa gặp qua trường hợp đó, nhưng dù sao thì mấy ông cụ có nói với tôi, nếu không tiêu hóa được thì sẽ ói ra.”
Vậy cũng được vậy cũng được, hai quỷ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Ha ha ha ha, yên tâm đi, năng lực tiêu hóa của quỷ rất mạnh, sẽ không ói ra ——beep.” Những quỷ bên cạnh nhìn thấy phản ứng của bọn họ thì mắc cười, cười ha ha.
Mặt Việt Bạch tái mét: “…… Đừng nói nữa, tôi bị ám ảnh mất.”
Đám quỷ lại cười to: “Ha ha ha ha!” Cười xong thì cùng nhau đi tắm.
Buổi tối, Hứa Triều Hi nằm trên giường của mình.
Trong phòng còn có những con quỷ khác làm việc ở công trường đang ngủ, bởi vì bọn họ làm việc nguyên một ngày nên ai cũng mệt mỏi ngủ say sưa.
Giường ngủ của Hứa Triều Hi gần với ban công, từ vị trí của cậu có thể nhìn thấy bầu trời tối tăm bên ngoài cửa sổ. Bầu trời ở Minh giới không có sao, không có Mặt Trời, nếu may mắn thì có thể nhìn thấy một vầng trăng sáng vào mỗi đêm rằm.
Điều này là đốc công ở công trường kể cho một người bạn cùng phòng với bọn họ, trước khi ngủ thì cậu ta kể lại cho cậu và Việt Bạch.
Tỉ mỉ hồi tưởng lại cả ngày hôm nay, Hứa Triều Hi phát hiện ra cho dù có vài điểm khác biệt không đáng kể, thì thật ra quỷ cũng không khác con người là bao, đều phải đi làm, đều phải sinh hoạt.
Cậu lúc còn sống nghèo thì nghèo thật, nhưng tốt xấu gì cũng có một căn hộ, có công việc ổn định và một ít tiền tiết kiệm ít ỏi đến đáng thương. Căn nhà đó là lúc cậu học đại học, anh vay tiền để mua cho cậu, sau khi anh mất thì cậu tiếp tục gánh số nợ còn lại.
Khó khăn lắm mới trả hết, một ngày kia tự nhiên chết sớm, hết thảy đều hóa thành hư vô.
Hứa Triều Hi tiếc nuối không? Không tiếc. Chỉ cần ở bên anh, cho dù có phải bắt đầu lại từ đầu ở Minh giới thì cũng không sao cả.
Cậu cong khóe môi rồi nhắm mắt lại: Hy vọng đêm nay có thể mơ thấy anh nha.
……
Hứa Triều Hi và Việt Bạch tới công trường khuân gạch được ba ngày. Hết cách, đốc công quen dát gạch rồi, còn bọn họ thì không có kỹ thuật nên chỉ có thể làm những công việc tiêu tốn thể lực.
“Hứa Tiểu Niên, tôi có tiền nè!” Dưới giường truyền tới tiếng kêu to đầy hưng phấn của Việt Bạch.
Hôm nay là ngày Hứa Triều Hi và Việt Bạch phải rời khỏi Bãi Độ Thành, là ngày thứ bảy kể từ lúc bọn họ chết, Dương Thế gọi là ngày đầu thất.
Trước khi bọn họ rời đi thì bạn cùng phòng có nói rằng hôm nay là ngày đầu thất, nên mỗi quỷ đều có thể nhận được tài sản mà người nhà trên Dương Thế đốt xuống dưới này cho họ —— với điều kiện người thân của bọn họ đốt đúng.
Lúc nói tới đây thì ánh mắt của bạn cùng phòng cực kỳ hâm mộ: “Lúc trước có một quỷ ở phòng này, người nhà của anh ta cực kỳ kỹ lưỡng, tìm thợ có tay nghề làm một đống vàng bạc rồi đốt xuống cho anh ta, còn có nhà cửa, xe gì gì đó, bữa đó, lúc anh ta thức dậy thì lôi từ dưới gối ra một xấp giấy chứng nhận, lập tức giàu lên trong một đêm!”
Tình huống này ở Minh giới rất hiếm gặp.
Bởi vì thợ lành nghề gia truyền hiện nay vẫn còn sống rất ít, và người nhờ đến họ cũng càng ngày càng ít đi.
Những người trẻ hiện đại thường chọn mua tiền Âm phủ được in sẵn, tiền Âm phủ kia muốn bao nhiêu tiền thì ghi vào đó bấy nhiêu, một đống số ghi hết cả tờ giấy còn chưa đủ, nhưng thật ra khi đốt xuống lại không tới Âm phủ được.
Ngược lại, dùng giấy vàng làm ra tiền theo truyền thống thì có giá trị hơn, còn chi tiết cụ thể về tỷ giá hối đoái thì Hứa Triều Hi và Việt Bạch không am hiểu cho lắm, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là Việt Bạch nhận được tiền!
“Được 1500! Chắc là ông bà ngoại đốt xuống,” Việt Bạch hôn hôn tờ tiền, vui vẻ mà nói, “Hứa Tiểu Niên, của cậu đâu, có nhận được không?”
Hứa Triều Hi lấy gối ra thì thấy mấy tờ tiền Âm phủ, cậu cầm lên đếm rồi nói: “1635.” Tính luôn tiền tiết kiệm hiện tại là 1900.
Cha mẹ chắc chắn sẽ không đốt cho cậu, có khi bọn họ còn không hay biết là cậu đã chết, số tiền này chỉ có thể là viện trưởng đốt xuống cho cậu. Không biết bây giờ viện trưởng có khỏe không, phải luôn giữ gìn sức khỏe mới được.
Nghĩ đến đây thì Hứa Triều Hi bỗng nhiên nhớ ra một điều, đúng rồi, mỗi năm cậu đều đốt cho anh mấy loại giấy tiền vàng bạc như thế này! Lúc đó cậu không biết xài loại nào nên mỗi loại đều mua một ít.
Chắc anh cũng nhận được tiền cậu đốt đúng không?
Tưởng tượng ra cảnh tượng lúc anh nhận được tiền Âm phủ cậu đốt xuống thì ánh mắt anh lộ ra sự ôn nhu, cậu mím mím môi che giấu cảm xúc ngọt ngào của mình.
“Há há há, bất ngờ phát tài, một ngày đầy may mắn bắt đầu rồi!” Sau đó càng sung sức gấp mười lần, “Hứa Tiểu Niên, cậu xuống đây nhanh lên, chúng ta còn phải đi lấy chứng minh thư nữa.”
Hứa Triều Hi cất tiền rồi xuống giường, cùng Việt Bạch nhanh chân đi rửa mặt. Sau đó Việt Bạch hối thúc cậu tắm rửa rồi thay quần áo hắn mới mua, hai quỷ ra khỏi cửa rồi đi tới Mạnh Bà trang.
Trước cửa Mạnh Bà trang đã có rất nhiều quỷ đứng xếp hàng, bọn họ đi tới đứng xếp phía sau.
Người đang đứng trước Việt Bạch quay đầu qua nói chuyện với hắn: “Cậu mang theo thẻ phòng chưa?” Phải đưa ra thẻ phòng thì mới được nhận chứng minh thư.
Hứa Triều Hi: “Có mang theo rồi.”
Việt Bạch: “Đưa tiền canh Mạnh bà thì chúng ta còn 3700 tệ, sau đó tới Vong Xuyên Thành mua nhà trước, rồi phải tìm việc làm……”
Bọn họ cũng muốn ở lại đây cho đến khi tích cóp đủ tiền rồi tính sau, dù sao cũng cho ăn cho ở miễn phí nên chỉ có nguồn thu vào.
Nhưng không chỉ có hai quỷ mới nghĩ tới phương pháp này. Hai quỷ đã tận mắt chứng kiến, có quỷ cố tình ở lại vừa bước ra khỏi cửa phòng, còn chưa đi xa thì đã bị quỷ sai bắt lại rồi.
Nghe đồn là bị bắt lại làm việc không công, còn phải nộp tiền phạt nữa.
Nghĩ kỹ lại thì, chỉ là nghèo thôi mà? Có ai chưa từng nghèo qua đâu.
Việt Bạch nói một hồi thì cảm thấy quỷ sinh quá khó khăn, nhớ căn hộ với ngọn núi kia của hắn quá. Hứa Triều Hi đang thẫn thờ nghe, vừa nghe vừa nhìn Trung tâm đăng ký thông tin ở phía xa xa.
Ở trước cửa lớn của tòa nhà có rất nhiều quỷ đang xúm lại, chả biết bọn họ đang làm cái gì nữa?
Nhìn một lát thì không thấy có gì đặc biệt, cậu chán chường muốn dời tầm mắt. Giây tiếp theo thì nhìn thấy đám quỷ trước cửa kia tách ra hai bên, một nam quỷ rất quen thuộc đi ra từ tòa nhà.
“Anh……” Cậu trợn to hai mắt.
“Hả?” Việt Bạch hiếu kì ngước đầu lên nhìn cậu, nhưng Hứa Triều Hi đã chạy như bay về phía Bùi Tễ.
“Anh ơi!” Hứa Triều Hi chưa từng chạy nhanh đến như vậy, ánh mắt cậu sáng bừng, vừa chạy đến thì lập tức phóng lên người nam quỷ kia.
“Chu ~” hôn một phát trên mặt nam quỷ, cọ cọ mặt anh một cách thân mật, cậu vừa tủi thân vừa cảm thấy vui mừng, ôm đối phương chặt thiệt chặt, “Anh ơi, em nhớ anh quá ~”