Việt Bạch: “Hứa Tiểu Niên, nhìn tôi sạch ghê chưa!” Con quỷ đang nói rất đắc ý mà xoay một vòng.
“Nhìn nè, máu cũng biến mất sạch sẽ rồi,” nói rồi ý bảo Hứa Triều Hi nhìn bản thân một tí, “Trên người cậu cũng vậy.”
Hứa Triều Hi nhìn lại thì thấy người mình sạch bong, nhìn cứ như chưa từng có vết máu nào hết. Không chỉ bọn họ, những con quỷ khác sau khi đi qua làn sương kia cũng lấy lại được dáng vẻ sạch sẽ như lúc còn sống, chỉ có quần áo là không thay đổi.
Mấy con quỷ phía sau lục tục đi qua làn sương, những con quỷ phía trước thì đi dọc theo một con đường nhỏ uốn lượn. Đường đi vừa nhỏ vừa hẹp chỉ đủ cho một con quỷ đi qua, hai bên đường là những rừng hoa nở rộ.
Toàn bộ những bông hoa đó nhuộm một màu đỏ thẫm của máu, cánh hoa cuộn lại, có hoa nhưng không có lá.
Việt Bạch và Hứa Triều Hi trò chuyện xong thì tiếp tục đi thẳng về phía trước, thỉnh thoảng ngắm nhìn những bông hoa ở hai bên đường: “Con đường này là đường Hoàng Tuyền đúng không? Hoa này là hoa gì, nhìn đẹp đó.”
Hứa Triều Hi: “Là hoa Bỉ Ngạn, chúng mọc ở hai bên đường Hoàng Tuyền, bởi vì những đóa hoa đó lúc nở rộ nhìn giống như những ngọn lửa, nên đường Hoàng Tuyền còn có tên gọi khác là Hỏa Chiếu Chi.”
Hứa Triều Hi vừa nói vừa quan sát tình huống phía trước. Cứ cách một khoảng thì sẽ có quỷ sai đứng ở hai bên đường để duy trì trật tự, tiếp tục tiến về phía trước thì sẽ thấy bóng của những tòa nhà mờ mờ ảo ảo.
Con đường nhỏ này quanh co khúc khuỷu lại không có điểm cuối, Việt Bạch đi được một lúc thì không chịu nổi nữa, nói: “Đi quá chậm, cứ như vậy thì chừng nào mới đi xong chứ?”
Sau khi đi xong thì không biết sẽ trải qua chuyện gì tiếp theo, quỷ có tội sẽ bị ném vào địa ngục, nhưng bọn họ chắc là không có tội đâu nhỉ? Vậy thì đi đầu thai à?
Haiz, lúc còn sống thì không thoát khỏi kiếp người, sau khi chết cũng không thoát khỏi kiếp quỷ.
“Nhanh lắm,” Hứa Triều Hi mở miệng, “Cuối đường Hoàng Tuyền này chính là cầu Nại Hà, nếu còn vấn vương điều gì trên trần gian thì bước lên Vọng Hương Đài để nhìn, nếu không còn điều gì vướng bận nữa thì uống canh Mạnh bà rồi đi qua cầu, sau đó sẽ đi thêm một đoạn đường Bất Quy nữa là đến điện Tần Quảng Vương rồi.”
Cậu đang rầu, không biết làm cách nào để không phải uống canh Mạnh bà. Nếu uống canh Mạnh bà thì sẽ quên hết những chuyện trong quá khứ, đến lúc đó cậu sẽ quên mất anh.
Anh có uống canh Mạnh bà không? Hay là anh không uống canh, không qua cầu Nại Hà, hay anh vẫn còn chờ cậu ở cầu Nại Hà?
“Hiệu suất quá thấp, vì sao bọn họ lại không mở thêm mấy con đường nữa chứ.” Việt Bạch không biết Hứa Triều Hi đang nghĩ gì, hắn đang nghiêm túc xem xét lại quy trình xét xử.
Hứa Triều Hi: “Không được đâu, ở đây chỉ có một Quỷ Môn Quan thôi.”
Theo truyền thuyết thì Âm phủ và trần gian giao nhau bởi năm lối đi, bao gồm năm hướng là đông, tây, nam, bắc, trung được Ngũ Phương Quỷ Đế chia nhau ra để trấn giữ, tránh trường hợp quỷ ở Âm phủ và người ở trần gian đi lạc vào thế giới khác.
Quỷ Môn Quan nằm ở trên núi Đào Chỉ hay còn gọi là núi Đào Đô hay núi Độ Sóc, do hai vị Quỷ Đế Phương Đông là Thái Úc Lũy và Thần Đồ trấn giữ, kiêm thêm việc tiếp nhận quỷ.
Khi Hứa Triều Hi nói ra điều này, Việt Bạch lập tức hỏi: “Còn những Quỷ Đế trấn giữ các lối đi ở bốn phương còn lại có phải tiếp nhận quỷ không?”
Nếu như vậy thì người phương Đông như bọn họ khi chết thì sẽ tới địa bàn của Quỷ Đế Phương Đông, còn ở Phương Tây thì sẽ đi vào địa bàn của Quỷ Đế Phương Tây sao?
Hứa Triều Hi: “Trong sách không có ghi.”
Việt Bạch: “Cho dù có thì cũng không đủ, nước ta có rất nhiều người, mỗi ngày chết vài chục nghìn người thì chậm như vậy cũng đúng thôi.”
“Đừng chê nữa, có lẽ các cậu sẽ không còn được trải nghiệm những điều đó nữa đâu.” Ông lão đứng trước Việt Bạch đang nghe lén hai đồng chí trẻ tuổi này trò chuyện thì quay đầu lại cười nói.
Ông lão này áo mũ chỉnh tề, rất có khí chất, thấy hai quỷ nhìn mình thì giải thích: “Xin lỗi, nãy giờ nghe lén các cậu trò chuyện, tôi chỉ muốn biết thêm chút kiến thức thôi.”
Hai quỷ cũng không ngại, Hứa Triều Hi nói: “Không sao, lúc chúng tôi nói chuyện cũng không nhỏ tiếng, hơn nữa nghe cách ông nói thì có lẽ chúng tôi không hiểu biết nhiều bằng ông đâu.”
Ông lão vừa cười vừa lắc đầu: “Nghe cách cậu nói thì tôi thấy hình như cậu đã từng nghiên cứu qua Địa phủ đúng không?”
Hứa Triều Hi: “Tôi đã từng nghiên cứu với gia đình, chỉ biết sơ sơ mà thôi.”
Ông lão: “Thì ra là nghiệp học của cả dòng họ.”
Thấy bọn họ cứ nói qua nói lại như vậy miết, Việt Bạch hấp tấp chen vào, hỏi: “Ông bác, ông nói sau này có thể sẽ không còn nhìn thấy những chuyện đó là sao vậy?”
Ông lão nói: “Lúc đi trên đường Trần Thế, tôi có hỏi thăm vài tin tức từ bọn Đầu Trâu Mặt Ngựa, bọn họ nói rằng để nâng cao hiệu suất tiếp nhận vong hồn của Địa phủ, có khả năng Địa phủ sẽ tiến hành chỉnh đốn và cải cách đoạn đường từ Quỷ Môn Quan đến điện Tần Quảng Vương, khi vong hồn vừa bước vào Quỷ Môn Quan thì sẽ lập tức được đưa vào quy trình xét xử.”
Việt Bạch nghe thấy như vậy thì đấm một cái vào lòng bàn tay: “Bọn họ nên cải cách từ trước rồi, nếu vậy thì chúng ta sẽ không đến nỗi tới bây giờ mà vẫn còn đang lắc lư trên đường Hoàng Tuyền.”
Còn ông lão kia thì không gấp gáp như vậy, người đã từng chết một lần thì sẽ thảnh thơi hơn rất nhiều. Ông dám chắc bản thân ông chưa làm chuyện ác nào lúc còn sống, không biết có tính những việc thiện hay không, nhưng nói chung là ông sẽ không phải vào địa ngục chịu phạt, cứ coi như đây là một lần trải nghiệm trước khi đi đầu thai đi.
Trò chuyện một lúc thì đã tới cuối đường Hoàng Tuyền.
Ở bên ven đường có một cái cột lớn, trên đó có gắn mũi tên chỉ đường, đi thẳng là cầu Nại Hà, còn quẹo phải là Vọng Hương Đài.
“Tôi vẫn chưa yên tâm vài chuyện trên trần gian nên tôi sẽ tới Vọng Hương Đài, nếu có duyên sẽ gặp lại.” Ông lão chào tạm biệt bọn họ rồi quẹo qua Vọng Hương Đài.
Hai quỷ vẫy tay: “Hẹn gặp lại ~”
Phía trước đường Hoàng Tuyền là một mảnh đất bằng phẳng rộng lớn, đưa mắt nhìn về phía xa xa thì sẽ thấy một con sông lớn chảy uốn lượn từ phía đông bắc, xuôi theo hướng tây và chảy tới đây.
Đám quỷ chen thành một đống ở phía trước cầu Nại Hà, khi quỷ tới đây sẽ được chia làm hai tốp, một tốp sẽ quẹo phải để tới Vọng Hương Đài, một tốp sẽ cùng các con quỷ đã quay lại từ Vọng Hương Đài đi qua cầu Nại Hà.
Thật ra thì cảnh tượng này khác với tưởng tượng của Hứa Triều Hi, cậu chưa từng nghĩ tới ở khu vực cầu Nại Hà và Vọng Hương Đài sẽ náo nhiệt giống như một cái chợ như vậy.
Bầu không khí vui tươi ở đây làm những quỷ vừa mới đi qua đường Hoàng Tuyền bớt căng thẳng, làm cho họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Có một nữ quỷ dẫn đường đang đứng giơ một lá cờ nhỏ ở trước cầu Nại Hà, lớn tiếng hét: “Mấy con quỷ trên cầu đi nhanh lên, không được đứng lại trên cầu! Ê ê ê, cái con quỷ kia, tôi đang nói anh đó! Không được đụng tới quỷ nước ở dưới sông, coi chừng bị chúng nó kéo xuống dưới thì ráng mà chịu!”
“Hu hu, quỷ nước ghê quá, tôi sợ, có ai không cứu tôi với?”
“Anh cũng là quỷ mà, sợ gì không biết nữa.”
“Hu hu hu……”
“Trời ơi, sợ anh luôn, đây đây đây, nắm tay tôi đây nè.”
Hứa Triều Hi dời tầm mắt ra khỏi cảnh tượng một nam một nữ nắm tay nhau cùng đi lên cầu, chuyển sang nhìn chằm chằm vào con quỷ dẫn đường. Mạnh Bà đâu, đám hướng dẫn viên du lịch này là sao hả?
Không có Mạnh Bà, cũng không thấy bóng dáng của Đá Tam Sinh đâu hết.
Uổng công làm cậu lo từ nãy tới giờ, cậu sợ rằng nếu không tìm được anh thì cậu phải làm cách nào để không phải uống canh Mạnh bà mà được đi qua cầu Nại Hà đây.
Hàng ngũ đang ngay ngắn nhưng vừa tới đây thì loạn hết cả lên, Việt Bạch nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mặt thì tặc lưỡi cảm thán, hai quỷ đứng ở chỗ cây cột chỉ đường, Việt Bạch hỏi: “Hứa Tiểu Niên, cậu có tới Vọng Hương Đài không?”
Hứa Triều Hi liếc bên phải, nói một câu: “Tới thì cũng đã tới rồi.”
Vọng Hương Đài giống như một cái đài quan sát ở ngoài vách đá, có hai con đường đá thật dài kéo dài từ mép vách đá hướng lên trên, một đường đi lên và một đường đi xuống.
Đường đá rất hẹp, hai bên con đường cũng không có gì che chắn. Đứng ở trên đó nhìn xuống dưới sẽ nhìn thấy loáng thoáng một rừng kiếm đen thui mờ mờ ảo ảo trông rất nguy hiểm.
Phía trên cùng là một cái bệ hình chữ nhật có lan can.
Công tác viên đứng ở một góc đang rống to với mấy con quỷ đang đứng ở phía trước hai con đường: “Mỗi quỷ chỉ được xem một phút, xem xong thì đi nhanh, đừng làm trễ giờ vào thành!” Thấy con quỷ nào không nghe lời thì sẽ sử dụng bạo lực chấp pháp.
Hứa Triều Hi và Việt Bạch cũng lên đó nhìn một phút, sau đó đi xuống bằng đường khác. Hai quỷ trò chuyện với nhau một tí.
Việt Bạch: “Tôi thấy ông bà ngoại đang làm đám tang cho tôi, còn có mấy người họ hàng nữa, haiz.”
Hứa Triều Hi: “Tôi nhìn thấy một cặp nam nữ lạ mặt đang cãi nhau.”
“Ủa?” Việt Bạch quay đầu nhìn cậu, bỗng nhiên nghĩ ra, “À, chắc là cha mẹ ruột của cậu đó.”
“Chắc là vậy.” Hứa Triều Hi nói. Cậu đang muốn xem thử coi những người ở cô nhi viện có ổn không, không ngờ lại nhìn thấy cha mẹ ruột, người đã bỏ cậu lại trước cửa cô nhi viện, quá xui.
“Qua cầu Nại Hà thôi.” Cậu nói.
Cầu Nại Hà được xây ở phía trên sông Vong Xuyên, nối đường Hoàng Tuyền với đường Bất Quy, cây cầu rộng khoảng 10 mét, dài khoảng trăm mét.
Nước sông Vong Xuyên êm đềm không gợn sóng, chỉ có một con quỷ thấp thoáng dưới mặt nước, mặt mày nó sưng vù tái nhợt kết hợp với mái tóc đen, biểu tình của nó giống như vừa khóc vừa cười, tiếng sụt sùi khóc lóc lại kể lể liên miên liên tục vang bên tai.
“Hì hì hì hì, xuống đây chơi với tôi đi.”
“Trong nước lạnh quá, lạnh quá đi, hu hu hu……”
“Hu hu hu, Hứa Tiểu Niên, quỷ nước thấy ghê quá đi.” Việt Bạch sợ hãi núp sau lưng Hứa Triều Hi, đầu hắn chui tọt vào vai cậu, nhắm chặt mắt rồi tự trấn an bản thân.
Cảnh tượng này có hơi mắc cười.
Việt Bạch cao hơn Hứa Triều Hi một tí, hơn nữa khung xương của Hứa Triều Hi bẩm sinh có hơi nhỏ, ngoài ra cậu có một gương mặt thanh tú dễ nhìn. Cảnh tượng Việt Bạch núp sau lưng cậu nhìn giống như một con Husky đang trốn chui trốn nhủi phía sau gấu Teddy.
Cảnh tượng này làm Teddy, à không, Hứa Triều Hi nhớ tới cảnh tượng hai con quỷ một nam một nữ ban nãy. Nhưng cũng không thể so sánh như vậy, người ta là tình yêu nam nữ trong sáng, còn cậu và Việt Bạch là tình cha con cảm động trời đất!
Cậu tiện tay vác theo con trai đi qua cầu.
Ở đầu cầu bên kia có một cái cột chỉ đường giống với cái ở cuối đường Hoàng Tuyền, trên đó chỉ có một mũi tên hướng tới Bãi Độ Thành ——Hứa Triều Hi chưa từng thấy qua cái tên này trong sách.
Việt Bạch đi bên cạnh nhìn thấy ba chữ Bãi Độ Thành thì đôi mắt phát sáng, nói: “Nè, mau nói cho tôi biết coi, cái Bãi Độ Thành này là gì vậy? Có phải chúng ta sẽ được sống trong đó không?”
Hầu hết những con quỷ xung quanh đều có phản ứng y hệt Việt Bạch, đây là một thành phố hả, vừa nghe thấy là đã biết chỗ này là nơi để sống rồi. Một đám quỷ sợ mình chậm chân thì không còn chỗ để ở nên ba chân bốn cẳng chạy vèo vào đó.
Có vài quỷ cứ chậm chạp không muốn đi, Hứa Triều Hi đoán bọn họ tự biết bản thân đã làm việc ác, sợ phải vào địa ngục chịu phạt.
Nhưng sao chỗ này lại không có quỷ sai? Bọn họ không sợ rằng có quỷ không muốn bị xử phạt mà không chịu vào thành hả?
Hứa Triều Hi vừa nhớ ra tên của con đường này, lòng cậu xao động, thử xoay người quay trở về.
Việt Bạch thấy hành động của cậu thì buồn bực, hỏi: “Hứa Tiểu Niên, cậu đang làm gì vậy?”
Hứa Triều Hi đã có được đáp án, cậu nhỏ giọng nói với Việt Bạch: “Trên con đường này, chúng ta chỉ có thể đi về phía trước, không quay đầu lại được.” Con đường này có tên là Bất Quy.
Một khi quỷ bước vào con đường này thì sẽ không có sự lựa chọn nào khác, một là vào thành, hai là đứng bất động tại chỗ.
Việt Bạch ngạc nhiên.
Hứa Triều Hi: “Suỵt.”
Cậu và Việt Bạch không nhanh không chậm mà đi về phía trước, cậu nói: “Tôi không thấy trong sách có đề cập tới Bãi Độ Thành, vì vậy tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi vào đó nữa.”
Cậu bắt buộc phải vào thành, con đường trước mặt không có anh, vậy chắc chắn anh đã vào thành rồi.
Có vài con quỷ từ từ đi ngang qua, đôi mắt họ nhìn chằm chằm vào cửa thành, tính chờ coi có con quỷ nào đi ra để hỏi thăm. Nhưng có lẽ dự tính này của bọn họ thất bại rồi, có con đường Bất Quy này, cho dù họ có đi ra khỏi thành thì có lẽ họ sẽ lại lạc đến một nơi khác thôi.
Việt Bạch không nghĩ quá nhiều, hắn biết bản thân mình không làm việc gì xấu nên không cần phải chột dạ, hơn nữa hắn còn có thằng bạn có hiểu biết về mấy thứ này, nên cứ việc đi theo nó là ổn.
Hắn hỏi: “Vậy có phải xét xử nữa không?”
Hứa Triều Hi lại vẫy vẫy cái tay đang bị còng.
Đây cũng là nguyên nhân thứ hai làm cậu kiên định với việc phải vào thành. Tự do của họ bị kiểm soát từ đầu đến cuối. Muốn trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá lội hả? Giỡn vui đó.
Việt Bạch: “Được lắm, tôi hiểu rồi.”
Bãi Độ Thành nằm ở cuối đường Bất Quy, hai quỷ đi một lúc thì đến được dưới chân tòa thành.
Kỳ lạ là lúc nhìn từ xa, Bãi Độ Thành này rất lớn và nguy nga, tường thành trải dài tới trăm dặm, che kín hoàn toàn cảnh vật phía sau nó. Nhưng lúc đến gần thì mới thấy cửa thành không to lớn như trong tưởng tượng, quy mô của nó còn nhỏ hơn so với Quỷ Môn Quan, tường thành bên cạnh cũng không quá cao.
Cổng thành đóng chặt, hai bên cánh cổng có hai cái cửa nhỏ đang mở ra, trước cửa có hai con quỷ đang canh giữ, khi có quỷ đi qua đường Bất Quy rồi đến đây thì sẽ mở cửa nhỏ đó cho quỷ đi vào.
Hứa Triều Hi: “?” Đi cửa nhỏ hả?
Đừng hỏi nữa, không cần thiết phải hỏi.
Cậu không biết làm sao mà mình bị đẩy qua cái cửa nhỏ đó, cảm thấy rất kỳ quái, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một con quỷ cao to có diện mạo hung thần ác sát.
Con quỷ có diện mạo hung ác làm cho quỷ khác cảm thấy rất áp bách, nó tiến tới tóm lấy cái còng trên tay cậu, chộp cọng dây xích rồi quấn quanh cách tay nó.
Ở trên cánh tay còn lại của nó cũng tương tự như vậy, nhưng đã quấn được 9 cọng, trong đó có một dây là của Việt Bạch ban nãy vào trước cậu.
Việt Bạch thấy Hứa Triều Hi bị giống mình, tiếc nuối thở dài: “Haiz.”
Hứa Triều Hi câm nín: “Cậu còn hy vọng tôi sẽ cứu cậu nữa không?”
Việt Bạch cầu xin mà gật đầu: “Thì ra cậu tính làm như vậy.”
Con quỷ cao lớn quét mắt qua hai quỷ đang nói chuyện, nói với đám quỷ đang lo lắng kia một cách lạnh lùng: “Tôi là Tiền Đới Đao quỷ sai của điện Tần Quảng Vương, phụng mệnh đem các người tới đây để xét xử.”
Rốt cuộc cũng tới, Hứa Triều Hi cảm giác như có một cục đá lớn rớt một cái ầm xuống đất.
Từ lúc biết được sau khi chết sẽ xuống Địa phủ, có Đầu Trâu Mặt Ngựa, có Hắc Bạch Vô Thường, cậu lập tức chắc chắn hơn phân nửa là sẽ có cái vụ xét xử này mà.
Cậu suy nghĩ cẩn thận lại một chút, trên đường tới đây thì bọn họ không bị quản lý quá nghiêm ngặt, nhưng đừng quên là trên tay họ vẫn còn còng tay.
Xung quanh con đường Trần Thế đều là cát vàng, còn ở đường Hoàng Tuyền ngoại trừ con đường nhỏ quanh co kia thì là một biển hoa Bỉ Ngạn rộng vô tận, bên dưới Vọng Hương Đài là vách đá lởm chởm, trong sông Vong Xuyên thì có đầy quỷ nước. Nếu cây cầu kia không hướng tới tòa thành này thì bọn họ đi đâu được bây giờ?
Dưới tình huống bọn họ muốn bỏ trốn nhưng không biết kết quả sẽ ra sao, thì cậu càng không muốn chống đối bọn họ, tốt nhất là ngoan ngoãn tới điện Tần Quảng Vương chịu xét xử.
Điện Tần Quảng Vương rất dễ tìm, nó là cái tòa nhà bất thường nhất nằm ở cuối con đường, mái cong và nhọn, khí thế rất uy nghiêm, nhưng hai bên đường lại là những tòa nhà cao tầng hiện đại, làm tòa thành này mang hai phong cách khác biệt hoàn toàn.
Cả tòa thành lạnh lẽo hoang vắng, quỷ trên đường rất thưa thớt, không có bất kì quán xá hay cửa hàng nào hết.
Việt Bạch nghiêm túc hỏi một câu: “Ở Địa phủ cũng phải hiện đại hóa nữa sao?” Cái này chính là kết quả của sự kết hợp giữa cổ và kim.
Con quỷ lớn lạnh giọng cảnh cáo: “Sau khi tiến vào điện thì không được làm ồn, đại nhân cho phép thì mới được nói!”
Sau đó là mười con quỷ xếp thành một hàng bị áp giải vào điện.
Không gian trong điện rất lớn, có rất nhiều quỷ công tác viên. Ở bên trái có một đám quỷ vừa mới bị áp giải vào, đang khai báo rằng mình đã làm chuyện tốt hay chuyện xấu nào lúc còn sống, còn ở đằng trước bọn họ là thư ký đang tiến hành đối chiếu, lật giấy xoàn xoạt rồi ghi ghi chép chép gì đó.
Hứa Triều Hi quét mắt nhìn khắp nơi trong điện, cậu không thấy bất kì ai ngồi trên vị trí cao nhất, cùng lắm thì chỉ có một con quỷ ngồi phía sau một cái bàn được đặt bên cạnh đang vẽ vẽ cái gì đó.
Tần Quảng Vương không có ở đây, vậy người làm chủ là Phán Quan.
Hứa Triều Hi không thể tiếp tục quan sát nữa, con quỷ cao to kia đang áp giải bọn họ hướng tới một thư ký đang đứng ở phía bên phải.
Trước mặt Hứa Triều Hi là một nữ quỷ còn rất trẻ, cô ta tiến hành đối chiếu một một với cậu. Đối phương không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Tên, tuổi, ngày sinh, ngày mất.”
Hứa Triều Hi trả lời một cách không kiểm soát: “Hứa Triều Hi, 25, sinh năm 1995, còn ngày tháng cụ thể thì không biết, chết vào ngày 11 tháng 10 năm 2020.”
Lần này Hứa Triều Hi rất bình tĩnh mà đối mặt, điện Tần Quảng Vương này đã được buff “cưỡng ép thành thật”, kèm theo đó là hiệu ứng tăng cường trí nhớ, cho dù cậu có làm bao nhiêu chuyện xấu đi nữa thì nó sẽ làm cho cậu nhớ lại toàn bộ.
Cậu đọc được trong sách, sau khi tiến vào điện Tần Quảng Vương, quỷ sẽ được uống canh mê hồn, sau đó sẽ khai báo sạch sẽ không sót điều gì. Xem ra thì hiện thực có hơi khác một tí.
Nữ quỷ kia hỏi sơ qua một lần, sau đó viết tên của Hứa Triều Hi lên cuốn sổ. Cuốn sổ trống trơn đột nhiên hiện ra năm sáu cái tên Hứa Triều Hi, có đủ hai màu là màu đen và màu vàng kim, tiếp theo là hiện lên ngày sinh tháng đẻ và ngày tháng năm mất.
Cô nàng nhìn thấy ngày tháng năm sinh của cậu có màu vàng kim thì ngẩng đầu liếc nhìn Hứa Triều Hi, giọng dịu lại và nói: “Tuổi thọ chưa hết, được xếp vào diện đột tử*.”
*Chết đột ngột, chết bất đắc kỳ tử
Sau đó có ý tốt mà nói thêm: “Ngày sinh của cậu là ngày 30 tháng 9 năm 1995.”
Hứa Triều Hi hơi hơi mỉm cười, không đáp lời. Cậu không quan tâm tới ngày sinh của mình, mấy năm qua cậu đều coi nó là ngày cậu bị bỏ lại ở cô nhi viện.
Cậu thậm chí đoán được ý nghĩa của màu sắc trên mấy cái tên. Có khoảng năm sáu người trùng tên với cậu, tên có màu đen là biểu hiện người đó đã từng làm điều ác, còn màu vàng kim là người đó đã làm rất nhiều việc thiện.
Haiz, nếu vậy thì việc cậu giúp đỡ một bà cụ băng qua đường được coi là một việc thiện, thiệt là xấu hổ.
Sự việc chưa kết thúc ở đây. Nữ quỷ chọt chọt lên mặt giấy có tên Hứa Triều Hi, những cái tên có màu đen biến mất, sau đó trên tờ giấy chỉ còn lại một màu vàng kim.
Nữ quỷ xé tờ giấy đó đưa cho Hứa Triều Hi: “Cái này là công đức cậu đã tích lũy được lúc còn sống.”
Hứa Triều Hi mờ mịt cầm tờ giấy, sau đó trơ mắt nhìn nó biến thành tiền Âm phủ.
Tổng cộng có ba tờ, một tệ*, một tệ và năm hào.
*Nguyên (元) hay còn gọi là “tệ”(tiền giấy): là đơn vị tiền tệ, một nguyên bằng 10 hào (角). Tệ ở đây cũng có nghĩa là Minh Tệ, là đơn vị tiền tệ ở Minh giới/Địa phủ.
Tưởng gì, đỡ bà cố nội qua đường chỉ đáng giá có hai tệ rưỡi.
Hứa Triều Hi: “……”
“Giữ đi, sau này ở lại Minh giới còn có tiền mà xài,” nữ quỷ nói, “Quy trình xét xử của cậu đã xong, cậu đi ra bằng cửa sau rồi quẹo phải, băng qua một con đường là tới Trung tâm đăng ký nằm ở khu phía đông của Minh giới, nhớ kỹ, trước khi đến đó đăng kí thân phận, cậu nên cân nhắc xem mình muốn đến điện thứ mười để đi đầu thai hay là muốn định cư ở Minh giới.”
Hứa Triều Hi cân nhắc những thông tin mà nữ quỷ vừa nói, gật gật đầu, cất kĩ hai tệ rưỡi của mình.
Thấy Việt Bạch ở bên kia chưa xong, cậu hỏi: “Tôi có thể hỏi thăm một chút không? Nếu tôi thuộc diện đột tử thì có cần phải đến Uổng Tử Thành không?”
Theo như ghi chép thì người bị đột tử sẽ phải tới Uổng Tử Thành để chờ đến khi hết tuổi thọ thì mới được đi đầu thai.
Phía sau không có quỷ nào đang đợi nên nữ quỷ rảnh rỗi được một lát, nghe thấy cậu hỏi về Uổng Tử Thành thì hơi ngạc nhiên: “Cậu cũng biết chuyện đột tử thì phải tới Uổng Tử Thành sao?”
Cô nàng lắc đầu: “Nhưng hiện tại quy chế của Địa phủ đã sửa lại rồi, không cần phải tới Uổng Tử Thành nữa.”
Trong lòng Hứa Triều Hi trầm xuống. Cậu đã đoán được mình thuộc diện đột tử ngay từ đầu rồi, lúc anh đang làm việc thì máy tính bị rò điện làm tim anh ngừng đập, nên có khả năng anh sẽ giống như cậu.
Cậu dự tính nếu anh không ở cầu Nại Hà thì bọn họ sẽ có thể gặp nhau ở Uổng Tử Thành. Nhưng bây giờ thì người bị đột tử không tới Uổng Tử Thành nữa, vậy cậu phải tìm anh ở đâu bây giờ?
Tiếng khóc thê lương làm Hứa Triều Hi đang ngơ ngác thì bừng tỉnh.
Cậu theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng khóc, cậu nhìn thấy một con quỷ có hơi quen quen đang bị quỷ sai kéo đi, con quỷ kia khóc lóc giãy dụa kêu lên: “Tôi không cố ý đâu mà! Tôi không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, lúc trước tôi đã từng say rượu lái xe nhưng cũng đâu có chuyện gì xảy ra……”
Phán Quan đang ngồi phía trên, lạnh lùng đưa ra kết quả xét xử: “Cung Chính Nghĩa, say rượu lái xe làm 9 người chết, 11 người bị thương, lại nhiều lần không trung thực, hiện tại phán quyết: phạt Thiết Võng A Tì Địa Ngục 900 năm, phạt Lột Y Hàn Băng Địa Ngục 789 năm, phạt Lột Lục Huyết Trì Địa Ngục 67 năm.”
Hình phạt quá mức nghiêm khắc làm Hứa Triều Hi kinh ngạc, một phát lấy “năm” làm đơn vị thời gian luôn, cái này sống sao nổi đây?
Nhìn qua con quỷ chạy trốn ban nãy, cậu ta đã xụi lơ trên mặt đất rồi.
Hèn chi lúc ở trước Quỷ Môn Quan đối phương lại hỏi cậu về vụ say rượu lái xe, quả nhiên là cậu ta say rượu lái xe gây chết người, rất có thể cậu ta là đầu sỏ vụ tai nạn giao thông liên hoàn mà bọn họ gặp phải?
Qua sự việc này, những con quỷ vẫn còn trong điện chưa được xét xử bắt đầu cảm thấy run sợ.
Hứa Triều Hi chăm chú nhìn bọn họ.
Một nam quỷ rất tuấn tú nói: “Tôi không làm chuyện gì xấu hết, cùng lắm, cùng lắm là thích tìm những quý bà, đặc biệt là những người vừa đẹp vừa có tiền để họ bao nuôi…… Nhưng các bà ấy cũng tình nguyện mà, tôi không có ép họ!”
Cụ già có mái tóc bạc phơ nói: “Năm đó con dâu tôi có sinh một đứa cháu gái, tôi dìm nó xuống nước làm nó chết đuối rồi nói là nó bị bắt cóc, con trai và con dâu tôi không biết điều đó nên bây giờ vẫn cố sống cố chết đi tìm……”
Một nữ quỷ trẻ tuổi trông có hơi nhếch nhác: “Do động đất nên tôi đứng ở cửa lùa bọn nhỏ chạy ra ngoài trước, sau đó thì căn nhà sụp xuống……”
Nam quỷ rất có khí khái anh hùng: “Mấy tên cướp vừa cướp bóc vừa bắt con tin, tôi chạy tới cứu con tin thì bị trúng một phát đạn, nhưng không may là bị bắn trúng chỗ hiểm……”
Tốt và xấu, thiện và ác, tất cả đều có ở đây.
Thiện quỷ thì nhận được tiền Âm phủ từ những công đức mà họ tích lũy được, Ác quỷ thì sẽ bị Phán Quan xét xử và đưa ra hình phạt, bị quỷ sai kéo vào địa ngục.
Hứa Triều Hi: “Tôi nhớ hình như điện Tần Quảng Vương chỉ phụ trách việc xem xét xem quỷ nào thiện, quỷ nào ác thôi mà? Thiện quỷ sẽ được đưa tới điện thứ mười để đi đầu thai, còn Ác quỷ sẽ bị áp giải đến điện thứ hai là điện Sở Giang Vương, đúng không?”
Điện thứ hai là điện Sở Giang Vương, chuyên quản lý tội trạng gây thương tích cho người khác, giết người cướp của, nếu có tội thì sẽ trừng phạt theo luật, sau khi chịu xong hình phạt thì sẽ đến điện thứ ba, cứ tiếp tục suy ra thì họ sẽ lần lượt như vậy cho đến khi đến được điện thứ mười.
Những con quỷ vừa mới bị quỷ sai kéo xuống là Ác quỷ đã hoàn thành xong quá trình xét xử ở điện thứ nhất.
“Cậu hiểu biết nhiều thật đó,” nữ quỷ nói, hiếm khi gặp được một người am hiểu về Địa phủ như thế, nên cô nàng cũng nhiều chuyện nói thêm hai câu, “Bây giờ chỉ còn điện thứ nhất này và điện thứ mười là không thay đổi chức năng mà thôi.”
Hứa Triều Hi: “Địa phủ cải cách quy chế hả?”
Nữ quỷ không nói gì nữa, đành chịu vậy, cậu nói cảm ơn với nữ quỷ rồi cùng với Việt Bạch vừa mới xét xử xong đi ra cửa sau.
Trong đầu Hứa Triều Hi bắt đầu nhớ lại đủ loại điện, cậu cảm thán trong lòng: Thiện hay ác cuối cùng đều sẽ có báo ứng, cái xấu cuối cùng sẽ biến mất, mà cái tốt thì sẽ nhận được phần thưởng gì đó.
Giống như hai tệ rưỡi của cậu.
“Hứa Tiểu Niên, hồi nãy quỷ xét xử có cho tôi tiền Âm phủ nè.” Việt Bạch vừa nói vừa móc tiền Âm phủ ra.
“Tôi cũng vậy,” Hứa Triều Hi vừa quay đầu lại thì thấy một xấp tiền rất dày, lời muốn nói bị kẹt lại trong họng.
Nhìn sơ qua thì ít nhất là hai mươi nghìn tệ.
Chướng mắt quá.
Cậu âm thầm buông cái tay đang định lấy tiền xuống, tự hỏi chính bản thân, trên cuộc đời này, thứ gì sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mình đây?
Đó chính là nghèo.
Tác giả có lời muốn nói: Hai tệ rưỡi: Không còn mặt mũi để gặp quỷ nữa rồi 🙂