Bé Con Long Ngạo Thiên Ngược Hướng Mang Cha Trong Show Thực Tế

CHƯƠNG 2.1: Giải quyết


2 tháng

trướctiếp

Quý Nặc không dám trực tiếp ôm lấy bé con mà là xốc nách đưa vào cục cảnh sát, nguyên nhân là vì sợ trên người cậu bé còn các vết thương khác mà mình không biết, ôm lên sẽ làm bé đau.

Nhìn bé con nho nhỏ gầy gầy trong tay, Quý Nặc hối hận chính mình quá hạ chân lưu tình, loại khốn kiếp này nên khiến gã toàn thân dập nát mới đáng!

Chẳng qua cậu cũng chỉ ngẫm lại mà thôi, Quý Nặc rõ ràng trong lòng, phạm nhân nên giao cho pháp luật xử lý.

Nhưng cậu thật sự rất ghét loại cặn bã như vậy, trong lúc nhất thời, ngay cả cơn đả kích từ giấy chẩn đoán mang đến đều không rảnh lo, đầy đầu đều là giúp bé con đáng thương trước mắt này đưa đám gia súc buôn người vào tù rồi nói sau.

Quý Nặc một đường xốc nách bé con xách lên chẳng thấy cố sức chút nào, cậu bé trong tay còn cực kỳ ngoan ngoãn, ngoại trừ lúc đầu giãy giãy hai chân một chút, từ đó về sau đều vô cùng phối hợp để cậu ôm đi. Quý Nặc cảm thấy mình dường như đang xách hai quai bao ni lông đưa người vào phòng thẩm vấn.

Trên thực tế, Lục Ngạo Thiên không thể không ngoan ngoãn, trận quyết đấu với tên buôn người gần như rút hết toàn bộ sức lực từ cơ thể em bé gầy yếu của hắn, không thể địch lại cũng chỉ có thể dùng trí mà thắng, trong đầu hắn nhanh chóng phân tích giải pháp tối ưu cho tình huống hiện tại.. không đợi hắn nghĩ xong, mông đã được Quý Nặc đặt lên ghế.

Lục Ngạo Thiên ngẩng đầu, đối diện với đồng hồ điện tử treo tường.

Mặt đồng hồ hiển thị rất rõ ràng, hôm nay là 25 tháng 7 năm 2023. Lục Ngạo Thiên sửng sốt một chớp mắt, hắn sinh vào năm 2031, vì sao bây giờ mới là năm 2030 mà hắn đã là một đứa bé ba bốn tuổi?

Lục Ngạo Thiên thầm mắng hệ thống trong lòng, không chỉ đưa sai linh hồn hắn vào cơ thể một đứa bé, thậm chí cả tuyến thời gian cũng sai nốt. Nhưng vì sao trên người hắn vẫn còn dấu vết bạo hành vợ chồng nhà họ Ngưu để lại?

Chẳng lẽ là do tuyến thời gian sai lệch kéo theo những sự việc khác cũng thay đổi? Lục Ngạo Thiên lần đầu tiên cảm thấy trong đầu mình như bị nhét vào một cuộn chỉ rối, làm thế nào cũng không thể gỡ ra.

Thật ra nội dung cũng không mấy phức tạp, đơn giản chỉ là sự sai lệch về thời gian đưa đến các khả năng khác nhau.

Nhà họ Ngưu đời trước bắt cóc hắn, hiện tại không biết tình hình thế nào, hắn hoặc là vẫn chạy thoát từ nhà họ Ngưu, cần phải đề phòng bị họ tìm ra, hoặc là bị Cục Xuyên Nhanh trống rỗng biến ra.

Nếu là cái trước, thân thể bị trống rỗng biến ra này rốt cuộc có còn mang huyết thống nhà họ Lục hay không? Chưa kể hiện giờ nhà họ Lục cũng không biết hắn tồn tại, hắn không có cách nào trở về.

Nhưng một đứa trẻ bốn tuổi, thần kinh não chưa phát triển hoàn thiện, tư duy trí lực và sức lực đều bị giới hạn trong thân thể này, chẳng qua độ suy yếu không kinh khủng như thân thể, hắn không thể nhận ra khi mới tỉnh lại.

Vào lúc Lục Ngạo Thiên nỗ lực tự hỏi, Quý Nặc đã tường trình đại khái sự việc cho nữ cảnh sát nhân dân ngồi đối diện, sau đó cậu kéo cổ tay áo Lục Ngạo Thiên lên trên để nữ cảnh sát nhìn thấy vết thương trên người bé con.

Quý Nặc vừa nãy nhìn sơ qua đã cảm thấy ghê người, hiện giờ kéo cao một tay áo khác đến tận bả vai, phát hiện ngoại trừ cánh tay che kín dấu bầm xanh tím, làn da ở mé ngoài khuỷu tay cũng tổn thương một mảng lớn, đang cuồn cuộn thấm máu ra ngoài.

Người phụ trách là một vị nữ cảnh sát có gương mặt hiền lành, thấy thế vội vàng nhờ đồng nghiệp đi lấy thùng cấp cứu đến.

Quý Nặc nhìn bé con mặt không chút biểu cảm như không biết đau đớn, trong lòng xốn xang hỗn độn, không biết nên nói cái gì:

"Cánh tay bị thương sao không nói với chú? Có còn chỗ nào bị đau nữa không?"

Bé con vẫn giữ vẻ ngầu lòi lạnh lùng, bình tĩnh lắc đầu.

Miệng vết thương được rửa sạch sẽ, Quý Nặc lấy ra bình xịt sát trùng xúc tiến vết thương khép lại, nhắc nhở:

"Cái này phun lên sẽ có chút đau đó."

Đối mặt với một bạn nhỏ bốn tuổi, người lớn sẽ bất tri bất giác nhéo giọng ôn hòa dỗ dành. Giọng Quý Nặc dễ nghe, bóp giọng cũng tự nhiên chẳng khác gì giáo viên mầm non, nhưng bé con vẫn luôn đơ mặt lại co giật khóe miệng.

Quý Nặc cho rằng nước thuốc xịt lên vết thương làm bé con đau đớn, lập tức cúi xuống thổi thổi cho hắn, cậu bé lại lùi về phía sau tránh đi, dùng thanh âm mềm sữa cứng đờ từ chối:

"Hông đau!"

Khóe môi Quý Nặc giật giật, đầu năm nay các bạn nhỏ đều ngầu lòi như vậy sao? Nhìn cánh tay trơ xương loang lổ vết thương, hai mày cậu gắt gao nhíu chặt.

Nữ cảnh sát đứng bên vây xem một lúc lâu tấm tắc bảo lạ, con trai cô năm nay sáu tuổi, cô cũng tiếp xúc với trẻ con khá nhiều.

Những em bé khác nhẹ nhàng chạm vào một chút đều phải oa oa la to kêu cha gọi mẹ, nhưng cậu bé trước mặt này lác một mảng lớn da, máu tuôn như suối, lông mày lại không hề nhăn một chút.

Cô chắp hai tay trước ngực cảm thán từ tận đáy lòng:

"Con đúng là một em bé dũng cảm ngoan ngoãn!"

Đương nhiên cũng là bóp giọng nheo nhéo.

Lục Ngạo Thiên: "..."

Chút vết thương này có gì mà đau? Đừng nói hắn chính là đường đường Long Ngạo Thiên, ngay cả khi hắn thật sự chỉ mới ba bốn tuổi vào đời trước, loại trầy trụa va chạm này cũng chỉ là loại vết thương nhỏ nhất.

Lục Ngạo Thiên nghiêm túc dùng giọng sữa nhấn mạnh:

"Đầu chiên, tôi hong phải em bé. Hứ hai, chẳng qua chỉ nà chút chày da có hì đao? (Đầu tiên, tôi không phải em bé. Thứ hai, chẳng qua chỉ là chút trầy da, có gì đau đâu). "

Vừa nói câu dài, hắn lại lần nữa mất khống chế mà ngọng nghịu, Lục Ngạo Thiên nói xong lập tức cúi đầu, nhìn có vẻ như đang thẹn thùng trước mặt người lạ, trên thực tế hắn lại là mất mặt vì thanh âm vừa mềm vừa ngọng của chính mình.

Nữ cảnh sát bị câu nói của Lục Ngạo Thiên chọc đến cười to, cảm thấy các bạn nhỏ ra vẻ nghiêm túc nói lời người lớn, lại còn dùng giọng nói non sữa ngọt ngào mềm mại càng có vẻ đáng yêu.

Một lát sau, cô cố nén ý cười nhận điện thoại, là cuộc gọi từ một đồng nghiệp đi theo tên buôn người đến bệnh viện khám bệnh.

Lúc cúp máy, cô đánh dấu thêm vài nét bút vào sổ ghi chép:

"Tên buôn người kia thật sự tự mình té ngã sao?"

Kết quả chụp X-Quang chính là gãy xương mang tính dập nát, cực kỳ hiếm thấy có người nào ngã trên đất bằng còn có thể ngã thành như vậy, tên bắt cóc kêu khóc trong bệnh viện nói mình bị Quý Nặc đá gãy chân, muốn kiện cậu tội cố ý gây thương tích.

Nhưng trong đường hẻm không có camera, hơn nữa thanh niên tên Quý Nặc này nhìn hiền lành ôn hòa, sắc mặt tái nhợt, ốm yếu gầy gò, hoàn toàn không giống một đối tượng có khả năng bạo hành một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh.

Hơn nữa vì cứu bé con, hành vi đối kháng trong giới hạn cho chép là hợp pháp, cảnh sát cũng chỉ ấn luật hỏi một tiếng cho hợp lệ.

Lục Ngạo Thiên vẫn luôn im lặng vì cảm thấy thẹn cho giọng nói của mình đột nhiên mở miệng:

"Ổng tự té, ổng hư, xứng đáng!"

Lục Ngạo Thiên hắn đây luôn luôn ân oán rõ ràng, bất kể nói thế nào, Quý Nặc là ân nhân của hắn, có ơn với hắn, vào thời điểm thế này hắn đương nhiên sẽ không im lặng.

Có Lục Ngạo Thiên làm chứng, nữ cảnh sát ho khan hơn nửa ngày mới đè được cơn buồn cười xuống, vội cúi đầu ghi chép:

"Được rồi được rồi, cô sẽ viết rõ ràng lại."

Lục Ngạo Thiên ôm gương mặt manh manh đát, cực kỳ sếp sòng mà gật nhẹ đầu, sau đó quay nhìn Quý Nặc cho cậu một ánh mắt ý bảo yên tâm đi.

Nhưng rơi vào thị giác của Quý Nặc thì lại là, nhóc con ba bốn tuổi nhíu mày nhăn mặt, thoạt nhìn có vẻ không quá thoải mái.

Cậu lo lắng nâng cằm bé con lên nhìn tới nhìn lui kiểm tra:

"Làm sao vậy Ngao Ngao, mắt bị cát rơi vào phải không? Để chú thổi cho con nha."

Lục Ngạo Thiên: "..."

*


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp