Tiếp đó, nữ cảnh sát lại tiếp tục dò hỏi thân thế của Lục Ngạo Thiên, suy xét đến việc chính hắn cũng chưa xác định được thân thế của mình hiện giờ, cho nên cũng không quá chắc chắn.

Hắn lợi dụng ưu thế tuổi nhỏ cố ý xáo trộn chi tiết, chỉ nói mình từ nhỏ đã bị bọn buôn người trộm đi, sau đó bắt đầu giả bộ mơ hồ nói đau đầu quá không nghĩ ra.

Nữ cảnh sát hỏi không ra tin tức cụ thể, đành phải dựa theo lưu trình của trẻ em đi lạc dẫn cậu nhóc đi lấy mẫu máu.

Nếu mẫu máu của cha mẹ đứa bé đã được ghi vào hệ thống đăng ký tìm trẻ lạc, cục cảnh sát một khi đưa mẫu máu của cậu bé lên, chỉ cần vài ngày là có thể giúp cậu bé tìm được cha mẹ ruột của mình. Trước khi cha mẹ đến nhận, Lục Ngạo Thiên sẽ tạm thời được đưa đến trại mồ côi sắp xếp ở tạm.

Quý Nặc nắm lấy cổ tay trơ xương của bé con, phát hiện vết thương khuỷu tay bé con vẫn còn đang rướm máu.

Loại vết thương ngoài da này, chỉ cần tiếp xúc trực tiếp thuốc phun hẳn là sẽ kết vảy khá nhanh mới đúng. Quý Nặc nhíu mày:

"Ngao Ngao, khả năng đông máu của con không được tốt lắm đúng không?"

Lục Ngạo Thiên thật sự bị máu khó đông cường độ thấp, chẳng qua thân là một 'đứa trẻ lạc ngay cả cha mẹ đều không nhớ được', hắn chỉ có thể mờ mịt lắc đầu:

"Con hơm bít (Con không biết). "

Nói xong, hắn lại nhanh chóng cúi đầu, một lần nữa lâm vào cơn thấy thẹn vì giọng nói mềm sữa ngọng nghịu của mình.

Quý Nặc muốn nói một chút với cảnh sát về vấn đề đông máu của bé con, lại bị bàn tay nhỏ đen thui kia nắm lấy tay áo quơ quơ, dùng đôi mắt cực kỳ to tròn trên gương mặt trơ xương của mình, thanh âm mềm mại lên tiếng:

"Không sao, ạ, chờ, lâu một chút, là được."

Lần này Lục Ngạo Thiên nói cực kỳ chậm, tuy rằng giọng khá nhỏ, nhưng mỗi một chữ đều được phát âm hoàn thiện rõ ràng.

Quý Nặc từ góc độ chủ quan cho rằng bé con có mắt đào hoa và lúm đồng tiền rất giống mình, lúc này thay đổi một góc độ khác nhìn xuống, lại thấy được một bóng dáng khác trên mặt cậu bé.

Nghĩ đến người nọ, sắc mặt Quý Nặc phức tạp hẳn lên, nhưng chỉ trong một chớp mắt, ngay sau đó cậu cúi thấp người sờ sờ mái tóc khô vàng:

"Vẫn phải nói một tiếng với cảnh sát. Đến lúc đó cảnh sát truyền đạt lại với nhân viên ở làng trẻ em mới có thể chú ý đầy đủ nha."

Ấn tượng của Quý Nặc về những em bé vẫn còn dừng lại ở đứa bé nhiều năm trước mẹ kế cậu đưa đến, vừa mập và khỏe như một con nghé con, không hài lòng chuyện gì thì lập tức lăn lộn khóc la đầy đất, mẹ kế sẽ cục vàng bảo bối mà kêu rồi bế nó lên, muốn gì được đó.

Đứa bé trước mắt này lại cả người tràn đầy vết thương nhưng chẳng hề kêu đau, máu chảy không ngừng cũng không muốn làm phiền người khác. Ngoại trừ người bệnh rối loạn giảm cảm giác hoặc di truyền bẩm sinh, ai sẽ không cảm thấy đau đớn? Chẳng qua là vì không có ai quan tâm để ý mới có thể xem nó như một thói quen mà thôi.

Thấy bé con đầy mặt không đồng ý, Quý Nặc nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nhẹ giọng vỗ về:

"Sau này bị thương nhớ phải nói cho các cô các dì ở làng trẻ em biết không?"

Bé con tiếp tục giữ vẻ mặt ngầu lòi, hắn thật sự lười giải thích cho thanh niên này chính mình mạnh mẽ vĩ đại đến cỡ nào.

Quý Nặc báo cho cảnh sát vấn đề ngưng huyết xong cũng chẳng có lý do gì ở lại, cậu ngồi xổm xuống chào tạm biệt bé con:

"Chú có việc phải đi trước, Ngao Ngao đừng sợ, ba mẹ con chắc chắn sẽ đến đón con."

Lục Ngạo Thiên thầm phủ định trong lòng, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nghiêm túc gật gật đầu, ơn cứu giúp, làm đối phương yên tâm một chút cũng chẳng mất gì.

*

Lúc này, tại phòng làm việc của ảnh đế Hàn Trình.

Người đại diện Từ Lệ ôm hai tay trước ngực đứng thẳng, nghe xong trợ lý bô lô ba la một trận, mặt mày lạnh lùng hỏi lại:

"Cậu bảo cậu gặp được một đứa bé giống Hàn Trình như đúc ở trên đường, tuy rằng không đuổi theo được, nhưng cậu tin chắc rằng đứa nhỏ này nếu tham gia show thực tế sẽ mang đến hiệu quả tốt hơn ngôi sao nhí trăm ngàn lần?"

Trợ lý vạm vỡ cao to điên cuồng gật đầu:

"Đúng đúng đúng đúng, đúng là ý của em."

Thanh niên đô con này chính là trợ lý sinh hoạt của Hàn Trình, đuổi theo đứa bé kia không được, hắn đều buồn bực muốn chết.

Sau khi dừng lại thở dốc một hồi, hắn tới tới lui lui dạo chung quanh vài vòng, vài con ngõ nhõ nối tiếp với đường hẻm kia đều bị hắn tìm hết, nhưng mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng đứa bé ấy đâu.

Hơn nữa khu vực đó cũng rất hẻo lánh, hắn tìm không thấy người đi đường hay chủ hàng quán nào thăm hỏi, thậm chí ngay cả camera theo dõi cũng suy xét tới, kết quả khu vực ấy lại hoàn toàn không có, hắn thật sự muốn hộc một búng máu.

Người đại diện nghe xong, hít một hơi thật sâu:

"Cậu nghe lại lời mình xem có giống mê sảng không?"

"Chị bảo cậu đi nài nỉ cha mẹ ngôi sao nhí, cậu lại nói cậu đuổi theo một đứa bé lạ mặt qua đường, hiện giờ ngôi sao nhí không thỏa thuận được, đứa bé kia cũng chẳng biết ở đâu, cậu còn ở đây liếm mặt 'đúng đúng đúng', còn muốn chị khen ngợi một trận mới hợp lý sao hả?"

Nếu không phải hiểu con người của trợ lý, người đại diện nhất định sẽ cho rằng đây là lời ba hoa chích chòe ngụy biện cho việc trốn tránh công tác.

Trợ lý tủi tủi thân thân rụt rụt vai:

"Ba của đứa bé kia chạy quá nhanh, em ở phía sau càng gọi ổng lại càng chạy nhanh.."

Thân thể hắn cao to vạm vỡ, nhìn có vẻ rất giống một gã nghiện gym chuyên môn ngâm mình ở phòng tập thể hình đẩy tạ, trên thực tế bốn năm đại học đều dựa kết thân với thầy thể dục mới miễn cưỡng được một cái "Đạt" để qua môn, hắn thật sự đuổi không kịp a.

Chẳng qua lúc hắn chạy đến gần nhất, đứa bé kia quay đầy lại vừa vặn để cho hắn nhìn đến chính mặt, biểu cảm bình tĩnh trên gương mặt bốn tuổi đó, từ hình đến thần, thật sự giống ảnh đế Hàn Trình đến 80%.

Hơn nữa hắn từng gặp được Quý Nặc, Quý Nặc và Hàn ảnh đế rất có tướng phu thê, mặt mày của bé con còn có chút giống Quý Nặc, cảm giác lấy mặt của hai người dùng app hợp lại đều không hợp được gương mặt 'gãi đúng chỗ ngứa' phù hợp hơn đứa bé ấy.

Có một đứa nhỏ như vậy, hắn còn phí sức dây dưa với ngôi sao nhí không biết điều kia làm gì? Trợ lý to con hoàn toàn đắm chìm trong không khí toàn quốc sẽ nổ tung như thế nào khi công bố thông tin 'một nhà ba người' tham gia show thực tế, tiếp tục nhìn lãnh đạo đảm bảo:

"Em nói thật đó! Đứa bé kia cực kỳ cực kỳ giống anh Trình!"

Từ Lệ tuy rằng tin tưởng nhân phẩm của trợ lý, nhưng lại không tin trên đời sẽ có một đứa bé giống Hàn Trình như đúc.

Cô cho rằng trợ lý bị gia đình ngôi sao nhí dây dưa sinh ra ảo giác, nhéo nhéo đầu mày:

"Được rồi, cậu đi làm việc đi, hôm nay tan làm tôi đến bệnh viện với cậu xem thử."

Người mua hàng mới là người kén hàng, cô cảm thấy bên phía ngôi sao nhí tăng giá thêm một chút là được, chẳng qua cô không thích loại phụ huynh chỉ biết cái lợi trước mắt tham lam như vậy, cũng không cảm thấy đối phương xứng đáng với cái giá này, nhưng ai bảo trong giới không có ai thích hợp hơn làm chi.

Hơn một tháng trước, ảnh đế kiêm ông chủ phòng làm việc Hàn Trình của Từ Lệ, cùng với Quý Nặc – ngôi sao hết thời tai tiếng đầy mình, làm việc xấu sau khi say rượu, còn bị paparazzi theo dõi quay được video trên hành lang khách sạn.

So với 'giao dịch đen tối', 'd*m lo*n', này nọ, quan hệ yêu đương lành mạnh ổn định hiển nhiên càng thêm thích hợp con người của Hàn ảnh đế, vừa vặn anh cũng đến tuổi nên thay đổi hình tượng.

Cho nên để sửa lỗ thành lời, cô thuận thế sắp đặt cho hai người một năm làm người yêu hợp đồng, tạo thế CP một năm theo nhu cầu rồi chia tay trong hòa bình.

Chẳng qua công tác của ảnh đế đã bị xếp đầy, sự kiện duy nhất có thể miễn cưỡng phối hợp chính là lộ mặt vài lần trong show truyền hình thực tế dành cho trẻ em "Bé con đi đâu thế".

Thời gian không cho phép, lại phải thúc đẩy tin tức Hàn – Quý yêu đương cho nóng, không thể không mượn tiếng của các bé con, tạo dựng mối quan hệ gia đình ổn định.

Từ Lệ đã lên kế hoạch từ sớm, cho Quý Nặc dẫn theo ngôi sao nhí tham gia show thực tế làm chuẩn bị cho CP của mình và ảnh đế, còn ảnh đế sẽ rút ra thời gian lộ diện vài tập, làm chi tiết 'vẽ rồng điểm mắt'[1] .

Nào ngờ cha mẹ ngôi sao nhí lên giá ngùn ngụt, lập lờ không dứt khoát, thậm chí không tiếc làm con mình giả bộ bị thương nằm viện, cô bảo trợ lý qua bàn bạc, kết quả bàn cái tịch mịch.. Từ Lệ chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đầu.

Cô xoa xoa thái dương, mở di động lên muốn gọi một cuộc điện thoại, kết quả một trang tin tức online bỗng nhiên đẩy lên thông báo "Khiếp sợ! Sự thật việc Quý Nặc bị cảnh sát bắt lại chính là.."

Quý Nặc bị bắt?

Từ Lệ thiếu chút nữa quên thở, điểm vào nhanh chóng quét nhìn tin tức.

Có người chụp được ảnh Quý Nặc vào xe cảnh sát chạy đến cục, tin nóng miêu tả Quý Nặc thân hình gầy ốm mặt trắng như giấy, ám chỉ người này dính vào chất cấm.

Hình hiển thị của video là hai bóng người một cao một thấp, hai bên là hai cảnh sát.

Tuy rằng chỉ chụp được bóng lưng, nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra đây là Quý Nặc nhờ vào bộ đồ thể dục hàng mã[2] khiến Từ Lệ ấn tượng sâu sắc kia, cô lập tức mở video lên xem.

* * *

[1] Vẽ rồng điểm mắt: Trong truyền thuyết về cậu bé có cây bút thần, khi cậu bé vẽ mắt cho rồng, con rồng lập tức từ tranh vẽ biến thành vật thật, ý chỉ chi tiết nhỏ nhưng quan trọng làm nên thành công của cả một sự việc.

[2] Hàng mã: Nguyên gốc là 'Sơn trại': Ý chỉ đồ rẻ tiền, đồ fake, nhái, giống mấy cái quần mình hay mua ở chợ mà lại có in chữ GUCCI đồ á =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play