Lục Ngạo Thiên nhướn mày, đúng là không thể đoán trước, thanh niên yếu đuối mong manh này hữu dụng hơn tên đô con ban đầu nhiều.

Mắt thấy tên buôn người không mở được mắt ra còn muốn nhào về hướng mình, sắc mặt Lục Ngạo Thiên tối sầm lại, ngước lên nhìn thanh niên tái nhợt tiều tụy đang đỡ lấy mình.

Hai mắt hắn sắc bén nhìn thẳng, quanh người ngùn ngụt vương bá chi khí, ra lệnh cho đối phương:

"Báo cảnh xát, đây nà tên bun nừ (báo cảnh sát, đây là tên buôn người). "

Vừa mở miệng, khí thế mênh mông bàng bạc nháy mắt hóa thành giọng em bé mềm mại như bông.

Không chỉ giọng mềm, còn ngọng líu ngọng lo.

Lục Ngạo Thiên: "!"

Em bé ba bốn tuổi như vậy rất bình thường, lực chú ý của thanh niên đều tập trung vào ba chữ "tên buôn người", Lục Ngạo Thiên thì lại vì giọng nói kỳ lạ của mình mà cảm thấy thẹn đến cứng đờ cả người.

Chẳng qua chỉ xảy ra trong một chớp mắt, hắn làm bộ muốn nhảy khỏi người thanh niên, chuẩn bị tiếp tục chiêu 'tứ lạng bạt thiên cân' đối phó tên bắt cóc.

Nào ngờ cánh tay ôm lấy hắn của đối phương như kiềm sắt, còn mạnh hơn cả tên buôn người, thanh niên tiều tụy gầy yếu xoay người, giơ lên một chân, nhanh như chớp mà đá vào hạ bộ tên bắt cóc.

Tên kia bị một chân của thanh niên đá văng, cuộn tròn người như con tôm ngã xuống đất, một tay che mắt một tay che háng, đau đến lăn lộn đầy đất.

Lục Ngạo Thiên: "?"

Thanh niên nghe được ba chữ "tên buôn người", lửa giận trong lòng nháy mắt bốc cháy ba mét, đá xong người, thanh niên lập tức quay sang hướng bé con xác nhận:

"Con thật sự bị tên này bắt đi sao?"

"Úng quậy, ó, ó nà tên bun nừ." – Lục Ngạo Thiên muốn đè thấp giọng để thoát khỏi giọng nói em bé lại không có kết quả, trong lòng buồn bực, muốn tìm một lời giải thích hợp lý cho tình huống hiện tại, nhất định là vì vị trí thanh niên này đá quá chuẩn xác, mới có thể một chân đè bẹp một người đàn ông trưởng thành.

Lục Ngạo Thiên mới vừa kết luận xong, bỗng thấy thanh niên vứt phịch túi giấy trong tay còn lại xuống đất, hai tay ôm chặt lấy hắn, nhấc chân làm liên hoàn cước:

"Ông đây đời này hận nhất bọn bắt cóc và mấy tên đánh vợ, đồ thối tha! Mau! Chết! Đi!"

"R ắ ắ ắ ắ ắ c c c c c─" đây là tiếng xương cốt tên bắt cóc vỡ vụn.

Lục Ngạo Thiên: "..."

Giọng thanh niên không lớn không vang dội, tiếng thở dốc cũng nặng nề, nghe vào tai sẽ cảm thấy người này rất suy yếu, nhưng lực vật lý tác động lên tên buôn người thì lại lớn đến bất thường.

Ban đầu tên buôn người kia còn hùng hùng hổ hổ la to, sau đó thì đau đến chỉ còn thoi thóp rên rỉ.

Sự thật bày ra trước mắt, nhưng nơi chốn đều không hợp lý, Lục Ngạo Thiên nhìn thanh niên 'gầy yếu' trước mắt mình, chẳng lẽ nói, hắn đây là đi nhầm vào một thế giới nhìn có vẻ bình thường nhưng lại chứa dị năng?

* * *

Quý Nặc là người biết chừng mực, thấy tên buôn người không còn sức bỏ chạy cũng ngừng lại.

Lúc nhìn về phía cậu bé bị bắt cóc, cậu thử điều chỉnh cảm xúc, để lộ giọng nói ôn hòa và hai má lúm đồng tiền nho nhỏ.

Bé con cả người đen thui bốc mùi chua, vừa gầy vừa đen chẳng khác nào một đứa ăn mày. Vừa rồi đứng ngược sáng nên không thấy rõ, bấy giờ Quý Nặc mới phát hiện đường nét gương mặt bé con cực kỳ đẹp.

Đặc biệt là đôi mắt to ngập nước, lông mi dài mà rậm, tựa như hai cánh quạt nho nhỏ, bầu mắt no đủ, đuôi mắt cong vểnh lên, là một đôi mắt đào hoa rất giống mắt của cậu.

Điểm khác nhau là đồng tử của cậu bé này có màu xanh xám, dưới ánh mắt trời, trông chẳng khác nào hai viên lưu ly trong vắt lấp lánh, xinh đẹp đến không giống người thường.

Hai má trắng bệch suy yếu của Quý Nặc vì vận động kịch liệt mà trở nên hồng hào, ánh nắng ấm áp chảy xuôi trên gương mặt tinh xảo của cậu, đôi mắt đào hoa sáng ngời lộ ra ôn hòa:

"Bạn nhỏ, con tên là gì?"

Giọng nói cậu réo rắt, mềm nhẹ dễ nghe.

"Tôi là Lục Ngạo.." – Lục Ngạo Thiên lại nghĩ đến 'dị năng' của đối phương, trở nên cảnh giác, không được, hiện giờ tình hình thế nào còn chưa rõ, tạm thời không nên để lộ tên thật.

Nhưng không biết vì lý do gì, lúc bị tên buôn người bắt đi hắn cũng chẳng hề hoảng hốt, nhưng bị người trước mặt này cười dịu dàng nhìn chăm chú, lí trí của hắn lại như bị ai đó che mất.

Lục Ngạo Thiên nhấp nhấp môi, giọng nói giòn tan như bông do dự lên tiếng:

"Tôi là Lục Ngạo, Ngạo.."

Miệng nhỏ nhấp nhấp, hai bên má bé con cũng có hai lúm đồng tiền nhợt nhạt chẳng khác gì mình, Quý Nặc nhìn thấy cực kì vui vẻ:

"Bạn nhỏ Ngao Ngao, con cũng có má lúm đồng tiền nè, tụi mình thật đúng là có duyên phận!"

Lục Ngạo Thiên còn chưa bịa xong một cái tên hay đã bị người khác giành giải quyết, hắn bất mãn nhíu mày, đồng thời nhìn về phía má lúm của đối phương, hắn cũng sờ sờ khóe miệng mình, thân thể ban đầu của hắn đúng thật cũng có má lúm..

* * *

Chờ đến khi vào cục cảnh sát, Lục Ngạo Thiên dựa vào cửa gương nhìn lại thân thể này, thật sự là thân thể hắn.

Tuy nói ở các thế giới khác nhau, thân thể được sử dụng cũng có những điểm khác biệt nhất định so với bản thể, nhưng chỉ có mắt của hắn là màu xanh xám.

Năm xưa, cũng bởi đôi mắt lai này, hắn trở thành hàng ế, không bán được cho người khác, cuối cùng bị giữ lại nhà bọn buôn người làm con nuôi.

Cho nên hắn đây là bị Cục Xuyên Nhanh truyền tống nhầm về khi còn nhỏ?

"Ngao Ngao? Đi với chú vào trong được không?" – Quý Nặc vừa nhẹ nhàng nói vừa duỗi tay nắm lấy bàn tay đen thui bùn đất của hắn.

Lục Ngạo Thiên gầy đến chỉ còn da bọc xương, tay nhỏ được Quý Nặc nắm lấy, cổ áo thùng thình rớt xuống khỏi vai, lộ ra cánh tay khô gầy che kín dấu vết xanh tím, từng vết sẹo loang lổ đan xen đầy người.

Quý Nặc hít hà một hơi:

"Đây là bọn buôn người đánh sao?"

Lục Ngạo Thiên trầm mặt lắc đầu, đầu mày nhăn lại thật sâu, biểu cảm hoàn toàn không giống của một đứa trẻ, hắn cũng không thể nào hiểu được vì sao trên người mình lại có dấu vết này.

Năm đó, hắn vừa sinh ra đã bị bọn buôn người bắt đi, vì hai mắt đặc biệt nên không thể bán được, tên bắt cóc họ Ngưu giữ hắn lại tính toán nuôi lớn làm cu li, chỉ cần cho một ngụm cơm một miếng nước, không đói chết là được.

Hắn bị bỏ đói đến gầy trơ xương còn phải lên núi cắt cỏ heo, nhặt củi gỗ, lớn lên một chút thì xuống ruộng xới đất, hai vợ chồng họ Ngưu hễ có chuyện buồn bực thì sẽ đánh hắn, chỉ cần không đánh chết, cũng chẳng ai thèm để ý.

Hắn thông minh, hiểu chuyện từ khi còn rất bé, những gì xảy ra hồi hai ba tuổi đều nhớ được hơn phân nửa.. chẳng qua lúc trước tìm hiểu rõ ràng bao nhiêu, hiện giờ đã trải qua quá nhiều kiếp, nếu không phải nhìn thấy vết thương quen thuộc trên người, ký ức này đại khái sẽ vẫn luôn ngủ say trong đầu.

Chẳng lẽ lúc này đây không chỉ truyền tống về sai thời điểm khi hắn còn bé, hắn vẫn ở nhà họ Ngưu lớn lên giống như đời đầu?

Cho nên trên người hắn mới có nhiều dấu vết ngược đãi như vậy..

Cũng may hệ thống đưa thân thể hắn đến cửa bệnh viện thành phố, miễn cho hắn còn phải một phen suy tính cách chạy trốn khỏi thôn họ Ngưu.

Quý Nặc cúi người xuống, mềm nhẹ xoa xoa tóc bé con, an ủi:

"Ngao Ngao đừng sợ, người xấu đã bị nhốt lại, các cô chú cảnh sát sẽ đưa con về nhà."

Về nhà?

Lục Ngạo Thiên rùng mình, đưa hắn về cạnh thứ được gọi là cha mẹ nuôi kia sao?

Cả người hắn lệ khí cuồn cuộn, đẩy cánh tay Quý Nặc ra, dùng giọng nói non sữa của mình thốt ra lời cứng rắn:

"Cục cảnh sát này, đi cũng như không!"

Dứt lời, hắn vội vàng vung chân muốn chạy.

Chớp mắt tiếp theo, hắn đã bị Quý Nặc một phen xốc nách xách lên, chỉ dư lại một đôi chân nhỏ vung vẩy lung tung trong không khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play