Khu phố cũ được cổ thụ bao quanh, tiếng chim tiếng ve réo rắt ngày hè, từng đợt rao hàng qua chiếc loa cũ tràn đầy tạp âm không ngừng lặp lại: "Bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành, bánh bao, bánh quẩy.."
Lục Ngạo Thiên vừa mở mắt, phát hiện mình đã bị Cục Xuyên Nhanh đưa về lại thế giới đầu tiên.
Đại não vẫn còn chìm trong cảm giác choáng váng quen thuộc, hắn chỉ có thể âm thầm tìm kiếm một ít mảnh vụn ký ức đã quá đỗi xa xôi trong đầu.
Lục Ngạo Thiên mơ mơ màng màng nhớ lại, năm đó hắn bị một chiếc xe tải lớn chở đầy vật liệu thép nghiền qua, cho rằng cả đời này cứ thế vô vị mà kết thúc, lại vô tình được hệ thống xuyên nhanh nhận làm ký chủ, cuối cùng thành công nắm bắt cơ hội sống lại.
Hắn cho rằng chính mình sẽ tỉnh giấc trên giường bệnh, nhưng vừa mở mắt đã phát hiện mình đang đứng trước một cửa hàng bán thức ăn sáng.
Khách hàng xếp thành hàng dài trước tiệm, cách một con đường cái là cổng lớn oai nghiêm bằng đá cẩm thạch của bệnh viện thành phố.
Sao hắn lại ở đây? Mặc dù cha con nam chính đoạt quyền thành công, nhưng vì mặt mũi thể diện, chắc chắn sẽ không vứt hắn ở một bệnh viện bé tí tại khu phố cũ thế này.
Chẳng qua cảm giác hưng phấn của vương giả trở về nhanh chóng hòa tan nghi ngờ trong lòng, Lục Ngạo Thiên nhìn chăm chú thế giới lâu lắm mới gặp lại này một lúc, trong mắt lấp lánh như hiện lên ánh sao.
Đúng lúc này, sau lưng hắn bỗng truyền đến một giọng nói:
"Bé ơi, ba mẹ của con đâu?"
Lục Ngạo Thiên: "?"
"Không mua thức ăn thì đừng giành chỗ ngồi của người khác có được không?" – Ông chủ tiệm béo núc ních lau mồ hôi trên trán, quét mắt một vòng không thấy có người lớn nào lên tiếng, duỗi tay ôm Lục Ngạo Thiên từ ghế nhựa xuống đất, sau đó đưa ghế cho khách trong tiệm.
Lục Ngạo Thiên vốn đang trong cơn choáng váng sau khi truyền tống, bị người khác di chuyển vị trí, đầu ngật ngưỡng, lập tức càng thêm say xẩm, nhưng hắn cũng không rảnh lo việc ấy, sau khi đứng vững vội vàng cúi đầu, đến tận khi thấy rõ ràng những gì đập vào mắt, toàn bộ thân hình đều lung lay sắp ngã.
Hắn, Lục Ngạo Thiên, đã từng là Thần Tôn một tay che trời, binh khí hình người cấp SSSSSS, Quỷ Đế có một không hai.. thế mà lại biến thành một em bé tay ngắn chân ngắn cao chưa đến một mét?
Chắc chắn đã xảy ra vấn đề gì đó rồi!
Sống lại, trừ phi đương sự đặc biệt lựa chọn thời gian sống lại, bình thường đều sẽ trở về khoảnh khắc ngay trước khi tử vong, thậm chí tất cả những nhiệm vụ trước kia hắn chấp hành cũng đều là xuyên vào thân thể người trưởng thành, ngoại trừ lúc hắn còn nhỏ ở thế giới này, từ đó về sau hắn hoàn toàn chưa từng làm em bé thêm lần nào nữa.
Lục Ngạo Thiên thầm gọi hệ thống trong đầu, nhưng không chờ nghe được hệ thống đáp lại, khách hàng đông đúc ở tiệm thức ăn sáng lại vọt tới đợt tiếp theo, đẩy hắn ra ngoài.
Người bên cạnh kêu lên, giọng nói ồm ồm trầm đặc:
"Ai ai ai, người anh em này ông kiềm chế chút đi, đừng có lấn, tui đang ngồi xổm ở đây đâu, bên cạnh còn có một đứa nhỏ nữa!"
Vị này là một ông chú dáng người đô con, đợi không được bàn trống nên đơn giản ngồi xổm xuống ăn luôn bữa sáng, Lục Ngạo Thiên quét mắt nhìn đối phương một cái.
Sự chú ý của người này đều dồn vào điện thoại, thấy bé trai bên cạnh không còn bị xô đẩy nữa lập tức thu lại ánh mắt, tiếp tục than thở với cấp trên:
"Chị Lệ, em thật sự không có cách nào khác, em cố ý dậy thật sớm chạy tới thăm đứa nhỏ kia. Gãy xương cái gì mà gãy xương, chẳng qua là trật cổ chân một chút nhưng làm bộ làm tịch, nói trắng ra là không muốn vào show."
"Thật không còn ai dự bị sao?" – Hỏi xong người này lại cắn một miếng bánh bao, trong đầu có gì đó chợt thoảng qua, ngay sau đó lại bị mệnh lệnh mới của cấp trên cắt ngang – "Ai, lát nữa em lại đi thêm một chuyến xem sao.."
Lục Ngạo Thiên liên tục gọi hệ thống nhưng không thấy trả lời, đang chuẩn bị tìm một chỗ yên tĩnh 'mưu tính' một phen.
Hắn nhìn nửa miếng gương bị vứt đi dựa vào thùng rác đầu ngõ, thong dong bước về hướng ấy, hắn phải xác nhận trạng thái của thân thể hiện tại.
Kết quả mới vừa đến gần, trong hẻm tối bỗng vụt ra một bóng người, một tay vớt lấy cơ thể nho nhỏ của Lục Ngạo Thiên ôm lên.
Cả người gã đàn ông trung niên này đều bốc mùi mồ hôi chua chua đã lâu không tắm rửa, dùng phương ngôn đặc sệt nói một hơi dài:
"Đứa nhọ nài mi chại đi nớ mô? Làm choa mi tầm thặc lâu ni!"
Vì sự cố truyền tống, Lục Ngạo Thiên biến thành một đứa bé, trong lúc nhất thời hắn không thể xác nhận chính mình xuyên đến khi còn nhỏ hay xuyên vào cơ thể người khác, đột nhiên bị ôm lấy, hắn chần chờ một chớp mắt, lỡ đâu đây thật sự là cha của thân thể này thì sao.
Nhưng khi ngẩng đầu, đối diện sự tham lam lập lòe nơi đáy mắt người đàn ông nọ, Lục Ngạo Thiên lập tức phủ định phỏng đoán trong lòng. Tên này nhất định là một tên buôn người, hắn quá quen thuộc với ánh mắt chứa đầy tham lam ác ý như vậy.
Sợ? Đương nhiên không tồn tại. Mặc dù mất đi thân thể mạnh mẽ, biến thành một đứa trẻ yếu ớt, hắn vẫn còn đầu óc, kẻ hèn một tên bắt cóc, không đáng phải sợ hãi.
Đầu óc còn xoay mòng mòng của Lục Ngạo Thiên lập tức nhanh chóngtư duy, hắn chớp chớp đôi mắt trong vắt bày ra biểu cảm ngây thơ, như đang cố gắng nhận biết xem người trước mặt có phải người cha thất lạc đã lâu của mình hay không.
Bé con nho nhỏ gầy gầy, thoạt nhìn ngây ngây ngốc ngốc, có vẻ không quá thông minh, tên buôn người thấy đứa nhỏ này thật sự tin mình là cha của nó, hai tay vốn đang dùng sức cũng thả lỏng một chút, thay đổi chiến lược, vội vàng giả bộ ra vẻ mất mà tìm lại mừng rỡ cực kỳ, tiếp tục lừa dối:
"Choa đi tầm mi tầm thặc khộ sợ gúa a!"
Dứt lời, gã xoay người muốn chạy vào trong hẻm tối.
Vào lúc Lục Ngạo Thiên chuẩn bị phối hợp làm đối phương càng thêm thả lỏng cảnh giác, nơi xa bỗng vọng đến một tiếng gọi lanh lảnh:
"Từ từ! Đừng đi─!"
Cách đó không xa, một thanh niên cao to vạm vỡ thở hổn hển chạy tới, trong miệng thở dốc ra tiếng:
"Anh ôi, tôi có chuyện muốn nói về đứa nhỏ nhà anh, lên, lên tiết mục, anh.. anh đừng chạy.."
Người đàn ông trung niên vốn tính dỗ dành đứa nhỏ này về nhà, rốt cuộc gã cũng không ngờ tới mới sáng sớm tinh mơ cứ thế dễ như không mà nhặt được một đứa nhỏ, không cần phải chuẩn bị thuốc mê khăn lông gậy gộc gì, cũng may thằng bé ngây ngốc phối hợp mình.
Lúc này bỗng thấy một người cao to đuổi theo, gã lập tức luống cuống, vội ôm chặt đứa bé nhấc chân chạy thật nhanh.
Lục Ngạo Thiên lại phải thay đổi chiến thuật, tính toán mượn sức của thanh niên vạm vỡ kia.. Ai ngờ không chờ hắn nghĩ xong, người cao to đã chạy không nổi, ngừng ở nửa đường chống tay thở dốc.
Lục Ngạo Thiên trơ mắt nhìn đường lớn cách mình ngày càng xa, tức giận đến đầu choáng não trướng, phế vật!
* * *
Tên buôn người ôm Lục Ngạo Thiên chạy ra hẻm tối, lại chạy về hướng một con đường khác tương đối ít người.
Lục Ngạo Thiên vẫn yên tĩnh giả ngu bị ôm trên tay, đầu ngón tay vẫn luôn lặng lẽ cào cào bùn đất ở cổ tay áo, tìm kiếm cơ hội tiếp theo để chạy thoát. Tên buôn người rõ ràng cực kỳ quen thuộc đường đi lối lại khu này, nhìn hoàn cảnh chung quanh càng lúc càng hẻo lánh, Lục Ngạo Thiên biết thời gian dành cho mình không còn bao nhiêu.
Đường nhỏ vắng tanh chỉ có một người đi bộ, thanh niên kia dáng người cao cao gầy gầy, ốm yếu trắng bệch, trong tay cầm kết quả chẩn đoán, giống người mất hồn nện bước nặng nề trên đường.
Lục Ngạo Thiên bị tên bắt cóc ôm chạy đến gần, liếc mắt nhìn người nọ một cái, nhưng sau khi trải qua tên đô con phế vật lúc trước, thấy thân hình liễu yếu đào tơ của đối phương, hắn cũng không có bao nhiêu tin tưởng, trực tiếp liệt người nọ vào danh sách yếu tố quấy nhiễu việc gia tăng xác suất thành công.
Thấy người đô con kia không đuổi theo, phía trước lại là một tên ma ốm một chân là có thể đá bay, không đáng sợ hãi, tên buôn người thả chậm bước chân thở dốc.
Nhưng vào lúc này, đứa bé trong ngực gã bỗng nhiên cong ngón tay lại thành dạng móng vuốt, đầu ngón tay dính đầy nước bùn nhanh như chớp moi vào hai mắt gã, vật dơ bẩn và lực vật lý cùng kích thích, Lục Ngạo Thiên dùng hết sức mình moi móc, khiến tên buôn người tru tréo đầy đau đớn.
Gã không thể không vươn một bàn tay ra ngăn cản đòn tấn công từ đứa bé:
"Đồ súc sinh c*ó đ*!"
Lục Ngạo Thiên cắn chặt tay tên buôn người, đồng thời sức lực trên người lại lần nữa tập trung vào đôi tay, gần như dồn hết sức bình sinh, đột phá giới hạn sức lực của một đứa bé, tấn công gã bắt cóc.
Bé trai ba bốn tuổi, quá mức gầy yếu, hai má hoàn toàn không có chút phúng phính, đôi mắt đào hoa xinh đẹp vì dùng sức quá mức mà long lên đỏ lòm.
Tên buôn người kêu đến tru tréo, một tay khác kẹp lấy Lục Ngạo Thiên cũng buông ra, hai tay cùng gồng lên muốn xóc người vứt ra ngoài.
Lục Ngạo Thiên nhả răng ra mặc cho gã xốc, toàn bộ sức lực đều tập trung vào đôi tay nhỏ đen thui, một tay một tròng mắt siết đến khi gân khớp đều cứng đờ kiệt sức mới bị tên buôn người hoàn toàn ném bay.
Xét về lý luận, khi hắn rơi xuống đất hẳn là nên thực hiện một cú nhào lộn để giảm bớt quán tính, nhưng thân thể này thật sự quá mức yếu ớt, sau khi gần như bóp nát tròng mắt của tên buôn người, tứ chi hắn đã không thể nhanh nhẹn làm ra phản ứng nào khác.
Vào lúc hắn chờ đợi đau đớn khi va vào mặt đất đá sỏi, bỗng cảm nhận được một vòng tay ấm áp vững vàng hứng lấy.