Vụ kiện kéo dài một năm này đã chính thức kết thúc, vào buổi chiều đã sắp xếp một buổi họp báo hoành tráng, do Khương Côn toàn quyền chủ trì.
Vừa lên xe sau khi rời khỏi tòa án, Thi Niệm cởi áo khoác đưa cho Quan Minh, nói: “Nóng quá.”
Quan Minh mỉm cười cầm lấy nó rồi đặt lên đùi và nhìn cô. Cô đang mặc một chiếc váy làm thủ công có cấu trúc hình hộp màu trắng kem. Ngay cả khi đã ở trong làng thời trang rất lâu, cách ăn mặc của cô vẫn khá bảo thủ, với một số tông màu retro lãng mạn nhưng nó lại rất hợp với ngoại hình của cô. Có vẻ như cô luôn biết điều gì phù hợp nhất với mình, nhưng Quan Minh lại nhìn thấy khía cạnh khác của cô. Trong căn biệt thự ở thành phố Thương, cô giống như một con mèo hoang nhỏ trêu chọc anh. Dáng vẻ đó chỉ có anh mới thấy được mà thôi.
Thi Niệm nhận thấy anh đang nhìn mình với nụ cười trên môi, quay đầu nhìn anh: “Anh cười cái gì vậy?”
“Cười cái dáng vẻ háo hức làm người giám hộ của em trước tòa khi nãy, ừm, thật là cảm động. Nói cho anh biết, em đã nghĩ tới việc tiếp theo phải làm gì chưa?”
Thi Niệm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt cong cong: “Chưa nghĩ tới.”
“Chưa nghĩ tới?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT