Lúc Thi Niệm đi thẳng đến bên cạnh Quan Minh, dừng bước nói ra lời thoại đã chuẩn bị: “Tôi là Thi Niệm, Quan Viễn Tranh là chồng tôi, tôi vẽ một bức tranh, muốn bày tỏ lòng cảm ơn với sự ủng hộ của ngài vừa rồi, hi vọng ngài không chê.”

Hai người bên cạnh cũng tò mò liếc mắt sang nhìn, tiếng nói chuyện duy nhất trong phòng biến mất, Thi Niệm nửa cúi người đưa bức tranh tới trước mặt Quan Minh, anh cúi đầu nhìn bức tranh được cuốn lại trong tay cô, phát hiện cô dùng lực hơi mạnh, trang giấy bị cô cầm đã bị nhăn, dường như cô dùng cả hai tay để nắm chặt bức họa kia.

Giờ phút này Thi Niệm đã không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào ở bên ngoài, chỉ cảm thấy tiếng tim mình đập lớn đến mức phảng phất như tiếng đánh trống sát bên tai.

Quan Minh không nhận lấy ngay, cảm thấy thú vị nhìn lướt qua Thi Niệm một cái, hỏi: “Tôi rất đáng sợ sao?”

Lúc này, thân thể người đàn ông gần trong gang tấc, xương chân mày hếch cao, hai mắt sâu thăm thẳm hình rẽ quạt, một đôi mắt như hút chặt lấy người khác, tướng mạo cũng không phải hung ác, khi nhìn người khác lại mang vẻ hững hờ, hơi thở cao ngạo khó gần như tỏa ra từ xương cốt.

Âm thanh của anh vang lên rất gần, rơi vào trong tai Thi Niệm, khiến cô vô thức lắc đầu, lại bởi vì lắc đầu quá nhanh mà lộ ra vẻ không thành thật, nói đúng ra, tất cả mọi thứ bên trong căn phòng này đều khiến cô cảm thấy đáng sợ.

Quan Minh không ngờ tới anh chỉ tùy tiện một câu, cô lại phản ứng như thế, không khỏi nhíu mày: “Mỗi khi cô nhìn thấy người lạ đều căng thẳng như vậy à?”

Cánh tay của Thi Niệm đang nâng tranh, cảm thấy hơi mỏi, cô mấp máy môi, bỗng nhiên ngẩng đầu đôi mắt nhìn Quan Minh lộ ra một nụ cười xấu hổ, cô nửa khom người đưa lưng về hai người kia, cũng chỉ có Quan Minh có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô, gò má cô mượt mà, đường cong mềm mại, lúc mỉm cười khiến người khác cảm thấy có cảm tình, người ta nói đưa tay không đánh người mặt tươi cười, quả nhiên, Quan Minh không tiếp tục làm cô khó xử nữa, buông mắt nhận lấy bức tranh của cô.

Thi Niệm đứng thẳng xích lại gần anh một bước, muốn dùng thân thể ngăn cản ánh mắt của hai người kia.

Quan Minh lại một lần nữa ngẩng đầu liếc cô một cái, cô căng thẳng hai tay nắm chặt lại với nhau, trên trán rịn ra mồ hôi, có một cảm giác lúc này dường như vận mệnh của mình đang bị nắm giữ trong lòng bàn tay của người đàn ông trước mặt, một giây sau là cô có thể theo gió vượt sóng, hay là bị đánh vào vực sâu, hoàn toàn dựa vào một suy nghĩ của anh.

Đầu tiên Quan Minh hờ hững dựa lưng vào ghế sô pha mở bức tranh ra, đập vào mắt là một đôi uyên ương, nét vẽ cũng tạm được, chỉ là rõ ràng có thể nhận thấy bức tranh được vẽ vội vàng, mực vẽ còn bị lem, mang tới tặng cho người khác có chút không thỏa đáng, nhưng trên mặt anh cũng không có biểu hiện gì.

Lúc kéo đến cuối bức tranh, anh nhìn thấy trong bức tranh có kẹp một tờ giấy: Người biết binh nhiều hay ít sẽ thắng, PMCG.

Nếu như nói trong 23 năm ký ức của Thi Niệm có thời khắc nào hồ hộp lo lắng nhất, chắc là ngoại trừ lúc công bố điểm thi đại học, thì chính là giờ phút này đây, ánh mắt của cô nhìn Quan Minh chăm chú, nhịp tim đập thình thịch không thể nào đếm được.

Trong mắt cô, ánh mắt của Quan Minh chỉ là quét qua tờ giấy nhỏ, trên mặt không chút gợn sóng, cũng không thể nắm bắt được cảm xúc, ngón tay vân vê tờ giấy rồi cuốn vào bên trong bức tranh, sau đó anh không nhanh không chậm cuốn bức tranh vào, vừa ngẩng đầu dùng con ngươi sâu thẳm đánh giá cô gái sắc mặt trắng bệch trước mặt mình.

Thi Niệm không biết có phải mình bị ảo giác hay không, vậy mà cô lại nhìn thấy ý cười nhẹ nhàn nhạt như có như không bên trong đôi mắt anh, nhưng sau đó nhìn kỹ lại, người đàn ông rõ ràng là không hề mỉm cười, trái tim cô bị kích thích đập loạn nhịp, cảm thấy bản thân sắp bị sự yên lặng quỷ dị tra tấn phát điên.

Thi Niệm không biết thái độ của anh là gì, liệu có hiểu ý của cô hay không, cô cũng không thể làm gì khác được, chỉ có thể cứng ngắc người đứng trước mặt người đàn ông này, giao vận mệnh bả thân cho anh, chờ đợi anh xử lý.

Quan Thương Hải ngồi một bên thấy Quan Minh còn chưa xem kỹ đã cuốn bức tranh lại, không khỏi nhổm người qua tò mò nói: “Cho tôi xem thử.”

Câu nói này khiến cho Thi Niệm hoảng sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi, hai tay dán chặt bên người vô thức siết chặt lại, mắt thấy tay Quan Thương Hải tay đã đưa tới trước mặt Quan Minh, nhưng Quan Minh cũng không buông lỏng tay, mà lãnh đạm giữ chặt bức tranh trong bàn tay phải, gõ gõ vào lòng bàn tay trái, như có như không mỉm cười nói: “Bức tranh là quà tặng của nhà bên thành Đông đưa cho tôi, cậu muốn nhìn thì tự đi mà đấu giá rồi nhận quà cảm ơn.”

Một câu chanh chua khiến Quan Thương Hải thụt tay lại, nếu không phải cô gái trước mặt này có thân phận đặc thù, anh ta đã muốn trêu chọc một câu bức tranh này là tín vật đính ước không bằng?

Nhưng Quan Thương Hải cũng không nghĩ gì, chỉ cho rằng Quan Minh đột nhiên nổi hứng trêu ghẹo mình, ai ngờ Quan Minh đột nhiên nói với anh ta: “Chuyện cũng ổn rồi, cậu đi qua phòng bên cạnh cầm áo khoác, đi ngay đi.”

Quan Thương Hải nhìn đồng hồ, đứng dậy đi ra, người đàn ông nói chuyện cùng với anh ta cũng đứng dậy theo, trong nháy mắt trong không gian nhỏ này chỉ còn lại Thi Niệm và Quan Minh.

Dòng chữ trên trang giấy vừa rồi là nửa câu đầu trích từ trong “Binh pháp Tôn Tử”, đại ý là cần nắm rõ được binh lực của quân ta và quân địch, từ đó lựa chọn áp dụng loại đối sách nào mới có thể thắng lợi, “FMCG” phía sau là chữ viết tắt của nhóm hàng tiêu dùng nhanh.

Đoạn thời gian trước nhà họ Quan ở thành Đông đã tốn không ít tinh lực cùng với thành Tây bên này thúc đẩy một chiến lược hợp tác quan trọng, điều này cũng khiến cho nhà họ Quan ở thành Tây chính thức tiến quân vào ngành sản xuất hàng tiêu dùng ngắn hạn, FMCG trên tờ giấy ám chỉ hợp tác lần này, lại kết hợp với ý nghĩa của nửa câu đầu kia là có thể hiểu rõ.

Trong tay Thi Niệm nắm giữ tin tức quan trọng, có thể quyết định định hướng cho lần hợp tác này.

Nếu như vừa rồi Thi Niệm vẫn còn đang suy đoán liệu Quan Minh có hiểu ý cô muốn truyền đạt trong tờ giấy nhỏ không, bây giờ cô có thể khẳng định, người đàn ông trước mặt này ngay lúc nhìn thấy tờ giấy đã hiểu, cho nên anh mới không đưa bức tranh cho Quan Thương Hải xem, mà là đùa giỡn cho qua chuyện, đẩy hai người đó ra.

Thi Niệm căng thẳng liếm môi một cái, cẩn thận nhìn anh, cho rằng anh sẽ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi cô nắm giữ tin tức gì, cô âm thầm sắp xếp lại từng câu từng chữ, cố gắng nói tóm gọn trong vòng hai câu, chờ anh mở miệng.

Nhưng mà người đàn ông trước mặt cũng không lên tiếng, mà thong thả cầm lấy một hộp thuốc lá kim loại tinh xảo trên bàn, rút một điếu thuốc ra ngước mắt nhìn cô: “Cô có phiền nếu tôi hút thuốc không?”

Thi Niệm máy móc lắc đầu.

Anh khẽ nhếch môi đặt điếu thuốc vào miệng, nhưng Thi Niệm có thể khẳng định không phải anh đang cười, chỉ là khiến cho người khác cảm thấy thư thái, cảm giác ấy hoàn toàn trái ngược với cô.

Rõ ràng cách đó vài bước tất cả đều là người thành Đông, cô một quả phụ thành Đông và một ông chủ thành Tây thương lượng chuyện bí quá hóa liều, cô lo lắng muốn chết, anh lại thong thả nhẹ nhàng, tiện tay rút tờ giấy bên trong cuộn tranh ra.

Sau khi Thi Niệm nhìn thấy tờ giấy nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc, mà Quan Minh chỉ là liếc nhìn cô một cái, hỏa nhãn kim tinh lóe lên, bên trong không gian tranh tối tranh sáng cô còn chưa kịp nhìn rõ, tờ giấy trong tay Quan Minh đã bị nhen lửa, tay anh cầm tờ giấy châm thuốc, sau đó dựng đứng tờ giấy lên, ngọn lửa cháy to hơn, Thi Niệm sững sờ, cô thậm chí hoài nghi liệu lửa có đốt vào tay anh không?

Nhưng trên khuôn mặt người đàn ông này không chút gợn sóng, cứ như vậy nhìn tờ giấy hoàn toàn đốt thành tro bụi, bàn tay hất lên, ném tàn giấy vào trong gạt tàn thuốc, một chuỗi động tác nước chảy mây trôi, lộ ra vẻ trầm ổn lão luyện.

Sau đó, anh hít một hơi khói, phun ra từng hơi khói thuốc, ngước mắt yên lặng đánh giá Thi Niệm, câu đầu tiên nói ra lại là: “Có xác định được hướng đông tây nam bắc không?”

“Hả?” Thi Niệm sững sờ nhìn anh, vô thức gật đầu: “Có thể.”

“Phía đông nam của biệt thự có một cái cửa hông, trong vòng nửa tiếng cô có thể tìm được tới đó chúng ta sẽ bàn lại.”

Giọng nói của Quan Thương Hải và người đàn ông kia vang lên từ xa, họ đã lại gần tới ngay sau lưng Thi Niệm, Quan Minh không nhanh không chậm đứng lên, cài lại khuy áo sơ mi trên cùng, cầm lấy bức tranh, mắt nhìn thắng lướt qua cô đi ra khỏi phòng, không nói thêm với cô câu nào, dường như giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lúc Thi Niệm đi ra, Đinh Linh căng thẳng hồi hộp chờ ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy cô ra thì không chờ nổi bước lên hỏi: “Thế nào rồi? Thuận lợi không? Ngài ấy có nói gì không?”

Thi Niệm thuận miệng ứng phó nói: “Không nói gì cả, chỉ tùy tiện hàn huyên hai câu.”

Đinh Linh yên lòng: “Ta vừa nhìn thấy bọn họ đi tới bàn ăn bên kia, hình như chào hỏi chuẩn bị đi.”

Vì tránh nơi nhiều người ồn ào, Đinh Linh dẫn Thi Niệm đi xuống từ thang máy một bên khác.

Thi Niệm vẫn còn chưa kịp tỉnh táo lại, trong thang máy không khỏi hỏi Đinh Linh một câu: “Người của thành Tây hình như đều rất nghe lời người kia, là bởi vì anh ta là con trai của mợ cả sao?”

Đinh Linh nói cho cô: “Không hoàn toàn, mợ cả không chỉ có một mình ngài ấy là con trai, phía trên còn một người anh cả, lớn hơn ngài ấy gần hai mươi tuổi, mấy năm trước đầu tư thất bại, hao tổn không ít tiền của gia tộc, sau này cuộc sống ở thành Tây bên đó không tốt lắm. Cho nên người con trai nhỏ này vừa tốt nghiệp về nước, sau khi trở về không tiếp nhận cục diện rối rắm trong gia tộc, ngược lại bắt đầu tiến quân đầu tư vào sản nghiệp ăn uống giải trí, bây giờ phía sau các quán bar nổi tiếng, hội sở, còn có những chốn thanh sắc ở Hoa Bắc đều có bóng dáng của vị Quan thiếu gia này. Anh ấy có mắt nhìn tốt, cái gì kiếm được tiền thì làm cái đó, chỉ ngắn ngủi trong sáu bảy năm, số tài sản tích lũy được đã khiến thế hệ cha chú nhà họ Quan cũng không thể không nhìn anh ấy bằng ánh mắt khác. Nhưng mà…”

Cửa thang máy mở ra, Đinh Linh dừng lại nhìn xung quanh, Thi Niệm nhíu mày nghiêng đầu: “Nhưng mà cái gì?”

Đinh Linh xác định không có người, mới tiếp tục nói với cô: “Nhưng mà danh tiếng của người này không được tốt, mọi người đều nói anh ấy muốn kiếm tiền nhanh, là một kẻ đầu cơ, ra tay hung ác tàn nhẫn, ngay cả anh em nhà mình cũng không hề nương tay, mặc dù kiếm được nhiều tiền, nhưng không vẻ vang gì.”

Nói xong, cô ấy lại nói thêm một câu: “Hơn nữa còn nghe nói ngài ấy là kẻ đã lăn lộn qua cả trăm bụi hoa nhưng không kết hôn, còn nghe nói anh ta kẻ theo chủ nghĩa độc thân, người của nhà họ Quan bên đó rất có ý kiến với anh ta.”

Mặc dù Đinh Linh rất ít khi bàn luận về ông chủ của mình, nhưng chuyện của bên thành Tây cô ấy cũng không hề giấu diếm, sau này cũng cần làm ăn qua lại, để Thi Niệm biết thêm tình thình bên đó cũng có thể nắm bắt được thời cơ.

Mà Thi Niệm lại nghĩ, có thể kiếm được tiền mà không phạm pháp chính là năng lực, không cần thiết phải xem có thể diện hay không.

Nhưng mà nghĩ lại, có lẽ là do sự khác biệt của gia đình giàu có và danh môn vọng tộc, kẻ có tiền bình thường luôn đặt lợi ích lên trên hết, mà gia tộc trăm năm như nhà họ Quan làm chuyện gì cũng coi trọng mặt mũi, điều này cô đã sớm cảm nhận được ở nhà bên thành Đông bên này.

Cho nên cô có thể tưởng tượng được người sau lưng nghị luận vị kia, chắc là những kẻ nhìn anh không vừa mắt, lại chẳng so được với anh, gặp mặt còn phải tươi cười nghênh đón, có lẽ đây chính là cảnh giới sinh tồn lí tưởng nhất trong đại gia tộc, đáng tiếc hiện tại tình huống của cô hoàn toàn tương phản.

Ra khỏi thang máy vừa vặn trở lại chính sảnh, bên cạnh thảm đỏ đi vào bên trong là một bàn ký tên, chỉ là lúc này tiệc tối đã sớm kết thúc, chỗ này sớm đã không có ai, chỉ là còn chưa kịp thu dọn.

Thi Niệm nhìn chằm chằm vào những đồ vật trên đài, mãi cho đến khi đi về bên ngoài sảnh, Thi Niệm mới dừng bước, bình tĩnh nói với Đinh Linh: “Tôi muốn đi toilet.”

Đinh Linh không chút nghi ngờ, chỉ là hỏi một câu: “Cần tôi đi chung với cô không?”

“Không cần, cô qua bên kia nhìn xem, nhỡ đâu có người tìm tôi thì cô cứ chào hỏi và nói chuyện một chút.”

Đinh Linh nói cô đi nhanh về nhanh, Thi Niệm quay người một lần nữa trở về cửa sảnh, lúc đi ngang qua bàn ký tên, cô cầm lấy cái kéo trên mặt bàn nhét vào ống tay áo, lại thuận tay cầm thêm một cái kim băng vội vàng đi về phía toilet.

Mười lăm phút sau, một cô gái mặc lễ phục màu đen bó sát bước đi vòng qua bên trong hành lang.

Mái tóc dài của cô xõa trên vai khẽ cong dịu dàng, làn váy xếp ly bản lớn bên eo xòe ra như hình cánh quạt, lộ ra đôi chân dài thon dài cân xứng, bước trên giày cao gót như một cô gái hiện đại nóng bỏng, dường như đã thay đổi thành một người khác, chỉ là trên mặt cô có đeo một cái khăn che mặt màu đen.

Hôm nay có rất nhiều người nổi tiếng xuất hiện, lúc này có vài người đã lần lượt rời sân, đám phóng viên ngồi xổm chờ đợi ngoài cửa, cũng có vài người mang khăn che mặt rời đi từ của hông, bảo vệ của nhà họ Quan đều đang duy trì trật tự, bảo đảm những vị khách quý kia có thể an toàn rời đi, cho nên lúc này chỉ có bảo vệ của Thượng Á đi lại, đứng gác ở trên hành lang, những người này chỉ có thể nhận ra đồ tang của Thi Niệm, nhưng lại không nhận ra được Thi Niệm, hành động của cô không khiến người khác nghi ngờ.

Trên đường đi cô đều cố gắng điều chỉnh hô hấp, bước chân ung dung lãnh đạm, cũng may người khác nhìn thấy quần áo cô chỉnh tề, cho rằng cô là khách mời tới tham gia tiệc tối, không có ai tiến lên hỏi thăm, thế là cô cứ như vậy đi tới được cửa hông phía đông nam dưới con mắt của một dàn bảo vệ.

Lúc đó, cửa hông mở rộng, đang có xe kéo đồ vật ra ngoài, đại khái là nhân viên công tác sắp xếp vị trí, nơi đó hai cảnh cồng đều được mở rộng ra, bảo vệ đứng gác.

Từ khi Thi Niệm gặp mặt vị kia trong lòng vẫn luôn căng thẳng, cô cho rằng câu nói cuối cùng của Quan Minh có nghĩa là, trên lầu đều là người của thành Đông không tiện nói chuyện, cho nên mới gọi cô tới cửa hông phía đông nam, nơi này chắc hẳn không có ai.

Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng, nơi này không chỉ có nhiều người mà còn hỗn tạp, không phải một nơi có thể nói chuyện, đồng thời cô dò xét một vòng không nhìn thấy người nhà họ Quan của thành Tây.

Lúc ấy cô chỉ có một ý nghĩ, có phải mình bị lừa rồi không?

Thi Niệm vội kéo khăn vải che mặt xuống, nghểnh cổ liếc nhìn ra bên ngoài, ngoài cửa có một hàng xe đang đậu, cô nghĩ khả năng duy nhất chính là vị nhà họ Quan kia đã lên xe trước ngồi đợi cô, cô cảm thấy khả năng này rất lớn.

Thế là dợm bước đi theo con đường nhỏ đi ra ngoài biệt thự.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play