Nửa tháng trước, nhà họ Quan yêu cầu Thi Niệm ký một thỏa thuận, nội dung thỏa thuận đại khái là cô không được phép rời khỏi nhà trước ba mươi lăm tuổi, không được phép tiếp xúc với người khác giới và tái hôn, phối hợp với nhà họ Quan tiếp nhận triển khai mở rộng một loạt chiến lược kinh doanh, về phần thù lao, cô không xem kỹ, bởi vì căn bản cô không hề muốn kí.
12 năm, muốn cô tiếp tục chịu đựng cuộc sống như vậy thêm 12 năm nữa, cũng giống như đẩy cô vào địa ngục vậy, nếu như Thi Niệm là một người phụ nữ đầy tham vọng, hay một người coi của cải là mạng sống của mình và muốn bám vào kẻ quyền thế, cũng có thể sẽ hy sinh những năm tháng quý báu của mình để đấu tranh cho một tương lai tốt đẹp trong gia đình đầy sóng gió này, nhưng tiếc là cô không phải như vậy.
Vì vậy, cô đã tắm nước lạnh trong một tiếng đồng hồ, tự làm cho mình bị bệnh để tạm thời tránh được một thời gian, sau khi nằm dưỡng bệnh một tuần, nhà họ Quan muốn chuẩn bị một bữa tiệc từ thiện, chuyện thỏa thuận tạm thời lại được gác lại, nhưng Thi Niệm biết rất rõ, nếu chỉ tiếp tục trốn tránh như thế này, thì sớm muộn gì cô cũng phải ký vào bản thỏa thuận, nhà họ Quan căn bản không cho cô bất kì lựa chọn nào khác, nếu như bọn họ muốn, có thể có một ngàn cách để bắt cô kí.
Mà hôm nay là lần đầu tiên cô lộ diện sau một một thời gian dưỡng bệnh, đó cũng là cơ hội duy nhất để buông tay đánh cược một lần, một khi đã bỏ lỡ, cô sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội trở mình, đồng nghĩa với việc cuộc sống sau này của cô sẽ bước vào một vòng sinh tử bất tận.
Tacitus đã nói phải có mạo hiểm thì mới có hy vọng, vì vậy lúc này, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, cô cúi xuống cố gắng che đi cảm xúc bất an của mình.
Theo những gì cô đã tưởng tượng trước đó, cô cần phải tìm cách nói chuyện với những người có tầm ảnh hưởng lớn trong nhà họ Quan ở phía thành Tây, như vậy mới có thể thực hiện kế hoạch tiếp theo được.
Trước mắt xem ra trong nhà họ Quan ở phía thành Tây, người có thân phận nhất chính là cậu chủ Quan Minh này, từ khi anh xuất hiện, Thi Niệm luôn quan sát động tĩnh bên trong.
Dựa vào suy đoán của cô, bên phía thành Tây đã có người đến tham gia, thì cho dù là đồ vật gì, chắc chắn sẽ phải đấu giá một hai lần để ủng hộ, đến lúc đó cô sẽ nhân cơ hội đưa chữ để kết giao với người kia.
Nhưng ngay sau đó, kế hoạch đã vượt quá sức tưởng tượng của Thi Niệm, cậu chủ kia vừa ngồi xuống chưa được mười phút đã lên giá khởi điểm rồi, nhưng thứ anh đấu giá không phải là mấy đồ vật kia, mà chính là hào phóng ném ra năm triệu5 để một nữ minh tinh đang có mặt ở đó lên sân khấu hát hai bài.
Cứ như thế trong nhất thời khiến cho Thi Niệm ngây ngẩn cả người, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn có thể như vậy sao…”
Đinh Linh ngược lại khá tán thưởng nói: “Cậu Quan đã cứu chúng ta một bàn rồi.”
Thi Niệm khó hiểu nhìn Đinh Linh, cô ấy giải thích cho Thi Niệm biết, vì kiêng kỵ với tang lễ của nhà họ Quan trước đó, cho nên khách khứa đến tham gia hoạt động ngày hôm nay cũng tương đối kiềm chế hơn, điều này khiến cho buổi đấu giá hôm nay không sôi nổi lên được, buổi đấu giá nhã nhặn lịch sự, nhường nhịn lẫn nhau đối với ban tổ chức mà nói cũng không phải là điều tốt.
Người này vừa mới ngồi xuống chưa bao lâu đã chi ra năm triệu, chọn một minh tinh đi lên hát hai bài, mà minh tinh anh chọn, vừa hay là một đại hoa đán rất ít phô trương, tên là Tần Kiều, cũng không thường xuyên tham gia các hoạt động tạp kỹ, hôm nay có thể xuất hiện thật là hiếm thấy, nhưng mà Tần Kiều là diễn viên, mọi người đều chưa nghe cô ấy hát bao giờ, cho nên sẽ càng cảm thấy mới lạ.
Quả nhiên đúng như dự đoán, ngay khi Thi Niệm quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trong hội trường bỗng trở nên huyên náo, dưới bầu không khí đang tăng cao, nữ minh tinh tên là Tần Kiều bước lên sân khấu, dù sao cũng là làm từ thiện, hát hai ca khúc thôi mà đã coi như quyên góp từ thiện được năm triệu rồi, danh tiếng tốt thế này cũng coi như không phải cho không rồi.
Kiếm danh tiếng cho người đẹp xong rồi, thâm tình cũng đã đạt được, còn thuận nước đẩy thuyền giúp cho nhà họ Quan phía thành Đông làm cho buổi đấu giá sôi nổi lên rồi, không cần tốn nhiều công sức, đúng là bản lĩnh một mũi tên trúng hai ba đích, chẳng trách lúc nãy Đinh Linh nói anh đã cứu nhà bọn họ một bàn rồi.
Nhưng Thi Niệm lại đau đầu, nếu như đấu giá là đồ vật, cô còn có thể đưa tranh chữ, bây giờ đấu giá là người, thì cô làm thế nào đây?
Trong hội trường vang lên tiếng hát du dương, Tần Kiều mặc dù là diễn viên nhưng giọng hát cũng rất hay, cô ấy hát bài ‘Đêm trăng tròn hoa thắm’.
“Đêm nay hoa đẹp trăng tròn, người có tình thành cặp thành đôi
Em nói cho anh hay trên thế gian này còn ai có thể
Cùng anh nên đôi uyên ương nghịch nước, sát cánh tung bay…”
Thi Niệm đột nhiên giật mình, cầm bút lên chấm vào mực, nhanh chóng vẽ một đôi uyên ương đang nô đùa trong nước lên giấy, cô đã không còn lo nghĩ được nhiều như vậy nữa rồi, các dây thần kinh trong đầu đang căng hết ra, ngược lại phía dưới tay lại được phát huy tốt hơn so với bình thường, lướt qua vài chiếc lá sen được che đi một nửa, toát lên đầy vẻ nghệ thuật, chỉ duy nhất vẫn chưa được hoàn mỹ là vẫn chưa được tô màu nên trông hơi đơn điệu, nhưng mà ý nghĩa không phải là ở bức tranh, đẹp xấu gì cô cũng không thèm quan tâm, có tranh là được rồi.
Sau khi cô vẽ xong chưa đợi mực khô đã cuộn tròn bức tranh lại, xoay người nói với Đinh Linh: “Không thể chờ vị kia tự mình đến đây được, tôi đi tặng anh ta một bức tranh để cảm ơn.”
Đinh Linh cảm thấy đúng là nên như vậy, vị kia chắc cũng sẽ không qua đây lấy tranh chữ, nhưng mà họ Quan bên này cũng không thể không thể hiện thành ý được, dù sao thân phận của anh cũng khác so với các vị khách khác.
Đinh Linh chạy vào báo với bà chủ một tiếng, bà ta gật đầu ngầm ra hiệu đồng ý, sau đó Đinh Linh lại đi ra kêu Thi Niệm: “Cô vào đi.”
Lúc Đinh Linh rời đi thì Thi Niệm đã chuẩn bị sẵn bức thư giấu trong bức tranh này rồi, thành bại chỉ trong một suy nghĩ này thôi, cô cầm bức tranh trong tay mà hơi run run, căng thẳng mà cũng có chút kích động.
Vị minh tinh ở bên trong đã xuống sân khấu, trên sân khấu đang đấu giá những đồ vật khác, nhưng rõ ràng là người tham gia đấu giá đã lần lượt bắt đầu tăng lên nhiều hơn, bọn họ đi vào từ cửa sau, nhất thời không có ai chú ý tới.
Người nhà họ Quan bên thành Tây lại hoàn toàn không ngồi ở mấy cái bàn phía trước, mà được sắp xếp riêng ở trên bục ngắm cảnh lầu hai, một cái bàn tròn lớn đã ngồi kín người, Thi Niệm khi nhìn thấy cái bàn tròn đó, đầu óc của cô khẽ ong ong lên, cha chồng và hai người chú của cô cũng đang ở đó, lúc này đang đón tiếp mấy người nhà họ Quan bên thành Tây uống rượu.
Những ngón tay đang cầm bức tranh của cô đột nhiên siết chặt, trái tim cô như muốn nghẹn lại trong cổ họng ngay lập tức.
Cô tuyệt đối không ngờ tới là cô sẽ gây chuyện ngay trước mắt của cha chồng mình, lúc này cô chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là lấy lá thư ra rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tặng tranh xong rồi đi, thứ hai là giao bức tranh và lá thư cho cậu chủ kia như dự định ban đầu, vụ đánh cược này là dựa vào phản ứng của vị kia, lỡ như bên kia không nể mặt cô, hoặc là bóc trần cô ngay tại chỗ, vậy thì người nhà họ Quan ở thành Tây và người nhà họ Quan thành Đông đều có mặt ở đây, cô chỉ có con đường chết mà thôi.
Kì thực, rất lâu sau này, khi nhớ lại cảnh đó, trong lòng Thi Niệm vậy mà vô cùng phấn khích, nhưng đầu óc cô lúc đó nóng bừng lên căn bản không nghĩ tới đường lui.
Khi đi đến bên chiếc bàn tròn, Thi Niệm hoàn toàn không nhìn thấy mục tiêu mà cô tìm kiếm, khi cha chồng liếc nhìn cô thì Thi Niệm đã căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cũng may Đinh Linh ở bên cạnh nói giúp cô: “Mợ chủ muốn tự mình tặng một bức tranh để cám ơn cậu Quan.”
Cha chồng không nói gì, liếc mắt nhìn sau lưng: “Cậu ấy ở bên kia.”
Sau đó lại dặn dò Thi Niệm: “Nhìn thấy người ta thì gọi một tiếng chú nhỏ, lễ phép một chút.”
Thi Niệm cụp mắt gật đầu, ánh mắt căn bản không dám nhìn thẳng vào cha chồng của mình, sau đó cô đi cùng với Đinh Linh qua một cái cửa, bên trong có một dãy ghế không to lắm, trước cửa có hai vệ sĩ đứng canh vô cùng nghiêm ngặt.
Đinh Linh giải thích mục đích cô tới với bọn họ, một vệ sĩ có hình xăm trên mu bàn tay liếc nhìn Thi Niệm rồi tránh qua một bên, biểu thị người bên trong có thân phận vô cùng tôn quý, người không có phận sự thì sẽ không được phép đi vào.
Đinh Linh có chút lúng túng nói với Thi Niệm: “Vậy tôi đợi cô ở đây nhé, lúc cô tặng tranh thì nhớ nói mấy câu dễ nghe vào, hiểu chưa?”
Thi Niệm gật đầu lần nữa, trong lòng lại như trút bỏ được gánh nặng, lúc nãy cả đoạn đường cô đều đang suy nghĩ làm sao để thoát khỏi cặp mắt của Đinh Linh, bây giờ ngược lại là thiên thời địa lợi, còn thiếu nhân hòa nữa thôi.
Cô bước vào gian phòng, mọi người bên trong cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, hai tay Thi Niệm đặt ở phía trước, trong tay ôm chặt bức tranh, cô mặc một bộ lễ phục màu đen dài đến mắt cá chân, thoạt nhìn thì giống như một nữ tu sĩ từ nơi nào đến, khuôn mặt xanh xao, nhợt nhạt vì quá căng thẳng, nhưng mái tóc được búi gọn gàng khiến khuôn mặt trái xoan trở nên nhỏ nhắn và thanh tú, đôi mắt cảnh giác liếc nhìn dãy ghế, cuối cùng dừng lại ở chỗ ngồi của Quan Minh.
Người bên trong không nhiều, tổng cộng chỉ có bốn người, trong đó còn có nữ minh tinh vừa lên sân khấu hát nữa, cô ấy ngồi bên trái của Quan Minh, vừa rót rượu vào chiếc ly trong tay của anh, Quan Minh sau khi nhận ly rượu thì ngẩng đầu lên nhìn về phía người phụ nữ đột nhiên xuất hiện.
Anh đã cởi bỏ áo khoác bên ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, hàng cúc trên cùng của đường viền cổ áo hơi mở ra, ngồi bắt chéo chân dựa vào ghế sô pha, cái khí chất lười biếng phong lưu đó lan từ lông mày cho đến mí mắt.
Khi Thi Niệm nhìn thấy anh, trong giây lát cả cơ thể dường như có dòng điện chạy qua, lông tơ đều dựng hết cả lên, lúc nãy đứng xa như vậy nên cô không thấy rõ hình dáng của anh, lúc này chỉ cách nhau có ba mét, cô mới phát hiện người này có khuôn mặt cực kỳ thu hút. Điều khiến cô kinh ngạc hơn nữa là nét mặt của cậu chủ nhà họ Quan thành Tây này giống Quan Viễn Tranh đến nỗi khi cô mới nhìn thấy anh, cô sốc đến mức không thốt nên lời.
Nhưng cẩn thận phân biệt thì từ khí chất đến hình thể lại đến thần thái của người này thì lại thấy anh và Quan Viễn Tranh hoàn toàn khác biệt, Quan Viễn Tranh gầy gò, nho nhã lại trầm tĩnh.
Đường nét của người đàn ông anh tuấn trước mặt lại toát ra một loại kiêu ngạo khó gần, rõ ràng là không có biểu cảm gì, nhưng lại không khỏi khiến cho người ta có cảm giác áp bức vô hình, khiến cô nhất thời không đoán được tuổi tác thật của anh.
Sau đó… cô cứ đứng như vậy, đối diện với ánh mắt của những người này, cô biết lúc này mình nên nói cái gì đó, có lẽ cô nên giới thiệu bản thân trước, ít nhất cũng phải nói cho họ biết cô đến đây để làm gì, nhưng ngay lúc đó, vài người rõ ràng có khí tức mạnh hơn cô cùng lúc nhìn cô, khiến cho tim của Thi Niệm đập thình thịch, miệng khô khốc và đầu óc trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Mặc dù trước khi đến cô đã chuẩn bị tâm lý vô số lần rồi, nhưng khi lắp mũi tên lên dây cung rồi thì cô vẫn vô cùng căng thẳng.
Có hai người đàn ông ngồi ở phía bên kia, cũng không hỏi cô là ai, vì cô đã có thể đi thẳng đến đây, rồi nhìn vào cách ăn mặc trang điểm của cô thì có thể đoán ra được danh tính của cô, chỉ là hiện tại vẫn chưa có ai nói ra, bởi vì người cô đang nhìn chính là Quan Minh, chứng tỏ rõ ràng cô đến đây là để tìm anh.
Mà Quan Minh cũng không mở miệng, ánh mắt dường như đang quan sát cô gái đang đứng cứng đờ ở đó, anh chậm rãi cầm ly rượu trong tay lên nhấp một ngụm, dường như anh không hề vội vàng.
Bên ngoài không ngừng vang lên giọng nói cao vút của người chủ trì, nhưng bên trong gian phòng này lại im lặng đến lạ lùng. Sự tương phản này khiến Thi Niệm càng không biết phải làm như thế nào, cô nhớ lại lời dặn dò của cha chồng lúc nãy, do dự một lát rồi mở miệng gọi: “Chú nhỏ.”
Hai người đàn ông bên cạnh sững sờ một lát, nhất thời không phản ứng kịp với bối phận hỗn loạn này, đặc biệt là Quan Thương Hải, xém chút không nhịn được cười.
Ngược lại, Quan Minh vẫn thản nhiên xoay ly rượu trong tay, không trả lời cô, mà vỗ vỗ Tần Kiều bên cạnh, Tần Kiều ưu nhã đứng lên nói: “Vậy tôi đi trước.”
Sau đó cô ấy đi ra khỏi gian phòng, khi lướt qua Thi Niệm còn mỉm cười với cô một cái, Thi Niệm cũng lễ phép gật đầu.
Trong gian phòng chỉ còn lại ba người đàn ông, Quan Minh ngồi một mình ở dãy ghế sô pha chính giữa, còn hai người đàn ông kia ngồi một bên nâng ly cạn chén nói chuyện, Thi Niệm biết đây là một cơ hội tốt nhất, so với tình huống mà cô tưởng tượng lúc trước lại càng thêm có lợi.
Quan Minh đặt ly rượu xuống nhìn cô, cô nắm chặt bức tranh bước tới, tiếng giày cao gót gõ xuống nền đất lanh lảnh vang lên, mỗi một bước đi như mỗi một nhịp đập của trái tim cô, cứ như vậy tiến về phía Quan Minh.