Tiệc rượu Kim Thu là bữa tiệc cao cấp nổi tiếng nhất thành phố, được tổ chức mỗi năm một lần, thời gian tổ chức sự kiện mỗi năm đều không giống nhau, nhưng nhất định phải vào mùa thu.

Tiệc rượu Kim Thu đại diện cho biểu tượng của địa vị, hầu như tất cả những ai được mời đều sẽ tham gia. Lý Nhất Hàn chỉ đến vào hai năm đầu tiên khi anh trở thành gia chủ. Sau đó, anh không quan tâm đến loại tiệc rượu giống như nghi lễ này nữa, năm nay phá lệ tham gia là vì để Thích Nguyên xuất hiện trước công chúng.

Đây là lần đầu tiên Thích Nguyên xuất hiện ở tầng lớp thượng lưu, Lý Nhất Hàn vẫn rất coi trọng chuyện này, từ phép xã giao đến ngoại hình đều tự mình giám sát mọi việc.

Sau khi thay quần áo và làm kiểu tóc, Thích Nguyên bước ra khỏi phòng, Lý Nhất Hàn đã đợi một lúc, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên.

Cậu cởi bỏ bộ quần áo rộng rãi thường ngày, mặc vào một bộ vét cao cấp được may riêng, chất liệu vải com-lê đã được ủi trên người cậu làm lộ ra dáng người của cậu một cách hoàn hảo. Thực tế thì cậu không lùn, dáng người cân đối, rất vừa mắt.

Có lẽ là vẫn chưa thích ứng với loại quần áo và cách ăn mặc này, khi bước đi Thích Nguyên trở nên dè dặt hơn một chút, mái tóc vốn dĩ mềm mại nhô ra đã được nhà tạo mẫu tóc dùng keo xịt tóc cố định lộ ra vầng trán nhẵn nhụi, mắt không đen tuyền mà có một chút màu nâu, giống như một viên ngọc quý.

Trong im lặng, Thích Nguyên đã bước tới gần anh, cậu nói “Anh Lý, tôi xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Phản ứng tầm một giây, Lý Nhất Hàn đứng lên, mới vừa đi một bước liền lùi lại, “Cà vạt của cậu đâu?”

Thích Nguyên từ trong túi lấy ra chiếc cà vạt màu đỏ thẫm do cậu gấp lại, “Bây giờ thắt hơi khó chịu, khi gần đến nơi thì tôi sẽ thắt lại.”

Lý Nhất Hàn nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của cậu hai giây mà không nói gì.

Địa điểm tổ chức tiệc chiêu đãi là ở trung tâm thành phố, cách chỗ bọn họ không xa, khoảng hai mươi phút sẽ tới nơi, khi trợ lý Triệu nhắc nhở chỉ còn năm phút nữa là tới nơi, Trì Chiếu lấy cà vạt ra, ngồi chỉnh tề bắt đầu thắt cà vạt.

Trì Chiếu có đeo cà vạt bao giờ đâu, cậu chính là đang tự làm khó mình.

Cậu trông thì bình tĩnh, nhưng hệ thống gần như sắp phát điên rồi.

【Không đúng! Ngược rồi, cái to ở đằng trước còn cái nhỏ ở đằng sau! Quấn ngược rồi! Đáng lẽ phải quấn ngược lại, sai rồi! Cậu thắt như vậy không phải là thành nút chết rồi sao! Mau tháo ra đi! Ôi trời ơi! Cậu đúng là một thiên tài, vậy mà có thể dùng cà vạt thắt ra một cái nút để buộc móng heo. 】

Trì Chiếu “…”

Đó không phải là lỗi của tôi, là do cái cà vạt không chịu rút ra chứ bộ.

Khi Trì Chiếu đang vật lộn thắt cà vạt, ngoại trừ tài xế, hai người còn lại đều lẳng lặng nhìn cậu thắt cổ mình từng chút một, còn một phút nữa là đến nơi, Lý Nhất Hàn yên lặng thở dài một hơi, liền di chuyển tới gần Trì Chiếu, anh cầm lấy chiếc cà vạt đã trở thành nút khóa, chỉ cần nhìn qua là biết cách tháo nó ra.

Anh từ từ cởi cà vạt, sau đó thắt lại theo đúng quy cách, Trì Chiếu luôn ngoan ngoãn ngồi yên, không sợ cử động. Bàn tay của Lý Nhất Hàn đặt dưới cằm Trì Chiếu, hai người rất gần nhau, hơi thở của hai người đều quấn quýt vào nhau.

Trợ lý Triệu từ kính chiếu hậu nhìn hai người này, cảm thấy có gì đó không ổn, chỉ thắt có cái cà vạt, động tác của ông chủ sao lại có thể nhẹ nhàng chậm chạp như vậy? Hơn nữa, cậu có phải bị hoa mắt không? Ông chủ vậy mà lại đang cười.

Nụ cười này rất nhỏ, không nhìn kỹ cũng không thể thấy được, nhất định không phải là cười cợt, có chút giống như… trợ lý Triệu đã tìm từ để diễn tả hồi lâu, cũng không nghĩ ra dùng tính từ gì.

Ai cũng đã từng gặp phải tình huống này, rõ ràng là từ đã đến bên miệng, nhưng sống chết thế nào cũng nhớ không ra, càng nghĩ càng không nhớ, cho đến khi nhịn đến nội thương.

Thắt cà vạt xong, Lý Nhất Hàn còn tiện tay chỉnh lại cổ áo của Trì Chiếu, chỉ sau khi chắc chắn  từng chi tiết, anh ta mới hài lòng lui ra một khoảng trống.

Trì Chiếu cũng đúng lúc ngẩng đầu lên, cười cảm ơn anh.

Nụ cười này giống như móng vuốt của mèo con, không nhẹ không nặng mà cứa vào lòng Lý Nhất Hàn, khiến lòng hắn ngứa ngáy, luôn muốn làm một việc gì đó.

Theo bản năng, Lý Nhất Hàn đưa tay lên hai tấc, vừa đúng chạm vào cằm Trì Chiếu.

Trợ lý Triệu vốn sắp nghẹt thở vì nội thương, đột nhiên mở to mắt, thấy ý cười trên khóe miệng ông chủ ngày càng sâu, ngón tay mảnh khảnh chạm vào cằm thịt mềm mại, sau khi nhẹ nhàng xoa hai lần, Thích Nguyên lộ ra vẻ ngạc nhiên, ông chủ nhìn khuôn mặt của cậu ta ngẩn ra, trong lòng chợt cảm thấy có chút kỳ quái, liền đưa tay lên vỗ đầu.

Trì Chiếu “…” Đây là xem tôi như vật cưng, phải không?

Triệu Bân “…” Tôi nhớ ra, chính là cưng chiều.

Hệ thống “…” Chuyện gì vậy? không phải hai năm sau mới có thể chinh phục được Lý Nhất Hàn sao? Sao có cảm giác băng tan chỉ sau hai tháng thế này.

Trì Chiếu không nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Lý Nhất Hàn, cậu chỉ nghĩ rằng Lý Nhất Hàn chỉ đơn giản là thích cậu thêm một chút, nhưng lại không ngờ rằng cái thích này của anh có thể đã thay đổi rồi. Hôm nay cậu có một nhiệm vụ quan trọng hơn, sự chú ý của cậu sớm đã không còn đặt vào người Lý Nhất Hàn.

Vừa bước vào quầy lễ tân, cậu bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Thường Thanh.

Trong lúc tìm kiếm, trong lòng vẫn là thầm lẩm bẩm nói “Tình nhân ơi, tình nhân của tôi đang đâu?”

【Cậu nghĩ gì tôi đều có thể nghe thấy, đừng nói ra được không? 】

Trì Chiếu cong môi, không phải cậu đang nỗ lực làm việc chăm chỉ sao? Cho dù hệ thống không giúp gì thì thôi còn ghét bỏ cậu.

Sau khi Lý Nhất Hàn đưa cậu vào, đã có người đi tới nói chuyện thân mật với anh ta. Người này rời đi, người tiếp theo sẽ đến ngay lập tức, có mặt ở đây đều là người thông minh, sẽ không xảy ra tình huống vây quanh lại một đám, bọn họ đều nhìn chằm chằm Lý Nhất Hàn, trong lúc đó, giả vờ vô tình đi ngang qua anh, sau đó đến trò chuyện với Lý Nhất Hàn.

Hầu như ai cũng hỏi Thích Nguyên là ai, Lý Nhất Hàn nhân cơ hội này giới thiệu cậu, anh chỉ giới thiệu với năm người, sau đó kêu Thích Nguyên vào bàn tiệc buffet lấy một ít đồ ăn rồi đi chơi tùy ý. Năm người là đủ, sau khi năm người này đi về chỉ mất chưa đầy mười phút, đến lúc đó toàn bộ người có mặt đều sẽ biết được người thừa kế của Lý Nhất Hàn chính là Thích Nguyên, người con nuôi mà anh ta nuôi dưỡng từ nhỏ.

Thích Nguyên không phải người thừa kế thực sự, nên không cần nghe những người đạo đức giả này, Lý Nhất Hàn không muốn cậu cảm thấy nhàm chán nên đã thả cậu ra, điều này lại vô tình đúng với ý muốn của Trì Chiếu, cậu đang lo lắng không biết làm thế nào lẻn ra ngoài để tìm Thường Thanh đây.

Nhưng mà, cậu có hơi đói, trước khi đi tìm Thường Thanh, cậu nên ăn gì đó trước đã.

Mọi người đến dự tiệc chiêu đãi đều là để mở rộng mối quan hệ hoặc khoe những gì đã đạt được trong năm qua, uống nhiều nhất là vài ly rượu, về cơ bản thì không ai chịu ăn, nhưng hôm nay thì khác.

Bởi vì Trì Chiếu đã đến.

Khi Thường Thanh đi qua, Trì Chiếu đang lấy một cái nĩa nhỏ quệt miếng bánh, Thường Thanh lấy hai ly rượu vang vang từ khay của người phục vụ đi ngang qua, chậm rãi đi đến bên cạnh Trì Chiếu, nhìn cậu ăn rất ngon, anh nhất thời không không nhẫn tâm khi mở miệng làm phiền cậu.

Sau khi im lặng rồi im lặng, anh ta nói ” Thích Nguyên, phải không?”

Trì Chiếu đã nghe thấy lời nhắc của hệ thống, cậu ăn xong miếng bánh cuối cùng, sau đó lấy chiếc khăn vuông mà bác Trương đã chuẩn bị cho cậu từ trong túi áo lau miệng trước, lúc này cậu mới nghiêng đầu nhìn Thường Thanh, “Đúng vậy, là tôi.”

Thường Thanh khẽ cười, báo tên, chờ Trì Chiếu lộ ra ​​vẻ kinh ngạc.

Nhưng Trì Chiếu và anh ta nhìn nhau khoảng ba giây, nhưng cậu không có bất kỳ phản ứng nào.

Thường Thanh “…”

Nhìn thấy Thường Thanh sắc mặt có chút không tự chủ được, Trì Chiếu tượng trưng gật đầu, “Là tôi.”

Thường Thanh “…”

Dù sao đi nữa, anh ta cũng là con ngựa đen quyền lực nhất trong giới kinh doanh hai năm trở lại đây, mọi người trong ngành ai cũng nhận ra anh ta rồi nói một câu “A, là cậu à.”

Một lúc sau, Trì Chiếu mới phát hiện ra lương tâm của mình, bắt đầu dùng lời lẽ để bù đắp, “Anh Thường, hóa ra anh còn trẻ như vậy.”

Thường Thanh suýt nữa nôn ra máu trước phản ứng của Trì Chiếu, nhưng anh ta không phải người thường, trong trường hợp này vẫn có thể giữ nguyên vẻ mặt không đổi sắc, cười nhẹ, “Cậu cũng còn rất trẻ, tương lai nhất định sẽ là cậu chủ đầy hứa hẹn của nhà họ Lý. “

Câu này có hàm ý thăm dò, Trì Chiếu nghe ra được, nhưng cũng không muốn đáp lại. Thứ nhất là vì, trong đầu cậu không có nhiều tâm tư suy nghĩ vòng vèo đó, thứ hai là, nhiệm vụ của cậu không phải đối đầu với Thường Thanh trên thương trường, nhiệm vụ của cậu là chiến đấu với anh ta trên mặt trận tình yêu.

Trì Chiếu khẽ liếc anh ta một cái, sau đó vươn tay cầm lấy ly rượu vang mà anh ta còn chưa uống cạn, ngón tay hai người chạm nhẹ vào nhau, Thường Thanh cụp mắt nhìn về phía nơi tiếp xúc da thịt của hai người, Trì Chiếu cười nhẹ, “Không ai muốn trở thành người thứ hai của ai, tôi chỉ muốn là người thứ nhất của chính mình thôi. Anh Thường và tôi nên người cùng đường mới đúng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play