【Tình tiết cốt truyện tiếp theo là Lý Nhất Hàn sẽ đưa Thích Nguyên tham gia tiệc rượu Kim Thu, đây là lần đầu tiên Thích Nguyên nhìn thấy Thường Thanh, đối thủ của Lý Nhất Hàn. 】
【Lần đầu gặp mặt không gặp khó khăn gì, chỉ cần nói vài câu với Thường Thanh và để lại cho anh ta ấn tượng rằng Thích Nguyên trông ngây thơ nhưng thực chất lại rất buông thả. 】
Trì Chiếu ghi chép lại, hệ thống hỏi cậu kế tiếp dự định làm gì, Lý Nhất Hàn lấy lại đồng hồ định vị, có lẽ là sau khi phát hiện Thích Nguyên thích anh ta, anh ta rốt cục loại bỏ một chút đề phòng lại cảm thấy áy náy nên không muốn cài định vị theo dõi hành động của Thích Nguyên nữa.
【Đừng thấy Lý Nhất Hàn ba mươi hai tuổi, dáng vẻ dày dặn kinh nghiệm, nhưng về mặt tình cảm, anh ta lại rất đơn thuần. 】
Trì Chiếu khoanh tay nói rằng lần đầu tiên nhận được lời tỏ tình từ Thích Nguyên, anh ta nhất định sẽ bối rối và trời còn chưa sáng sẽ chuồn đi, sau một tháng, đợi anh ta bình tĩnh lại rồi mới quay về gặp cậu.
Hệ thống vô cùng nghi ngờ suy đoán của cậu.
【Gặp phải tình huống thế này chắc cậu sẽ làm như vậy chứ gì. 】
Trì Chiếu “Câm miệng.”
Ngày hôm sau tỉnh lại, Trì Chiếu thật sự không nhìn thấy Lý Nhất Hàn, nghe bác Trương nói từ sáng sớm đã đến công ty, ở trường học Trì Chiếu khoe khoang với hệ thống cả một ngày, khi cậu về đến nhà, cậu đang ngâm nga một bài hát chuẩn bị đi nhìn đứa con trai của cậu một chút.
Ngay khi bé Mập nhìn thấy cậu da đầu liền tê dại, sờ vuốt quá nhiều đầu nó sắp hói luôn rồi
Trước khi người tới, mùi đã lan đến trước, vừa ngửi thấy mùi của Thích Nguyên, bé Mập liền chạy đi như một làn khói, Trì Chiếu nhanh nhẹn giống như một con khỉ, ôm lấy nó vào trong lòng, “Gặp ba ba là chạy, con có phải không muốn lăn lộn nữa hay không, ba ba vì con mà ngày nào cũng phải cố gắng học tập, sao con lại không biết ân cần với người cha già mệt mỏi vất vả vậy chứ. “
Trì Chiếu chân thành chỉ trích bé Mập, phía trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nói, “Người cha già à, hai ngày trước cậu không phải vẫn là anh trai của nó sao.”
Trì Chiếu kinh ngạc nhìn lên, Lý Nhất Hàn vừa đi xuống lầu, tựa hồ muốn đi ra ngoài.
“Anh Lý, anh định đi đâu thế?”
Lý Nhất Hàn nhìn vào đôi mắt của cậu, cậu rất bình tĩnh không có chút xấu hổ nào, như vậy cũng tốt, anh không muốn vì loại chuyện này mà Thích Nguyên lục đục với anh.
Lý Nhất Hàn khẽ đáp “Dùng bữa với người bạn cũ của tôi. Thứ bảy tuần sau sẽ có tiệc rượu nên cậu cũng phải đi, nhớ chuẩn bị trước.”
Trì Chiếu lập tức đồng ý, “Tôi hiểu rồi, anh Lý, trên đường đi chú ý an toàn.”
Lý Nhất Hàn nhẹ gật đầu, đi về phía trước hai bước, đi đến bên cạnh Trì Chiếu thì dừng một chút, dường như đang do dự, nhưng sự tạm dừng này biến mất quá nhanh, ngoại trừ bản thân cũng không ai phát hiện ra. Trì Chiếu ôm bé Mập và nhìn Lý Nhất Hàn rời đi.
Hai ngày sau Đoàn Ba trở lại trường học, Trì Chiếu buổi trưa đi trên đường đụng mặt Đoàn Ba, người kia nhìn cậu vừa kiêng dè vừa căm giận, anh ta muốn thô bạo đánh Thích Nguyên một trận, nhưng thứ nhất là anh ta đánh không lại Thích Nguyên.
Thứ hai, Thích Nguyên bây giờ là người thừa kế của Lý Nhất Hàn, anh ta không thể động vào cậu, nếu làm như vậy, người giết anh ta tiếp theo không phải là Lý Nhất Hàn, mà là cha của hắn.
Chuyện Đoàn Ba bị đánh bị ra nhanh chóng, trong vòng bạn bè chẳng mấy chốc đều đã biết hết. Thái độ của Chu Hòa Thiên đối với Trì Chiếu thay đổi hoàn toàn, anh ta rất biết cách kiểm soát thái độ, vừa không khiến Trì Chiếu cảm thấy rằng anh ta rất ghét cậu, vừa không để Trì Chiếu cảm thấy rằng anh ta lạnh nhạt với cậu. Trì Chiếu nhớ lại những gì hệ thống đã nói, Chu Hòa Thiên cũng là một trong những tình nhân của cậu trong tương lai, vậy nên cậu không từ chối Chu Hòa Thiên, lâu dần tạo cho người ta cảm giác cậu và Chu Hòa Thiên là bạn tốt của nhau.
Mặc dù Lý Nhất Hàn không bởi vì trốn cậu mà không về nhà trong mười ngày nửa tháng giống như Trì Chiếu nói, nhưng anh ta đúng thật là ít về nhà hơn, trước đây anh ta về mỗi ngày, nhưng bây giờ cứ hai hoặc ba ngày anh ta lại về một lần.
Khi không có Lý Nhất Hàn, Trì Chiếu không cần phải bày ra vẻ mặt thâm tình của mình để trở thành một tên tra thụ, ngày tháng trôi qua yên bình, cậu thì rất thoải mái, nhưng mà Lý Nhất Hàn lại rất không vui.
Đang ngồi trong phòng làm việc, lại nghe được tin tức của Thích Nguyên từ cấp dưới báo cáo, Lý Nhất Hàn kiên nhẫn hỏi “Chỉ đang học?”
Cấp dưới gãi gãi đầu, “Ngoài học ra, ngày hôm qua cậu chủ còn xem ti vi nửa tiếng, ôm con trai của cậu ấy thôi.”
Lý Nhất Hàn im lặng một lúc, “Tâm trạng của cậu ta thế nào?”
“Tốt lắm ạ,” cấp dưới mỉm cười, “Cậu chủ là người lạc quan vui vẻ, cuộc sống luôn lạc quan. Đối với ai cũng tươi cười, gặp ai cũng sẽ chào hỏi.”
Lý Nhất Hàn nhíu mày, “Cậu ta tại sao lại chào hỏi cậu?”
Cấp dưới nhớ lại, ho nhẹ một tiếng, bắt đầu bắt chước Trì Chiếu.
Cậu cười nhẹ, sau đó làm ra vẻ mang theo thứ gì đó, “Muộn như vậy anh còn ở đây à, thật vất vả, anh uống hộp sữa này không?”
Sau khi bắt chước, cấp dưới của anh trở lại khuôn mặt tê liệt ban đầu.
Lý Nhất Hàn ngơ ngác nhìn cậu, “Cậu uống rồi?”
Cấp dưới ngượng ngùng cười cười, “Không có, đó là thứ cậu chủ thích uống, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều uống một hộp, tôi làm sao có thể uống được chứ.”
“Ừ ” Lý Nhất Hàn khẽ cong môi, sau đó vẻ mặt nhất thời trở nên lạnh lùng, “Cậu có thể lăn được rồi.”
Cấp dưới “…”
Trợ lý Triệu “…”
Sếp càng ngày càng thất thường, trợ lý Triệu cũng đang bối rối, nhưng thử nghĩ lại, lúc ông chủ thất thường nhất chính là nghe cấp dưới báo cáo về cuộc sống hàng ngày của Thích Nguyên, Triệu Bân ngập ngừng hỏi “Ông chủ, là cậu Thích Nguyên chọc giận anh à?”
“Không có.”
Tuy nói không có nhưng vẻ mặt của Lý Nhất Hàn hiển nhiên càng không vui, tìm được mấu chốt, Triệu Bân trong lòng đã hiểu, nói “Hay là tôi giúp anh nhắc nhở cậu ấy, ở tuổi này của Thích Nguyên không biết sợ là gì, chuyện không hiểu, cứ tưởng đó là viện phúc lợi của cậu ấy. Chỉ cần tôi nói với cậu ấy, cậu ấy sẽ không xúc phạm anh nữa. “
Lý Nhất Hàn nhướng mi, nhìn cậu không chút biểu cảm.
Triệu Bân “Hoặc là, anh có thể tự mình quay về nhắc nhở cậu ấy.”
Lý Nhất Hàn vẫn nhìn thẳng cậu như vậy khiến cậu sợ hãi trong lòng, Triệu Bân luôn cảm thấy sắp tới sẽ bị đuổi việc, đột nhiên nghe được Lý Nhất Hàn nói “Được rồi, lát nữa tôi về, hủy hết lịch buổi chiều giúp tôi. “
Biểu tình của Lý Nhất Hàn không còn ghê gớm nữa, Triệu Bân ngơ ngác nhìn anh bình tĩnh đứng dậy rời khỏi văn phòng, một lúc lâu sau, cậu mới có một suy nghĩ.
Cậu chắc là, có lẽ đã nói đúng câu nào đó, nhưng cậu đã nói đúng câu nào chứ?
Triệu Bân khó hiểu.
Thật ra không chỉ Triệu Bân, ngay cả Lý Nhất Hàn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh không về nhà là để Thích Nguyên tự mình bình tĩnh trở lại, anh muốn cậu xác định lại tình cảm của mình không phải là ngưỡng mộ mà là biết ơn. Nhưng khi anh không về nhà, lại luôn muốn biết Thích Nguyên đang làm gì, có phải cậu buồn đến mức không muốn ăn cơm hay không.
Thì ra là anh nghĩ nhiều rồi, Thích Nguyên vốn dĩ không có quên ăn quên uống, ngược lại ăn còn ngon hơn lúc trước, mỗi bữa có thể ăn thêm nửa bát.
Nghĩ đến đây, Lý Nhất Hàn cảm thấy rất khó chịu. Cậu vậy mà lại đem cho sữa anh mua để thể hiện phép lịch sự của mình với cấp dưới, không thể chấp nhận được, anh còn chưa bao giờ được Thích Nguyên cho sữa uống kìa.
Trên đường về nhà, thay vì để tài xế lái xe, anh chọn tự mình lái xe trở về, trong bầu không khí yên tĩnh, rất thích hợp để suy nghĩ về mọi việc. Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, Lý Nhất Hàn đã trầm mặc.
Người vừa kêu gào đòi uống sữa không phải là anh ta, ừm, không phải.
Hôm nay Trì Chiếu chỉ có lớp học vào buổi sáng, về nhà vào buổi trưa, ăn cơm xong, ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cạnh cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn và đọc sách. Chiếc ghế sô pha túi đậu khổng lồ mềm và mịn, khi cậu ngồi lên nó, giống như cả người đều được ôm vào trong đó, bé Mập đang nằm cạnh nó để phơi nắng. Sau khi đọc hai trang sách, cậu lại sờ vuốt mông của bé Mập.
Con mèo ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu cam chịu, dù sao mông cũng có nhiều lông, muốn sờ thì sờ đi.
Chỉ trong vòng một tuần, bé Mập đã thành Phật rồi, đuôi của nó lắc qua lắc lại. Trì Chiếu mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, đưa tay vuốt nhẹ giúp mèo con chải lông. Ánh nắng ấm áp rọi vào từ cửa sổ rồi chiếu vào nhà , đúng lúc chiếu lên một người một mèo này.
Lý Nhất Hàn vừa về đến nhà đứng ở cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này, trên người còn mang theo nhiệt độ thấp ở bên ngoài, nghe thấy tiếng mở cửa, Thích Nguyên và bé Mập đều ngẩng đầu lên, theo tiếng động mà nhìn sang, Thích Nguyên chớp mắt, lập tức nở nụ cười rạng rỡ, “Anh về sớm vậy.”