Thường Thanh nhìn Trì Chiếu kỹ hơn.
Lý Nhất Hàn đứng cách họ năm sáu mét, khoảng cách này đủ để anh nhìn thấy Thích Nguyên đang nói chuyện với ai, nhưng không đủ để anh nghe thấy họ đang nói về cái gì.
Có hai người đàn ông Địa Trung Hải xung quanh Lý Nhất Hàn đang nói chuyện với anh, Lý Nhất Hàn dường như đang lắng nghe những gì họ đang nói, nhưng trên thực tế, đôi mắt của anh đã lơ lửng về phía Thích Nguyên.
Một người đàn ông đẹp trai và lịch lãm bước đến và nhướng mày nghiền ngẫm khi nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Nhất Hàn.
Nhìn theo ánh mắt của Lý Nhất Hàn, có hai người ở đó, một người là tổng giám đốc mới được bổ nhiệm của nhà họ Thường, người còn lại là cậu con trai mà Lý Nhất Hàn vừa nhận nuôi.
Hai người Địa Trung Hải cuối cùng cũng nói xong những điều muốn nói, thấy người đứng đầu nhà họ Lý nhẹ nhàng gật đầu với họ, tâm trạng của họ đột nhiên tốt lên, họ cảm thấy anh quả là một người có thể đào tạo được, sau đó họ vui vẻ đi đầu độc những người trẻ tuổi tiếp theo.
Sau khi hai người rời đi, Đường Tư Tắc bước tới chỗ Lý Nhất Hàn, “Con trai nuôi của anh hình như rất quan tâm đến Thường Thanh, anh không đi xem sao à.”
Lý Nhất Hàn nhướng mắt nhìn bạn mình, rồi cụp mắt xuống như không có chuyện gì xảy ra, “chỉ nói vài câu thôi.”
“Nếu không tin ta,” Đường Tư Tắc cười hai tiếng, ý tứ trong tiếng cười cũng không rõ ràng lắm, “Dù sao Thường Thanh nổi tiếng là người ăn tạp, tôi nhớ tới anh ta gần đây khẩu vị mới đổi chính là kiểu cậu bé nhỏ tuổi và tràn đầy năng lượng. Vậy cũng tốt, đến lúc đó, tổng giám đốc Thường sẽ nhỏ hơn cậu một vế, trên bàn đàm phán, cậu có thể dùng vai vế của mình để áp đảo anh ta. “
Lý Nhất Hàn cau mày, “Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Đường Tư Tắc khẽ cười, “Con ruột của cậu còn chưa chắc sẽ nghe lời của cậu, huống chi là con nuôi. Nhìn dáng vẻ của cậu ta, dường như đối với Thường Thanh có ấn tượng rất tốt, còn dám có ý nghĩ khác với Thường Thanh, con trai nuôi của cậu không đơn giản nha. “
Ánh mắt Lý Nhất Hàn lại rơi vào Thích Nguyên, lúc này Thường Thanh đã rời đi, cậu dừng lại một lát, sau đó cầm một đĩa bánh kem lên, tiếp tục bới móc ăn. Nghe bạn mình nói, Lý Nhất Hàn không đáp lại chút nào.
Anh không thể nói cho Đường Tư Tắc biết rằng người Thích Nguyên theo đuổi là Thường Thanh, mà là chính anh.
Thấy anh không trả lời chính mình, Đường Tư Tắc cho rằng mình nói đúng, đang định nói, nhưng lại nghe thấy Lý Nhất Hàn nói: “Không đơn giản? Cậu ta là người đơn giản nhất tôi từng gặp.”
Khi anh nói lời này, ánh mắt Lý Nhất Hàn bình tĩnh, giọng điệu đều đều, thẳng thắn như đang nói chuyện thời tiết, thái độ bình thường như vậy cho thấy Lý Nhất Hàn rất nghiêm túc, anh thật sự cho rằng tâm tư của Thích Nguyên rất đơn giản.
Đường Tư Tắc “…”
Mấy tháng không gặp đầu của Lý Nhất Hàn có phải là bị chạm mạch rồi không, đến anh còn nhìn ra được rằng Thích Nguyên hoàn toàn không phải là người dễ đối phó. Vừa rồi cậu ta rõ ràng là đang tán tỉnh Thường Thanh.
Đường Tư Tắc nói ra ý kiến của chính mình, mà Lý Nhất Hàn lại nhướng mày nhìn anh, “Mắt của cậu có vấn đề gì không?”
Ai là người có vấn đề về mắt đây?
Đường Tư Tắc tức giận nói, “Chờ đó, tôi sẽ chứng minh cho cậu xem.”
Người ngoài không biết tính tình Lý Nhất Hàn như thế nào, nhưng Đường Tư Tắc là gay, hơn nữa còn là 1*, nhấc chân đi về phía Thích Nguyên, sau khi Lý Nhất Hàn phản ứng lại, liền đi theo muốn kéo anh ta lại.
*(1 là công nha, 0 là thụ)
Đường Tư Tắc bước nhanh, đi mấy bước liền tới được chỗ Trì Chiếu, lúc đó Trì Chiếu vừa đặt đĩa bánh kem xuống đã bị tốc độ ánh sáng của anh ta quét qua, cảm thấy có chút nghẹn, nhìn ngó xung quanh, bên cách tay chỉ có một ly rượu vang của Thường Thanh cầm qua đây.
Nghĩ đến chuyện bí mật xấu xa sau lưng Thường Thanh, cậu đã không muốn cùng Thường Thanh có bất kì quan hệ gì, cậu chán ghét đẩy ly rượu sang một bên, định đi tới người phục vụ, kêu một ly rượu nồng độ cồn thấp.
Lúc này, Đường Tư Tắc đi tới, nhân viên phục vụ tình cờ đi ngang qua, tiện tay lấy ra hai ly cocktail, màu rượu này rất đẹp, màu hồng nhạt tựa như bánh macaron, trên khay chỉ còn lại hai cái ly, Đường Tư Tắc và Trì Chiếu đồng thời đưa tay ra, nhưng Đường Tư Tắc đã cầm cả hai ly rượu đi.
Bàn tay của Trì Chiếu đang vươn ra dừng lại trong không khí, Đường Tư Tắc nhìn thấy, nở một nụ cười thân thiện, sau đó đưa cho Trì Chiếu một tách cocktail tinh tế.
Trì Chiếu ngoan ngoãn cảm ơn anh, trong khi Đường Tư Tắc cong môi, vừa định cụng ly với cậu thì anh nghe thấy
Ực ực ực.
Ba ngụm, chiếc cốc đã cạn sạch, chỉ có một chiếc lá bạc hà đơn độc nằm dưới đáy cốc.
Đường Tư Tắc “…”
Loại rượu này không có mùi vị gì, nhưng ngọt ngào, hơi giống nước trái cây, Trì Chiếu rất thích, uống một ly không đủ, xoay người cầm lên ly rượu vang không thích vừa rồi. “Anh muốn uống không? Cái ly này tôi chưa chạm vào, hay chúng ta đổi đi. “
Nụ cười trên mặt Đường Tư Tắc đông cứng lại, lần đầu tiên nhìn thấy có người trao đổi đồ uống với một người xa lạ ở quầy lễ tân, anh ta gật đầu, Trì Chiếu lập tức cười vui vẻ khi nhìn thấy ly rượu vang được nhét vào tay Đường Tư Tắc, sau đó cậu cầm lấy ly cocktail.
Lại là ba tiếng dứt khoát ực ực ực, Trì Chiếu đã no nê, cười dè dặt với anh rồi quay sang tìm món ngon trên dãy bàn khác.
Đường Tư Tắc “…”
Lý Nhất Hàn đứng cách bọn họ không xa, có hai ba người phụ nữ đứng cùng nhau chặn lại khiến Trì Chiếu không phát hiện ra anh đang ở gần đó, trong khi Đường Tư Tắc bước lại với ly rượu vang với vẻ mặt thất thần, cậu nhìn Lý Nhất Hàn vẫn lạnh lùng như thường, nhàn nhạt mím khóe môi, khóe môi thỉnh thoảng mấp máy.
Muốn cười thì cậu cứ cười đi, nhịn như vậy không thấy mệt à?
Đường Tư Tắc im lặng, anh lại đưa ly rượu vang cho Lý Nhất Hàn, “Coi như cậu thắng, là tôi nhìn lầm.”
Nghe được câu này, Lý Nhất Hàn cuối cùng cũng nở nụ cười, dù là đàn ông ở tuổi nào, nhìn bạn bè bị xấu mặt cũng là một niềm vui lớn trong đời, anh bỏ ly rượu vang xuống, mỉm cười vỗ vai Đường Tư Tắc sau đó hai người liền qua một bên ôn chuyện cũ.
Chuyền tay bốn lần, đến cuối cùng, vẫn chưa có ai uống ly rượu vang đó.
Lý Nhất Hàn chỉ nói chuyện với Đường Tư Tắc hai phút, liền trở lại bàn, vừa rồi Thích Nguyên uống quá nhanh, anh trong lòng có chút lo lắng.
Chỉ chốc lát, Thích Nguyên đã không còn ở bên bàn ăn nữa, chạy đến đầu kia buổi tiệc, lúc này đang ngồi ở trên sô pha đơn, chống đỡ đầu nhìn các loại người qua lại.
Cậu trông rất tỉnh táo, nhưng khi nhìn kỹ lại có thể phát hiện ánh mắt cậu mơ hồ, ly cocktail cậu uống không có mùi cồn, thực ra nồng độ cồn rất cao, sau khi chạy sang chỗ khác, cậu lại nhìn thấy ly cocktail này và đã uống thêm hai cốc, tuy mỗi cốc đều là một cốc nhỏ, nhưng khi cộng lại thì con số cũng rất đáng kể. Cộng thêm việc cậu uống quá nhanh và quá nhiều, đầu óc đã trở nên choáng váng.
Trì Chiếu dựa vào ghế sô pha, dùng tay phải chống đầu, tay trái tùy ý đặt lên tay vịn ghế sô pha, cậu mỉm cười với những người đi ngang qua, có hai cô gái bước tới chỗ cậu, thấy ánh mắt cậu cứ về phía mình đều đỏ mặt xấu hổ.
Thích Nguyên vốn dĩ lớn lên đã đẹp, hôm nay lại cố tình ăn diện, cùng với một chút tác dụng của rượu, bây giờ cậu rõ ràng chính là một cái máy khuếch tán nội tiết tố mi ni.
Hai mươi năm cuộc đời của Trì Chiếu luôn muốn được yêu đương, đáng tiếc khi còn đi học phải chăm chỉ học hành, không có thời gian để yêu đương, sau này vào đại học có thời gian, nhưng cậu lại trở thành bạn bè với các bạn học nữ trong lớp, lại không có một ai có ý với cậu cả.
Nhìn dòng người qua lại, Trì Chiếu nghiêm túc nghĩ không tìm được bạn gái, thì tìm bạn trai thử xem.
Hệ thống “…”
Loài người các cậu đều tùy hứng về xu hướng tình dục như vậy à? Đổi giới tính cứ đơn giản như thay một đôi đũa ăn cơm vậy.
Trì Chiếu đang suy nghĩ về điều đó, đột nhiên, tầm mắt của cậu bị chặn lại, Lý Nhất Hàn từ trên cao nhìn xuống cậu, hai người im lặng nhìn nhau, sau ba giây, Lý Nhất Hàn hơi cúi người xuống, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Trì Chiếu một lúc rồi hỏi ” Thích Nguyên, cậu uống say rồi?”
Thích Nguyên không trả lời anh.
Lý Nhất Hàn trong lòng biết rõ, Thích Nguyên nào dám nhìn thẳng anh như vậy bao giờ, hẳn là cậu say rồi.
“Cậu nhận ra tôi là ai không?”
Thích Nguyên lần này nghiêng đầu đáp “Anh Lý.”
Vẫn ổn, không tính là uống quá nhiều.
Xuất hiện như vậy cũng đủ rồi, Lý Nhất Hàn cũng không định ở đây lâu nữa, đưa tay ra, năm ngón tay như cái kìm, nắm chắc cẳng tay của Thích Nguyên, kéo cậu dậy, “Đứng dậy đi, tôi đưa cậu về nhà. “
Thích Nguyên ngoan ngoãn đứng lên, lúc mới đứng dậy đi không vững suýt té ngã, Lý Nhất Hàn đỡ cậu, sau đó cẩn thận nhìn sắc mặt của Thích Nguyên, chắc chắn cậu không sao rồi mới dẫn cậu ra ngoài.
Khi Đường Tư Tắc nhìn thấy cảnh này, anh ta đột nhiên tặc lưỡi hai tiếng, tình phụ tử lớn như vậy, mới bao lâu chứ, Lý Nhất Hàn gần như đã thay đổi thành một người khác vậy.
Không đúng, vẫn lạnh lùng như cũ khi đối mặt với người khác, vậy tức là khi đối mặt với Thích Nguyên, anh sẽ khoác lên mình khí chất của tình phụ tử.
Lý Nhất Hàn không biết nội tâm của Đường Tư Tắc, anh chỉ nghĩ tửu lượng của Thích Nguyên thật tốt, uống nhiều như vậy cũng không quậy phá, vẫn ngoan ngoãn như vậy. Anh tự mình đỡ người lên xe sau đó mới lên xe ra lệnh, khi tài xế lái xe, bên trong xe trở nên yên tĩnh, Lý Nhất Hàn nhìn phong cảnh bên ngoài xe.
Tổng cộng có bốn người trên xe, và tất cả đều rất bình tĩnh, ngoại trừ cái hệ thống nào đó.
Hệ thống vô cùng mất bình tĩnh, bởi vì nó phát hiện ra rằng mối liên hệ giữa bản thân và Trì Chiếu đã bị ngắt rồi, điều này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là Trì Chiếu đã uống đến mức mất trí rồi.
Nó vội vàng gọi Trì Chiếu, nhưng Trì Chiếu không chớp mắt, như không nghe thấy nó nói gì, đột nhiên, nó đưa mắt nhìn về phía Lý Nhất Hàn.
Hệ thống có một dự cảm xấu.
Quả nhiên, trong giây tiếp theo, Trì Chiếu đã nhanh chóng trượt đến bên cạnh Lý Nhất Hàn như ván trượt, Lý Nhất Hàn bị cậu đẩy đụng vào cửa xe, hông bị thương, anh kinh ngạc quay đầu lại thì thấy Thích Nguyên đang kề sát khuôn mặt của mình, rất vui vẻ đơn phương tuyên bố “Phái Đại Tinh, chúng ta hãy yêu nhau đi”
Lý Nhất Hàn “…”
Hệ thống “…”
Triệu Bân “…”