Khi còn nhỏ, vì con trai nhà mình lớn lên còn xinh đẹp hơn so với một bé gái nên mẹ của Trì Chiếu luôn cảm thấy rằng cậu sẽ bị chèn ép, thậm chí là bị bắt nạt bởi các bạn cùng lứa tuổi nên đã nghĩ ra một cách phòng ngừa đó là cho cậu đến một trường dạy võ thuật, cậu đã học tròn mười năm.
Ngôi trường đó không phải là ngôi trường hoa mỹ chuyên ươm mầm tài năng đặc biệt cho trẻ em, mà các huấn luyện viên ở đây đều có tài năng thực sự, trong đó có hai người còn là vệ sĩ đã nghỉ hưu trong đội vệ sĩ của các lãnh đạo quốc gia.
Học nhiều năm như vậy, Trì Chiếu chưa từng có cơ hội sử dụng, ai có thể nghĩ rằng cậu lại sử dụng kỹ năng này ở một thế giới khác chứ.
Sau khi nghe Trì Chiếu nói, hệ thống lại rơi vào trầm tư.
Nó quả thực là một hệ thống có đôi mắt sáng suốt.
Trên đường về nhà, Trì Chiếu và Lý Nhất Hàn đều ngồi ở hàng ghế sau, khoảng cách giữa hai người khoảng bốn mươi xen ti mét, Trì Chiếu ngoan ngoãn ngồi, hai tay ôm gối chờ bị phê bình.
Suốt dọc đường Lý Nhất Hàn không có nhìn cậu, Trì Chiếu trong lòng bắt đầu lẩm bẩm, cậu không phải là biểu hiện mạnh mẽ quá làm phản tác dụng rồi đó chứ?
Lúc trở về nhà, bác Trương nhìn rất nhiều người đi vào nhà mà khó hiểu, Lý Nhất Hàn đi phía trước, Thích Nguyên đi theo phía sau hai bước, cứ đi theo sau anh, mà ở phía sau, trợ lý Triệu một và nhóm vệ sĩ cũng giống y như vậy.
Lý Nhất Hàn sải bước đi thẳng lên lầu, Thích Nguyên cũng theo sát, trợ lý Triệu ở dưới lầu cùng những người khác.
Tiến vào phòng làm việc, Lý Nhất Hàn rốt cục xoay người lại, anh nhìn Thích Nguyên mím môi.
“Cậu biết đánh nhau?”
Trì Chiếu khẽ chớp mắt, sau đó gật đầu, “Đúng vậy, lúc còn đi học tôi đã học được, nhưng tôi luôn phản kháng, tôi chưa bao giờ đi khiêu khích ai.”
“Thân thủ có vẻ khá tốt.”
Khi nói lời này, Lý Nhất Hàn giọng nói không hề dao động, Trì Chiếu nghe không được là khen hay là mỉa mai, cũng không dám vội vàng trả lời.
Thấy cậu không lên tiếng, Lý Nhất Hàn đang khoanh tay ngồi trên bàn làm việc, hai chân dài khoanh lại, anh lặng lẽ nhìn vào mắt Trì Chiếu, “Nếu thân thủ của cậu tốt như vậy, tại sao ngay từ đầu không phản kháng? Cậu cố tình để mình bị họ bắt à? “
【Chết tiệt, thì ra điều anh ta quan tâm là cái này, chả trách suốt đường đi anh ta đều im lặng, ký chủ, phải suy nghĩ kỹ trước khi trả lời đó. 】
Trì Chiếu không đáp lại hệ thống, vẻ mặt thay đổi liên tục, “Tôi…”
“Đừng nói dối tôi, tôi ghét nhất người nào lừa gạt tôi. ” Lý Nhất Hàn đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống cậu.
Khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, Trì Chiếu buộc phải ngẩng đầu, nhìn ánh mắt sắc bén của Lý Nhất Hàn, cậu cúi đầu như đầu hàng, “Nếu tôi kháng cự lại, anh cũng sẽ không tới cứu tôi.”
Lý Nhất Hàn sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày, “Vậy sau đó tại sao lại kháng cự?”
“Anh lâu như vậy còn chưa tới, nếu tôi không kháng cự, mặt của tôi sẽ không giữ được nữa.” Trì Chiếu lặng lẽ ngẩng đầu, vô tội nhìn anh, “Tôi đâu có ngốc, đúng chứ?”
Lý Nhất Hàn “…”
Vậy mà còn không ngốc.
Thích Nguyên ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong, dường như đang mong đợi anh có thể hiểu được cái gì, Lý Nhất Hàn không phải khúc gỗ, cho nên anh đương nhiên có thể hiểu được cậu đang suy nghĩ cái gì.
Mười tám tuổi là độ tuổi rất dễ rơi vào lưới tình, hơn nữa bản thân còn là người mà anh hỗ trợ, còn là người anh đưa từ trường đại học ra. Thích Nguyên là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống cuộc sống tập thể, ít được yêu thương, Lý Nhất Hàn đột nhiên xuất hiện bên cạnh và đưa cho cậu tiền và gia đình, sau đó cậu lầm tưởng đây là sự chăm sóc yêu thương đáng được trân trọng, vậy nên Thích Nguyên sẽ yêu anh, anh không có lý do gì để khiến mình kinh ngạc.
Nhận thấy tình cảm của chàng trai dành cho mình đã khác đi, Lý Nhất Hàn không vui cũng không tức giận, anh chỉ thấy nó thật nan giải, rất rất rất khó giải quyết.
Anh đưa Thích Nguyên vào nhà chỉ vì diễn kịch, có khi còn làm ra vẻ quan tâm Thích Nguyên, thật ra anh cảm thấy Thích Nguyên diễn kịch với anh trong thời gian dài như vậy cũng không dễ dàng, đến khi hết hạn hợp đồng, cậu sẽ bị Lý Nhất Hàn dùng danh nghĩa thôi việc đuổi ra khỏi nhà họ Lý, tuy biết là giả nhưng người ngoài không biết, sau lưng Thích Nguyên sẽ có rất nhiều người bàn tán dị nghị.
Căn cứ vào điều này, Lý Nhất Hàn sẽ cố gắng hết sức để Thích Nguyên cảm thấy thoải mái hơn khi ở đây, dù sao cậu cũng bị chính mình đưa vào bản hợp đồng này. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng hành động của mình lại khiến Thích Nguyên hiểu lầm và yêu anh.
Sự im lặng quá lâu, thậm chí bầu không khí trở nên khó xử, cuối cùng, Thích Nguyên đã phá vỡ sự im lặng trước, cậu dừng lại, đứng nhìn và nghiêm túc hứa, “Xin lỗi, sau này tôi sẽ không gây rắc rối cho anh nữa. “
Ánh sáng trong mắt Thích Nguyên đã tắt, nhìn dáng vẻ này của hắn dường như đã trở thành một người trưởng thành rồi, Lý Nhất Hàn cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng hắn không thể miêu tả đó là loại khó chịu nào.
Ở lại cũng thấy bản thân nhàm chán, Thích Nguyên cười, “Dù sao cũng cảm ơn anh đã đến cứu tôi, nếu không có anh, hôm nay tôi sẽ không thể quay về được. Tôi sẽ đi xem bé Mập, anh cứ bận đi.”
Nói xong, Thích Nguyên xoay người bước ra ngoài, cửa đóng lại được một phút, trợ lý Triệu lại mở ra, bước vào hỏi “Ông chủ, lúc ở hộp đêm, anh nói muốn bỏ hết việc hợp tác với nhà họ Đoàn. Anh nói thật hay giả vậy, tôi có nên truyền đạt lại chuyện này không? “
Lý Nhất Hàn nhướng mi, “Đương nhiên là thật, tại sao lại là giả chứ?”
Bởi vì Thích Nguyên là giả, vì một người thừa kế giả mà trở mặt với gia tộc họ Đoàn, chuyện này sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với tập đoàn?
Trợ lý Triệu không nói những lời này bởi vì anh ta không dám nói ra, nhưng vẻ mặt đã giải thích tất cả, Lý Nhất Hàn nhìn anh ta không chút ấm áp, “Triệu Bân, chỉ cần hợp đồng còn chưa kết thúc, Thích Nguyên chính là người thừa kế của tôi. Người thừa kế cũng là người nhà họ Lý. Cậu ta giống Đoàn Ba, không có sự khác biệt. Đoàn Ba hôm nay chọc giận không chỉ đơn giản là một mình Thích Nguyên mà còn là người thừa kế của nhà họ Lý. Cậu nên đặt cả hai lại với nhau thay vì nhìn riêng rẽ. Nếu cậu còn nhìn không rõ điều này, thì cậu có thể rời đi rồi. “
Ánh mắt của Lý Nhất Hàn cũng giống như của hàn băng, đâm thẳng vào da thịt Triệu Bân, khiến anh ta bồn chồn, nóng lòng cúi đầu nhận lỗi. Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc, anh lau mồ hôi trên đầu.
Ông chủ nói đúng, mặc dù họ biết Thích Nguyên là giả, nhưng mọi người bên ngoài đều nghĩ Thích Nguyên là thật, Đoàn Ba bắt nạt Thích Nguyên là bắt nạt nhà họ Lý, phương trình này không có gì sai cả.
Hơn nữa
Anh liếc nhìn xuống dưới lầu, Thích Nguyên đang ngồi xếp bằng bên cạnh khay sữa cho mèo, nhìn chằm chằm bé Mập đang uống sữa không chớp mắt, cuối cùng khi nó uống xong giọt sữa cuối cùng, Thích Nguyên lập tức bế bé Mập vào trong lòng của cậu, con mèo bắt đầu có vẻ buồn ngủ.
Triệu Bân thu hồi ánh mắt, có lẽ là cậu nhìn lầm rồi. Con người có thể thay đổi, lớn lên trong môi trường như vậy, Thích Nguyên đương nhiên sẽ tràn đầy hung hãn, sau khi ông chủ cho cậu một cuộc sống thoải mái cùng sự quan tâm ân cần, cậu ta tự nhiên không cần tấn công người khác để bảo vệ mình nữa, đúng vậy, cậu ta đã thay đổi.
Mười hai giờ tối, hầu như tất cả mọi người đều đã ngủ, cửa phòng Thích Nguyên đột nhiên bị mở ra, Trương Bân kiễng chân đi tới, liếc mắt nhìn quanh phòng liền phát hiện chiếc đồng hồ được đặt cạnh gối.
Bác Trương nhìn Thích Nguyên một cách trìu mến.
Thật là một đứa trẻ làm người khác thương xót, đây có thể là món quà đầu tiên nó nhận được nên mới nâng niu như vậy, ngay cả khi ngủ cũng phải đặt nó ở nơi gần mình nhất.
Ông cất đồng hồ đi, sau đó cẩn thận đóng cửa lại, đưa cho Lý Nhất Hàn đang đợi bên ngoài, Lý Nhất Hàn cầm lấy, nhìn xuống mặt số sạch sẽ như mới.
Bác Trương rất không hiểu, “Tiên sinh, không phải nói muốn đưa cho cậu chủ sao? Ngài lấy đi như vậy, cậu chủ hỏi đến thì phải làm sao?”
“Tôi có một chiếc khác giống hệt như vậy, bác có thể lấy nó ra khỏi tủ đồng hồ của tôi và trả lại cho cậu ấy vào ngày mai.”
Trong lúc nói chuyện, Lý Nhất Hàn cầm đồng hồ trên tay, sau đó xoay người rời đi, bác Trương giật mình, “Tôi biết rồi.”
Hai người đều rời đi, Trì Chiếu vừa rồi còn đang ngủ say, liền mở mắt ra, cười với hệ thống, “Nhìn xem, nhìn xem, tôi đã nói anh ta là người tốt mà, nhanh như vậy đã lấy đồng hồ đeo tay đi rồi.”
Hệ thống “…”
Nó không biết tại sao lại có chút đồng cảm với Lý Nhất Hàn.
Trì Chiếu lật người, hùng hồn hỏi “Không phải nói sắp tới tình tiết tiếp theo sao? Tình tiết gì vậy, nói đi, tôi chuẩn bị xong rồi.”