Mặc kệ tương lai như thế nào, bây giờ mèo con được ở lại là được rồi.

Sau khi được cho ăn hai ngày, chú mèo con đã mập mạp hơn, lúc mới tới gầy nhom bây giờ trở nên có da có thịt hơn nhiều, chắc là qua một thời gian nữa nó sẽ tròn như trái bóng cho coi.

Mấy ngày nay, Lý Nhất Hàn hơi khác thường, hầu như ngày nào cũng về nhà, Trì Chiếu cũng đã thích ứng với cuộc sống chỉ cần đi ra ngoài là có thể nhìn thấy anh rồi. Buổi tối, Trì Chiếu ngồi xổm trong nhà bếp, nhìn mèo con liếm sữa không chớp mắt.

Lý Nhất Hàn đến nhà bếp lấy nước, nghe bác Trương nói gần đây cậu chủ buổi tối không đi đâu cả, chỉ ở nhà chăm chỉ học bài, Lý Nhất Hàn cảm thấy đây là nhờ vào công lao dạy dỗ của anh.

Vốn dĩ, Trì Chiếu là một đứa trẻ ngoan thích học hành, dù không có điều kiện của Lý Nhất Hàn thì cậu cũng không đi đâu mà chỉ ở nhà, đọc sách và nghịch điện thoại. Chỉ là sau khi lập ước định nuôi mèo con với Lý Nhất Hàn, cậu lại càng chăm chỉ học tập.

Lấy một chai nước khoáng không lạnh, Lý Nhất Hàn đi tới chỗ Trì Chiếu, nhìn xuống mấy sợi tóc trên đầu của cậu, “Con mèo này tên là gì?”

Trì Chiếu bây giờ rất giận Lý Nhất Hàn, cậu lúc trước học chuyên ngành giáo dục mầm non, đều chỉ học mấy môn xã hội, nhưng Thích Nguyên lại là sinh viên môn tự nhiên, cậu thậm chí không thể đọc hiểu được một cuốn sách, vậy mà cậu vẫn phải cắn răng học nó, hơn nữa còn phải học để trở thành người đứng đầu trong lớp.

Mới nghĩ đến điều này cậu đã cảm thấy chán nản, khi cậu quá chán nản , tự nhiên sẽ xị mặt ra với tên thủ phạm nào đó.

Vuốt ve nhúm lông trên đầu mèo con, Trì Chiếu nhàn nhạt nhướng mắt, rất dũng cảm nói: “Tiểu Lý Tử.”

(小李子 dịch là Tiểu Lý Tử, 小李子 còn có thể hiểu là nhóc họ Lý, gọi xéo tên họ Lý kia á)

Lý Nhất Hàn không hề tức giận, anh chỉ hơi cong môi lặp lại lời nói của Trì Chiếu.

” Tiểu Lý Tử ?”

Nhấn mạnh âm cuối, cho thấy ý tứ hỏi lại, Trì Chiếu nhìn vào mắt Lý Nhất Hàn và thấy một câu nói rõ ràng trong ánh mắt của anh.

Ha ha, không cần tiền tiêu vặt tháng này nữa đúng không.

Trì Chiếu “Hay cứ gọi là bé Mập đi.”

Sau khi ỉu xìu đổi lại tên, Trì Chiếu lại cúi đầu xuống, Lý Nhất Hàn cũng không có rời đi, cũng không nói gì, Trì Chiếu lại tự giải thích nói: “Nó gầy quá, cũng giống như tôi, anh bảo tôi ăn nhiều một chút, tôi cũng cho nó ăn nhiều một chút, mèo quýt mà, mập một chút mới tốt. “

Thích Nguyên không quên lời anh tùy tiện nói mấy ngày trước, Lý Nhất Hàn nhìn dáng vẻ  của cậu, ngồi xổm trên mặt đất nhìn bé Mập.

Động tác uống sữa của bé Mập trông có vẻ chậm rãi, nhưng thực chất lại giống như gió cuốn mây trôi, sữa dê trên đĩa càng ngày càng ít đi.

Lý Nhất Hàn nhìn chằm chằm nó một hồi, sau đó hỏi Thích Nguyên, “Nó là đực hay là cái?”

“Là con đực,” Trì Chiếu lần này vui vẻ đáp lại, còn không bỏ qua cơ hội chế nhạo Lý Nhất Hàn, “Tôi đoán là nó chưa đầy hai tháng tuổi. Sau một năm rưỡi nữa là động dục rồi, ta sẽ đem nó đi bệnh viện thiến nó thành thái giám.”

Chỉ cần là nam thì khi nghe thấy từ “thiến”, theo phản xạ đều sẽ cảm thấy phần dưới của mình đau đớn, như thể thân dưới đang khóc lóc thảm thiết kháng nghị lại bọn họ vậy.

Yên lặng một lát, Lý Nhất Hàn quay đầu nhìn Trì Chiếu, “Cậu biết nhiều thật đấy, trước đây từng nuôi mèo?”

Trì Chiếu mở miệng liền nói, “Đương nhiên, tôi thường xuyên nhặt được mèo hoang trên đường, sau khi nhặt được về, tôi sẽ tắm rửa, chữa bệnh cho tụi nó, sau đó huấn luyện chúng học cách sử dụng nhà vệ sinh, sau đó tôi có thể đưa chúng cho những người muốn nhận nuôi. Nếu chúng đã lớn rồi, tôi sẽ giúp chúng triệt sản, chưa đủ tuổi thì bỏ qua. “

Vẻ mặt của Lý Nhất Hàn vẫn như cũ, “Trước đây cậu sống trong trại trẻ mồ côi, sau đó cậu sống trong ký túc xá. Bạn cùng phòng của cậu không có ý kiến gì khi cậu đưa con mèo vào ký túc xá à?”

Chết tiệt.

Nhất thời quên mất thiết lập của bản thân, Trì Chiếu kể lại kinh nghiệm thực tế của mình, đảo mắt sang một bên, bắt đầu cuống cuồng tìm lý do, chưa đầy một giây sau lại đưa mắt trở lại, vẻ mặt như bình thường nói, “Tôi không đặt nó trong ký túc xá. Có một nơi đặc biệt kín đáo ở cầu thang của trường chúng tôi, tôi dấu con mèo ở đó, có một vài cô gái cùng với tôi dấu. Họ chịu trách nhiệm tiền nong và tìm gia đình nhận nuôi, còn tôi thì chịu trách nhiệm làm việc. “

Phải nói rằng những người có thể nhận được học bổng đều có đầu óc nhanh nhạy, một lời nói đã lấp đầy những sơ hở vừa nói lúc nãy, nếu Lý Nhất Hàn hỏi tại sao lại dùng chữ “nhà” để gọi thì cậu có thể nói rằng trường học chính là nhà của cậu, nếu Lý Nhất Hàn muốn biết những cô gái kia là ai, cậu có thể nói rằng bọn họ không học cùng lớp. Mọi người chỉ thành lập một tổ chức tự nguyện, mỗi người chịu trách nhiệm về công việc được phân công của mình, cậu không thể nhớ được lớp nào và khối lớp nào.

Trì Chiếu trông có vẻ bình tĩnh, nhưng cậu đang nín thở trong lòng, hồi hộp chờ đợi câu hỏi tiếp theo của Lý Nhất Hàn, nhưng Lý Nhất Hàn không hỏi gì cả, Trì Chiếu không dám nhìn lên vì lương tâm cắn rứt, và cậu cũng không không nhìn thấy đôi môi hơi cong của Lý Nhất Hàn.

Ngày hôm sau, Lý Nhất Hàn ngồi trong phòng làm việc, nhìn danh sách nhân viên mới trúng tuyển do Trưởng bộ phận Nhân sự gửi tới, trợ lý Triệu trầm tư một hồi nói: “Ông chủ, gần đây số lần anh về nhà đã nhiều lên.”

Lý Nhất Hàn nhướng mi nhìn anh ta, “Thì sao.”

“Không có gì. Chỉ là lo lắng anh quá tin tưởng Thích Nguyên. Đừng quên, cậu ta là người như thế nào.”

Lý Nhất Hàn lại nhìn lại hồ sơ nhân viên mới, anh bình tĩnh nói: “Tôi tin vào đôi mắt của mình hơn.”

Nói cách khác, Lý Nhất Hàn không còn tin tưởng vào kết quả điều tra của anh ta nữa.

Trợ lý Triệu lo lắng, “Ông chủ, tôi đã đi rất nhiều nơi và gặp rất nhiều người, tôi có thể kết luận lại một câu, thằng nhóc đó không phải là người dễ đối phó. Tôi vẫn không hiểu tại sao anh lại muốn nó sống trong nhà của anh, lỡ như cậu ta có âm mưu gì thì sao. “

“Để cậu ta ở nhà tôi là để cậu ta diễn tốt hơn,” Lý Nhất Hàn đặt tập tài liệu lên bàn, lạnh lùng nhìn Trợ lý Triệu, “Tôi đã quyết định rồi, không cần cậu xen vào.”

Trợ lý Triệu cũng phát hiện mình đã vượt quyền, trầm mặc cúi đầu, không dám nói thêm nữa.

Biết cậu ta không biết làm như vậy là vì lợi ích của mình, Lý Nhất Hàn cũng không có nói gì, dừng một chút nói: “Đi theo tôi nhiều năm như vậy, cậu cũng nên biết tính cách của tôi rồi, yên tâm, tôi có biện pháp của riêng mình. “

Trợ lý Triệu không hiểu biện pháp này là gì, nhưng bên kia Trì Chiếu đã biết được rồi.

“Anh ta đã cài định vị cho tôi”

【Nó ở trong đồng hồ của cậu, tôi đã phát hiện ra nó khi bác Trương đưa nó cho cậu vào buổi sáng. 】

Lý Nhất Hàn sáng nay đi ra ngoài, sau khi Trì Chiếu tỉnh lại, bác Trương đã đưa cho anh ấy chiếc đồng hồ, nói là quà của Lý Nhất Hàn, Lý Nhất Hàn cũng để lại cho cậu một câu, nhớ kiểm tra thời gian, bởi vì thời gian ở bên nhau của cậu và bé Mập sắp hết rồi.

Lúc sáng nghe thấy câu này, Trì Chiếu suýt nữa bật cười, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy Lý Nhất Hàn khá hài hước, tuy lớn tuổi nhưng vẫn khá hài hước.

Lúc này cậu mới biết thì ra anh đã lắp cho cậu một cái định vị.

Tâm tư thật thâm sâu.

【Chỉ là cài một cái máy định vị thôi mà, cũng đâu phải là quả bom hẹn giờ, có thể anh ta sợ cậu đi lạc nên cài để có thể tìm thấy cậu kịp thời. 】

Trì Chiếu trầm mặc một lát, “Anh nói lời này, chính mình có tin được không?”

Dĩ nhiên là không.

Trì Chiếu chuẩn bị đi thu dọn đồ đạc định đi, hệ thống liền nhanh chóng hỏi cậu.

【Cái đồng hồ này, cậu định đeo nó à. 】

“Đúng vậy, anh ta muốn cài thì để anh ta cài, tôi cũng chỉ đi lại có hai nơi, cũng không sợ anh ta tra ra cái gì, ” Đang nói, Trì Chiếu đột nhiên ngẩn người, “Không đúng, lúc tôi xem dữ liệu, trong đó không có nhắc đến Thích Nguyên bị cài định vị mà. “

【Đó là vì cậu ta vốn dĩ không có bị cài định vị, trong quá trình đóng vai này thay đổi phức tạp, chỉ một chi tiết nhỏ nhặt cũng có thể thay đổi toàn bộ câu chuyện, cái máy định vị này vẫn chưa biết là bị tình tiết nào kích hoạt ra nữa, vì vậy sau này lúc cậu diễn nhất định phải chú ý tình tiết, nhất định không được làm việc gì ảnh hưởng đến cốt truyện. 】

Trì Chiếu đồng ý, tan học, cậu cũng nên về nhà, vừa bước ra khỏi tòa nhà dạy học, hệ thống đột nhiên phát ra tiếng động.

【Người của Đoàn Ba đang ở ngoài cổng trường chuẩn bị phục kích đưa cậu đến hộp đêm Dragon Ball. 】

Trì Chiếu dừng lại suy nghĩ một chút, cậu nhấc chân tiếp tục đi ra ngoài. Hệ thống không ngờ cậu lại bình tĩnh như vậy, theo tính cách của Trì Chiếu, đáng lẽ cậu phải mau chóng rời đi mới đúng chứ.

Nghĩ theo hướng này, hệ thống cũng hỏi như vậy. Trì Chiếu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, điều chỉnh nó thành giao diện số điện thoại di động của Lý Nhất Hàn. Vừa đi ra ngoài, cậu vừa trả lời, “Sợ gì chứ? Tôi không phải bị cài định vị rồi à, đúng lúc tôi có thể nhân cơ hội này xử lí Đoàn Ba luôn, nếu không ngày nào đó anh ta lại đến xử đẹp tôi. Không phải anh muốn tôi quyến rũ Lý Nhất Hàn sao, lúc trước tôi không ra tay là bởi vì chưa có cơ hội, bây giờ vừa hay cơ hội tới rồi. “

Nói xong, Trì Chiếu nhấn nút gọi, sau đó cậu ném điện thoại vào túi áo khoác, vừa lúc này cậu cũng bước đến cổng trường, vừa bước ra khỏi cổng bằng chân trái, tay phải lập tức bị một người giữ chặt, bọn họ kéo Trì Chiếu lên xe, lớn tiếng quát “Các người là ai? Buông tôi ra! Các ngươi muốn đưa tôi đi đâu? Cứu với, Cứu tôi với!”

Sau đó Trì Chiếu bị chặn miệng, Trì Chiếu vẻ mặt kinh hãi, vô cùng chân thực lộ ra bóng dáng của ngọn cỏ nhỏ bé sợ hãi trước mưa gió bão táp trước mắt, đồng thời trong lòng còn đang tán gẫu với hệ thống.

“Anh hùng cứu anh hùng, thật là một cơ hội tốt, anh nói đúng không, hệ thống?”

Hệ thống quá sốc, nó không nói được gì, chỉ gửi một tập tin vào trong đầu cậu.

Định dạng của tệp này trông rất giống với dữ liệu thế giới, Trì Chiếu không hiểu mở nó ra, thấy bên trong là một loạt dấu chấm lửng to đùng.

Trì Chiếu “…”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play