Nói xong những lời đó, Châu Hoà Thiên tức giận rời đi, Trì Chiếu nhìn theo bóng lưng của cậu ta, chỉ cảm thấy khó hiểu.
Đây là tiết Cơ sở pháp luật và bồi dưỡng đạo đức tư tưởng, giáo viên lên lớp rồi, sinh viên cũng không có ai chú ý nghe giảng, bởi vì đã học qua môn này nên Trì Chiếu cũng không có ý định nghe giảng.
Cậu đang tìm kiếm sự đồng cảm từ hệ thống.
“Cậu ta tính tình xấu thật đấy, tôi chưa làm chuyện xấu gì mà, sao cậu ta lại nguyền rủa tôi?”
Hệ thống “…”
【Cậu ta không có nguyền rủa cậu, cậu ta đang nói sự thật. Tên đàn anh đó, tên là Đoàn Ba, anh ta chính là thái tử gia của nhà họ Đoàn, là người thừa kế tương lai của nhà họ Đoàn, thế lực nhà họ Đoàn và nhà họ Lý kẻ tám lạng người nửa cân, khiêu khích anh ta nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. 】
Trì Chiếu không đồng ý, “Vậy thì sao, tôi cũng là người thừa kế của nhà họ Lý.”
【Anh hai, anh là hàng giả đó, người ta mới là hàng thật. 】
Trì Chiếu im lặng, “Vậy thì anh nghĩ tôi nên làm gì”
【Đừng có hỏi tôi, đây là nhiệm vụ của cậu, cậu đã là Thích Nguyên rồi, cậu phải nỗ lực để đóng vai Thích Nguyên cho tốt, tính cách của Thích Nguyên như thế nào và cậu ta sẽ đưa ra lựa chọn gì? Cậu thử suy nghĩ đi. 】
Trì Chiếu nhớ lại cuộc đời của Thích Nguyên và suy nghĩ một lúc, cậu trả lời: “Cậu ta sẽ không bao giờ từ chối lời mời của Đoàn Ba. “
【Được đó, cậu nhóc, lại trở nên thông minh rồi. 】
Trì Chiếu trầm ngâm gật đầu, “Vậy tôi có nên gọi lại cho anh ta không?”
Bản thân Trì Chiếu mặc dù không thích những nơi ăn chơi đó, nhưng hiện tại cậu đang hoàn thành nhiệm vụ, nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được mười điểm thành công, cậu cảm thấy cần phải hy sinh một chút.
【Không cần, sau khi cúp điện thoại, Đoàn Ba đã cười lạnh ba tiếng, lúc này chắc đang nghĩ cách dạy cho cậu một bài học rồi. 】
Nghe lời của hệ thống, Trì Chiếu nghĩ rằng mình sẽ diễn giống như trong những bộ phim truyền hình bạo lực học đường bị đưa vào nhà vệ sinh, trùm trường hung ác phất một ngón tay ra lệnh là đàn em của anh ta sẽ nhét đầu Trì Chiếu vào bồn cầu.
Thực tế là không có ai đến tìm cậu tính sổ cho đến khi cậu đi học về.
Lý Nhất Hàn và Thích Nguyên có hợp đồng 5 năm, trong 5 năm này, nhà họ Lý sẽ chịu trách nhiệm lo ăn ở cho Thích Nguyên, mỗi tháng Lý Nhất Hàn cũng sẽ trả cho cậu một khoản tiền lương nhất định, sau 5 năm thì hợp đồng kết thúc, Lý Nhất Hàn sẽ trả tiếp cho cậu một khoản tiền lớn nữa, sau đó thì hai người có thể ai đi đường nấy rồi.
Trong khoảng thời gian đó, Thích Nguyên chỉ cần tham gia những buổi gặp mặt mà người thừa kế cần tham gia như họp cổ đông, tiệc từ thiện, họp báo,… Thời gian còn lại, cậu không phải làm gì cả, rất thoải mái.
Trước mắt Thích Nguyên mới chỉ lộ mặt trong nhà họ Lý và tại hai ba cuộc tụ họp nhỏ. Bây giờ hầu hết mọi người chỉ biết rằng Lý Nhất Hàn đã nhận ra một người con nuôi và lên kế hoạch đào tạo người con nuôi này thành người thừa kế, nhưng họ không biết đứa con nuôi này trông như thế nào, tên là gì.
Trì Chiếu ra khỏi lối vào tàu điện ngầm và chậm rãi đi bộ về nhà. Đi học có người chở đi, tan học bởi vì không có thời gian cố định nên cậu đã để tài xế riêng về rồi, tự mình bắt xe đi về.
Khu này là khu biệt thự nghỉ dưỡng bên cạnh có công viên, Trì Chiếu đang đi bộ trên vỉa hè cạnh công viên. Sau khi đi qua một khu vực, Trì Chiếu chớp mắt rồi đột nhiên dừng lại.
Cậu không nhìn mà cẩn thận lắng nghe giọng nói yếu ớt lần theo âm thanh tìm đến, một lúc sau cậu lôi ra một con mèo quýt nhỏ màu vàng từ trong bụi cỏ.
Trì Chiếu sửng sốt, “Mày làm sao mà bò vào được trong khi mày bé như vậy? Mẹ mày đâu?”
Tôi nhìn xung quanh mà không tìm thấy con mèo nào khác, Trì Chiếu ngồi xổm trên mặt đất như gặp phải chuyện gì đó khó khăn vậy. Thời tiết càng ngày càng lạnh, một con mèo nhỏ như vậy ở lại đây chắc chắn sẽ không sống nổi, nếu đem con mèo về lỡ như Lý Nhất Hàn không đồng ý nuôi thì sao?
Được cái là con mèo nhỏ này không sợ người, tầm 5 giờ chiều gió mát thổi qua, mèo nhỏ sợ lạnh co rúm lại trong tay của Trì Chiếu, nó như cảm nhận được ngón tay ấm áp của Trì Chiếu, ngẩng đầu lên, dùng tai của mình cọ cọ vào.
Trái tim của Trì Chiếu lập tức bị lớp lông mềm mại quét qua làm cho mềm nhũn, anh nhìn xung quanh chắc chắn rằng không có ai, đau lòng ôm chú mèo nhỏ lên.
Cẩn thận ôm vào trong lòng, vuốt ve bộ lông vàng của chú mèo nhỏ, trong lòng tự nhủ “Ngoan, anh trai đưa em về nhà, trong nhà còn có anh trai lớn của anh trai nữa, về đến nhà em nhất định phải cố gắng tỏ ra dễ thương một chút mới cơ hội ở lại, biết chưa. “
Vốn dĩ mèo con không thể hiểu được lời nói của con người, nhưng khi nghe thấy giọng nói không đổi của Trì Chiếu, nó miễn cưỡng kêu lên một tiếng, nghe thấy tiếng meo meo yếu ớt, Trì Chiếu vui vẻ, “Vây là đồng ý rồi nha, đi, về nhà anh trai sẽ đổ sữa cho em. “
Hệ thống đã xem toàn bộ quá trình “…”
Ôm mèo con, nhịp độ bước chân của Trì Chiếu nhẹ nhàng vui vẻ hơn trước, không để ý phía sau có một chiếc ô tô đậu ở ven đường, sau khi cậu tiếp tục đi về phía trước, xe lại nổ máy lên lần nữa.
Lý Nhất Hàn cũng có nhà ở gần công ty của anh, anh thường sống ở đó, nhưng nghĩ đến yêu cầu ngày hôm qua mà Thích Nguyên đưa ra với anh, Lý Nhất Hàn nghĩ lại đúng lúc công việc hôm nay không nhiều có thể về xem xem. Ai biết được, lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy trên đường về nhà.
Chiếc Rolls Royce màu đen nhanh chóng lướt qua Trì Chiếu, Lý Nhất Hàn nhìn thiếu niên không ngừng lùi lại trong gương chiếu hậu, vẻ mặt càng ngày càng khó nắm bắt.
Trước khi về đến nhà, Trì Chiếu đã để con mèo con vào trong ba lô, vốn định lén lút đưa con mèo lên lầu, một mình cậu nuôi con mèo một khoảng thời gian trước, đợi Lý Nhất Hàn trở về sẽ hỏi anh về vấn đề này. Vậy nên vừa bước vào được hai bước, cậu đã nhìn thấy Lý Nhất Hàn đang dựa vào quầy bar uống nước.
Trì Chiếu giật mình, lập tức lắp bắp nói “Anh, anh Lý, sao anh đã về rồi?”
Lý Nhất Hàn nhướng mày, “Đây là nhà của tôi, tôi không về được à?”
“Ha ha” Trì Chiếu cười gượng, “Đương nhiên là được, anh cứ bận đi, tôi lên lầu trước.”
Nói xong liền muốn chuồn đi, nhưng khi chuẩn bị đi ngang qua Lý Nhất Hàn, người sau chậm rãi giơ tay túm lấy ba lô của cậu, Trì Chiếu buộc phải phanh lại, chưa kịp quay đầu đã nghe thấy Lý Nhất Hàn hỏi, “Tại sao túi của cậu lại biết động đậy?”
Không hay rồi.
Trì Chiếu suy nghĩ đau đớn, cùng lúc đó lấy con mèo con đang bị nhét từ trong túi ra, cậu im lặng nói nhỏ “Tôi nhặt nó ở ven đường, nó bị mắc kẹt trong bụi cỏ chắc là đi lạc mèo mẹ rồi. “
Nói xong, cậu ngẩng đầu lên, mím môi nhìn Lý Nhất Hàn.
Biểu hiện của Trì Chiếu và mèo con gần như nhau đều là một bộ dạng đáng thương, biểu cảm cứ như anh bỏ rơi tôi thì anh chính là người xấu xa lắm vậy, Lý Nhất Hàn cầm ly nước, ngón tay khẽ nhúc nhích, nhưng vẻ mặt lại lãnh đạm, “Muốn nuôi mèo? “
Đôi mắt Trì Chiếu sáng lên ngay lập tức, “Đúng vậy, anh yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm về đồ ăn thức uống của nó, sẽ không bao giờ gây rắc rối cho anh.”
Lý Nhất Hàn cuối cùng dời tầm mắt khỏi mặt Trì Chiếu, sau đó rơi vào trên người con mèo nhỏ kia, một lúc sau mới nhướng mi nhìn Trì Chiếu, “Tôi cho cậu nuôi mèo, vậy tôi được lợi ích gì? “
Trì Chiếu sững sờ, “Nhất định phải có lợi ích à?”
“Đương nhiên,” giọng nói Lý Nhất Hàn trong trẻo như nước suối, nghe rất hay, “Tôi là thương nhân, thương nhân không có lợi không làm, cậu chắc nghe qua rồi chứ.”
Trì Chiếu suy nghĩ một chút, “Nó có thể cùng anh chơi đùa.”
“Tôi không thích chơi đùa.”
“Nó có thể cho anh vuốt.”
“Tôi không có hứng thú với những sinh vật có lông.”
Tác dụng của mèo cũng chỉ có vậy, Trì Chiếu cũng muốn nói có thể tăng thêm cảm giác hạnh phúc cho Lý Nhất Hàn, nhưng nhìn dáng vẻ của Lý Nhất Hàn, ước chừng vẫn có thể nói mình không cần cảm giác hạnh phúc. Sau một hồi im lặng, Trì Chiếu thăm dò hỏi “Vậy thì anh muốn thế nào cứ nói, miễn là tôi làm được.”
Lý Nhất Hàn cái gì cũng có, thứ anh muốn Thích Nguyên không có khả năng cho anh được, bác Trương ở bên cạnh lau đồ bạc, chỉ cảm thấy Thích Nguyên đang nói bậy bạ.
Nhưng mà Lý Nhất Hàn nhìn từ trên xuống dưới Trì Chiếu, ung dung nói: “Hạng nhất khối.”
Trì Chiếu nhất thời không có phản ứng kịp, “Cái gì?”
“Điểm tổng kết cuối kỳ xếp thứ nhất khối, nếu điểm tổng kết trên 4,0 thì có thể nuôi mèo”.
Trì Chiếu sững sờ hồi lâu, “Nhưng tháng Giêng mới đến cuối kỳ, trước khi cuối kỳ thì sao.”
Lý Nhất Hàn đặt cốc nước lên quầy bar, “Trước lúc đó cậu cứ nuôi nó đi, nếu không đạt được thành tích này thì cậu chỉ có thể tạm biệt nó thôi.”
Vừa nói, Lý Nhất Hàn vừa cười nhẹ, “Đừng lo, tôi sẽ kêu chú Trương giúp cậu tìm một gia đình tốt.”
Trì Chiếu “…”
Thật quá tàn nhẫn, nuôi mấy tháng chắc chắn là sẽ nảy sinh tình cảm, nếu như lúc đó bị đưa đi thì không phải là cậu sẽ đau lòng chết mất sao.
Đôi chân dài của Lý Nhất Hàn bước đi một cách thư thái rời khỏi, Trì Chiếu ngơ ngác nhìn chú Trương đang giả vờ lau đồ bạc với vẻ mặt yếu ớt, đáng thương và bất lực.
Bác Trương tạm dừng công việc trong tay, bước đến chỗ Trì Chiếu, nhịn hồi lâu, cuối cùng bật ra một câu an ủi, “Không sao đâu, cậu chủ đừng tạo áp lực quá lớn, cùng lắm thì tôi sẽ gửi con mèo đến nhà của tôi. nếu cậu nhớ nó thì có thể đến xem nó bất cứ lúc nào. “
Quá đáng rồi đó, không thể tin tưởng vào chỉ số IQ và khả năng học tập của cậu à?