Nếu hệ thống có tay, chắc sẽ dầm cho Trì Chiếu lúc này thành đậu phụ sốt tương rồi.
【Ký chủ cậu làm ơn tỉnh táo lại đi. 】
Đáng tiếc là Trì Chiếu đã say rượu đến mức không nghe được hệ thống đang nói gì, cậu vẫn đang tận tâm diễn vai cậu bé bọt biển phiên bản nhang muỗi.
Sau khi sự bối rối ban đầu qua đi, Lý Nhất Hàn theo bản năng nhìn về phía trước, còn Triệu Bân thì sững sờ nhìn họ. Anh ta nghĩ rằng hành động tiếp theo của Lý Nhất Hàn là tức giận nắm lấy cổ áo của Thích Nguyên, sau đó dứt khoát mở cửa xe ném cậu ta ra ngoài nhưng anh không có làm như vậy, anh chỉ nhanh chóng nhướng mi lên và nhìn Triệu Bân một cách bình tĩnh thâm trầm.
Ở bên cạnh Lý Nhất Hàn nhiều năm, chỉ cần một cái nhìn, Triệu Bân đã biết Lý Nhất Hàn muốn nói gì, nhìn vào ánh mắt của ông chủ như đang nói, “Còn nhìn nữa thì cậu có thể đi chết được rồi đó” Cậu lập tức quay người, sau đó chú đáo hạ tấm ngăn cách xuống.
Lý Nhất Hàn “…”
Thực ra, cậu chỉ cần quay đầu đi là được rồi.
Thấy Lý Nhất Hàn bị phân tâm, Trì Chiếu tỏ ra không vui, cậu dùng sức vặn mặt Lý Nhất Hàn, bóp miệng anh thành miệng cá vàng. Sau khi Lý Nhất Hàn im lặng một lúc, anh duỗi tay ra và gỡ bàn tay không nghe lời của Trì Chiếu ra, Trì Chiếu không phản kháng, để anh nắm chặt tay của mình, cậu quan tâm đến vấn đề đó hơn, “Yêu nhau đi.”
Lý Nhất Hàn bất lực nhìn cậu, đứa nhỏ này đúng thật là có tình cảm sâu đậm với anh rồi.
Lý Nhất Hàn lắc đầu, hệ thống lẳng lặng nhìn anh, cảm thấy được có gì đó không đúng. Thở dài thì thở dài, anh vừa thở dài và cười là có ý gì?
Anh thậm chí còn không nhận ra rằng mình đang cười, sau khi lắc đầu, anh ấy hắng giọng và nghiêm nghị nói “Không được.”
Vốn dĩ vẻ mặt của Trì Chiếu đang rất mong đợi, nghe vậy thì sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc, trong kinh ngạc lại có một chút bi thương.
Cậu nhìn Lý Nhất Hàn khóc lóc, với giọng điệu buộc tội, “Sao anh có thể như vậy chứ?”
“Anh còn là anh em tốt của tôi nữa không, không lẽ anh đã quên cuộc sống tốt đẹp cùng nhau bắt sứa và cùng nhau thổi bong bóng của hai chúng ta rồi sao?”
Lý Nhất Hàn “…”
Triệu Bân “…”
Tuy rằng vách ngăn đã hạ xuống, bọn họ không nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng có thể nghe được giọng nói, Triệu Bân mặt đơ như khúc gỗ, cảm thấy thế giới này thật là hư ảo. Từ lâu cậu đã chuẩn bị chống lại các loại hồ ly tinh cho ông chủ, nhưng khí chất của ông chủ quá mạnh khiến người lạ không dám đến gần, nhiều năm như vậy, không ai có thể ở bên cạnh anh có cái suy nghĩ này hơn mười phút, giờ thì hay rồi, tiểu yêu tinh đã xuất hiện, nhưng chủng loài không đúng cho lắm.
Thích Nguyên, một miếng bọt biển và một con người sẽ không thể có một kết cục tốt.
Trì Chiếu không thể nghe thấy Triệu Bân đang nghĩ gì, cậu vẫn đang mang tình cảm chân thành buộc tội Lý Nhất Hàn, nói rằng cậu đã từng chia sẻ món pháo đài cua yêu thích của mình với anh, bây giờ cậu chỉ đưa ra một yêu cầu nhỏ vậy mà anh lại không đồng ý.
Trì Chiếu đắm chìm trong rạp hát nhỏ say khướt, Lý Nhất Hàn nhìn cậu nở nụ cười, càng nhìn cậu càng cảm thấy đây là một bảo bối, giữa những tiếng ồn ào của Trì Chiếu, rốt cục chiếc xe đã về đến nhà, Lý Nhất Hàn đích thân đỡ cậu bước ra rồi đưa cậu lên nhà.
Bác Trương ra đón, thấy tiên sinh đi theo bên cạnh cậu chủ, hết lần này tới lần khác dìu dắt thân thể đứng không vững của cậu chủ, cậu chủ hiển nhiên đã say rồi, vẻ mặt cậu không tình nguyện, giống như không muốn đi vào nhà, tiên sinh rất kiên nhẫn thì thầm vào bên tai cậu khuyên.
Nhìn thấy hai người bước lên lầu, bác Trương ngơ ngác quay đầu nhìn Triệu Bân, “Trợ lý Triệu, cái này”
Triệu Bân, “Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết.”
Ngày hôm sau, Trì Chiếu mở mắt ra, cảm giác đầu tiên chính là đau đầu.
Cậu nằm ở trên giường, quần áo cũng đã được thay qua, ngồi dậy xoa xoa huyệt thái dương, sau đó gọi hệ thống, “Chuyện gì vậy, tôi làm sao trở về được vậy?”
Không có âm thanh trả lời.
Trì Chiếu “Hệ thống”
【Cậu không nhớ được chuyện gì à】
“Tôi nhớ tôi đang ăn, sau đó cảm thấy chóng mặt nên tìm một chỗ ngồi xuống,” Trì Chiếu chớp chớp mắt, vẻ mặt có chút căng thẳng, “Không đúng, chuyện sau đó sao tôi không nhớ được gì hết?”
Hệ thống không nói gì cả, nó trực tiếp nghe bản ghi âm hàng ngày của Trì Chiếu ngày hôm qua. Để tránh Trì Chiếu kích động nhảy lầu, nó chỉ cho cậu nghe bản ghi âm mà không chiếu hình ảnh cho cậu xem.
Đoạn âm thanh phía trước đã đủ kinh khủng rồi, nhưng tôi không ngờ sau khi trở về phòng mới là một thảm kịch thực sự của nhân gian.
Lý Nhất Hàn “Đừng nhúc nhích, tôi giúp cậu cởi giày ra.”
Sột soạt một hồi, xung quanh trở nên yên tĩnh, hình như anh đã cởi giày xong, lúc này, giọng nói của Lý Nhất Hàn lại gần hơn.
” Thích Nguyên, cậu ngủ chưa?”
Trì Chiếu lo lắng lắng nghe, sau khoảng hai giây, giọng nói của chính mình vang lên, cơn buồn ngủ dâng trào, giọng nói của cậu có vẻ lười biếng và nỉ non, với một giọng đầy mệt mỏi, “Ngủ rồi, sao thế?”
“Cậu thật sự thích tôi à?” Sau một hồi im lặng, Lý Nhất Hàn ngập ngừng hỏi những lời này, tim của Trì Chiếu đột nhiên nhảy lên.
Chết tiệt, nhất định không được nói sự thật nha.
“Ha ha, có ma mới đi thích anh.”
Trì Chiếu “…”
Cậu không đành lòng nhìn thẳng mà che mắt lại, hệ thống lạnh nhạt nhắc nhở.
【Đừng tuyệt vọng vội, sau khi nghe đoạn sau rồi hãy thất vọng. 】
Lý Nhất Hàn không ngờ rằng cậu sẽ trả lời mình như vậy, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn, “Vậy thì cậu thích ai, Thường Thanh?”
Trì Chiếu nghe thấy một tiếng khịt mũi lạnh lùng vô cùng ác độc, “Thích anh ta! Anh ta xứng sao! Người như anh ta, dù có cởi hết quần áo nằm trên giường, tôi cũng sẽ không thèm nhìn một cái. Lý Nhất Hàn thì còn tạm được, nhưng anh ta không để ý đến tôi, luôn ngược đãi tôi “
Nói đến chuyện sau, giọng điệu của cậu trở nên đáng thương, Lý Nhất Hàn dường như bật cười, “Anh ta làm sao lại ngược đãi cậu? Nói cho tôi biết, ta sẽ giúp cậu trả lại.”
“Anh ta bắt tôi phải học, tôi không học thì anh ta sẽ đuổi con trai tôi đi, quá xấu xa, nhưng có ngày con sẽ để anh ta quỳ trên giường van xin tôi, cầu xin tôi chậm một chút, nhưng tôi sẽ không làm theo anh ta muốn, tôi phải tra tấn anh ta từng chút một, để anh ta bị áp đảo bởi sức mạnh của tôi, và rồi không thể sống thiếu tôi nữa, ha ha ha “
Đoạn ghi âm kết thúc ở đây, và hệ thống nhìn ra Trì Chiếu, người đã bị sốc đến mức ngớ ngẩn.
【Cuối cùng là biểu cảm của Lý Nhất Hàn, cậu có muốn xem không? 】
Trì Chiếu lần này thật sự muốn khóc, “Tôi có phải sắp bị đuổi ra khỏi cổng nhà họ Lý rồi?”
Hệ thống thở dài, tất cả lời nói đều chỉ có thể dùng im lặng để trả lời.
Trì Chiếu thận trọng rón rén ra khỏi phòng, chui ra sau khung cửa nhìn xung quanh, không phát hiện ra bóng dáng của Lý Nhất Hàn, cậu chạy nhanh ra ngoài, sau lưng còn mang theo một chiếc cặp căng phồng.
Lúc xuống lầu rẽ vào góc cua, vừa định đi ra khỏi cổng, một tay nhanh nhẹn túm lấy ba lô của cậu, Trì Chiếu vội vàng cào đất hai lần, cũng không thể giãy ra khỏi bàn tay yêu quái phía sau.
Cậu bực bội quay người lại, Lý Nhất Hàn vẫn như cũ bình tĩnh nhìn Trì Chiếu, “Cậu muốn đi đâu?”
“Nhà bạn cùng lớp, luận văn khóa sắp phải nộp rồi. Tôi với bạn học làm chung một đề.”
Trì Chiếu trả lời còn không dám ngẩng đầu, Lý Nhất Hàn cười không khó hiểu, “Xem ra cậu còn nhớ rõ ngày hôm qua xảy ra chuyện gì.”
Không, cậu không nhớ gì cả, đó là cái hệ thống ngớ ngẩn đó cứ muốn phát lại cho cậu nghe.
Trì Chiếu hít một hơi thật sâu nói: “Anh Lý, tôi sai rồi. Tôi hứa từ hôm nay trở đi sẽ không uống rượu nữa. Ngày hôm qua, tôi say khướt nên nói nhảm, anh đừng coi là thật.”
Lý Nhất Hàn lặng lẽ đứng một lúc, Trì Chiếu giống như một tù nhân đang chờ bị tuyên án, tim như muốn nhảy lên cổ họng, đột nhiên, Lý Nhất Hàn vươn tay ra, nâng cằm Trì Chiếu lên, anh không dùng nhiều sức lực, nhưng sau khi Trì Chiếu cảm nhận được ý đồ của anh, lập tức ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
Họ ở sát gần nhau, đủ để Lý Nhất Hàn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của anh trong mắt Thích Nguyên, động tác và tư thế như vậy có vẻ hơi ám muội, Lý Nhất Hàn nhận thấy điều này và dừng lại, nhưng anh không buông ra.
“Thực sự là say rồi nói nhảm?”
Trì Chiếu gật đầu liên tục, “Ừ ừ”
Khi Trì Chiếu di chuyển, bàn tay của Lý Nhất Hàn cũng theo đó mà cọ xát vào da thịt mềm mại của cậu, sờ rất thích, cảm giác ngứa ngáy trong lòng lại ập đến, anh không muốn Trì Chiếu nhìn thấy sự kì lạ của mình, cho nên anh rút tay về, giả bộ bình tĩnh nhìn cậu, “Nói như vậy, mỗi một câu đều là giả?”
Trì Chiếu sắp khóc, “Đúng vậy, đều là giả.” Cho cậu một trăm lá gan cũng không dám đi công kích Lý Nhất Hàn, cậu vẫn muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ, cứu cái mạng cún của mình.
Lý Nhất Hàn mỉm cười.
Trì Chiếu nhìn anh khó hiểu, đối diện với ánh mắt bối rối của cậu, Lý Nhất Hàn nhướng mày, “Vậy em không thích tôi cũng là giả sao?”