Lê Nhiễm nói sợ bản thân sẽ động tâm, nhưng Hà Dũng không quá tin tưởng.

Dù sao cũng biết nhau một thời gian rồi, Hà Dũng tự nhận đã hiểu rõ Lê Nhiễm.

Anh ta chỉ coi như cậu đang nói đùa.

Hà Dũng cũng thuận theo nói: “Vậy thì thật đáng tiếc, nghe nói người kia rất có quyền thế địa vị. Nếu cậu ở bên anh ta, muốn gì mà không được?”

Lời Hà Dũng nghe như đang tiếc nuối Lê Nhiễm không tặng bản thân đi, bỗng dưng mất một kim chủ tốt.

Cũng như Hà Dũng hiểu Lê Nhiễm, Lê Nhiễm cũng biết Hà Dũng cố ý nói vậy.

“Thế à? Xem ra tôi sai rồi, lần sau, nếu còn có lần sau, tôi phải nắm chặt cơ hội mới được.”

“Hả? Còn muốn hẹn nữa sao?” Hà Dũng hỏi.

“….Tạm thời thì không, kiếm tiền quan trọng hơn. Dạo này tôi đang muốn chuyển chỗ ở, chỗ này không thông gió, bí lắm, ở không thoải mái.”

Căn nhà Lê Nhiễm đang thuê nằm ở dãy thứ hai, bố cục của nhà này trời lạnh thì còn ổn, nhưng khi trời nóng thì trong nhà còn nóng hơn cả ngoài hành lang.

Phòng ngủ còn có điều hoà, nhưng không khí trong phòng không lưu thông được, chẳng hiểu sao nguyên chủ vẫn cố chứ Lê Nhiễm thì không thể chịu nổi.

“Chuyển nhà? Có chọn được chỗ nào ổn chưa?”

“Vẫn chưa, ngày mai lại…..đúng lúc có việc rồi, chờ hết bận rồi tính tiếp.” Lê Nhiễm vừa nhanh miệng, suýt nữa nói lộ chuyện mình vào đoàn phim ra.

Cậu không nói với Hà Dũng việc bản thân là diễn viên.

“Vậy cứ từ từ mà tìm đúng căn ưng ý. Nếu thực sự không tìm được thì cứ mua đi, nếu không đủ tiền thì anh cho cậu mượn, không lấy lãi.” Hà Dũng nhiệt tình nói.

“Cảm ơn anh, sau này mua thì tính.” Lê Nhiễm khéo léo từ chối ý tốt của bạn mình.

Sau đó hai người lại nói sang chuyện khác. Lê Nhiễm nhìn giờ trên máy tính, cháo cũng được rồi, cậu nói mình đi ăn cơm rồi tắt máy đứng lên.

Ngồi vào bàn, Lê Nhiễm cầm thìa, bưng bát cháo lên ăn.

Cứ nghĩ miên man, nhất thời lại nghĩ tới những gì Hà Dũng nói.

Ở bên người đàn ông kia, muốn gì mà không được.

Thực ra Lê Nhiễm cũng không phải chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Mà cậu nghĩ có lẽ rất nhiều người từng nghĩ vậy rồi, bất kể nam nữ.

Có thể không cần cố gắng, hoặc chỉ cố gắng chút thôi là có thể sống cuộc sống ngồi ăn chờ chết rồi.

Ngành xổ số phát đạt như thế cũng chứng minh bộ phận người như vậy không phải con số nhỏ.

Trước đây nếu Lê Nhiễm tình cờ đi qua cửa hàng xổ số cũng sẽ mua hai vé.

Lần may mắn nhất của cậu là mua một tấm vé 2 đồng, trúng 2 đồng, mua vé khác thì chẳng có gì nữa.

Tâm lý phất nhanh đương nhiên Lê Nhiễm cũng có, nhưng đồng thời cậu cũng hiểu rõ, tuy có rất nhiều đường tắt nhưng cậu lại không thể đi được.

Có mấy khi nghe thấy có người trúng số mấy triệu mấy chục triệu đâu.

Dù có thì cũng chỉ ở trên bảng tin mà thôi.

Thậm chí sau đó Lê Nhiễm còn chẳng mua vé số nữa.

Cậu có tay có chân, dù sao dựa vào bản thân nỗ lực kiếm tiền cũng có thể an tâm hơn chút.

Dẹp chuyện hẹn tiếp với người đàn ông kia qua một bên, Lê Nhiễm nghĩ chắc họ sẽ chẳng còn gặp lại nhau nữa đâu, dù cuộc hẹn kia cực kỳ đáng nhớ.

Nhưng thôi, có cái để nhớ là đủ rồi.

Không cần phải hẹn lần thứ hai nữa.

Ăn xong, Lê Nhiễm xuống hiệu thuốc dưới lầu mua thuốc. Tuy đối phương rất chu đáo nhưng Lê Nhiễm vẫn mơ hồ cảm thấy có hơi sưng, cần mua thuốc tiêu sưng nữa.

Hôm nay Lê Nhiễm ở nhà cả ngày, buổi tối hơn mười giờ đã lên giường nằm.

Sáng sớm hôm sau, trợ lý tiểu Độ lái xe xuống dưới lầu nhà Lê Nhiễm rồi gọi điện cho cậu.

Lê Nhiễm còn tưởng tiểu Độ chút nữa mới tới. Cậu còn đang đánh răng, nghe tiếng điện thoại liền bước ra ngoài.

“Tới dưới lầu rồi hả? Tôi đang đánh răng, đợi tôi mấy phút nhé, xuống ngay đây.”

Tắt điện thoại xong, cậu tiện tay đặt lên bàn trà rồi quay vào tiếp tục đánh răng, nhưng tốc độ đã nhanh hơn chút.

Xong xuôi, Lê Nhiễm cầm áo khoác ra cửa.

Đứng trong thang máy, cậu mặc áo khoác lên.

Xe đỗ ở một nơi dễ thấy. Lê Nhiễm ra khỏi tiểu khu, liếc mắt là thấy rồi. Nhưng cậu không ra luôn mà quay người đi sang bên cạnh mua đồ ăn sáng.

Cầm theo bữa sáng, Lê Nhiễm lên xe mở cửa ngồi vào, cậu đưa một phần cho tiểu Độ.

“Chưa ăn sáng phải không?” Lê Nhiễm thân thiện hỏi.

Tiểu Độ nghiêng người sang nhận bữa sáng. Ánh mắt cậu ta rất trong trẻo tươi sáng, khiến không gian trong xe dường như cũng sáng lên theo.

Trong trí nhớ của tiểu Độ, hình như Lê Nhiễm không phải người sáng sủa như vậy.

Chẳng biết đối phương thay đổi từ khi nào, hình như mới đây, cũng hình như là từ lần phải nằm viện hai ngày đó.

“Cảm ơn.” Tiểu Độ nghĩ thầm, nhưng không biểu hiện ra mặt.

“Lái xe mất bao lâu?” Lúc khởi động xe, Lê Nhiễm hỏi.

“Tầm bốn mươi phút.” Họ đang tới nơi quay phim. Trước đó bộ phim này đã quay ở mấy địa điểm rồi, đây là địa điểm thứ năm.

Nam chính thứ hai đã quay được vài phân cảnh rồi lại lâm thời đổi ý. Lần này thay người cũng đồng nghĩa với việc phải quay lại, cho nên mấy người bên tổ đạo diễn chẳng ai có tâm trạng tốt cả.

Nói qua điện thoại không rõ được, nên hôm nay tiểu Độ ngồi trên xe nói hết những gì mình biết cho Lê Nhiễm.

Lê Nhiễm nghe rồi nhớ kỹ trong lòng.

Nếu quay lại thì những diễn viên khác cũng phải làm lại theo, tốt tính thì còn đỡ, nếu không thì….

Trong ký ức của Lê Nhiễm, những người nổi tiếng thì còn ổn, nhưng những người kém nổi tiếng hơn thì sẽ không tốt như vậy.

Cậu chỉ đành hy vọng lần này sẽ gặp và được hợp tác với những người tốt tính.

Dù sao cũng chỉ là phim chiếu mạng, địa điểm quay chụp cũng chỉ được dựng tạm lên, tất cả đều đơn giản, thậm chí có hơi đơn sơ.

Lần này quay trong một khách sạn, hai người Lê Nhiễm tới thẳng đó luôn.

Lúc tới nơi thì nam nữ chính đang quay, trợ lý ra nói với đoàn phim là Lê Nhiễm đã tới.

Nhân viên đoàn phim lại gần quan sát Lê Nhiễm trên dưới một lượt, ánh mắt còn dừng trên gương mặt xinh đẹp của cậu mấy giây.

“Hôm nay còn phải quay bổ sung một vài cảnh, cậu làm quen với kịch bản đi đã, sau đó thì đi thay trang phục đi.” Phó đạo diễn dặn dò xong thì vẫy tay gọi một người qua giúp Lê Nhiễm chuẩn bị.

Suốt quá trình, Lê Nhiễm luôn nghe theo sắp xếp của họ. Cậu thấy mọi người đều đang bận, phó đạo diễn cũng đang vội làm gì đó nên không hỏi những thứ khác nữa.

Có thể lấy được nhân vật này cũng coi như cậu gặp may rồi, giờ việc cậu càn làm là đọc kịch bản, làm quen với nội dung phim.

Diễn viên không có phòng nghỉ riêng, tất cả đều sử dụng chung một phòng.

Lúc Lê Nhiễm cầm kịch bản bước vào thì trong phòng đã có người, trên tay họ đều đang cầm kịch bản, nhưng hầu như chỉ ngồi nói chuyện chứ không xem.

Lúc Lê Nhiễm vào, có người đã thấy cậu, còn nhắc nhở người bên cạnh.

Hai người trong số họ đứng lên, những người còn lại vẫn ngồi yên.

Hai người kia có vẻ nhiệt tình hơn chút, họ chào hỏi Lê Nhiễm. Một ngời tên Phương Thực, cũng là diễn viên tuyến 18 như Lê Nhiễm, lát nữa sẽ có cảnh đối diễn với cậu. Cậu ta có gương mặt baby và đôi mắt to tròn, nhìn rất có cảm tình.

Phương Thực kéo Lê Nhiễm tới một ghế trống bên cạnh mình, cũng bao phần diễn của Lê Nhiễm hôm nay rất đơn giản, chỉ có vài câu lời kịch, hơi nhớ là được.

Phương Thực nhìn thì trẻ tuổi nhưng cũng vẫn có chút kinh nghiệm.

“Cảm ơn cậu!” Lê Nhiễm mỉm cười nói.

Phương Thực đột nhiên sửng sốt, cậu ta chăm chú nhìn Lê Nhiễm đang mỉm cười, tim cũng đập nhanh hơn.

Ngón tay Phương Thực hơi cuộn lên, cũng hơi hoảng hốt quay mặt đi. Một lát sau cậu ta mới lại nhìn sang Lê Nhiễm. Lê Nhiễm đã không cười nữa, cậu mở kịch bản ra bắt đầu đọc.

Kịch bản này là của nam thứ hai đã rời đi kia để lại.

Có vài chỗ được đánh dấu đỏ, cũng chính là những thông tin mà Lê Nhiễm cần ghi nhớ.

Trí nhớ của Lê Nhiễm rất tốt, trước khi quay xong, cạu đã nhớ hết thiết lập về nội dung và lời thoại rồi.

Hơn một tiếng sau, bên kia đã chuẩn bị quay, đổi trang phục. Chuyên gia trang điểm dặm chút phấn lên mặt cho Lê Nhiễm, vừa làm vừa hỏi bình thường cậu chăm sóc da thế nào, da đẹp tới mức khiến người khác ước ao.

“Ngủ sớm dậy sớm.” Lê Nhiễm đáp.

Chuyên gia trang điểm trêu Lê Nhiễm, “Không còn gì khác sao?”

Lê Nhiễm nghĩ nghĩ một chút: “Đắp mặt nạ ngủ trước khi ngủ.”

Lê Nhiễm thật thà quá.

“….Tôi thấy chủ yếu vẫn là do nội tiết của cậu tốt thôi. Tôi đã gặp nhiều người rồi, mụn đầu đen lấm tấm trên mặt không che nổi, sau đó phải mài da đấy.” Chuyên gia trang điểm cất mút xốp rồi lấy son thoa lên cho Lê Nhiễm.

Môi Lê Nhiễm vốn rất tươi tắn nên phải trang điểm nhợt nhạt đi chút, vì trạng thái tinh thần của nhân vật mà cậu diễn đang không ổn.

Làm xong, chuyên gia trang điểm lùi về sau chút, mắt sáng lên như đang ngắm nhìn tác phẩm xuất sắc nhất của mình.

“À, có thể chụp ảnh không?” Chuyên gia trang điểm hỏi ý Lê Nhiễm.

Lê Nhiễm cười đáp: “Có thể, nhưng nếu đoàn phim có yêu cầu thì đừng đăng lên nhé.”

“Yên tâm, tôi có chừng mực mà.” Chuyên tra trang điểm lấy điện thoại ra chụp mấy bức.

Lê Nhiễm mặc áo sơ mi trắng và quần màu xám đậm. Vì hôm nay quay trong khách sạn, xung quanh có hơi tối, mà da cậu lại trắng nên thậm chí còn có cảm giác như đang phản quang.

Cậu đứng nơi đó, phía sau là bức tường trắng, mái tóc tùy ý để vậy, vẻ đẹp rối rắm rất bắt mắt.

Khoé môi trời sinh như đang mỉm cười, dù là lúc không cười nhìn vẫn tươi. Cậu im lặng để nghe theo tiếng ra hiệu của người khác, cũng rất phối hợp với họ.

Những người khác cũng nhìn sang bên này, có người, đặc biệt là những nữ diễn viên, còn nhìn chăm chú.

Trong giới giải trí không thiếu người có ngoại hình ưa nhìn.

Vẻ ngoài của Lê Nhiễm cũng không phải là đẹp nhất, nhưng khi cậu đứng đó im lặng không nói chuyện sẽ khiến người khác có cảm giác như cậu là một mỹ nhân cổ xưa vậy.

Nét dịu dàng từ trong xương, chỉ khẽ ngước mắt cũng có thể khiến người khác rung động.

Có người cũng lấy điện thoại ra chụp Lê Nhiễm, cậu liền quay sang mỉm cười với ống kính.

Người kia lập tức sững sờ, suýt nữa đã không kịp chụp lại nét cười của cậu.

Đây cũng chỉ như khúc dạo ngắn mà thôi. Nhưng đồng thời, Lê Nhiễm bỗng phát hiện thái độ của vài người trước đó lạnh nhạt với cậu đã tốt lên nhiều.

Khi bắt đầu quay, tuy mới hợp tác lần đầu nhưng các diễn viên đều rất nghiêm túc nỗ lực. Gần như không có gì trở ngại, buổi quay phim chiều nay diễn ra khá suôn sẻ.

Lê Nhiễm cũng nhanh chóng hoà mình vào vai diễn.

Vốn cậu chưa từng đóng phim bao giờ, lúc cầm kịch bản còn thấp thỏm.

Nhưng khi đứng trước máy quay, bỗng nhiên cậu không thấy căng thẳng nữa.

Dường như các cơ của cơ thể có trí nhớ và tự biết cách hoạt động rồi.

Lê Nhiễm cũng không có nhiều phân cảnh, tổng cộng chỉ tầm ba tiếng là xong.

Những người khác vẫn còn cảnh quay nên Lê Nhiễm ở lại xem một lúc. Sau đó thì chuyển cảnh tới bể bơi, Lê Nhiễm nói với phó đạo diễn một tiếng rồi đi trước.

Rời khỏi đoàn phim, Lê Nhiễm đang định lên xe thì chuông điện thoại vang lên.

Có người bạn rủ cậu tới quán bar chơi. Lê Nhiễm định từ chối, nhưng đối phương lại nói Thịnh Nguyên cũng tới.

Người bạn kia biết chuyện giữa nguyên chủ và Thịnh Nguyên.

Một lần rất vô tình bị cậu ta bắt gặp.

Lê Nhiễm khẽ cười, trả lời một chữ “Được”.

Lê Nhiễm bảo trợ lý tiểu Độ đưa mình tới quán bar. Lúc xuống xe, Lê Nhiễm bảo không cần chờ mình, lát nữa cậu sẽ tự bắt xe về.

Tìm đến địa chỉ người bạn kia gửi, sau đó lại tìm thấy phòng riêng mà cậu ta nói.

Vừa đẩy cửa, mùi nước hoa cùng thuốc lá nồng nặc tràn ra. Lê Nhiễm không ghét hai thứ mùi này, nhưng nếu trộn vào nhau thì không ổn, cậu vô thức nhíu mày.

Đứng cho quen một chút, Lê Nhiễm mới bước vào.

Người trong phòng ngồi thành vòng tròn. Lê Nhiễm nheo mắt nhìn về phía ghế sofa, lập tức trông thấy tên bạn trai cũ tra nam kia.

Nhìn gương mặt anh tuấn trẻ tuổi của Thịnh Nguyên, Lê Nhiễm dường như nhìn thấy bóng dáng một người khác thông qua gã.

Dù người ấy không trẻ như Thịnh Nguyên, nhưng anh có khí chất và mị lực hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành.

Mị lực ấy khiến Lê Nhiễm cảm thấy dù là Thịnh Nguyên – con trai anh cũng không thể nào bì nổi, dù bây giờ anh không có mặt ở đây.

Trước kia Lê Nhiễm đã chẳng có chút cảm tình gì với Thịnh Nguyên. Nhưng sau khi ngủ với ba gã, cậu bỗng nhiên cảm thấy gương mặt giống anh tới sáu bảy phần kia cũng không đáng ghét đến vậy.

Vì thế, Lê Nhiễm mang theo một tâm trạng khá tốt bước vào phòng. Chu Khang – bạn của cậu – chào hỏi rồi gọi cậu qua ngồi cùng.

Lê Nhiễm hơi mỉm cười.

Sau khi ngòi xuống, cậu quay đầu nhìn sang bên trái. Thịnh Nguyên đang nhìn cậu bằng đôi mắt thâm trầm.

Lê Nhiễm gật đầu với đối phương, coi như chào hỏi.

Cậu coi như không thấy lửa giận nén lại trong mắt Thịnh Nguyên, nhưng lúc bạn cậu đưa ly rượu, cậu giơ tay khẽ đẩy lại tỏ ý từ chối.

Lúc giơ lên lại giơ đúng bên từng cắt cổ tay.

“Dạo này tôi không uống rượu, bác sĩ dặn không nên đụng vào.” Lê Nhiễm lễ phép từ chối.

Ánh mắt Thịnh Nguyên vừa lúc nhìn sang, thấy vết sẹo nơi cổ tay Lê Nhiễm, gã hơi nhíu mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play