Đã rời khỏi Lê Nhiễm dược hai tháng, lúc trước Thịnh Nguyên vừa ý Lê Nhiễm cũng là vì vẻ ngoài sạch sẽ thanh thuần của cậu.
Nhưng trước nay gã là kẻ có mới nới cũ, dù đồ có tốt thì chơi lâu cũng không bằng lúc trước được.
Hơn nữa tính tình Lê Nhiễm ban đầu sẽ khiến người ta cảm thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời, không gây phiền toái.
Nhưng càng về sau sẽ càng thấy vô vị.
Rất nhanh, Thịnh Nguyên đã tìm đến tình nhân mới, cắt đứt với Lê Nhiễm.
Lúc trước Lê Nhiễm cứ liên tục chạy tới tìm gã, muốn gã giải thích, Thịnh Nguyên thật sự không vui.
Sau cái lần thấy gã đi cùng tình nhân mới, có vẻ như cuối cùng Lê Nhiễm cũng đã nhìn rõ sự thật, không dây dưa nữa.
Thịnh Nguyên cũng coi như chuyện đã xong.
Ai biết mấy hôm trước lại gặp phải một lần nữa.
Lê Nhiễm dám nói với bạn mình là kỹ thuật của gã dở tệ ngay trước mặt gã.
Trước kia ở dưới thân gã, Lê Nhiễm có thái độ như vậy đâu.
Thịnh Nguyên từng có không ít tình nhân, ai cũng vui vẻ tới rồi vui vẻ đi.
Thịnh Nguyên cảm thấy tuy ban đầu gã không nói rõ, nhưng quy tắc trong giới này chẳng phải là vậy sao. Lê Nhiễm cần phải hiểu là gã chỉ muốn chơi thôi.
Chỉ chơi thôi, thế mà Lê Nhiễm lại coi là thật.
Đối diện với thâm tình của Lê Nhiễm, Thịnh Nguyên không cảm động, mà chỉ thấy buồn cười.
Ngược lại, chính lần gặp trong thang máy kia đã khiến Thịnh Nguyên thấy lạ. Khi đó Lê Nhiễm thực kiêu ngạo, dường như chẳng hề giống cái người luôn dịu ngoan trong trí nhớ của gã.
Giống như đã hoàn toàn biến thành người khác, hoặc là linh hồn trong thân thể đã thay đổi vậy.
Thịnh Nguyên chưa bao giờ bị ai vỗ thẳng mặt như thế, trong lòng gã giận lắm nhưng lại không phát ra được.
Lần này gã cố ý hẹn bạn của Lê Nhiễm, để người bạn kia gọi cả Lê Nhiễm tới, chính là muốn hỏi xem Lê Nhiễm có ý gì.
Gã đã chuẩn bị gây khó dễ cho Lê Nhiễm, nhưng giờ lại đột nhiên trông thấy vết tích trên cổ tay cậu.
Gã nhớ lúc chia tay, trên tay Lê Nhiễm không có vết sẹo này.
Sau khi chia tay mới có, hơn nữa chỉ không mù thì đều nhìn ra đây là vết cắt cổ tay.
Trước đây Lê Nhiễm không có khuynh hướng tự làm hại bản thân, sau khi chia tay với Thịnh Nguyên với bắt đầu tự thương tổn mình.
Sau khi đoán ra, ánh mắt Thịnh Nguyên nhìn Lê Nhiễm cũng không còn tức giận nữa, thay vào đó là hơi chút đồng tình.
Thậm chí gã còn nghĩ lần trước trong thang máy kia có lẽ không phải hoàn toàn là tình cờ, mà là Lê Nhiễm cố tình.
Chỉ để một lần nữa hấp dẫn sự chú ý của gã.
Phải nói là cũng có hiệu quả đấy.
Dù sao cũng là diễn viên, trình độ diễn xuất cũng khá.
Nhưng nếu Lê Nhiễm nghĩ dùng cách đó có thể một lần nữa trở lại bên gã thì cậu đã nhầm rồi.
Thịnh Nguyên gã không quay đầu ăn cỏ cũ.
Hơn nữa còn là thứ cỏ đã sớm nhai nát, vô vị.
“Sao cơ? Không uống rượu? Dạ dày không tốt à?” Chu Khang không biết chuyện giữa Thịnh Nguyên và Lê Nhiễm, chỉ biết là họ đã chia tay, nhưng vẫn nghĩ là chia tay trong hoà bình.
Nếu đã chia tay trong hoà bình thì kiểu gì cũng có lúc gặp lại nhau, vì giới giải trí lớn như vậy mà. Mà Thịnh Nguyên là kẻ có thân phận địa vị, không làm người yêu thì làm bạn cũng được, dù sao cũng tốt hơn là cả đời không qua lại.
Cho nên lần này Thịnh Nguyên chủ trì bảo cậu ta hẹn Lê Nhiễm tới, cậu ta cũng không từ chối.
Vừa nghe Lê Nhiễm nói không thể uống rượu, vẻ mặt Chu Khang hơi đổi. Cậu ta nhìn sang Thịnh Nguyên, lo lắng Thịnh Nguyên sẽ cảm thấy Lê Nhiễm không nể mặt mình. Nhưng vẻ mặt Thịnh Nguyên cũng chẳng mấy thay đổi.
Chu Khang hiểu tính tình Thịnh Nguyên, gã không phải người ôn hoà như vậy.
Bị người khác cố tình không nể mặt mà lại không có biểu hiện gì.
Chu Khang không đủ tinh tế, cho nên cậu ta không để ý vết sẹo trên cổ tay Lê Nhiễm.
Nhưng nếu Thịnh Nguyên đã không bực bội thì cũng có thể yên tâm được rồi.
Lê Nhiễm hơi mỉm cười rồi giải thích: “Trước đó tôi bị đau bụng, đi khám thì quả thực bị dạ dày rồi, không thể uống rượu được.”
“Vậy uống chút nước trái cây đi.” Lê Nhiễm đang giải thích với Chu Khang, Thịnh Nguyên đằng kia nghe thấy liền nói chen vào.
Hai người cùng quay sang nhìn Thịnh Nguyên.
Khuôn mặt đẹp trai của Thịnh Nguyên thấm đẫm vẻ dịu dàng, đáy mắt cũng có ý cười.
Gã nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Lê Nhiễm, ánh mắt dường như có vẻ rất thâm tình.
Thịnh Nguyên nhìn Lê Nhiễm chăm chú, bắt đầu tưởng tượng ra Lê Nhiễm yêu mình vô cùng, dù gã chỉ tuỳ tiện nói câu gì thì cũng có thể khiến Lê Nhiễm chú ý.
Được người khác thích tới mức này, Thịnh Nguyên có cảm giác vô cùng thoả mãn.
Nhưng chỉ thoả mãn mà thôi, chứ chẳng liên quan gì tới gã nữa rồi.
Lê Nhiễm mím môi, không nói gì nữa. Lông mi đen dài như mực cụp xuống, cả người đột nhiên lộ ra cảm giác mất mát, tổn thương.
Chu Khang bỗng cảm thấy Lê Nhiễm hơi lạ, cậu ta định chạm vào Lê Nhiễm, bảo Lê Nhiễm ăn chút gì đi, đừng cứ ngồi như vậy.
Dù không thể uống rượu cũng không sao, vẫn còn rất nhiều thứ khác mà.
Một người phục vụ mang nước trái cây vào. Cả phòng này chỉ mình Lê Nhiễm uống nước trái cây, những người khác đều uống rượu.
Hôm nay Thịnh Nguyên không dẫn nhân tình của mình theo. Những người trong phòng này đều biết rõ thân phận của gã, muốn tìm cơ hội tới gần.
Một nam sinh nhìn còn chưa quá 20 tuổi, gương mặt trắng nõn mềm mại bước ra ngồi cạnh Thịnh Nguyên, còn cố ý vô tình dựa vào người gã, ý đồ vô cùng rõ ràng.
Thịnh Nguyên là tay già đời, chỉ cần nhìn ánh mắt thôi là gã đã biết nam sinh kia muốn gì rồi.
Nhưng hiển nhiên đối phương đã đoán sai, Thịnh Nguyên chơi bời nhưng không có nghĩa là gã không kén chọn, ai tới cũng ăn.
Dựa theo tính tình Thịnh Nguyên, có khi người kia còn chưa sán tới, gã đã đẩy ra rồi.
Nhưng hôm nay thì hơi khác.
Lê Nhiễm đang ở đây, tuy Thịnh Nguyên sẽ không quay lại với Lê Nhiễm, nhưng gã càng muốn xem những biểu cảm khác trên mặt cậu.
Bởi vì rất thú vị.
Vì thú vị, cho nên ăn tạp một lần cũng không sao.
Thịnh Nguyên không đẩy ra, tuỳ ý để nam sinh lại gần mình, uốn éo đưa rượu cho gã.
Hắn liếc sang chỗ Lê Nhiễm. Lê Nhiễm không nhìn bên này, nhưng ngón tay cong cong đã tiết lộ tâm tình của cậu giờ khắc này không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Khi bị nói kỹ thuật kém, suýt nữa Thịnh Nguyên đã bước thẳng tới trước mặt Lê Nhiễm, yêu cầu cậu giải thích.
Nhưng giờ thấy Lê Nhiễm ở đây, Thịnh Nguyên liền hiểu, đó chỉ là chiêu trò muốn gã quay lại mà thôi.
Tâm tình Thịnh Nguyên đột nhiên rất tốt, gã mỉm cười ôm eo nam sinh kia.
Lê Nhiễm thấy Thịnh Nguyên và nam sinh kia càng lúc càng dựa vào gần nhau hơn, cũng thấy nét mặt Thịnh Nguyên khi nhìn cậu có vẻ rất hứng thú.
Vừa rồi gã còn rất tức giận, sau đó đột nhiên không giận nữa, tâm trạng còn rất tốt.
Lê Nhiễm cúi đầu nhìn vết sẹo trên cổ tay, lát sau, cậu đã đoán được tại sao Thịnh Nguyên không giận nữa rồi.
Chắc gã đang tưởng tượng ra chuyện cậu yêu gã tới mức tự hại mình đây mà, vì khiến gã chú ý mới bảo kỹ thuật của gã kém.
Sai hết rồi!
Vì người yêu Thịnh Nguyên kia đã không còn nữa.
Lê Nhiễm hơi cong ngón tay. Bây giờ người trong thân thể này là người không có một chút tình yêu nào với Thịnh Nguyên, thậm chí còn muốn đánh vỡ đầu gã.
Lê Nhiễm không uống rượu, cả buổi chỉ uống nước trái cây. Những người khác uống rượu chơi trò chơi, có người còn cầm mic hát, Lê Nhiễm ngồi ở đây có vẻ rất lạc lõng.
Tới phần sau của cuộc chơi, đã có rất nhiều người say rồi.
Nam sinh trong ngực Thịnh Nguyên cũng say, cậu ta nắm quần áo của gã tới mức nhàu nhĩ.
Thịnh Nguyên không có thói sạch sẽ, nhưng vốn ban đầu gã đã chẳng mấy hứng thú gì với nam sinh này, chịu để đối phương tiếp cận mình chẳng qua là vì Lê Nhiễm.
Thịnh Nguyên giữ tay nam sinh lại rồi đẩy cậu ta ra.
Nam sinh uống nhiều tới mức cả mắt lẫn mặt đều đỏ lên, thoạt nhìn rất hấp dẫn. Thân thể cậu ta mềm nhũn, cứ nằm trong ngực Thịnh Nguyên không chịu đi.
“Nghe lời chút, tôi thích người biết điều.” Thịnh Nguyên hơi nhíu mày, ánh mắt đột ngột lạnh lẽo.
Đối diện với ánh mắt Thịnh Nguyên, nam sinh kia chợt rùng mình rồi tránh khỏi hắn.
Mới vừa rồi còn say khướt mà giờ lại ngồi thẳng tắp, có vẻ là không hề say, chỉ kỹ thuật diễn trò tốt thôi.
Lúc giải tán, Lê Nhiễm đi phía sau, Chu Khang đi đằng trước. Vốn cậu ta muốn gọi Lê Nhiễm đi cùng, nhưng thấy Thịnh Nguyên đi cạnh Lê Nhiễm, ánh mắt gã lạnh nhạt nhìn sang, trong lòng Chu Khang lập tức hiểu rõ, cậu ta đành phải đi trước.
Thịnh Nguyên đi đến bên cạnh Lê Nhiễm, Lê Nhiễm rũ mắt, tư thái kiêu ngạo ở thang máy hôm đó đã hoàn toàn biến mất, trở lại dáng vẻ nhu thuận mà Thịnh Nguyên quen thuộc.
“Tôi sẽ coi như chuyện hôm đó chưa từng xảy ra, cậu là người thông minh, đừng tự gây phiền toái cho mình.”
“Cậu phải biết, có những rắc rối mà cậu không thể chịu đựng nổi đâu.” Ý Thịnh Nguyên là muốn Lê Nhiễm an phận chút, họ đã không còn quan hệ gì nữa, tốt nhất là Lê Nhiễm phải hiểu điều đó. Nếu lại làm gì khiến gã không vui, gã cũng không cam đoan sẽ để yên cho Lê Nhiễm ở trong giới giải trí yên lành nữa.
Lê Nhiễm ngẩng đầu rồi lại nhanh chóng cúi xuống, cậu nắm chặt tay, dáng người run rẩy như sắp đổ.
Dưới ánh mắt áp bức của Thịnh Nguyên, Lê Nhiễm nhẹ gật đầu.
Thịnh Nguyên cười nhạt, giơ tay vỗ vai Lê Nhiễm.
“Hơn nữa trước kia cậu chưa từng xin tôi tài nguyên gì, giờ muốn vai diễn nào thì cứ nói, tôi sẽ cố gắng giúp cậu, coi như nể tình cậu đã ở bên tôi một thời gian.” Thịnh Nguyên ra vẻ ta đây thật hào phóng. Lê Nhiễm có giở trò thế nào thì trước mặt gã cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Trạng thái như vậy mà còn muốn gã hồi tâm chuyển ý, quá ngây thơ rồi.
Thịnh Nguyên thu tay về rồi rời khỏi. Bóng lưng gã càng lúc càng nhỏ đi trong mắt Lê Nhiễm.
Nếu gã quay đầu dù chỉ một chút thì sẽ thấy Lê Nhiễm đã ngẩng đầu, thần thái đâu còn chút khiếp sợ nào, chỉ còn lại dáng vẻ lạnh nhạt.
Lần đầu tiên Lê Nhiễm gặp một người tự luyến đến mức độ này.
Chẳng hiểu nguyên chủ thích cái gì ở gã ta nữa.
Mặt sao?
Mặt thì cũng vậy vậy thôi
Kỹ thuật chăng? Mà kỹ thuật thì cũng thế, chỉ biết sướng bản thân, chẳng để ý gì tới cảm giác của người khác.
Rời khỏi quán bar, Lê Nhiễm ra đường cái gọi xe.
Ngồi vào xe rồi thì Chu Khang nhắn tin cho cậu. Cậu ta không hỏi rõ nhưng luôn ẩn ý dò hỏi xem có phải Lê Nhiễm và Thịnh Nguyên nối lại tình xưa không.
“Không, chúng tôi không thể đâu.” Lê Nhiễm nhắn lại.
“Vậy thì làm bạn đi, tuy Thịnh Nguyên lăng nhăng nhưng làm bạn cũng ổn mà.” Chu Khang từng nhận sự giúp đỡ của Thịnh Nguyên nên luôn nói tốt cho gã.
Việc nguyên chủ tự sát không công bố ra ngoài nên không ai biết, Chu Khang lại càng không.
Lê Nhiễm mỉm cười cầm điện thoại, một lúc lâu sau mới nhắn lại, “Ừm.”
Cậu chỉ làm việc ở đoàn phim chiếu mạng kia nửa tháng là xong, vì vốn dĩ kịch bản cũng ngắn, hơn nữa Lê Nhiễm lại là nam hai.
Quay phim xong, tạm thời chưa có việc gì khác, Lê Nhiễm ngồi nhà lên mạng làm thêm.
Một ngày giữa tháng Bảy, người đại diện của Lê Nhiễm gọi điện cho cậu, nói có một buổi đấu giá từ thiện. Anh ta có mấy vé, bảo Lê Nhiễm đến đó, còn nói ở buổi đấu giá đó có rất nhiều người, dù không quen biết nhưng lộ mặt cũng tốt rồi.
Lúc tới đó, Lê Nhiễm không nghĩ quá nhiều, mà cậu cũng chẳng ăn diện lộng lẫy như những người khác, chỉ mặc một bộ đồ đơn giản.
Vì thực ra bản chất Lê Nhiễm vốn không thích những nơi đông người.
Trước ánh đèn flash rạng rỡ, con người ta luôn có cảm giác giả dối không chân thật.
Lúc đi, Lê Nhiễm gọi taxi, vì trợ lý tiểu Độ còn phải đưa đón người khác trong công ty rồi.
Lê Nhiễm cầm vé vào trong hội trường đấu giá tìm đúng chỗ ngồi của mình.
Thời gian vẫn còn sớm nên cậu ngồi xuống chơi di động.
Ngay khi buổi đấu giá chuẩn bị bắt đầu, đám đông đột nhiên an tĩnh một lát. Lê Nhiễm thấy hơi tò mò nên cũng quay đầu nhìn sang.
Thật tình cờ, người đàn ông đang được đám đông vây quanh cũng nhìn sang đây.
Lê Nhiễm mở to mắt, vẻ mặt bỗng nhiên ngơ ngác.
Cậu không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Ba của tên tra nam kia cũng tới buổi đấu giá này.