Thịnh Lâm Dương nhìn Lê Nhiễm vừa bị anh đẩy ngã xuống giường.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Lê Nhiễm quá rõ ràng, như thể cậu không ngờ người tới sẽ là Thịnh Lâm Dương vậy.
Chuyện này khiến Thịnh Lâm Dương cảm thấy nghi hoặc.
Chẳng lẽ lúc Thẩm Án đưa người tới không nói rõ là sẽ ở cùng anh sao?
Đôi mắt thâm thuý của Thịnh Lâm Dương cẩn thận đánh giá người dưới thân mình.
Khá ổn, gương mặt nhỏ nhắn kia cũng rất xinh đẹp.
Dáng người đã bị che khuất gần nửa, nhưng từ phần cổ áo mở rộng kia vẫn có thể trông thấy làn da trắng như sữa. Thịnh Lâm Dương biết, Thẩm Ngạn đã tốn không ít tâm tư để chuẩn bị món quà sinh nhật thượng đẳng này cho anh. (Bên trên là 沈案 – Thẩm Án, bên dưới lại là 沈岸 – Thẩm Ngạn, pinyin đều là “an” nên chắc tác giả type nhầm, thôi tạm thời cứ để theo raw đã nhé, dù có khả năng là Ngạn hơn.)
Món quà nhỏ này đã tắm rửa trước khi anh về phòng rồi, giờ vẫn còn đang toả ra hương thơm nhàn nhạt.
Ban đầu Thịnh Lâm Dương không hề nghĩ nhiều tới món quà sinh nhật này.
Nếu bạn mình đã tặng, đương nhiên anh nhận tâm ý của đối phương.
Dự định ban đầu là anh sẽ nhanh chóng mở quà, sử dụng xong liền rời đi.
Nhưng giờ thấy món quà nhỏ đã chuẩn bị kỹ lưỡng tới vậy.
Thịnh Lâm Dương đột nhiên cảm thấy hơi hứng thú.
Anh chưa tới mức không phân biệt được món quà nhỏ này đang thực sự ngạc nhiên hay chỉ đang diễn.
Rồi chợt nhớ, bạn mình sẽ để mình hứng thú mở quà nên chắc chắn sẽ không để lộ thân phận của mình.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Lê Nhiễm khiến đôi mắt vốn đã trong sáng của cậu lại càng sáng như hai vì sao trên trời.
Khi ánh sáng hơi giảm đi chút, hơn nữa dáng nằm ngoan ngoãn nhu thuận của cậu lại mang một dáng vẻ quyến rũ khác.
Ngón tay Thịnh Lâm Dương vuốt ve đôi môi mím chặt của Lê Nhiễm, anh rũ mắt nhìn, phát hiện Lê Nhiễm có một đôi môi biết cười nhìn rất rõ ràng.
Kiểu môi này, khoé môi bẩm sinh hơi hướng lên trên.
Dù không cười cũng thực động lòng người.
“Đã chuẩn bị chưa?” Thịnh Lâm Dương cảm nhận được sự tinh tế mềm mại giữa ngón tay, thanh âm tràn ngập từ tính.
Lê Nhiễm nhìn người đàn ông đang đè trên thân thể cậu, anh thực sự rất đẹp trai.
Không chỉ đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, mà trên người còn mang theo khí thế của kẻ bề trên, cảm giác uy áp mãnh liệt khiến người ta theo bản năng muốn thần phục.
Tuy người này là ba của bạn trai cũ, nhưng Lê Nhiễm hiểu rất rõ ràng.
Giờ mà bỏ qua một người đàn ông chất lượng thế này thì sẽ không thể tìm ở đâu được nữa.
Chỉ là tình một đêm thôi mà, Thịnh Lâm Dương cũng đâu có biết cậu.
Sau đêm nay là đường ai nấy đi thôi.
Lê Nhiễm biết người đàn ông này tuyệt đối không thể có tình cảm gì với cậu sau đêm nay được.
Cậu cũng là đàn ông, hiểu rõ bản tính đàn ông mà.
Đa phần đều chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới thôi.
Vui vẻ là một chuyện, mà tình yêu lại là một chuyện khác.
Nếu không hôm nay Lê Nhiễm đã chẳng ở đây rồi.
Hơn nữa tra nam là tra nam, ba gã là ba gã, cứ ngủ đi đã rồi tính.
Lê Nhiễm lập tức nghĩ thông suốt, hôm nay cậu tới đây là để hưởng thụ một trận tình ái vui sướng. Cậu lại cúi đầu nhìn bụng Thịnh Lâm Dương, cơ bụng của ba gã tra nam kia đẹp thật đấy.
Lê Nhiễm vô thức nuốt nước miếng.
Lúc nhìn lại lên trên, ánh mắt Lê Nhiễm nhìn anh đã lập tức chuyển từ kinh ngạc sang ngượng ngùng và chờ mong.
Chờ mong chuyện gì ấy hả, đương nhiên là chuyện kế tiếp sẽ xảy ra rồi.
“Đã, đã chuẩn bị rồi.” Lê Nhiễm mím môi, lắp bắp nói.
Ánh mắt Thịnh Lâm Dương thâm thuý như giếng cổ, lúc nhìn ai đó chăm chú, dường như có thể bắt cả linh hồn người đó đi.
Lúc bị người đàn ông bao phủ trên người, trong không khí dường như cũng chỉ toàn hơi thở của người đàn ông ấy, cảm giác này khiến tim người ta vô thức đập nhanh hơn, thần kinh cũng căng chặt, hít thở không thông.
So với Thịnh Lâm Dương bình tĩnh thong dong, Lê Nhiễm – người lần đầu tiên hẹn tình một đêm trong cả hai kiếp – vẫn vô thức hồi hộp dù trước đó đã tự làm công tác tư tưởng rất nhiều lần.
Thấy Lê Nhiễm căng thẳng, Thịnh Lâm Dương khẽ cười.
Anh chưa từng cười như vậy trong bất kỳ bữa tiệc sinh nhật nào trước đây.
Quả thực, anh khá thích món quà sinh nhật mà Thẩm Ngạn tặng.
Biểu cảm của nam sinh này, dù chỉ là một cái nhấp môi cũng khiến anh cảm thấy vô cùng thú vị. Đủ loại phản ứng trúc trắc cũng càng khiến Thịnh Lâm Dương thấy hứng thú.
“Lần đầu tiên?” Ngón tay Thịnh Lâm Dương rời khỏi môi Lê Nhiễm, từ từ trượt xuống vuốt ve cằm cậu.
Ánh mắt Lê Nhiễm hơi loé lên.
Xét từ khía cạnh nào đó, đây quả thực là lần đầu tiên của cậu.
Nhưng thân thể này thì không phải.
Lê Nhiễm nhẹ nhàng lắc đầu, nói hai chữ: “Không phải.”
Thịnh Lâm Dương hơi nhướn mày, nhưng cũng cảm thấy không có gì quan trọng.
Có kinh nghiệm rồi cũng tốt, nếu không món quà sinh nhật này sẽ khiến anh cảm thấy hương vị suy giảm khi nếm thử.
“Thế thì tốt.” Thịnh Lâm Dương cúi người xuống. Hai người nói chuyện ngắn gọn vài câu, thân thể nam sinh này đã hơi thả lỏng.
Những việc như này phải hai bên phối hợp mới thú vị.
Thịnh Lâm Dương cũng chẳng mấy hứng thú với người luôn căng chặt.
Hơi thở nóng bỏng phun lên mặt khiến đôi môi Lê Nhiễm như mềm nhũn.
Nụ hôn đột ngột khiến Lê Nhiễm vô thức cứng người. Nhưng ngay sau đó, cậu nhanh chóng thả lỏng, còn chủ động mở miệng để đầu lưỡi người kia tiến vào.
Ngay khi đầu lưỡi chạm nhau, thân thể Lê Nhiễm không khống chế nổi khẽ run rẩy.
Giống như một luồng điện vọt tới rồi lan ra khắp thân thể Lê Nhiễm.
Tê dại tới từng đầu ngón tay.
Lê Nhiễm nheo mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, chỉ một nụ hôn mà đã kích thích tới vậy rồi. Lê Nhiễm giãy dụa rút cánh tay ra rồi quàng lên ôm cổ Thịnh Lâm Dương.
Sau khi bước vào phòng, cậu nên ném hết lý trí cùng hiện thực đi mới đúng.
Sống trên đời cứ phải hưởng thụ trước đã.
Khi hoàn toàn nghĩ thông suốt, Lê Nhiễm cũng chẳng kìm nén dục vọng của mình nữa, muốn sao là làm vậy luôn.
Một giấc mộng đẹp từ từ mở màn.
Giữa cuồng phong sóng cuộn, Lê Nhiễm ôm lấy khúc gỗ cứu mạng duy nhất của mình, giao phó toàn bộ cả thể xác lẫn tinh thần của mình ra.
Thân thể trôi nổi theo cơn sóng, rất nhiều lúc, Lê Nhiễm cảm thấy mình như đang ở trên thiên đường.
Xóc nảy tới tận nửa đêm, Lê Nhiễm mới rời khỏi thiên đường, rơi lại xuống nhân gian.
Trong lúc mơ màng ngủ, thân thể dường như được bế lên.
Nhưng khi đó ý thức của Lê Nhiễm đã mơ hồ, chờ khi một lần nữa nằm trên chiếc giường mềm mại thì cậu đã ngủ say rồi.
Hôm sau, tầm mười giờ Lê Nhiễm mới tỉnh dậy.
Mở mắt ra, cậu thấy ánh mắt trời chiếu vào phòng qua cửa sổ sát đất.
Ánh mặt trời chói chang khiến Lê Nhiễm ngẩn ra một chút rồi mới chậm rãi ngồi dậy.
Phản xạ hình cung có hơi lớn, Lê Nhiễm nhíu mày đỡ giường rồi dựa vào đầu giường.
Ký ức đêm qua ùn ùn đổ về.
Không biết lần đầu tiên của những người khác thế nào, nhưng với Lê Nhiễm, cậu hoàn toàn có thể dùng từ hoàn mỹ để mô tả.
Lê Nhiễm nghĩ lại phản ứng khi đó của mình một chút, khi đó cậu đã hoàn toàn buông thả. Giờ tỉnh táo lại, cậu chợt cảm thấy hình như cái người dâm đãng đó không phải mình đâu.
Thân thể rất sạch sẽ thoải mái, hiển nhiên đối tượng tình một đêm kia đã rất có trách nhiệm.
Nếu là người khác, có khi sướng xong là kéo quần đi luôn rồi.
Lê Nhiễm sờ sờ môi mình, dư vị của trận tình đêm qua thật vô cùng hài hòa.
Không biết Thịnh Lâm Dương cảm thấy sao nữa.
Lê Nhiễm xốc chăn xuống giường. Cậu liếc nhìn thùng rác, sau đó quay lại cẩn thận nhìn. Thấy mấy thứ trong thùng rác kia, Lê Nhiễm lắc đầu cười cười.
Hôm qua cậu đã tắm rồi nên giờ không cần tắm nữa.
Lê Nhiễm thay quần áo xong, lúc lấy điện thoại ở đầu giường thì trông thấy một tấm card.
Cậu cầm lên, là danh thiếp của Thịnh Lâm Dương.
Ban đầu cậu còn tưởng là thẻ ngân hàng, nếu thực là thế, vậy có thể tâm trạng Lê Nhiễm sẽ không tốt cho lắm.
Đi hẹn tình một đêm mà lại bị người khác coi là bán mình, là ai thì cũng sẽ không vui nổi.
Nhưng danh thiếp thì khác.
Lê Nhiễm giơ danh thiếp về phía ánh mặt trời rồi nhìn xem.
Tuy cậu thực sự rất hài lòng, nhưng chỉ muốn coi nó như một lần gặp gỡ vui vẻ lại đẹp đẽ, không muốn hẹn lần thứ hai nữa.
Nhưng nhìn ý tứ này, có vẻ Thịnh Lâm Dương còn muốn hẹn lần nữa?
Lê Nhiễm cẩn thận quan sát rồi hạ tay xuống, ném danh thiếp vào thùng rác.
Không chỉ vì Thịnh Lâm Dương là ba của bạn trai cũ đâu.
Mà còn vì Lê Nhiễm cảm thấy Thịnh Lâm Dương quá mức ưu tú, ưu tú ở mọi mặt.
Lê Nhiễm lo là nếu thực sự tiếp xúc với người đàn ông này, cậu sẽ không thể chống cự nổi mị lực của anh rồi thich anh mất.
Mà Lê Nhiễm lại không hề có tự tin về việc có thể khiến người đàn ông kia động tâm với mình.
Lê Nhiễm đã vừa lòng với cuộc sống hiện tại. Cậu có thể chấp nhận việc bản thân ngẫu nhiên vượt rào, nhưng nếu hoàn toàn phá bỏ sự yên bình này thì không được.
Không nhận danh thiếp của Thịnh Lâm Dương, Lê Nhiễm mặc xong quần áo rồi rời khỏi phòng.
Điện thoại của cậu để im lặng, lúc vào thang máy mới lấy ra xem.
Vừa đăng nhập QQ đã thấy cả đống tin nhắn.
Lê Nhiễm không xem tin nhắn của Hà Dũng trước, mà gọi lại cho người đại diện.
Đầu dây bên kia hỏi sao lâu vậy mà Lê Nhiễm không nhận điện thoại, Lê Nhiễm giải thích là hôm qua mình đi ăn cơm với bạn, uống hơi nhiều.
“Không phải cậu không khỏe sao? Sao lại uống say như vậy?” Người đại diện trách cứ.
“Xin lỗi anh Phùng.” Thái độ của Lê Nhiễm rất thành khẩn, không hề cãi lại.
Người đại diện tức giận ừm một tiếng, trong đó chuyển đề tài: “Sáng mai có một bộ phim chiếu mạng giả tưởng hiện đại, nam hai đột ngột bỏ vai, tôi đã lấy được vai diễn này cho cậu. Hôm nay cậu nghỉ ngơi ổn thỏa đi, mai tôi bảo tiểu Độ qua đón.”
Tiểu Độ là trợ lý của Lê Nhiễm mà công ty phân cho, không phải trợ lý riêng của Lê Nhiễm. Cậu không có trợ lý riêng.
Rời khỏi khách sạn rồi gọi xe về, cậu vào bếp, mang nồi áp suất ra nấu cháo.
Vừa mới hẹn chịch xong, Lê Nhiễm biết, tốt nhất là nên ăn uống thanh đạm chút.
Trong lúc ninh cháo, Lê Nhiễm ngồi xuống trước máy tính, còn cẩn thận dùng đệm lót.
Giờ Lê Nhiễm mới có thời gian trả lời tin nhắn của Hà Dũng.
Sao, sao, sướng không?
Sướng lắm luôn, kỹ thuật tốt lắm!
Lê Nhiễm khen không tiếc lời.
Có cảm tưởng gì?
Vô cùng dư vị!
Lê Nhiễm lựa chọn trả lời vài vấn đề.
Còn mấy câu kiểu kích cỡ chiều dài thế nào, bao nhiêu lần, mỗi lần bao lâu vân vân, cậu đều không trả lời.
Cuối cùng Lê Nhiễm còn nói, anh ta để lại danh thiếp cho tôi.
“Được đấy, nghe nói người đó kén chọn lắm, thế chứng tỏ anh ta rất vừa lòng với cậu.” Hà Dũng đúng lúc online, trông thấy Thịnh Nguyên của Lê Nhiễm liền lập tức nhắn lại.
Lê Nhiễm vươn vai, đánh một hàng chữ: “Nhưng tôi ném đi rồi.”
“Hả, sao lại ném đi?” Hà Dũng giật mình.
“Vì tôi sợ mình sẽ yêu anh ta!” Lê Nhiễm cười cười, nhanh chóng gõ chữ trả lời.