Lê Nhiễm tham gia một tiệc rượu nho nhỏ trong giới.
Nhìn những người mua giàu có lắm tiền, lại nhìn những kẻ cố gắng chưng diện để biến bản thân thành món hàng, lại dùng hết mọi thủ đoạn cố gắng để người mua ưng ý, sau đó chốt được một cái giá hời, Lê Nhiễm cảm giác mọi thứ thật nực cười.
Bưng nước trái cây vào góc, cậu cố hết sức để giảm bớt độ tồn tại của mình.
Đám người trước mắt đều vô cùng đẹp đẽ sáng sủa, nhưng dù có hoá trang tới mức nào thì dưới túi da đẹp đẽ ấy cũng đã bẩn thỉu không biết tới mức độ nào rồi.
Lê Nhiễm nhấp một ngụm rượu, ngay sau đó lại nghĩ tới thân thể này. (Nguyên raw đấy, nhưng tôi không hiểu vì sao bên trên là nước trái cây mà bên dưới lại là rượu).
Lê Nhiễm không phải chủ nhân thực sự của thân thể này, cậu đến từ một thế giới khác.
Thế giới đó cũng gần giống như thế giới này, trình độ phát triển của khoa học kỹ thuật và xã hội cũng tương tự nhau.
Chỉ khác là thân phận của Lê Nhiễm đã thay đổi.
Ở thế giới kia, Lê Nhiễm hùn vốn với mấy người bạn, mở một quán café nhỏ.
Cậu còn có công việc khác nữa, ngẫu nhiên nhận đơn hàng thiết kế trên mạng, kiếm chút tiền tiêu vặt.
Tuy không giàu có gì nhưng cũng đủ ăn đủ tiêu.
Cậu vẫn nhớ rõ bản thân làm cách nào để tới thế giới này.
Không hề ngạc nhiên, hôm đó Lê Nhiễm ăn trưa xong thì nghỉ ngơi trong phòng nghỉ của quán café.
Ai ngờ vừa ngủ cái đã đi vào thế giới trong sách.
Còn vì sao Lê Nhiễm biết bản thân xuyên sách thì chắc chắn là do công của một nhân viên nữ trong quán.
Quán café ít người, Lê Nhiễm cũng không quản lý nghiêm khắc gì, chỉ cần không ảnh hưởng tới công việc thì nhân viên có thể nghịch di động lúc rảnh rỗi.
Lúc đang ăn cơm thì nữ nhân viên thích xem tiểu thuyết mạng đột nhiên kêu lên rồi đưa điện thoại sang cho cậu.
Lê Nhiễm chẳng lớn hơn mấy tuổi so với nhân viên trong quán, hơn nữa trời sinh cậu có làn da trắng cùng gương mặt non mịn nên có khi nhìn còn trẻ hơn cả nam nhân viên. Ngồi cùng hết một lượt như này khéo ai nhìn cũng nghĩ cậu ít tuổi nhất.
Nữ nhân viên chỉ vào một cái tên trên giao diện điện thoại.
Lê Nhiễm rũ mắt nhìn rồi thấy một cái tên quen thuộc.
Nữ nhân viên đang xem tiểu thuyết mạng, trông thấy một nhân vật nam phụ có tên giống hệt Lê Nhiễm.
Thấy tên của mình, Lê Nhiễm có hơi hứng thú, nhưng trước nay cậu không thích xem tiểu thuyết mạng, chỉ đơn thuần tò mò thôi.
Lật xem thử vài chương mới biết đây không phải tiểu thuyết ngôn tình mà mình biết, mà là tiểu thuyết đồng tính tình yêu nam nam.
Lê Nhiễm kinh ngạc, thế mà cậu không biết nhân viên của mình thích đọc loại này.
Nhưng đây chỉ là sở thích cá nhân, không ảnh hưởng đến ai cả. Là ông chủ, Lê Nhiễm không tiện nhiều lời với sở thích của nhân viên, chỉ trả điện thoại lại cho cô.
Nữ nhân viên thấy thái độ của Lê Nhiễm không có vẻ gì là khác thường, biết tính tình Lê Nhiễm ôn hoà, tuy quan hệ giữa họ chỉ là chủ thuê và nhân viên nhưng lại không hề xa cách, vì thế nữ nhân viên lại tiếp tục kể tình tiết trong truyện.
Lê Nhiễm chẳng đọc mấy, phần lớn cốt truyện đều là do cậu nghe cô nhân viên đó kể lại.
Người cùng tên cùng họ mà cậu xuyên vào chỉ là một minh tinh nhỏ tuyến 18, ký hợp đồng với một công ty quản lý cũng nhỏ xíu, trước nay chưa bao giờ diễn nam chính, chỉ toàn diễn pháo hôi với người qua đường.
May mà còn có gương mặt đẹp nên cũng có thể lộ mặt được ít thời gian trong ti vi.
Nhưng mà bản thân không có bối cảnh, công ty cũng chẳng có tài nguyên gì, dù nhận được vai diễn thì thù lao cũng chỉ có hạn.
Gọi là miễn cưỡng đủ sống.
Muốn mua những bộ quần áo hơn một ngàn để lấy lòng người mua thì chắc chắn không mua nổi.
Trong một lần ngẫu nhiên tham gia một tiệc rượu cùng loại như này, nguyên chủ đã gặp được một người.
Người kia vừa nhìn đã vừa ý nguyên chủ, vừa ý đôi mắt sạch sẽ thanh thuần cùng vẻ ngoài xinh đẹp.
Gã là một tay già đời trong tình trường, có cả đống kịch bản theo đuổi.
Cứ như vậy, nguyên chủ chưa từng yêu đương, chỉ vài ngày đã bị tra nam bắt tới tay.
Nguyên chủ ở bên tra nam. Khi tra nam thích một người thì đối xử với đối phương vô cùng tốt, hỏi han ân cần như yêu thực sự vậy.
Nhưng biểu hiện giả dối ấy chẳng kéo dài nổi quá ba tháng, tra nam giống như đột nhiên thay đổi thành người khác.
Gã đột nhiên không liên lạc với nguyên chủ nữa, nguyên chủ gọi cho hắn, không phải máy bận thì là không trả lời.
Dù có ngẫu nhiên tới gặp nguyên chủ thì cũng chỉ vì chuyện kia thôi.
Xong việc, tra nam kéo quần, không thèm ở lại thêm một phút, chỉ lãnh đạm nói tiền gã đã gửi vào tài khoản, nguyên chủ tự lấy mà dùng.
Mà nguyên chủ vốn luôn cho là mình đang yêu đương với tra nam.
Ai ngờ cậu coi tra nam là bạn trai mà đối phương chỉ coi cậu là bạn giường trả tiền để ngủ.
Nguyên chủ bị tra nam lừa gạt, tình cảm cũng bị coi rẻ, cả thể xác và tinh thần đều chịu đả kích, liên tiếp mấy ngày không ăn không ngủ được. Vốn cậu ta đã gầy rồi, giờ như thế thì té xỉu luôn.
Sau đó người đại diện gọi điện cho cậu ta, không gọi được thì tới tận nhà, tới rồi mới biết nguyên chủ đang tự ngược. Anh ta đưa cậu tới bệnh viện truyền nước, lại dò hỏi nguyên nhân, nhưng nguyên chủ chẳng hề nói gì.
Sau khi xuất viện, nguyên chủ đi tìm tra nam, rồi thấy tra nam đang ở bên tân hoan của gã.
Tân hoan kia cũng giống như nguyên chủ, thoạt nhìn ngây thơ như người vừa ra ngoài xã hội.
Nhưng khi ánh mắt chạm nhau, nguyên chủ liền hiểu tân hoan kia không giống mình.
Tra nam tưởng nguyên chủ tới tìm gã đòi tiền, gã ném một tấm thẻ ra, bên trong có năm mươi vạn, coi như phí chia tay.
Rồi chẳng đợi nguyên chủ dây dưa thêm nữa, gã ôm tân hoan rời đi.
Nguyên chủ đứng đó, hai mắt đỏ bừng, thân mình lung lay trong gió lạnh.
Tra nam một lần nữa vô tình lạnh nhạt khiến nguyên chủ bị đả kích, cậu ta trở về tự nhốt mình trong nhà, sau đó nằm trong bồn tắm cắt cổ tay tự sát.
Lúc Lê Nhiễm xuyên tới, thân thể này đang nằm trong bồn tắm lạnh băng.
Cả người đã lạnh tới mức cứng đờ.
Cổ tay bị cắt không sâu, máu cũng chảy chậm thôi, nhưng nguyên chủ đã hôn mê rồi.
Cậu ta thương tâm muốn chết, vì một gã đàn ông khốn nạn mà vứt bỏ sinh mệnh của mình.
Lê Nhiễm xuyên tới đây, tiếp quản thân thể này, còn cả vận mệnh sau này của đối phương nữa.
Lê Nhiễm từng nghe đến những việc như xuyên qua này rồi, nhưng cậu vẫn nghĩ đó chỉ là bịa đặt, giả dối không chân thật.
Nhưng tới khi bản thân thực sự xuyên qua, cậu lại bối rối vô cùng.
Lẽ nào do cậu trùng tên với nguyên chủ nên mới xuyên qua sao?
Lê Nhiễm suy nghĩ đến mấy ngày cũng không nghĩ ra được lý do gì cụ thể.
Mấy hôm nay, Lê Nhiễm cũng đã tới phòng khám đến mấy lần rồi.
Thân thể này đã bị nguyên chủ quăng quật tới mức có không ít bệnh vặt, tỷ như thiếu máu, huyết áp thấp và bệnh dạ dày.
Lê Nhiễm tự nấu ăn ở nhà, ăn sáng đúng giờ, tối cũng ngủ sớm, mất gần một tháng mới chăm sóc cho thân thể ổn hơn chút, không tới mức đi hai bước đã váng đầu.
Lúc xuyên tới đây, Lê Nhiễm cũng đã tiếp nhận được một chút ký ức của nguyên chủ rồi, đặc biệt là tên tra nam Thịnh Nguyên kia.
Tuy Lê Nhiễm chưa từng tiếp xúc với Thịnh Nguyên, tất cả đều là ký ức của nguyên chủ, nhưng oán hận của nguyên chủ đối với gã đã khắc sâu trong thân thể, cho nên Lê Nhiễm vừa nghĩ tới tên gã đã không nhịn được muốn đập cho gã một trận.
Cậu không hiểu vì sao mình lại tới đây, và cũng không biết cách nào để quay về.
Lê Nhiễm ngủ trưa có một giấc thôi mà lại xuyên vào thân thể do nguyên chủ cắt cổ tay này.
Sau đó cậu đã ngủ trưa rất nhiều lần rồi, nhưng tỉnh dậy lại vẫn là thế giới trong sách.
Thực ra Lê Nhiễm cũng không sợ cắt cổ tay đâu, nhưng cậu chỉ sợ cắt xong rồi chết ngắc luôn chứ không xuyên về được.
Thế thì lỗ nặng rồi.
Mà Lê Nhiễm lại là người có thể thích ứng được với mọi hoàn cảnh.
Đằng nào cũng đã tới đây rồi.
Cậu ôm suy nghĩ thôi thì tới đâu hay tới đó, sống ở đâu mà không phải là sống chứ.
Trong thế giới cũ kia, tính cách trời sinh của Lê Nhiễm có hơi lạnh lùng, chỉ đến lễ Tết gì đó mới về nhà một lần. Cậu có một người em trai cùng cha khác mẹ, nó cũng thân thiết với cha mẹ hơn cậu. Sau khi đi làm, Lê Nhiễm thường xuyên gửi tiền về nhà, nhưng chẳng mấy khi hỏi han thân thiết cả.
Lần này đột nhiên xuyên thư, cậu cũng không biết thân thể mình trong thế giới kia sẽ thế nào, thôi thì cứ suy nghĩ theo hướng tích cực đi.
Nói không chừng thời gian của hai thế giới này không đồng nhất ấy. Ở đây là cả đời, nhưng ở đó chỉ vài phút thôi chẳng hạn.
Còn nếu thời gian giống nhau.
Ở đó cậu đột nhiên tắt thở, đã chết, có lẽ người nhà cũng sẽ đau buồn, nhưng cậu không phải người thân duy nhất của họ, chắc cũng chỉ buồn một thời gian rồi thôi.
Suy nghĩ của Lê Nhiễm khá nhẹ nhàng.
Chết thì cũng đã chết rồi, nếu ông trời đã sắp xếp cuộc sống nơi đây cho cậu thì cậu nhận.
Mọi việc ở thế giới kia đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của Lê Nhiễm cậu nữa.
Còn thế giới này, Lê Nhiễm coi nó là sinh mệnh thứ hai.
Mà nếu đã là sinh mệnh thứ hai, vậy thì cậu sẽ thử một vài chuyện cậu muốn mà không dám làm ở lần thứ nhất.
Đầu tiên, Lê Nhiễm quyết định không thể thủ thân như ngọc vì tên khốn nạn kia nữa.
Sau khi gã ta ngoại tình, nguyên chủ đã bị tổn thương tình cảm tới mức tự đâm đầu vào ngõ cụt, dù tự sát cũng không chịu ra ngoài.
Lê Nhiễm thì lại không muốn treo cổ trên một cái cây như vậy.
Nhưng cậu còn đang do dự, tìm ai để hẹn một lần tình ái đây – bản thân Lê Nhiễm cũng là gay, biết chú ý các biện pháp an toàn. Cậu cảm thấy ra ngoài tìm người để vui sướng một buổi cũng là chuyện có thể chấp nhận.
Tốt nhất là đừng có quen biết, ở bên nhau một đêm là được rồi.
Hơn nữa, hai mươi mấy năm nay, Lê Nhiễm vẫn luôn phải tự xử.
Cứ có nhu cầu là toàn phải dựa vào bản thân.
Yêu đương phiền toái lắm, mà cậu thì từ nhỏ đến lớn đã ít bạn bè rồi.
Cứ có mấy người thì hoặc là chuyển nhà hoặc là đi nơi khác nên Lê Nhiễm cũng chẳng còn muốn kết bạn nữa.
Tính cách lãnh đạm cũng là một trong những nguyên nhân cậu luôn một mình, không thích lui tới với người khác.
Đến thế giới này, tính tình Lê Nhiễm cũng không mấy thay đổi.
Do có cả ký ức và tỉnh cảm của nguyên chủ nên nỗi oán hận kia cũng phần nào ảnh hưởng tới Lê Nhiễm.
Nỗi oán hận đó cũng không ít đâu. Lê Nhiễm suy xét đến việc mình đã chiếm cứ thân thể này, sau này sinh mệnh đã thuộc về mình, vậy thì cậu sẽ thay nguyên chủ làm những việc mà cậu ta không dám làm.
Về phần những người trong tiệc rượu hôm nay, Lê Nhiễm cũng định qua lại với ai cả.
Tuy họ không phải người trong giới giải trí, nhưng toàn chơi người trong giới.
Cho nên tốt nhất đừng qua lại với những kẻ này.
Như vậy có thể miễn trừ nỗi lo về sau.
Nhìn đám người đang cười nói vui vẻ trước mặt, Lê Nhiễm đặt ly xuống, định bụng lát nữa sẽ rời đi.
Rất nhiều người tới đây để tìm kim chủ hoặc đồ chơi, nhưng Lê Nhiễm lại không muốn dựa vào kim chủ. Bây giờ cậu cực kỳ chú trọng tới việc dưỡng sinh, ngày nào cũng ngủ sớm dậy sớm, nhất định không thức đêm đâu.
Cậu men theo bức tường rồi đi ra khỏi cửa, lúc rẽ vào một góc thì đột nhiên dừng lại.
Có hai người đang đứng trước thang máy cách đó vài mét.
Trong đó có một gương mặt cực kỳ quen thuộc, cho dù mới lần đầu gặp nhưng Lê Nhiễm chỉ liếc mắt là biết đối phương là ai – chính là gã tra nam Thịnh Nguyên đã hại nguyên chủ phải cắt cổ tay.
Bên cạnh gã là một cô gái khá nổi tiếng, ngực tấn công mông phòng thủ, trang điểm rực rỡ.
Lê Nhiễm nheo mắt, xem ra Thịnh Nguyên là kẻ nam nữ đều ăn.
Nếu nguyên chủ thấy cảnh này, chẳng biết cậu ta sẽ thương tâm đến mức nào.
Lê Nhiễm đứng trong góc cua, thang máy vừa mở, cậu lập tức bước lại gần.
Vừa đi vừa lấy điện thoại gọi 10086.
Không quan tâm đầu kia đang nói gì, Lê Nhiễm cầm điện thoại va vào người Thịnh Nguyên, va xong, cậu vọt vào thang máy rồi thản nhiên nói điện thoại.
“…..Lần trước cậu giới thiệu cho tôi cái giống gì thể hả? Vừa ngắn vừa nhanh, tôi còn chưa cởi đồ xong thì hắn đã bắn rồi.”
Thịnh Nguyên và nhân tình mới bước vào thang máy. Người va vào gã đang đứng nghiêng, tóc mái trên trán rũ xuống che nửa mặt. Thịnh Nguyên hơi nhíu mày, mơ hồ cảm thấy dáng vẻ và giọng nói này có hơi quen quen, nhưng vừa nghe những lời nói trắng trợn của đối phương, gã lại cảm thấy có lẽ mình không thể quen biết người như vậy được.
Thực ra vóc dáng người này cũng không tệ lắm, nhưng một kẻ dâm đãng lại chẳng hề nể nang gì nói giữa chỗ công cộng như vậy hoàn toàn không hợp khẩu vị của Thịnh Nguyên.
Đương nhiên người phụ nữ kia cũng nghe thấy những gì Lê Nhiễm nói, lại càng dựa sát vào ngực Thịnh Nguyên.
Gã ôm chặt vòng eo thon thả của người phụ nữ bên cạnh. Cả hai tránh xa Lê Nhiễm.
Lê Nhiễm khẽ mỉm cười, tiếp tục diễn trò.
“…..Cậu hỏi bạn trai cũ của tôi ấy hả?” Lê Nhiễm giễu cợt, “Cũng chỉ đến thế thôi. Cậu không biết chứ, đầy lúc tôi chẳng có cảm giác gì cả, chỉ phối hợp với gã mà thôi.”
“Có cách nào đâu chứ, gã sĩ diện lắm. Nếu tôi mà nói kỹ thuật của anh chẳng ra sao cả, tôi không tài nào thoải mái được, chắc gã sẽ xấu hổ tới mức lập tức chạy mất.”
“Dù sao cũng là bạn trai, phải cho gã chút mặt mũi chứ.”
“Giờ á?” Lê Nhiễm đứng thẳng lên, Thịnh Nguyên cũng vừa lúc ngó sang.
Vừa thấy rõ, Thịnh Nguyên lập tức giật mình, mắt cũng trợn to.
Lê Nhiễm coi như không biết Thịnh Nguyên đã nhận ra mình, cậu liếm môi, trong mắt đầy vẻ giễu cợt.
“Giờ gã đã thành bạn trai cũ rồi. Tôi không đi rêu rao vụ kỹ thuật của gã kém đã là tốt lắm rồi đấy.”
Thực ra đầu bên kia đã tự động cúp máy, nhưng Lê Nhiễm vẫn chưa dừng lại.
Thịnh Nguyên nghe Lê Nhiễm nói mà sốc nặng, chưa phát hiện ra điều gì bất thường.
“Cứ thế đã nhé, được rồi, lần sau ăn cơm lại nói tiếp.”
Lê Nhiễm cũng làm bộ chào tạm biệt rồi cúp máy.
Ánh mắt người bên cạnh đang sắc bén nhìn chằm chằm cậu, Lê Nhiễm quay đầu nhìn qua.
Vẻ mặt cậu không đổi, nhìn tên bạn trai cũ Thịnh Nguyên này như nhìn người xa lạ.
Thịnh Nguyên còn tưởng Lê Nhiễm sẽ xin lỗi mình, hoặc ít nhất cũng phải giải thích. Nhưng Lê Nhiễm chỉ mỉm cười nói mỗi một câu.
“Vừa rồi ngại quá, đi vội nên va vào anh.”
Lê Nhiễm vừa dứt lời thì thang máy cũng xuống tới lầu một, ting một tiếng mở ra.
Mặc kệ sắc mặt Thịnh Nguyên đang xanh chuyển sang đỏ, đỏ chuyển sang trắng, cửa vừa mở, Lê Nhiễm đã bước nhanh ra ngoài.
Chỉ để lại cho tên tra nam Thịnh Nguyên kia một bóng lưng hờ hững.
Ánh mắt Thịnh Nguyên tràn đầy lửa giận lại không biết trút vào đâu. Gã chỉ có thể cố nhịn xuống, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi, nhấc chân đạp vào cửa thang máy.
Rầm một tiếng, cửa thang máy cũng rung lên.