Cố ý diễn xong, Lê Nhiễm nghêng ngang rời đi.

Mặc kệ tên bạn trai cũ khốn nạn kia đang nổi giận đùng đùng phía sau.

Lê Nhiễm đâu phải nguyên chủ, nếu là nguyên chủ thì đã trốn đi rồi, không để cho Thịnh Nguyên thấy mặt.

Nhưng Lê Nhiễm thì không.

Không những không, mà Lê Nhiễm còn phải bịa ra một vài thứ cho tên khốn kiếp kia nghe tới mức khó chịu thì thôi.

Sắc mặt gã ta lúc xanh lúc trắng, gương mặt vốn anh tuấn bỗng nhiên âm trầm tới mức như sắp nhỏ nước. Thấy thế, Lê Nhiễm lại càng vui vẻ.

Còn về việc gia đình Thịnh Nguyên có tiền có quyền, nếu gã muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể phong sát Lê Nhiễm. Việc này cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi.

Vốn dĩ cậu cũng có phải diễn viên đâu. Vừa rồi diễn một chút là vì muốn chọc tức tra nam thôi.

Nếu thực sự bảo cậu cầm kịch bản rồi đóng phim thì bản thân Lê Nhiễm cũng không dám chắc.

Cậu hiểu rõ khả năng của mình, đóng phim ấy hả? Thôi.

Thế cho nên dù thật sự bị phong sát thì Lê Nhiễm cũng chẳng sợ.

Ngoài kỹ năng diễn xuất thì nguyên chủ cũng không có kỹ năng gì khác.

Cậu ta thích diễn xuất nên đã bước chân vào làng giải trí, dù chưa từng nhận được vai diễn nào tốt nhưng vẫn không bỏ cuộc.

Cùng là người trẻ tuổi dốc sức hoạt động trong giới giải trí, ở một khía cạnh nào đó, nguyên chủ đang ôm tâm lý may mắn.

Cậu ta hy vọng một ngày nào đó, bản thân sẽ trở thành một người may mắn.

Thần may mắn sẽ mỉm cười rồi cho cậu ta nổi tiếng chỉ sau một đêm.

Lê Nhiễm không có ý kiến gì với kiểu suy nghĩ này.

Nhưng nếu là cậu, cậu thà đi mua vé số còn hơn.

Cho nên không đóng phim thì cũng chẳng mấy ảnh hưởng tới Lê Nhiễm.

Xuyên qua hơn một tháng nay, ngoài nghiêm túc dưỡng sinh, Lê Nhiễm còn đăng ký một tài khoản trên mạng.

Hai ngày đầu, sức khoẻ của Lê Nhiễm rất kém, ngồi máy tính hai giờ đã mệt rã rời.

Nhưng giờ thì khá hơn nhiều rồi.

Tuần đầu tiên cậu vẽ vài bản thảo thiết kế, sau đó đăng lên diễn đàn chuyên về thiết kế.

Để tự quảng cáo cho mình, cứ cách hai ngày cậu lại thiết kế một bản thảo miễn phí đơn giản.

Vừa thấy miễn phí, lập tức có không ít người tìm tới Lê Nhiễm.

Có chút kỹ năng là kiếm được tiền ngay ấy mà.

Nhưng nếu muốn kiếm số tiền lớn thì cũng phải có chút may mắn mới được.

Ban đầu miễn phí, sau đó thì bắt đầu có người tìm Lê Nhiễm đặt đơn có phí.

Không có việc làm trong ngành giải trí, nhưng vẫn có đơn đặt hàng trên mạng, cộng thêm mấy vạn tiền tiết kiệm của nguyên chủ – chỉ trừ năm mươi vạn phí chia tay nhưng Thịnh Nguyên cho mà cậu ta không lấy.

Vì nếu nhận số tiền đó thì cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận bản thân bán mình.

Cho nên nguyên chủ không thể nhận số tiền đó được.

Sống trong căn nhà thuê nho nhỏ, mỗi ngày tự nấu cơm ăn, ngày tháng bình an đó đã khiến Lê Nhiễm thoả mãn lắm rồi.

Hôm nay ngẫu nhiên chạm mặt Thịnh Nguyên nên cậu mới cố tình làm trò, nói kỹ thuật của gã kém.

Là đàn ông, không ai nhịn được kỹ thuật trên giường của mình bị chê bai.

Lê Nhiễm đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị gã ta trả đũa rồi.

Cậu chân trần còn Thịnh Nguyên đi giày, có gì mà phải sợ gã chứ. (Ý nói người không có gì thì cũng chẳng sợ gì cả).

Nếu thực sự xé rách mặt thì Lê Nhiễm cũng chẳng sợ.

Lúc nãy nói điện thoại kia, tuy đa phần là cậu bịa chuyện, nhưng cũng không phải không có lời thật.

Riêng chuyện Thịnh Nguyên anh tuấn đẹp trai, đó chính là sự thật rồi.

Lê Nhiễm tin, vì thể diện của mình, Thịnh Nguyên sẽ không đuổi tận giết tuyệt với cậu.

Gọi xe về nhà xong, Lê Nhiễm vào siêu thị mua thùng sữa.

Chỗ cậu ở có hơi xa cửa hàng mua sắm.

Thùng sữa tuy không nặng nhưng Lê Nhiễm còn chưa khoẻ hẳn. Bê thùng sữa tới dưới lầu xong, cậu đã thở không ra hơi.

Vào thang máy, Lê Nhiễm đặt thùng sữa xuống, đột nhiên khẽ mỉm cười.

Này mà cũng muốn ra ngoài hẹn chịch, thể lực như này mà làm công chắc không đứng dậy nổi mất.

Thôi thì cứ nằm im cho người khác làm đi thôi.

Lê Nhiễm không quá quan trọng vị trí trên dưới.

Loại chuyện này chỉ cần sướng là được.

Băn khoăn nhiều quá ngược lại sẽ mất đi cảm xúc nguyên thuỷ.

Lấy chìa khoá mở cửa ra, Lê Nhiễm vào nhà. Cậu lấy dao rạch thùng ra rồi lấy chai sữa, vừa uống vừa bước vào phòng ngủ.

Máy tính vẫn đang để chế độ chờ, Lê Nhiễm kéo ghế ra ngồi xuống.

Lê Nhiễm có mấy người bạn trên mạng, trong đó có một người mà cậu đã từng thiết kế cho. Thiết kế xong, người đó vô cùng vừa lòng, hỏi xin QQ cá nhân của cậu. Anh ta rất nhiệt tình, còn giới thiệu cho Lê Nhiễm vài người đang cần đặt thiết kế.

Lê Nhiễm cảm ơn, gửi cho anh ta một bao lì xì nhỏ. Người bạn kia nhận xong, sau đó thêm vài đồng lẻ rồi gửi lại cho cậu.

Qua lại vài lần liền trở thành bạn bè.

Bạn trên mạng thì gần như chẳng có gì giấu nhau.

Người bạn này không phải gay nhưng xung quanh anh ta có không ít gay. Lúc nói chuyện với đối phương, Lê Nhiễm cũng chẳng giấu diếm việc mình không có hứng thú với phụ nữ.

Người bạn nghe nghe vậy lập tức hứng thú. Khi biết Lê Nhiễm vẫn độc thân, anh ta nói bên cạnh anh ta có không ít người, còn hỏi Lê Nhiễm xem có cần giới thiệu không.

Lê Nhiễm trả lời, yêu đương phiền lắm, mà cậu không thích phiền chút nào.

Người bạn kia không phải người trong giới, nhưng thấy đối phương rất rộng rãi nên Lê Nhiễm đoán anh ta cũng khá giàu có.

Mở máy tính xong, Lê Nhiễm nhìn list bạn bè trong điện thoại, thấy Hà Dũng đang online. Cậu mở giao diện chat với Hà Dũng ra, ngón tay thon dài trắng nõn hơi dừng một chút, sau đó, Lê Nhiễm gõ một hàng chữ.

“Hà Dũng, tôi có chuyện này muốn nhờ anh giúp.”

Gửi tin nhắn được hai phút, Lê Nhiễm bỗng thấy hơi hối hận, muốn thu hồi.

Nhưng bên kia đã đáp lời rồi.

“Có chuyện gì? Nói đi, lên núi đao xuống biển lửa, anh Dũng đây cũng giúp cậu.”

Thái độ nhiệt tình khiến Lê Nhiễm mỉm cười đầy ẩn ý.

Tình cảm chính là thứ kỳ lạ như vậy đấy, có khi bạn quen trên mạng còn thật lòng hơn cả bạn ngoài đời.

Vì trong hiện thực, ít nhiều gì cũng sẽ có vướng mắc về mặt lợi ích.

Ngược lại, trên internet, người ta dễ dàng bộc lộ một mặt chân thật nhất của mình.

“Tìm giúp tôi một đối tượng tình một đêm với, không yêu đương nhé.” Lê Nhiễm không nói thẳng là mình muốn tìm bạn chịch.

Hà Dũng nhìn tin nhắn của Lê Nhiễm hồi lâu, lại nhìn lại số QQ. Anh ta không hề hoa mắt, quả thực là tin nhắn của Lê Nhiễm.

“Sao bỗng dưng đổi tính vậy, trước đó chẳng phải nói không thích lái xe số sàn?” Hà Dũng nhắn xong còn gửi một dấu chấm hỏi to tướng.

“Anh cũng nói là đột nhiên mà. Đúng lúc gần đây đang rảnh, muốn thử xem sao.” Lê Nhiễm tươi cười, ngón tay nhanh chóng gõ phím.

“Nếu cứ không thử, tôi sợ tới lúc già mình sẽ hối hận mất.”

Vừa thấy Lê Nhiễm nói bản thân già, Hà Dũng lập tức gửi một emo oánh người tới.

“Cậu mà già thì chẳng phải anh đây bước nửa bước vào mồ rồi sao?”

Lê Nhiễm đặt tay xuống, hơi liếm môi rồi lại bưng ly nước bên cạnh lên uống.

“Thế anh có giúp tôi được không vậy?”

Lê Nhiễm hỏi lần thứ hai.

“Giúp, đương nhiên là giúp chứ, xong việc nhớ viết bài cảm ơn một vạn chữ nhé.” Hà Dũng cười trêu chọc.

“Được thôi, nếu anh tìm được cho tôi ai đó có kỹ thuật tốt.”

“Có yêu cầu gì không, ví dụ chiều cao, trên dưới, dáng người, tuổi tác gì đó.”

Đây là lần đầu tiên Lê Nhiễm hẹn chịch trong cả hai đời, trước đó cậu chẳng có chút kinh nghiệm nào để tham khảo cả.

Lê Nhiễm mím môi, suy tư một lát rồi trả lời: “Không yêu cầu tuổi, nhưng phải là người trưởng thành. Dáng người ổn, có cơ bụng thì tốt. Không yêu cầu về chiều cao.”

“Muốn top à?” Hà Dũng dùng từ của người trong giới.

Lê Nhiễm không trả lời ngay.

“Giờ trong giới hiếm top lắm ấy.” Hà Dũng lấy Lê Nhiễm im lặng liền gửi thêm một hàng chữ.

Nhưng Lê Nhiễm còn chưa kịp trả lời thì Hà Dũng đã chêm thêm một câu.

“Nhưng anh Dũng của cậu sẽ tìm cho cậu một người siêu ngon, để cậu muốn ngừng cũng không ngừng nổi.”

Lê Nhiễm lắc đầu bật cười.

“Vậy cảm ơn anh trước. Đúng rồi, còn chuyện này nữa, nếu có xác nhận khoẻ mạnh thì tốt nhất. Về phía mình, tôi cũng sẽ tới bệnh viện kiểm tra.”

“Không thành vấn đề, chờ tin tốt của anh đây đi.”

Lê Nhiễm biết Hà Dũng có rất nhiều mối quan hệ, nhưng không ngờ anh ta lại nhanh như vậy.

Chiều ngày thứ ba, Hà Dũng nhắn tin nói tìm được người rồi.

Hà Dũng không nói rõ thân phận cụ thể của đối phương. Đúng như ý Lê Nhiễm, họ chỉ hẹn tình một đêm, không cần phải tra thông tin làm gì.

Còn về thông tin cá nhân của Lê Nhiễm, Hà Dũng nói với bên kia Lê Nhiễm là một sinh viên bị thất tình, muốn tìm người có kỹ thuật tốt để thoát khỏi bóng ma của tra nam.

Phải nói là Hà Dũng nói bừa mà đã trúng tới một nửa.

Lê Nhiễm muốn hẹn người quả thực là có một phần lý do vì tên tra nam kia.

Nhưng cậu cũng không tỏ ý kiến gì về lý do Hà Dũng đưa ra.

Trước kia cậu cũng chưa nói với Hà Dũng việc mình là người trong giới giải trí, chỉ nói đã tốt nghiệp được hai năm. Trước kia từng làm ở một công ty nhỏ, sau đó cảm thấy làm việc bó buộc thời gian, lương lại thấp nên quyết định ở nhà làm freelancer.

Kỹ năng của Lê Nhiễm rất tốt, bản thiết kế của cậu thậm chí còn tốt hơn cả những nhân viên ở các công ty nổi tiếng.

Hà Dũng đã sớm bị kỹ năng đó của cậu thuyết phục, cho nên không hề nghi ngờ lời cậu nói.

Ra ngoài hẹn người tốt nhất là dùng một thân phận khác cho an toàn.

Lê Nhiễm nghĩ tới chuyện hôm trước mình quên nói, thấy Hà Dũng tìm được người nhanh như vậy liền hỏi lại: “Không phải người trong giới giải trí đó chứ?”

“Không phải đâu. Nói đúng ra thì cũng không phải người đó muốn hẹn người. Sắp tới sinh nhật anh ta nên bạn anh ta tặng quà sinh nhật thôi. Đối phương cũng không thiếu tiền, bạn anh ta nghĩ mãi rồi quyết định tặng người.”

Lê Nhiễm còn tưởng chỉ hẹn bình thường thôi, ai ngờ cậu lại là “quà sinh nhật.”

“Cậu đừng lo, qua buổi tối sinh nhật là đường ai nấy đi thôi.” Hà Dũng sợ Lê Nhiễm biết chuyện này liền đổi ý.

Vốn dĩ anh ta cũng không cần phải nói chuyện này, nhưng sợ nếu khi đó có chuyện gì, Lê Nhiễm cho người ta leo cây thì anh ta sẽ khó nói.

“Được, vậy anh nhớ giữ kín thông tin của tôi, hơn nữa chỉ hẹn lần này thôi.” Lê Nhiễm đáp.

“Tôi đã làm thì cậu cứ yên tâm một trăm phần trăm đi.” Hà Dũng đã nhìn ảnh của Lê Nhiễm rồi, hoàn toàn có thể xứng với hai chữ xinh đẹp. Thậm chí cậu còn đẹp hơn mấy minh tinh lưu lượng trong giới giải trí gần đây.

Những người đó chuyên lợi dụng góc sáng, nhan sắc cũng tăng lên đến mấy cấp. Lê Nhiễm thì chụp cam thường ở nhà riêng, chỉ kiểu ảnh đó thôi đã khiến người ta muốn chảy nước miếng rồi.

Hà Dũng còn gửi ảnh của Lê Nhiễm cho người muốn tặng quà rồi. Đối phương còn nói nếu hắn không thẳng thì cũng sẽ hẹn cậu rồi.

Hà Dũng còn tích cực hơn cả Lê Nhiễm để tìm mối hẹn cho cậu.

Nếu không phải họ không ở cùng một thành phố thì không khéo Hà Dũng còn lái xe đi đón Lê Nhiễm rồi.

Lê Nhiễm nhìn Hà Dũng đang nhiệt tình phát ngôn, cậu bảo Hà Dũng bình tĩnh chút. Cậu chưa từng thấy ai dẫn mối thành công mà vui như Hà Dũng cả.

“Con trai muốn phá thân, cha già như tôi đương nhiên là phải kích động rồi. Cậu đã xem mấy thứ tôi gửi cho cậu chưa?” Giọng Hà Dũng đột nhiên nghiêm túc.

“Ừm, xem rồi.” Vừa rồi Lê Nhiễm mới xem, không có kỹ năng thực chiến thì phải học tập chút.

“Chuẩn bị xong mấy cái đó thì tới khách sạn làm tiếp nhé. Trong phòng sẽ chuẩn bị sẵn vài thứ, ôi, luyến tiếc quá đi!” Hà Dũng vừa nói vừa gửi emo gào khóc.

Lê Nhiễm chẳng muốn nói lung tung với Hà Dũng nữa, chỉ bảo cần học tập chút rồi offline luôn.

Hà Dũng bên kia còn gửi thêm mười mấy tin nhắn, nhưng Lê Nhiễm đã out rồi, không đọc được.

Đảo mắt đã tới sinh nhật người kia. Hà Dũng gửi số phòng cho Lê Nhiễm. Đó là khách sạn xa hoa nhất nơi này, cũng bảo Lê Nhiễm liên hệ với một người khác nữa, đối phương sẽ đưa thẻ phòng cho cậu.

Lê Nhiễm cầm điện thoại, mặc một bộ quần áo thoải mái đơn giản.

Lúc ra cửa, cậu còn đội mũ lưỡi trai che lại mặt chút.

Mọi việc đều rất thuận lợi, Lê Nhiễm đã cầm được thẻ phòng rồi mở cửa.

Vừa mở ra, cậu lập tức choáng ngợp về cách trang hoàng xa hoa tinh tế trong phòng.

Thảm trải sàn cũng rất đẹp, lúc bước lên, gần như không hề phát ra âm thanh.

Nhìn cách bố cục, hẳn đây chính là phòng executive suite của khách sạn này.

Lê Nhiễm chưa bao giờ tới khách sạn loại này, nguyên chủ cũng vậy, nhưng theo hiểu biết của cậu thì giá thuê phòng này ít nhất cũng phải hai vạn một đêm.

Đối diện còn có một cửa sổ sát đất rất lớn.

Lê Nhiễm đứng giữa phòng, nhìn thảm sofa bàn trà, cuối cùng tầm mắt cậu dừng trên cửa sổ sát đất.

Lê Nhiễm liếm môi, tự hỏi cảm giác làm ở cửa sổ này sẽ như thế nào.

Advertisement

Chương bổ sung: Lần đầu tiên, trong lòng Lê Nhiễm vẫn hơi thấp thỏm.

Nhưng ngoài thấp thỏm, trong lòng cậu vẫn đang rất chờ mong.

Đứng trong phòng khách một lúc, Lê Nhiễm đi về phía phòng tắm.

Trong phòng tắm, mọi thứ cần thiết đã được chuẩn bị đầy đủ, thậm chí một vài thứ Lê Nhiễm không nghĩ tới cũng có luôn.

Lê Nhiễm cởi đồ, đứng dưới vòi sen tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới.

Mất hơn nửa giờ, Lê Nhiễm đã chuẩn bị xong hết những gì cần chuẩn bị.

Cậu mặc áo tắm dài mang từ nhà đến rồi xốc chăn nằm lên giường.

Có vẻ giờ vẫn còn sớm, cậu có thể nằm ngả lưng trước một lát cho đỡ mệt.

Nhưng ai ngờ chăn đệm lại quá mềm mại, Lê Nhiễm nằm một lát rồi ngủ mất.

Lúc Thịnh Lâm Dương đẩy cửa bước vào thì đèn trong phòng đã tắt. Bạn tốt nói tặng quà cho anh, lúc nhận thẻ phòng, anh đã biết món quà đó là gì rồi.

Nhưng giờ mở cửa lại thấy tối đen, Thịnh Lâm Dương còn tưởng người mà bạn mình tặng không tới.

Đến lúc bật đèn, thấy chăn đệm trên giường phồng lên, Thịnh Lâm Dương mới đóng cửa rồi để thẻ phòng vào ngăn tủ, vừa cởi áo khoác vừa bước lại gần.

Lê Nhiễm đang mơ màng ngủ, rồi hình như cậu nghe thấy âm thanh gì đó.

Chờ khi mở mắt ra, đèn trong phòng chẳng biết đã bật lại từ lúc nào, phòng tắm vang lên tiếng xối nước.

Lê Nhiễm còn chưa tỉnh hẳn, cậu chớp chớp mắt, một hồi lâu mới phản ứng lại.

Đối phương tới rồi mà cậu lại nằm ngủ.

Lê Nhiễm đột nhiên cảm thấy thái độ mình có hơi kém.

Cậu ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm.

Người đàn ông tắm rất nhanh.

Anh đẩy cửa bước ra ngoài. (Nguyên văn nó có cả chữ Lời tác giả ở đầu câu này nữa, tôi chẳng hiểu sao lại thêm cái đó vào, thấy vô lý quá nên bỏ đi rồi.)

Điều đầu tiên hấp dẫn sự chú ý của Lê Nhiễm là những khối cơ bụng rõ ràng trên bụng người đàn ông kia, nhìn rất khoẻ mạnh và đẹp đẽ.

Chỉ riêng cơ bụng này thôi cũng có thể lên trang bìa tạp chí rồi.

Người đàn ông ấy rất cao, hai chân dài, dáng người lúc bước đi nhìn rất mạnh mẽ.

Nếu dùng động vật để hình dung, Lê Nhiễm cảm thấy anh ta chính là một con báo săn.

Chất lượng cao quá đi chứ!

Lê Nhiễm chậm rãi ngẩng lên, đồng thời trong lòng cũng thầm nghĩ, ngày mai nhất định phải cảm ơn Hà Dũng đã tìm cho cậu một người đàn ông chất lượng tốt đến mức này mới được.

Người đàn ông bước tới trước mặt Lê Nhiễm, Lê Nhiễm cũng ngẩng đầu lên nhìn anh.

Khi thấy rõ gương mặt lạnh lùng kiên nghị kia, trong lòng Lê Nhiễm chấn động, cảm thấy càng nhìn càng quen thuộc.

Đột nhiên, trong đầu Lê Nhiễm xuất hiện một cái tên.

Tuy chỉ nhìn xa xa vài lần, nhưng nguyên chủ biết người này. Mà gương mặt này của đối phương cũng quả thật khiến người khác chỉ nhìn một lần là sẽ không quên.

Hẹn tình một đêm mà hẹn đúng ba của bạn trai cũ rồi, làm sao bây giờ?

Vẻ mặt Lê Nhiễm lập tức ngơ ngác. Cậu hơi hé miệng, muốn nói gì đó, tỷ như tôi đổi ý rồi, chú tìm món quà sinh nhật nào khác xứng với mình hơn đi.

Xin lỗi, tôi thấy bụng mình không thoải mái, hôm khác nhé?

Hay là cứ nói thẳng, con trai chú là bạn trai cũ của tôi nhỉ.

Nhưng Lê Nhiễm chưa kịp nói chữ nào thì Thịnh Lâm Dương đã duỗi tay ấn bả vai cậu.

Ngay sau đó, anh đẩy Lê Nhiễm nằm xuống giường.

Lê Nhiễm ngã trên giường, mắt mở tròn xoe, nhìn gương mặt lạnh lùng giống tên bạn trai cũ kia tới sáu phần, cậu giơ tay muốn đẩy ra nhưng lại bị người đàn ông ấy túm lấy tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play