NUÔNG CHIỀU

Chương 5


2 tháng

trướctiếp

Buổi sáng ngày hôm nay, Bùi Nghiên Thừa và đối tác hẹn nhau chơi golf tại sơn trang Nguyệt Hồ, bàn về việc cung cấp chăn ga gối nệm cho khách sạn Tây Giao. 

Trong khoảng thời gian chơi bóng, đối phương nhận điện thoại, tạm thời rời đi. 

Bùi Nghiên Thừa đưa gậy golf cho nhân viên*, ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

(*) Từ gốc: 球童 nghĩa là Caddy, caddie. Trong bộ môn golf, họ là những người kéo bao đựng gậy golf hay những vật dụng cần thiết cho người chơi. (Nguồn: dịch từ collinsdictionary.com)

Anh tiện tay nhấn vào mấy dòng tin nhắn.

Tin thông báo đến từ nhóm phụ huynh lớp 12/5 trường trung học số 3 Lê Thành, anh được thêm vào khi đưa cô bé đến trường học sáng nay. 

Không khỏi nhớ đến chủ nhiệm click mở mã QR, cười nói với anh: “Phụ huynh bạn học Diêu Thư, ngài nên vào nhóm phụ huynh của chúng tôi, trong nhóm sẽ gửi một ít thông báo, thỉnh thoảng cũng sẽ gửi vài bức ảnh của bọn nhỏ ở trường.”

“Phụ huynh?”

Bùi Nghiên Thừa không nghe rõ câu kế tiếp của chủ nhiệm, hai từ “phụ huynh” khiến anh nhíu mày. 

Chủ nhiệm lớp nghi hoặc hỏi: “Ngài không phải phụ huynh của bạn học Diêu Thư sao?” 

Bùi Nghiên Thừa tạm dừng một lát. 

Bây giờ đứa nhỏ đang ở nhà anh, ăn, mặc, sinh hoạt, đi lại đều do anh quản lý, còn không phải là phụ huynh của cô à. 

Anh khẽ ừ một tiếng, mất tự nhiên: “Tôi là phụ huynh cô bé.”

Cuối cùng, anh vẫn lấy điện thoại ra quét mã QR, gia nhập hội phụ huynh.

Thật ra, ngày thường Bùi Nghiên Thừa không sử dụng phần mềm trò chuyện, nhiều lắm cũng chỉ nói trao đổi qua điện thoại, càng không cần phải nhắc đến cuộc trò chuyện nhóm này. 

Anh mở tin nhắn nhóm, giáo viên chủ nhiệm gửi một số hình ảnh của lễ khai giảng. 

Bức ảnh được chụp từ xa, có rất nhiều người, nhưng dễ dàng thấy được cô gái nhỏ mặc váy trắng nổi bật trong đám đông học sinh, có lẽ anh tìm thấy cô trong bức ảnh ngay lập tức.

Bùi Nghiên Thừa nhấn vào ảnh chụp, phóng to và phóng to. 

Đến khi gương mặt trắng nõn của thiếu nữ chiếm toàn bộ màn hình. 

Trong lòng anh thầm đánh giá. 

Xem ra cô còn nghiêm túc, tuy nhiên dáng ngồi quá kém, vùi đầu thấp rất dễ bị cận thị. 

Bùi Nghiên Thừa lướt xuống các tấm ảnh, vô tình nhìn thấy tấm cuối cùng.

Không còn nữa sao? 

Bỗng nhiên Bùi Nghiên Thừa nhận ra điều gì đó, anh ném điện thoại xuống chiếc bàn vuông. 

Cô bị cận thì liên quan gì đến anh, tại sao anh phải lo lắng? 

Vớ vẩn. 

Lúc này, đối tác tiếp điện thoại trở về: “Thật ngại quá, để tổng giám đốc Bùi đợi lâu.”

Bùi Nghiên Thừa mỉm cười, ý bảo không sao. 

Đối tác ngồi xuống bên kia chiếc bàn vuông, ngắm khung cảnh bạt ngàn xanh ngát đằng xa, từ từ thở dài: “Thế nào, chỗ này của tôi cũng không tệ đúng chứ, dựa núi gần sông, thích hợp nhất để đi nghỉ phép, tương lai tổng giám đốc Bùi cứ đến đây chơi là được.” 

Sơn trang Nguyệt Hồ là sơn trang tư nhân, chiếm diện tích lớn, bên trong bao quanh một khu rừng xanh tự nhiên và có thêm một vài hươu sao được nuôi thả rông. 

Những con hươu sao này được nuôi dưỡng trông rất hiền lành, không sợ người, có thể thường xuyên nhìn thấy chúng uống nước bên hồ Trăng giữa sơn trang. 

Bùi Nghiên Thừa nhìn đám hươu sao bất ngờ xông vào sân bóng, thản nhiên nói: “Ừ, là nơi tốt.”

Không biết cô bé mơ mơ màng màng kia từng thấy hươu sao chưa, nói không chừng gặp được còn vui vẻ chạy xung quanh. 

Bùi Nghiên Thừa khẽ cười.

Lần sau dẫn bạn nhỏ trong nhà đến đây chơi, không phải là không thể.

___

Đối với học sinh cuối cấp mà nói, thời gian học tập không bao giờ là đủ. Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, học sinh từng người trở về phòng học, bắt đầu hình thức ôn tập gấp rút. 

Buổi học đầu tiên của học kì mới là của cô Giang, còn năm phút nữa là đến lớp, Diêu Thư đã chuẩn bị sách giáo khoa và sách bài tập đầy đủ cho môn toán này. 

Trong phòng học ồn ào, bạn cùng bàn của Diêu Thư là Nguyễn Tiểu Nghiên đang đánh phấn. 

Nguyễn Tiểu Nghiên trang điểm xong, ngẩng đầu thấy Diêu Thư nhìn cô chằm chằm, dừng một chút rồi hỏi: “Bạn nhỏ cùng bàn, có chuyện gì vậy?”

Diêu Thư lắc đầu, thấp giọng nói: “Giáo viên không nói việc trang điểm ở trường học à? Trường cấp hai tớ học trước kia, không cho phép trang điểm.”

Nguyễn Tiểu Nghiên nở nụ cười: “Ở đây cũng không cho, nhưng thầy cô mắt nhắm mắt mở bỏ qua, chỉ cần không trang điểm quá đậm là được.”

Cô ấy đưa phấn cho cô, lại đưa thêm một cây son: “Cậu muốn thử không, tớ giúp cậu nhé?”

Diêu Thư khoát tay: “Không cần đâu.”

Cô vẫn sợ giáo viên phát hiện. 

Nguyễn Tiểu Nghiên biết cô sẽ từ chối, cô ấy cong môi, tiếp tục trang điểm cho mình. 

“Đúng rồi, hồi nãy lúc khai giảng, cậu viết trên vở cái gì mà nghiêm túc thế.”

“Tớ không nhớ viết gì nữa…”

“Ngưỡng mộ cậu thật đó, hiệu trưởng Vương diễn thuyết nhàm chán như vậy, cậu còn nghe được.” 

“Tớ thấy cũng tốt…” Diêu Thư thành thật đáp: “Hiệu trưởng liệt kê một số phương pháp học tập, những trường hợp mang tính khích lệ động viên, đặc biệt là thầy chỉ ra những câu hỏi và tâm lý chuẩn bị trước kỳ thi vô cùng chi tiết.”

Nguyễn Tiểu Nghiên: “… Được, cậu thích là tốt rồi.”

Tiếng chuông vang lên, cô Giang ôm tài liệu tiến vào, phòng học dần trở nên yên tĩnh.

Lê Thành của tháng tám vẫn oi bức như cũ, nhất là mấy ngày có mưa, khiến bầu không khí tràn ngập hơi ẩm. 

Máy điều hòa hoạt động, phát ra tiếng máy móc mờ nhạt, hòa vào lời giảng bài của giáo viên, tự nhiên tạo thành một bài hát ru. 

Không ít người mơ màng sắp ngủ. 

“Thẩm Trạch Thiêm, mời em nói đáp án đề này.” 

Bị cô Giang chỉ đích danh, mọi người lạnh sống lưng ngay tức khắc, vội vàng nhìn đề mục trong sách học. 

Diêu Thư nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ phía sau: “Em không biết, thưa cô.”

“Còn không mau nghe giảng bài cho kỹ! Tuần sau sẽ là bài kiểm tra cơ bản của học kỳ mới, khi đó sẽ thống nhất xếp loại cả lớp, đừng để tôi thấy cậu trong 10% học sinh kém nhất lớp!”

Cô Giang nhìn lướt một vòng: “Mời Diêu Thư, em trả lời đề này đi.”

Diêu Thư đứng lên. 

“Câu C, k = n – 1”

Giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát, mang theo giai điệu hấp dẫn như tiếng mèo con tập kêu. 

Cô Giang vừa lòng gật đầu, ý bảo cô ngồi xuống, tiếp tục giảng đề. 

Thẩm Trạch Thiêm chọc vào lưng cô. 

Diêu Thư quay đầu lại. 

“Nhóc con, bút tớ dùng hết mực rồi, mượn tạm một cây.”

Nguyễn Tiểu Nghiên liếc cậu: “Thẩm Trạch Thiêm, cũng có lúc bút cậu hết mực hả? Tớ còn tưởng rằng ba năm cậu chưa dùng xong một cây đâu.”

“Không cho phép tớ học tốt lên à?”

“Cho cậu này.”

Diêu Thư lấy một cây bút trong hộp, đặt nó lên bàn cậu.

Thẩm Trạch Thiêm hất cằm đánh giá cô, cười nửa miệng: “Tớ nói, sao giọng cậu õng ẹo quá vậy?”

Hai má Diêu Thư ửng hồng. 

Giây tiếp theo, cây bút trên bàn Thẩm Trạch Thiêm đã bị cô lấy đi. 

“Này, bút.”

Diêu Thư không thèm ngoảnh đầu lại: “Không cho mượn.”

Cậu nhìn chằm chằm bóng dáng của cô hồi lâu. 

Ồ, còn tức giận nữa chứ. 

Một tiết học trôi qua rất nhanh, tiết sau Diêu Thư ngồi làm bài tập tại chỗ, một hộp sữa được đặt trên bàn.

Diêu Thư ngẩng đầu, Thẩm Trạch Thiêm và Thẩm Lượng đứng trước bàn cô.

Thẩm Trạch Thiêm: “Cái này cho cậu, chuyện vừa rồi tớ xin lỗi, sau này tớ không nói giọng cậu õng ẹo nữa.”

Thẩm Lượng: “Đúng đúng đúng, cậu ta biết sai rồi, cậu tha thứ cho cậu ta đi.”

Diêu Thư không nói chuyện. 

Thẩm Trạch Thiêm đặt một tờ giấy vào sách bài tập của cô, đó là một bài văn cổ của Trung Quốc.

Diêu Thư hỏi: “Cậu muốn phiên dịch sao?”

“Đừng phiên dịch, trong đó có quá nhiều từ lạ, tớ không đọc được, cậu giúp tớ đọc thử xem.”

Diêu Thư cầm lấy tờ giấy, đọc từng chữ rõ ràng: “Chu Lệ Vương (1) sử Nhuế Bá (2) soái sư phạt Nhung (3), đắc lương mã yên, tương dĩ hiến vu vương.” (*)

Bản dịch: Chu Lệ Vương sai Nhuế Bá thống lĩnh quân đội đi thảo phạt Tây Nhung, bắt được một con ngựa hay, Nhuế Bá muốn dâng con ngựa đó lên Chu Lệ Vương

(*) Một số chú thích:

(1): Chu Lệ Vương: vị quân chủ nhà Tây Chu.

(2)- Nhuế Bá: khanh sĩ của Chu Lệ Vương.

(3)- Nhung: từ phiếm xưng chỉ dân tộc thiểu số phương Tây vào thời cổ Trung Quốc.

(Nguồn: trích từ chuonghung.com)

“Vinh Di Công (4) quả sử hữu cầu yên, phất đắc, toại trấm (5) chư vương: “Bá dã ẩn”. Vương nộ trục Nhuế Bán. Quân tử vị Nhuế Bá diệc hữu tội yên. Nhĩ tri vương chi độc hoá (6), Nhuế Bá chi tội dã.”(*)

Bản dịch: Quả nhiên Vinh Di Công sai người đến Nhuế Bá đòi quà, nhưng vì không có, nên vu hoạ Nhuế Bá trước mặt đại vương. Chu Lệ Vương cả giận, trục xuất Nhuế Bá. Bậc quân tử khi nói về chuyện này đều nói Nhuế Bá cũng có lỗi. Đã biết đại vương tham lam vô độ, thế mà lại đi quyến dụ lòng tham của ông ta, đó chính là lỗi của Nhuế Bá.

(*) Một số chú thích: 

(4): Vinh Di Công: sủng thần của Chu Đại Vương.

(5): Trấm: vu họa, làm bị tổn thương.

(6): Độc hóa: tham ô

(*) Được trích từ “Úc Li Tử – Thận vi” (Nguồn: chuonghung.com – Dịch thuật: Hiến mã thủ sủng, cửu do tự thủ.)

Thẩm Trạch Thiêm và Thẩm Lượng phụt cười thành tiếng. 

Đọc tới đây, Diêu Thư nhận ra rằng đọc văn cổ là giả, khiến cô đọc líu lưỡi mới là thật. 

Diêu Thư ném giấy trước mặt cậu ta, càng thêm tức giận. 

“Thẩm Trạch Thiêm! Tớ nói cậu không được bắt nạt bạn cùng bàn của tớ! Cậu muốn bị đánh đúng không!”

Nguyễn Tiểu Nghiên cầm sách vở tiến lên đập cậu ta, Thẩm Trạch Thiêm cười lớn chạy ra cửa sau. 

.___

Tuần đầu tiên của năm học, nhà trường không sắp xếp tự học buổi tối, sau khi kết thúc khóa chiều nay, có thể trở về nhà sau giờ tan học.

Diêu Thư mang cặp sách trên lưng đi ra cửa, phía sau có người gọi cô lại.

Cô quay đầu, hóa ra là bọn Nguyễn Tiểu Nghiên và Thẩm Trạch Thiêm. 

“Bạn nhỏ ngồi cùng bàn chuẩn bị về nhà sao?” 

Diêu Thư gật đầu. 

“Buổi học đầu tiên không có tiết tự học, bọn tớ muốn ra ngoài chơi, cậu đi cùng không?”

“Tớ không đi, tớ phải về nhà.” 

Cô sợ về nhà trễ sẽ khiến chú Bùi tức giận. 

“Nhà cậu giáo dục nghiêm vậy á? Về nhà trễ sẽ bị la ư?”

Diêu Thư mơ hồ, đáp đại vài câu.

“Được rồi.” Nguyễn Tiểu Nghiên không kiên nhẫn nữa: “Cậu về nhà thế nào, ngồi xe buýt?” 

Cô không muốn phiền anh đưa đón, từ trường cấp ba về Hoa Ngự Cảnh sẽ có tuyến xe buýt, cũng xem như thuận tiện. 

Diêu Thư định gật đầu, phía sau vang lên tiếng còi ngắn ngủi. 

Một chiếc Maybach khiêm tốn đậu cách cổng trường không xa. 

Diêu Thư nói với Nguyễn Tiểu Nghiên: “Hôm nay tớ không đi xe công cộng, người nhà tớ tới đón.” 

Thẩm Lượng nhìn chiếc xe phía sau, tán thưởng: “ĐM! Chiếc xe này á!” 

Nói tạm biệt với Nguyễn Tiểu Nghiên, Diêu Thư đến chỗ xe, mở cửa bèn thấy Bùi Nghiên Thừa ngồi ghế sau. 

Bùi Nghiên Thừa bận rộn công việc, cô vốn tưởng rằng chỉ có chú lái xe đến đón. 

Anh đến đón là ngoài ý muốn, nhưng trong lòng cô vui sướng ngập tràn: “Chú Bùi, sao chú lại tới đây?”

Bùi Nghiên Thừa không trả lời, nói: “Lên xe.”

Diêu Thư khịt mũi, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.

Bên trong xe yên lặng thật lâu. 

Diêu Thư ngắm nhìn xe cộ một lát, cô lặng lẽ quay đầu nhìn người đàn ông. 

Bùi Nghiên Thừa đang dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. 

Sau khi anh nhắm đôi mắt sắc bén kia lại, Diêu Thư mới nhìn anh một cách cẩn thận. 

Bùi Nghiên Thừa rất đẹp, đường nét khuôn mặt sắc sảo, hàng cúc áo sơ mi được cài ở mức cao nhất, cà vạt không một nếp gấp dư thừa nào.

Mỗi khi cô nhìn Bùi Nghiên Thừa, anh không bao giờ cẩu thả mà tỉ mỉ, buồn tẻ và có chút xa cách. 

Cô cảm thấy khó có thể đến gần người đàn ông này, hệt như anh đã mang tính cách lạnh lùng trời sinh.

Đang thầm đánh giá trong lòng thì người đàn ông đột nhiên mở mắt, anh lướt qua, liếc nhìn cô một cái. 

Ánh mắt hai người chạm nhau, Diêu Thư vội vàng dời sang chỗ khác. 

Bùi Nghiên Thừa điều chỉnh dáng ngồi, thản nhiên hỏi: “Hôm nay khai giảng, đã quen với trường mới chưa?”

“Vâng, trường mới khá tốt, giáo viên cũng vậy.”

“Bạn cùng lớp thì sao?”

“Các bạn trong lớp tốt lắm ạ.”

Bùi Nghiên Thừa không nói gì thêm. 

Vừa rồi ở trước cổng trường, cô gái nhỏ gầy gò bị vây quanh bởi một đám người, trong khoảnh khắc ấy, anh cứ tưởng rằng cô bị bạn cùng lớp bắt nạt. 

Trong đầu anh bỗng hiện lên lời nói của dì Sầm vài ngày trước. 

“Bùi tiên sinh, mấy ngày nữa Thư tiểu thư sẽ đi học sao?”

Bùi Nghiên Thừa nhạt nhẽo đáp: “Ừ, thứ hai tuần sau.”

Dì Sầm lộ nét mặt ưu sầu: “Thư tiểu thư đến từ Khê Thành xa xôi, không biết có thích nghi với cuộc sống nơi đây không, cô bé này khiến người khác bớt lo lắng, nhưng quá trầm tính, quá ngoan ngoãn.”

“Trầm tính, ngoan ngoãn không tốt à.”

Giọng nói của anh hời hợt, nhẹ nhàng bâng quơ.

“Tôi chỉ sợ đứa nhỏ bị bạn học bắt nạt ở trường, không chừng tính cách như vậy, bị bắt nạt thật cũng giấu trong lòng, không dám nói ra.”

Bùi Nghiên Thừa tiếp tục lật xem tài liệu, không để ý lắm: “Đang yên đang lành, bắt nạt con bé làm gì.” 

“Không có thì tốt rồi. Tôi xem tin tức mấy ngày trước, có cô bé kia bị bắt nạt ở trường, người lớn phát hiện trên người con bé có vết thương, hỏi cũng không nói, chỉ nói là không cẩn thận tự mình làm.”

“Ngài đoán thử xem, cô bé kia đã nhảy lầu!”

Dì Sầm tiếc nuối, bà lắc đầu.

Bùi Nghiên Thừa chợt dừng lại.

Qua một thời gian, anh nhẹ khịt mũi: “Không có đâu.”

Đứa trẻ ngoan ngoãn, không hay tiếp xúc với người khác, vấn đề trong trường học hẳn sẽ không xảy ra đối với cô.

__

Maybach chạy qua mấy ngã tư đường, ngừng lại trước một nhà hàng nước ngoài. 

Diêu Thư theo Bùi Nghiên Thừa xuống xe, cảm giác như đang lọt vào trong sương mù. 

“Không về Hoa Ngự Cảnh ạ?”

Bùi Nghiên Thừa dẫn cô đi vào nhà ăn, không mặn không nhạt trả lời câu hỏi của cô: “Ăn cơm trước, cơm nước xong rồi đưa cháu về nhà.”

Diêu Thư nghe được hai từ “về nhà” trong câu nói của anh.

Ánh mắt cô rung động. 

Tuy cô biết Bùi Nghiên Thừa thuận miệng nói, nhưng tận sâu trong đáy lòng cô vẫn nảy ra mớ cảm xúc không rõ. 

Hai người ngồi xuống trước bàn ăn, Bùi Nghiên Thừa: “Ở đây có cơm Trung Quốc và cơm Tây, muốn ăn gì.”

Đây là lần đầu tiên hai người cùng ăn cơm, Diêu Thư câu nệ: “Cháu ăn gì cũng được.”

Bùi Nghiên Thừa liếc nhìn cô, không hỏi nữa, anh mở thực đơn gọi vài món. 

Diêu Thư ăn cơm rất chậm, cô sợ anh ghét bỏ, cố ý ăn nhanh hơn. 

Vừa ăn xong một phần, cô ngẩng đầu lên, thấy bộ dùng bữa mới tinh trước mặt Bùi Nghiên Thừa, anh chưa hề đụng tới.

Cô sửng sốt: “Chú không ăn sao?”

“Tối nay tôi có tiệc xã giao, thức ăn gọi cho cháu.” 

Diêu Thư im lặng.

Cô nhìn bàn đầy đồ ăn, hiếm khi cô trầm mặc: “Nhưng mà, quá nhiều… Cháu không ăn nhiều như vậy.”

“Ăn không hết thì ăn từ từ.”

Bùi Nghiên Thừa đẩy một ly sữa bò đến chỗ cô: “Ăn nhiều vào mới cao được.” 

Diêu Thư: “…”

Có cảm giác như mình bị xúc phạm.

Hơn nữa còn là mệnh lệnh của người lớn, cô không dám từ chối. 

Mặc dù đã no căng, Diêu Thư vẫn bưng ly sữa lên uống.

Bùi Nghiên Thừa tùy ý đan tay đặt lên bàn, nhìn cô uống sữa.

Cô quá gầy. 

Như những đứa trẻ bị suy dinh dưỡng. 

Bởi vì gương mặt cô nhỏ, có vẻ như đôi mắt trở nên to hơn, khi cô chớp mắt nhìn về phía anh, đôi mắt ấy luôn thấp thoáng vẻ oan ức.

Bùi Nghiên Thừa thản nhiên nhìn cô. 

Sữa bò gần tới đáy, Diêu Thư hơi ngửa cổ uống xong một ly.

Đúng lúc Bùi Nghiên Thừa nhìn xuống cổ cô.

Làn da trắng lóa mắt. 

Chẳng qua chỗ đó lưu giữ vài vết cào đỏ.

Mắt Bùi Nghiên Thừa lập tức u ám, anh nhíu mày.

“Sao trên cổ cháu bị thương thế này?”

“Vâng?”

Lặng im một lát, anh trầm giọng hỏi.

“Diêu Thư.”

“Có người bắt nạt cháu phải không?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp