NUÔNG CHIỀU

Chương 4


2 tháng

trướctiếp

Từ nhỏ đến lớn, cô không thích nói chuyện, người khác đều đánh giá cô là người quá hướng nội. Nhưng phần lớn thời gian im lặng cũng làm cho cô càng có thêm cơ hội để nhìn mặt đoán ý của người khác.

Kỳ thật ngay từ ngày đầu tiên cô kéo vali bước chân vào Hoa Ngự Cảnh, cô đã biết rằng người đàn ông này cũng không thích cô.

Là ông nội Bùi cưỡng ép nhét vào trong tay anh, nên anh không thể thoát khỏi phiền toái nhỏ này.

Cô cũng không muốn gây thêm rắc rối cho anh.

Diêu Thư nói: “Trước kia ông nội Bùi đã làm xong thủ tục chuyển trường cho cháu rồi, sau khi khai giảng cháu sẽ xin ở ký túc xá trong trường, chắc chắn cháu sẽ dọn đi.”

Bùi Nghiên Thừa đặt ly thủy tinh lên trên bàn trà, phát ra tiếng vang không nhẹ không nặng.

Lông mi của Diêu Thư bất giác run rẩy.

“Sao nào, cảm thấy tôi chăm sóc cháu không tốt à?”

Nghe vậy, Diêu Thư hơi trợn to mắt, ấp a ấp úng giải thích: “Không phải ạ, chú Bùi đối xử với cháu rất tốt, cũng rất quan tâm đến cháu……”

Không biết vì sao, Diêu Thư luôn cảm thấy bầu không khí hiện tại có chút không thích hợp.

Giọng nói càng nói càng nhỏ, cuối cùng không phát ra âm thanh gì nữa.

Hai bên cứ như vậy trở nên yên tĩnh.

Suy tư một lát, bỗng nhiên Diêu Thư nghĩ tới cái gì đó, tiện đà nói: “Ông nội Bùi ở bên kia, cháu sẽ giải thích rõ ràng với ông ấy, là tự cháu muốn ở ký túc xá của trường, không liên quan gì đến chú cả, chú không cần lo lắng sẽ không giải thích được với ông ấy.”

Bùi Nghiên Thừa cúi người lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, dùng tay che lại châm lửa.

Dựa ra phía sau sô pha, chậm rãi phun ra vòng khói, trong làn khói lượn lờ, ngước mắt lên nhìn về phía cô.

“Cháu suy nghĩ chu đáo đấy nhỉ.”

Không hiểu sao Diêu Thư lại cảm thấy hoảng hốt.

“Cháu không muốn… Gây thêm rắc rối cho chú.”

Thuốc lá lặng lẽ cháy, Bùi Nghiên Thừa hờ hững mở miệng nói: “Quả thật là cháu đã gây thêm cho tôi không ít rắc rối.”

Tuy rằng cô có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà bị nói thẳng ra là phiền phức như vậy, trong lòng vẫn khó tránh khỏi cảm giác mất mát.

Diêu Thư cúi đầu, không biết nên nói cái gì để che đậy sự khó chịu khó tả này.

“Cảm ơn chú, cảm ơn chú đã chăm sóc cháu, cảm ơn.”

—— Nói cảm ơn thêm vài lần nữa.

Bùi Nghiên Thừa hít một hơi thuốc: “Trở về đi.”

Diêu Thư hơi khựng lại.

“Trở về ngủ đi.”

“À, vâng, vâng ạ.”

“Vậy, chú ngủ ngon.”

Sau đó là tiếng “lạch cạch” đóng cửa phòng vang lên, trong phòng khách lớn như vậy một lần nữa rơi vào khoảng không yên tĩnh.

Khi cô gái nhỏ giẫm lên đôi dép lê cực lớn kia đi qua đi lại, tiếng lẹp xẹp kỳ quái vẫn còn mơ hồ không tan đi.

Bùi Nghiên Thừa vẫn dựa vào sô pha.

Những đốm lửa đỏ đang lụi tàn, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay đã cháy được một nửa.

Không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Bùi Nghiên Thừa hơi không kiên nhẫn, ấn điếu thuốc vào trong gạt tàn dập tắt: “Có chuyện gì?”

Chu Diệu ở đầu bên kia điện thoại hứng thú tăng vọt: “Sếp! Tất cả những thứ anh yêu cầu tôi mua tôi đã chuẩn bị đầy đủ rồi! Anh có muốn tôi đưa đến cho anh ngay bây giờ luôn không?”

“Không cần.”

“Không sao đâu sếp, tuy rằng đã muộn, nhưng chạy việc cho anh là vinh hạnh của tôi, anh không cần lo lắng cho tôi!”

“Tôi đã nói rồi, không cần.” Bùi Nghiên Thừa xoa mi tâm.

Trong lời nói của Chu Diệu ngập tràn sự tự hào, vẫn nói tiếp: “Tôi đã chuẩn bị cho nửa năm rồi, miếng dán làm ấm, hạt điều chỉnh kinh nguyệt và mấy thứ gì đó, dùng trong bốn năm tháng cũng không thành vấn đề.”

“Nhất là cái loại “Nguyệt nguyệt an” pha nước uống kia, tôi đã chọn riêng hương vị dâu tây mà các cô gái đều thích, bảo đảm cô bé nhà anh sẽ thích!”

Bỗng nhiên Bùi Nghiên Thừa cảm thấy lồng ngực dâng lên một nỗi phiền muộn.

“Cậu tự mình giữ lại từ từ uống đi.”

Ở Lê Thành mưa liên tiếp mấy ngày cuối cùng cũng ngừng.

Vào ngày khai giảng, thời tiết hơi âm u, những đám mây che khuất một nửa mặt trời.

Ngày đầu tiên là Bùi Nghiên Thừa đưa cô đến trường học.

Trường trung học số 3 Lê Thành là trường học tư thục tốt nhất thành phố, có chất lượng giảng dạy tốt nhất và lực lượng giáo viên hùng hậu nhất ở Lê Thành, năm năm gần đây có tỷ lệ học sinh đỗ vào trường đại học chính quy đều là trăm phần trăm.

Từ trước đến nay, lớp 12 luôn bắt đầu học sớm hơn lớp 11 nửa tháng, lúc này chỉ có tốp năm tốp ba học sinh đi lại trên con đường rợp bóng cây râm mát trong khuôn viên trường.

Đồng phục học sinh một màu xanh trắng đan xen, không thể che giấu được sức sống tươi trẻ.

Diêu Thư còn chưa nhận đồng phục học sinh, mặc một chiếc váy trắng đến đầu gối đi ở trong đám người có hơi lúng túng.

Cô đi theo phía sau Bùi Nghiên Thừa, tò mò nhìn xung quanh khuôn viên trường.

Sau khi ông cụ Bùi đưa Diêu Thư đến Lê Thành, lập tức cho người làm xong thủ tục chuyển trường cho cô.

Chỉ là lúc ấy ông cụ tính toán để Diêu Thư ở lại biệt thự Lộc Viên, cho nên cũng không cho người xử lý thủ tục ở ký túc xá của trường học cho cô.

Cô Giang là giáo viên chủ nhiệm lớp 5, nghe thấy học sinh mới chuyển tới nói muốn xin vào ở ký túc xá trường, hơi khó xử.

“Ký túc xá ở trường chúng ta vẫn luôn ít ỏi, bây giờ bạn học Diêu Thư nộp đơn quả thật là có hơi muộn, nói thật, hiện tại thật sự đã không còn chỗ ở nữa rồi.”

Diêu Thư nắm chặt quai đeo balo, môi mím thành một đường thẳng.

“Một cái giường cũng không có sao ạ?”

Cô giáo Giang bất đắc dĩ môi mấp máy, tỏ vẻ không có cách nào.

Bùi Nghiên Thừa ngồi ở một bên với vẻ mặt lạnh lùng, hai chân đan chéo nhau.

Ngón tay cuộn lại, gõ nhẹ vào trên đầu gối từng nhịp từng nhịp một, lặng lẽ thu sự bất lực của cô vào trong mắt.

Nhưng cũng không có ý định nhúng tay vào.

Diêu Thư cảm thấy quẫn bách cực kỳ xấu hổ.

Mấy ngày hôm trước cô đã chắc như đinh đóng cột nói với anh là sẽ dọn ra ngoài ở.

Còn nói một đống lời cảm ơn anh đã chăm sóc.

Bùi Nghiên Thừa hất cằm, ý chỉ vào vali cô đang nắm chặt ở trong tay: “Cho nên.”

“Bây giờ cháu định như thế nào, chuẩn bị ngủ ở đầu đường?”

Diêu Thư nắm chặt thanh kéo vali ở trong tay hơn nữa.

Cả người hơi run rẩy.

Ở cái thành phố xa lạ này, dường như cô chỉ có thể dựa vào người nhà họ Bùi, tựa như rong rêu chỉ có thể sinh trưởng trong ngõ nhỏ ẩm ướt, bám vào trên vách tường, sinh sôi một cách hèn mọn.

Bùi Nghiên Thừa hy vọng rằng cô không có nơi nào để đi.

Dù gấp gấp nhưng vẫn tỏ ra ung dung chờ cô gái nhỏ chịu thua với anh.

Hơi ngước mắt lên, dáng vẻ kiềm chế của cô rơi vào trong mắt anh.

Cô cắn môi không nói một lời nào, đuôi mắt ẩn ẩn ửng đỏ, bờ vai mảnh khảnh thoạt nhìn vô cùng gầy gò.

Giống như một con thỏ chịu ấm ức.

Bùi Nghiên Thừa khựng lại trong chốc lát.

Anh vốn chỉ là muốn trêu chọc cô một chút, như vậy đã muốn khóc rồi sao?

Dù sao thì mỗi một tiếng đều gọi chú như vậy, anh cũng không đến mức thật sự bỏ rơi mặc kệ cô, để cho cô lưu lạc trên đường phố một cách đáng thương.

“Được rồi.”

Bùi Nghiên Thừa đứng dậy, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Anh cực kỳ tự nhiên nhận lấy vali trong tay cô, che miệng ho nhẹ một tiếng.

“Sẽ không để cho cháu ngủ ở ngoài đường.”

Ý của anh đã rất rõ ràng.

Bùi Nghiên Thừa nói với cô Giang: “Đứa trẻ này nhát gan, ở trường học phiền cô quan tâm nhiều hơn.”

“Hẳn là vậy rồi.” Cô Giang cười cười, “Chỉ là hai người cũng không cần lo lắng, lớp 12 có một số phụ huynh học sinh sẽ thuê nhà ở xung quanh trường để học, đến lúc đó bên này có giường dư tôi sẽ liên lạc với hai người đầu tiên.”

Ánh mắt Diêu Thư sáng rực lên, cảm giác mất mát tan biến hơn một nửa: “Cảm ơn cô giáo.”

Diêu Thư đi theo cô Giang đến lớp mới, còn chưa đi tới cửa, đã nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào trong lớp học.

“Im lặng im lặng!” Cô Giang đập thật mạnh vào cửa, lúc này lớp mới yên tĩnh lại, các học sinh trở lại chỗ ngồi của từng người.

“Nhìn dáng vẻ của các em như thế nào đi, học kỳ này các em cũng đã lên lớp 12 rồi! Còn không biết thay đổi suy nghĩ! Để xem các em có thể vào được trường đại học nào!”

Cô Giang đi đến bục giảng, nhẹ nhàng nói, “Hôm nay giới thiệu một bạn mới cho mọi người, bạn này mới chuyển từ Khê Thành đến trường trung học số 3 chúng ta, mọi người chào đón bạn mới nào.”

Lúc này các bạn học mới chú ý tới phía sau giáo viên chủ nhiệm có một cô gái trắng nõn xinh đẹp đi theo, mái tóc ngắn gọn gàng buông xuống hai bên mặt, thoạt nhìn ngoan ngoãn và ít nói.

Dưới bục giảng vang lên một tràng vỗ tay.

“Có bạn mới kìa, hoan nghênh hoan nghênh!”

“Từ Khê Thành tới à? Xa quá vậy! Nhưng bạn mới lớn lên thật đáng yêu, rất muốn sờ!”

Bỗng nhiên có một giọng nói nam từ phía sau lớp học truyền đến, cùng với đó là giọng điệu trêu chọc: “Cô ơi, cô chắc chắn đây là bạn mới, mà không phải là một nhóc con chỉ mới học cấp hai thôi sao?”

Lời này vừa nói ra, phía dưới lập tức phát ra tiếng cười ầm lên, một vài nam sinh còn bắt đầu ồn ào.

Diêu Thư da mặt mỏng, bị cả lớp cười như vậy, mặt bỗng dưng đỏ lên.

Thật ra khi còn đi học ở Khê Thành, chiều cao của cô cũng được xem là thuộc dạng tầm trung ở trong lớp.

Sau khi đến Lê Thành, phát hiện mọi người đều là cao lớn, có vẻ là cô rất thấp bé.

“Im lặng!” Cô Giang đập vào bàn “Thẩm Trạch Thiêm! Nếu em lại vi phạm kỷ luật lớp học thì đi ra phía sau lớp đứng ngay cho tôi!”

“Vâng, thưa cô.”

Nam sinh cười trả lời.

Hiển nhiên là cô Giang đã quen với dáng vẻ cà lơ phất phơ này của cậu ta, không để ý đến cậu ta nữa, ngược lại nói với Diêu Thư: “Nào, giới thiệu về bản thân mình với mọi người một chút.”

Diêu Thư gật đầu.

“Xin chào mọi người, mình tên là Diêu Thư, đến từ Khê Thành, sau này sẽ học tập cùng với mọi người.”

Giọng của cô hiền lành và nhẹ nhàng.

Giọng nói đã bị gió thổi qua hành lang rất nhanh.

“Diêu cái gì? Giọng nhỏ như vậy, không nghe rõ được.”

Lại là giọng nói của nam sinh kia.

Diêu Thư cao giọng nói: “Chào mọi người, mình tên là Diêu Thư.”

“Cái gì cái gì Thư?”

Cuối cùng cô Giang cung nổi giận: “Thẩm Trạch Thiêm! Em đi ra phía sau lớp đứng ngay cho tôi!!”

Ghế ngồi bị đẩy ra phát ra tiếng két, một nam sinh ngồi ở hàng ghế sau đứng dậy, thờ ơ đứng ở phía sau lớp học.

Dưới bục giảng có rất nhiều người trộm cười, Diêu Thư hơi xấu hổ, không nhịn được nhìn nam sinh kia.

Dáng người nam sinh kia rất cao, không mặc quần đồng phục, chỉ khoác một cái áo khoác đồng phục học sinh, khóa kéo mở ra, trông có vẻ ăn mặc không chỉn chu.

Cô Giang chỉ chỉ vào một chỗ trống: “Diêu Thư, em ngồi chỗ đó đi. Nếu ngồi chỗ đó không nhìn thấy thì cứ nói với cô, cô sẽ điều chỉnh chỗ ngồi cho em.”

Chỗ ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, bàn trước nam sinh kia.

Kỳ thật cô Giang để Diêu Thư ngồi ở chỗ kia cũng có suy tính riêng của mình.

Mấy người bên kia thật sự ầm ĩ, muốn để cho cô đến đó ngồi để trấn giữ.

Thị lực của Diêu Thư coi như là khá tốt, ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên cũng sẽ nhìn thấy được.

Bạn cùng bàn của cô là một nữ sinh rất xinh đẹp, tô son môi màu nhạt, có thể nhìn ra được trang điểm nhẹ.

“Chào cậu nha, mình tên là Nguyễn Tiểu Nghiên, về sau chúng ta sẽ ngồi chung một bàn.”

“Xin chào, tớ tên là Diêu Thư.”

Nam sinh ở bàn sau tiến lại gần đây: “Bạn mới bạn mới, tớ là Thẩm Lượng, làm quen một chút?”

Nguyễn Tiểu Nghiên đánh lên tay cậu ta: “Cách xa bạn mới của chúng ta một chút, cậu và Thẩm Trạch Thiêm không chỉ có cùng họ, mà còn là cùng một đức hạnh! Đầu từng bị lừa gặm!”

“Này này này, ở trước mặt bạn học mới, sao cậu lại nói chuyện như thế.”

“Cút ngay cút ngay, cách xa chúng mình một chút.”

Hai người cậu một câu tôi một câu cãi nhau, Diêu Thư cười cười, xoay người ngồi lại.

Cô Giang bắt đầu nói kế hoạch kế tiếp.

“Chín giờ hôm nay, lễ khai giảng của lớp 12 sẽ được tổ chức trong khán phòng, đến lúc đó tôi sẽ điểm danh ở cửa, không ai được vắng mặt!”

Phía dưới là một tiếng kêu vang.

Lễ khai giảng hàng năm của trường trung học số 3 về cơ bản đều là một kịch bản.

Đơn giản chỉ là các lãnh đạo thay phiên nhau nói chuyện, toàn bộ bài viết nói từ cái này đến cái kia, nói đi nói lại cũng chỉ là một vài nội dung như vậy, nói chuyện hết mấy tiếng đồng hồ.

Bởi vậy tất cả mọi người vội vàng tranh ngồi ở hàng ghế cuối cùng của khán phòng, như vậy sẽ thuận tiện để chơi điện thoại.

Hàng ghế phía trước thì trống rỗng không có một ai tình nguyện ngồi.

Nguyễn Tiểu Nghiên đi vào khán phòng, vất vả lắm mới tìm được Thẩm Trạch Thiêm và Thẩm Lượng.

Cô ấy ngồi xuống nói: “Sao hai cậu chỉ để lại một chỗ trống thế, cũng không để lại cho bạn cùng mới của chúng ta một chỗ, còn cậu ấy đâu?”

Thẩm Trạch Thiêm dùng cằm chỉ chỉ: “Ở đó kìa.”

Trong mấy người thưa thớt ở hàng ghế đầu, một nữ sinh có dáng người nhỏ nhắn nhỏ nhắn ngồi ở trong đó.

Đáng ngồi của cô gái nhỏ ngay ngắn, lắng nghe vô cùng nghiêm túc.

Thỉnh thoảng còn viết cái gì đó vào sổ tay.

Nguyễn Tiểu Nghiên: “……”

Sự thiếu chú ý đến từng chi tiết đột ngột này, thực sự đã hủy hoại rất nhiều sự dịu dàng của cô ấy.

Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một đứa trẻ ngoan ngoãn nghiêm túc khi nghe lãnh đạo nhà trường phát biểu như vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp