NUÔNG CHIỀU

Chương 6


2 tháng

trướctiếp

Đây là lần đầu tiên Bùi Nghiên Thừa gọi cả họ và tên của cô.

Đặc biệt là câu hỏi này còn là câu hỏi bất ngờ làm cho cô không kịp đề phòng, Diêu Thư cầm nĩa ngẩn người ra ba giây, ngơ ngác cầm lấy điện thoại mở chức năng máy ảnh ra, soi vào phần cổ của mình.

Trên làn da có một vài vết đỏ hơi rõ ràng.

Nhìn qua quả thật rất giống như là bị thương trong lúc đánh nhau với người khác.

Thật ra là cô cũng không biết mấy cái vết này có từ khi nào, suy nghĩ một lúc, vẫn thành thật trả lời: “Cháu không nghĩ ra được vì sao lại có mấy cái này.”

Dù sao thì cũng chỉ là vết trầy xước nho nhỏ, không đau không ngứa, đoán chứng chắc chỉ cần ngủ một giấc là có thể tiêu tan.

Ai ngờ Bùi Nghiên Thừa cũng không có ý định bỏ qua, mà lại lạnh giọng nói: “Không nghĩ ra vậy thì tiếp tục nghĩ, đến lúc nào nhớ ra thì thôi.”

Diêu Thư không hiểu được vì sao đột nhiên anh lại trở nên nghiêm khắc như vậy.

Cô không dám lừa gạt nữa, cô bình tĩnh lại và nghiêm túc nhớ lại nguyên nhân của những vết trầy xước này.

Sau khi đến Lê Thành, ít hay nhiều gì cô cũng có chút không quen với khí hậu ở đây, do đó bị dị ứng da nhẹ, rất dễ nổi mẩn ngứa.

Ban ngày còn đỡ, buổi tối sau khi ngủ thiếp đi thì không thể khống chế được tay của mình.

Có lẽ chính là lúc ấy mình đã gãi trong vô thức.

Diêu Thư nói từ đầu đến cuối về phán đoán của mình cho Bùi Nghiên Thừa nghe.

Vẻ mặt của Bùi Nghiên Thừa có vài phần nghiêm túc.

“Diêu Thư, có một vài điểm cháu phải biết rằng, bây giờ cháu đang ở chỗ của tôi, tôi chính là người giám hộ trên danh nghĩa của cháu, tuy rằng tôi không để ý quá nhiều vào cuộc sống hằng ngày của cháu, nhưng chắc chắn cũng sẽ không cho phép người khác bắt nạt cháu.”

Diêu Thư ngoan ngoãn gật đầu: “Nhưng… Thật sự không có người nào bắt nạt cháu cả.”

Bùi Nghiên Thừa nhìn cô vài giây, nâng tay lên nới lỏng cà vạt ra.

“Tôi hỏi cháu, nếu ở trường học có người nào bắt nạt cháu, cháu nên làm như thế nào.”

“Nói cho giáo viên biết.”

Diêu Thư thành thật trả lời.

Trước kia lúc đi học ở Khê Thành, mỗi học kỳ trường học đều sẽ tổ chức loại bài giảng về phòng chống nạn bạo lực học đường, đương nhiên là cô biết nên làm như thế nào.

“Còn có gì nữa.”

Bùi Nghiên Thừa trưng ra khuôn mặt lạnh lùng tiếp tục hỏi.

“Còn có,” Diêu Thư nói, “Ừm… Có thể báo cảnh sát, xin giúp đỡ của xã hội.”

“Còn có gì nữa.”

“Còn có……”

Cô nghĩ nghĩ một lúc, “Còn có thể nói cho phụ huynh biết.”

“Nói cho ai biết.”

Diêu Thư nhẹ nhàng ngước mắt lên, ánh mắt dừng ở khóe mắt hơi xếch lên của Bùi Nghiên Thừa, thoáng hoảng hốt trong cái chớp mắt như vậy.

Cô nhẹ giọng nói: “Nói cho chú biết.”

“Ừm.” Cuối cùng Bùi Nghiên Thừa cũng gật đầu, không quên bổ sung, “Là nói cho tôi biết đầu tiên, đã nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ kỹ rồi ạ.”

Tay anh gõ nhẹ vào trên mặt bàn, lạnh nhạt nói: “Ăn cơm.”

Thấy giọng điệu của Bùi Nghiên Thừa cuối cùng cũng đã dịu đi, lúc này dây thần kinh căng thẳng của Diêu Thư mới lặng lẽ thả lỏng ra một cách yên lặng.

Cô cầm lấy một phần đồ ngọt, múc một thìa bánh pudding nhỏ.

Nhưng mà không cầm chắc cái thìa, miếng pudding lạch cạch rơi xuống chiếc váy màu trắng của cô.

Mứt màu đỏ của quả anh đào cũng dính vào trên đó.

Bùi Nghiên Thừa bình tĩnh đưa khăn lông cho cô.

Cô cảm thấy hơi xấu hổ, nhận lấy khăn lông lau váy.

Giọng nói không thể nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào của người đàn ông rơi vào tai cô.

“Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, đến cả ăn cũng có thể làm rơi ra khắp nơi.”

Thời gian ở trường học thật sự trôi qua quá nhanh, chớp mắt một cái mà đã sắp kỳ thi khảo sát chất lượng đầu năm học.

Không biết vì sao, trong lòng Diêu Thư vô cùng để ý đến kỳ thi lần này.

Đây là kỳ thi đầu tiên của cô sau khi đến nhà họ Bùi, cô muốn có được thành tích tốt nhất.

Có lẽ là bị lòng tự trọng của thiếu nữ quấy phá, cô không muốn để cho Bùi Nghiên Thừa sau khi nhìn thấy phiếu điểm của cô, sẽ cảm thấy thất vọng về cô.

Học kỳ 1 của lớp 12, một tuần sẽ có một tiết thể dục, sau khi chạy bộ xong chính là thời gian hoạt động tự do.

Diêu Thư không có hứng thú đối với vận động, tìm một nơi có bóng cây, ngồi ở dưới gốc cây đọc bài đọc tiếng Anh.

Đọc được một lúc, một chai nước được đưa tới trước mặt cô.

Ngẩng đầu lên, Thẩm Trạch Thiêm nhìn cô từ trên cao xuống: “Này, cho cậu.”

Diêu Thư không nhận lấy, quay lưng lại, không đi để ý đến cậu ta.

“Không phải chứ, cậu còn tức giận bởi vì mấy ngày trước để cậu đọc bị líu lưỡi à.”

Diêu Thư hít một hơi thật sâu: “Bạn Thẩm Trạch Thiêm, cậu ——”

Thẩm Trạch Thiêm cắt ngang, tặc lưỡi một tiếng: “Ồ, nhớ kỹ tên của tôi à.”

Diêu Thư: “Có phải là cậu cảm thấy trêu đùa người khác rất thú vị không, mình lại cảm thấy rất nhàm chán, hơn nữa còn rất ấu trĩ!”

Thẩm Trạch Thiêm ngồi xổm xuống trước mặt cô, vẫn cao hơn cô rất nhiều.

“Không phải là tôi cũng đã xin lỗi cậu rồi sao, bởi vì việc này mà Nguyễn Tiểu Nghiên còn dùng đòn hiểm đánh tôi một trận đó, cậu xem tôi còn tự mình đi mua nước để nhận lỗi với cậu rồi.”

“Mình không cần.”

“Hơn nữa nói thật, tôi thật sự không muốn trêu chọc cậu, chỉ là tôi cảm thấy giọng nói này của cậu, lúc bị líu lưỡi hẳn là rất……”

“Rất vui nhộn, đúng không?”

Trong lòng Diêu Thư nghẹn một hơi không thở ra được.

“Không phải không phải,” cậu ta cười hai tiếng, “Là rất êm tai, rất êm tai.”

Đang nói, có nam sinh đứng ở chỗ xa xa gọi cậu ta đến chơi bóng rổ.

Thẩm Trạch Thiêm đặt chai nước lên trên sách của cô, “Mời cậu uống, tôi đi chơi bóng đây.”

Diêu Thư bước vài bước đuổi theo cậu ta, kéo túi áo đồng phục học sinh của cậu ta ra nhét chai nước kia vào.

“Mình đã nói là không cần.”

“Tính tình còn rất lớn.”

Thẩm Trạch Thiêm nhếch môi, nhưng cũng không kiên trì nữa, ôm bóng rổ đi đến sân bóng rổ chơi bóng.

Vào mùa hè, tiếng ve sầu kêu trên ngọn cây rất ồn ào, Diêu Thư ngồi đọc sách ở dưới gốc cây nhìn một lúc, cảm thấy thật sự ồn ào, định ôm sách trở về lớp học.

Lúc đi đến lầu hai, có một vài nam sinh ở lớp khác đang lấy nước bên cạnh máy đun nước.

Mồ hôi đầy người, chắc là cũng là học thể dục.

Có mấy người vừa lấy nước vừa vui đùa ầm ĩ.

Bỗng nhiên, có một người trong đó lảo đảo, lùi về phía sau vài bước, đụng phải Diêu Thư.

—— Nước sôi nóng hổi không nghiêng không lệch đổ hết lên trên tay cô.

Trên tay lập tức bị đỏ bừng cả một mảng lớn, đau đến mức cô hít một hơi thật sâu.

Mấy nam sinh kia dường như vẫn chưa phát hiện ra, cãi nhau ầm ĩ bỏ đi.

Diêu Thư thở dài, chuẩn bị dùng nước lạnh rửa một chút.

Đột nhiên phía sau có một vài tiếng xôn xao, sau đó một giọng nam quen thuộc vang lên.

“Đụng vào người khác cũng không xin lỗi?”

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Trạch Thiêm ôm bóng rổ đứng ở cách đó không xa, bên cạnh còn Thẩm Lượng đi theo.

Mấy nam sinh lớp khác nhìn mặt nhau, trong đó có người hét một câu: “Cậu là ai? Thích xen vào việc của người khác như vậy à!”

“Tôi thích quản chuyện của người khác đấy.”

Thẩm Trạch Thiêm đột nhiên ném quả bóng qua, lướt qua bên tai nam sinh kia, mang theo một luồng gió, nặng nề đập vào bức tường phía sau nam sinh.

Phát ra một tiếng vang lớn.

Diêu Thư bị khiếp sợ.

Có người nhỏ giọng nói: “Hình như cậu ta là Thẩm Trạch Thiêm lớp 5 đó.”

“Nghe nói trước kia có người ở ngoài trường đến gây chuyện, một mình cậu ta giải quyết hết cả đám, về sau những người đó cũng không dám đến trường trung học số 3 kiếm chuyện nữa.”

“Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chúng ta vẫn không nên chọc vào cậu ta, cậu mau đi nói xin lỗi đi.”

Nam sinh vừa rồi nhìn Diêu Thư, “Rất xin lỗi, không cẩn thận đụng phải cậu.”

Diêu Thư nói “Không sao đâu”.

Mấy người kia đi rồi, Thẩm Trạch Thiêm đứng ở xa nói với cô: “Nhóc con, ném quả bóng lại đây.”

Diêu Thư nhặt quả bóng lên, dùng sức ném qua, cậu ta vững vàng bắt được, nhướng mày hỏi: “Tôi giúp cậu, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”

“Cảm ơn cậu.”

“Tôi không cần cậu cảm ơn.”

Thẩm Trạch Thiêm nói, “Tôi giúp cậu, như vậy hai chúng ta tính là hòa nhau, sau này tôi sẽ mượn bút cậu, cậu cũng phải mượn tôi!”

Trong nhà đột nhiên có thêm một người, đối với Bùi Nghiên Thừa mà nói, sự thay đổi nói lớn cũng không lớn, mà nói nhỏ thì cũng không nhỏ.

Anh cần phải làm phụ huynh quan tâm đến cô gái nhỏ, tóm lại các cô bé luôn yếu đuối hơn so với con trai, cũng khó nuôi hơn một chút.

Nhưng cũng may là tính tình của cô bé này ngoan ngoãn, anh nói cái gì thì chính là cái đó, rất nghe lời anh, cũng không cần anh quan tâm quá nhiều.

Ngày thường nói chuyện cũng không nhiều lắm, lúc anh làm việc ở nhà, sẽ không nghe được một chút âm thanh nào mà cô phát ra.

Yên tĩnh đến mức giống như là không tồn tại vậy.

Điều không giống với khi sống một mình chính là, mỗi đêm sau khi kết thúc các cuộc xa giao về nhà, mặc kệ có muộn như thế nào, trong phòng khách cũng luôn còn giữ lại một ánh đèn mờ nhạt.

Sau khi anh về đến nhà, đèn trong phòng cô gái nhỏ mới tối đi.

Rất rõ ràng, là đang đợi anh.

Hôm nay kết thúc xã giao đã là đêm khuya.

Trở về Hoa Ngự Cảnh, ánh đèn màu vàng phòng trong ấm áp, ánh sáng nhu hòa.

Diêu Thư mở cửa ra, mỉm cười với anh: “Chú đã về rồi à?”

Bùi Nghiên Thừa liếc mắt nhìn cô một cái, không mặn không nhạt đáp một tiếng: “Ừm.”

“Chú uống rượu à, cháu đi rót nước cho chú.”

Cũng không đợi anh trả lời, cô gái nhỏ đã đi thẳng vào phòng bếp rót một ly nước. Ngoài dự đoán của anh, trong nước có bỏ thêm một thìa mật ong.

Anh chìm nổi nhiều năm ở trên thương trường, loại suy nghĩ của mấy đứa trẻ này anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được.

Lấy lòng anh một cách cẩn thận.

Lặng lẽ cố gắng muốn làm cho anh hài lòng.

Khắp người lộ ra một loại cảm giác bất an.

Bùi Nghiên Thừa nhận lấy ly nước uống một ngụm.

“Hai ngày tiếp theo buổi tối tôi đều có xã giao, sẽ về rất muộn.”

“Vâng.”

“Không cần chờ tôi.”

“Vâng, cháu biết rồi.”

Bùi Nghiên Thừa khẽ hất cằm, “Chuẩn bị cho cháu.”

Lúc này Diêu Thư mới chú ý tới túi giấy đặt ở trên bàn trà.

Mở túi ra, bên trong là một đôi dép.

Màu hồng nhạt, còn có một lớp vải nhung mỏng, thoạt nhìn rất ấm áp.

Một tia ấm áp lan ra từ đáy lòng, khóe môi Diêu Thư bất giác cong lên, ngay cả trong ánh mắt cũng tràn ra rất nhiều vụn ánh sáng.

Bùi Nghiên Thừa hơi giật mình.

Một đôi dép lê thôi, mà cũng có thể vui vẻ như thế này?

“Cảm ơn chú.” Diêu Thư ôm dép lê, giọng điệu nhẹ nhàng, “Cháu rất thích, thật đáng yêu.”

“Còn có một vài đồ dùng sinh hoạt khác tôi đã cho người đi chuẩn bị, ngày mai có thể đưa tới đây.”

“Nếu cháu ở lại chỗ tôi, về mặt vật chất tôi đều sẽ cố gắng thỏa mãn cháu.”

Đủ rồi.

Như vậy thật sự là đã đủ rồi.

Cô rất dễ dàng hài lòng, một chút hạnh phúc cũng có thể phóng đại nó ra vô hạn.

“Cảm ơn chú.” Ngoại trừ lời cảm ơn ra cô cũng không biết nên nói cái gì nữa.

Bùi Nghiên Thừa từ chối bày tỏ ý kiến đối với lời cảm ơn liên tiếp này của cô, “Trở về ngủ đi.”

“Vâng, cháu đi ngủ ngay đây.”

Diêu Thư cong mắt cười, ôm dép lê chuẩn bị trở về phòng ngủ.

Đúng lúc này, Bùi Nghiên Thừa đột nhiên gọi cô lại.

“Đợi đã.”

“Dạ?”

Bùi Nghiên Thừa đứng dậy từ trên sô pha, cất bước đi đến gần chỗ cô, ánh mắt nhìn xuống, hơi nhíu mày: “Tay bị làm sao vậy?”

Diêu Thư nghe thấy vậy thì hơi sửng sốt.

Muốn giấu tay đi theo bản năng.

Bùi Nghiên Thừa nắm lấy cổ tay của cô, kéo lại dễ như trở bàn tay.

Người đàn ông trước mắt này cao hơn cô rất nhiều, cúi đầu nhìn cô, mà cô đang đứng trong cái bóng mà anh phản chiếu xuống.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, có mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn.

Diêu Thư mím môi, bỗng nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, hô hấp hơi hơi chững lại.

Nhất là nhiệt độ truyền đến từ chỗ cổ tay, nóng đến mức làm cho tim cô cũng đập nhanh hơn một chút.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp