NUÔNG CHIỀU

Chương 1: Lần đầu gặp mặt


2 tháng

trướctiếp

Lê Thành vào hè, chạng vạng oi bức không chịu nổi.

Đêm trước, cơn mưa rào kèm theo tiếng sấm chớp nặng nề đổ xuống, từng đám mây kéo tới vì áp suất thấp, gió thoảng bay để lại làn hơi nước mong manh.

Diêu Thư ngồi trước bàn học, cúi đầu làm bài tập toán, nhanh chóng giải quyết từng bài trong sách bài tập.

Viết dòng đáp án cuối cùng, cô nâng tay xoa đôi mắt mỏi mệt, nhìn bên ngoài cửa sổ.

Sắc trời dần tối lại, ánh đèn dần thắp sáng trong căn biệt thự kiểu Trung Quốc của nhà họ Bùi.

Với cô, đây là một nơi xa lạ.

Năm ấy khi cô mười tuổi, cha mẹ cô qua đời vì tai nạn giao thông, còn cô được gửi đến một thị trấn ở Khê thành, sống cùng bà ngoại.

Tuổi bà ngoại đã lớn nên cơ thể không được tốt lắm. Một tuần trước, bà ngoại qua đời vì bệnh tật.

Trước lúc đi xa, bà ngoại có nói ông cụ Bùi là bạn cũ của bà, là một người rất rất tốt.

Dặn cô sau này nhớ phải nghe lời ông nội Bùi.

Nghĩ đến đây, khóe mắt Diêu Thư chua xót, chưa kịp đau lòng thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng loảng xoảng thật lớn.

Ra là có đồ rớt xuống đất vỡ vụn thành mảnh, đồng thời còn có tiếng dì Sầm hoảng hốt.

Diêu Thư dừng bút, vội vàng đứng dậy đi ra cửa xem.

“Thư tiểu thư.”

Dì Sầm đang khom lưng nhặt mảnh sứ vỡ trên mặt đất, bà thấy cô đi ra, mỉm cười với cô, nếp nhăn trên khóe mắt cũng cong theo.

Bà là người giúp việc nhà họ Bùi, hiền từ dịu dàng, Diêu Thư có thể trông thấy bóng dáng của bà ngoại thông qua bà.

“Cháu xem này, dì lớn tuổi rồi nên không nhanh nhẹn mấy, bất cẩn để rơi một bộ trà sứ, có làm cháu sợ không?”

Diêu Thư lắc đầu. Cô ngồi xổm xuống, nhặt giúp bà: “Dì Sầm, để cháu giúp dì.”

“Ôi, không cần đâu, dì làm là được, đừng để tay bị thương.”

“Không sao đâu ạ.” Diêu Thư tinh tế nói: “Cháu sẽ cẩn thận, không bị trầy xước đâu dì.”

Dì Sầm nhìn cô gái nhỏ cúi đầu nghiêm túc nhặt mảnh sứ, trong lòng bà ngọt ngào.

Cô bé đến từ phương Nam không nói nhiều lắm, cả ngày chỉ ở trong phòng làm bài tập.

Thật ra, cô là một đứa trẻ ngoan.

Nghe bảo đây chính là kiểu người do Khê Thành nuôi lớn, quả thật không sai chút nào.

Cô bé xinh đẹp, làn da trắng nõn sáng bóng, ngũ quan như được đúc kết từ khí chất dịu dàng của người con gái Giang Nam.

Khi trò chuyện cũng là giọng nói ôn tồn nhỏ nhẹ khiến người ta thương xót.

Dì Sầm cười: “Tối nay Bùi tiên sinh phải về nhà cũ, dì bèn lấy một bộ trà mới, lại động tay động chân làm vỡ mất.”

“Bùi tiên sinh ạ?” Diêu Thư hơi giật mình.

“Bùi tiên sinh là con trai độc nhất của ông Bùi, cũng là người cầm quyền tập đoàn nhà họ Bùi – Sang Minh, ngày thường đi công tác nên hiếm khi trở về. Thư tiểu thư vừa tới, hẳn là chưa gặp mặt Bùi tiên sinh.”

Diêu Thư trầm mặc.

Không chờ cô trả lời, dì Sầm bất chợt vỗ đùi một cái, vừa nói vừa vội vã xuống lầu.

“Dì sợ trời sắp mưa, suýt quên mất hoa của ông Bùi còn đặt bên ngoài đình viện, dì phải chạy nhanh tới đó lấy, mong nó đừng dính mưa.”

___

Trong đình viện để không ít chậu hoa tinh xảo, có đóa bách hợp hay hoa thược dược, thậm chí có rất nhiều hoa mà cô không thể gọi tên.

Toàn bộ đều là tình yêu của ông Bùi.

Diêu Thư hỗ trợ mang từng chậu hoa đặt vào nhà kính làm ấm.

“Thư tiểu thư, có nặng không cháu?”

Vóc dáng cô nhỏ xinh, ôm một chậu hoa lớn đến mức che khuất nửa người cô.

Chóp mũi Diêu Thư đỏ ửng, cười nhạt: “Không nặng, cháu bưng được.”

“Cháu vẫn nên đặt xuống đi, dì kêu ông Lưu đến giúp.”

Dì Sầm không đành lòng nhìn tay chân nhỏ bé của cô, cuối cùng bà vào nhà nhờ tài xế của ông nội Bùi giúp đỡ.

Chân trời tích những đám mây đen ngày càng nhiều, mắt thấy trận mưa sắp sửa ập xuống. Diêu Thư ôm chậu hoa vô thức chạy thật nhanh.

Con đường đá ở đình viện ướt đẫm, chưa kể chậu hoa đen che khuất tầm nhìn Diêu Thư, cô đi được vài bước, bỗng nhiên đụng phải một người.

Ngay sau đó, cô ngửi thấy mùi hương gỗ mộc dễ chịu, mùi gỗ khô mờ nhạt như cây tùng bách lạnh lẽo và yên tĩnh trong mùa đông.

“Thật xin lỗi…”

Diêu Thư vội vàng lui về sau một bước nói xin lỗi, tay cô nắm chặt, không dám ngẩng đầu lên.

Cô cụp mắt, chỉ thấy góc áo rộng phía dưới, tiếp đó là đôi chân mang quần tây thẳng tắp.

Màu đen của đôi giày da sáng đến độ có thể soi bóng người, sạch sẽ không nhiễm chút bụi trần.

“Không sao.”

Người đàn ông nhẹ tay phủi quần áo, cất giọng trầm thấp.

Anh không dừng lại quá lâu, bước đi ngang qua người cô.

Khi anh lướt qua, vạt áo khẽ chạm vào mu bàn tay cô.

Diêu Thư vô tri vô giác ngẩng đầu, chỉ kịp liếc nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông.

Nhìn bóng hình kia, cô thoáng hoảng hốt.

Tầng mây trên cao rền vang tiếng sấm, trận mưa kéo tới mỗi lúc một gần, Diêu Thư không nhìn nữa, cô tiếp tục vùi đầu vào việc khuân vác chậu hoa.

Dì Sầm đi tới cửa thì gặp phải Bùi Nghiên Thừa.

“Bùi tiên sinh, ngài về rồi.”

“Ừ.” Bùi Nghiên Thừa nhàn nhạt lên tiếng: “Ba tôi đâu?”

“Ở thư phòng, chờ ngài được một khoảng thời gian rồi.”

Bùi Nghiên Thừa định vào trong, bỗng nghĩ tới cái gì đó, dừng lại trong phút chốc.

“Đúng rồi.”

“Cô bé đó từ đâu tới?”

Dì Sầm nhìn theo ánh mắt của anh.

“Là đứa trẻ ông Bùi dẫn về từ Khê Thành, người trong nhà đã qua đời, ông ấy thấy cô bé còn nhỏ, muốn giúp đỡ chăm sóc cô bé.”

Bùi Nghiên Thừa không cảm xúc, nói: “Ngày thường ông ấy thích trồng hoa, nuôi chim, nuôi rùa, lần này thì hay rồi, lại nhặt một đứa nhỏ về nuôi.”

Dì Sầm mỉm cười, giải thích: “Là cháu gái bạn cũ của ông Bùi, đứa nhỏ này rất ngoan, cũng làm người ta yêu quý…”

Hiển nhiên Bùi Nghiên Thừa không có hứng thú nghe. Anh không nói gì, cất bước lên lầu.

__

Sau khi dọn mấy chậu hoa vào nhà kính, gò má Diêu Thư đã ửng đỏ lên, chóp mũi rịn chút mồ hôi.

Dì Sầm rót cho cô ly nước.

“Thư tiểu thư, hôm nay cháu vất vả rồi, để cháu khuân nhiều chậu hoa như vậy, trong lòng dì rất áy náy.”

Diêu Thư cười nhạt, cô nhận lấy ly nước, miệng nhỏ uống vài ngụm.

Trong phòng kính ấm áp thoải mái, màu trắng của hoa tường vi duyên dáng bám lên góc tường.

Diêu Thư ngồi trên ghế mây uống nước, duỗi tay khảy nhẹ nhụy hoa sắc vàng rực rỡ.

Vừa đúng lúc, phía sau khúc gỗ mộc truyền đến tiếng bước chân, sau đó là giọng nói của người đàn ông vang lên, không nhanh không chậm.

“Báo cáo nghiên cứu và đánh giá của các công ty nằm trong mục tiêu có quá nhiều chi tiết, cần thêm thời gian để tìm hiểu. Và kế hoạch phát triển khu khách sạn ở vùng ngoại ô phía Tây đang được thực hiện ổn định.”

“Gần đây, tập đoàn có mấy dự án mới cần được kiểm duyệt, khoảng thời gian này con sẽ không trở về nhà cũ thường xuyên.”

Diêu Thư ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.

Là người ở đình viện ban nãy sao?

Áo khoác tây trang trên người anh đã được cởi ra, bên trong là chiếc áo sơ mi đen vừa vặn.

Vóc dáng anh cao lớn, ngũ quan cân đối.

Trông rất khác biệt so với các thiếu niên cùng lứa ở trường cô, đặc biệt là những đường nét chỉ người đàn ông thành thục mới có.

Rốt cuộc cơn mưa cũng ập xuống, bên tai cô là tiếng mưa rào rào.

Ngoài cửa sổ sát đất, nước mưa tràn lan khắp cả một vùng.

Hai người chạm mắt ngắn ngủi, Bùi Nghiên Thừa dời đi trước

Là kiểu người cố tình làm lơ.

“Ba lớn tuổi rồi, tập đoàn như thế nào đều do con quyết định.”

Ông Bùi đi đến trước mặt Diêu Thư, giới thiệu với Bùi Nghiên Thừa: “Nghiên Thừa, mấy ngày nay con ở Hoa Ngự Cảnh chưa về nhà cũ, đây là Tiểu Thư, là đứa nhỏ ba mang về từ Khê Thành.”

Tầm mắt Bùi Nghiên Thừa đặt trên người cô một lần nữa.

Diêu Thư ngẩng đầu lên nhìn anh, bất chợt chìm vào đôi mắt đen láy kia.

Ông nội Bùi đang nói cái gì đó, thế nhưng cô tựa như chìm trong cơn mưa, bên tai vang vọng âm thanh mơ hồ.

Cái gì cũng không nghe rõ.

Nghiên Thừa? Là tên của anh sao.

Đến khi cánh tay Diêu Thư bị đẩy nhẹ một cái.

Dì Sầm nhỏ giọng nhắc nhở: “Thư tiểu thư, mau gọi cậu ấy đi…”

Diêu Thư hoàn hồn, vô thức buột miệng thốt ra: “Nghiên Thừa…”

Lời đến bên tai khiến tất cả mọi người sửng sốt.

Bầu không khí lặng yên trong giây lát.

“…”

Diêu Thư ý thức được bản thân mình quá thất lễ, gương mặt cô lập tức đỏ ửng.

Hai tai cũng nóng rực không chịu được.

Ông nội Bùi bị cô chọc cười, đang muốn nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Anh nhìn màn hình, mặt biến sắc, đi đến nhà kính nghe điện thoại.

Diêu Thư câu nệ đứng ở đó, vì cách xưng hô vừa rồi mà xấu hổ không thôi.

Im lặng một lát.

Cô học theo dì Sầm, lễ phép gọi một tiếng: “Bùi tiên sinh.”

“Cháu nên gọi tôi là gì?” Anh hơi nhướng mày.

Diêu Thư thử hỏi: “Bác Bùi ạ?”

“Bác?”

“Không phải.” Cô bối rối sợ anh nổi giận, mau chóng sửa miệng: “Anh Bùi.”

Nghe âm điệu phổ thông của cô, Bùi Nghiên Thừa cảm thấy thú vị, hẳn anh đang rảnh rỗi, không quan tâm mà cười cô: “Ông Bùi là ba tôi, cháu gọi ông là ông nội, vậy cháu nói thử xem, nên gọi tôi là gì.”

Con trai của ông nội, chẳng phải là… ba sao?

Diêu Thư sợ đến mức suýt ném bay ly nước trong tay, hoang mang giải thích: “Không được, không được, ngài hiểu lầm rồi! Ông nội Bùi không nhận nuôi cháu, cũng không làm thủ tục nhận nuôi, nếu gọi ba… thì không thích hợp lắm ạ?”

Bùi Nghiên Thừa ngừng lại, anh khẽ cười. Tiếng nén cười của anh khiến Diêu Thư quẫn bách, cúi đầu không dám hé răng.

Đôi mắt cô cụp xuống, Diêu Thư thấy người đàn ông rời đi. Khi anh lướt qua, bàn tay anh nhẹ vỗ lên đầu cô.

Để lại giọng nói thuộc về người trưởng thành, chín chắn: “Đứa nhỏ này, gọi chú.”

__

Ngày hôm sau, Diêu Thư không gặp người đàn ông kia nữa.

Vốn tưởng giữa hai người sẽ không có cái gọi là gặp mặt nhau, chẳng may ba ngày kế tiếp, cô phải thu dọn hành lý, bị đưa đến Hoa Ngự Cảnh.

Cũng là nơi của người đàn ông kia.

Dì Sầm ngồi trong xe, mơ màng sắp ngủ, còn Diêu Thư không buồn ngủ chút nào, cô nhìn dòng xe chạy qua chạy lại, thất thần suy nghĩ.

Ngày đó, ông nội Bùi nghe điện thoại xong, sắc mặt ông không tốt lắm. Lúc cô ở trong nhà kính trồng hoa, mơ hồ nghe được tiếng cãi vã bên trong.

Sau này Diêu Thư mới biết đó là cuộc gọi của bà nội Bùi.

Tim bà nội Bùi không tốt, bà vẫn luôn dưỡng bệnh ở Thụy Sĩ.

Lần gọi điện thoại gần đây là chuyện li hôn.

Ông nội Bùi nổi giận, lên đường đi Thụy Sĩ. Nhờ vậy, ông đưa Diêu Thư đến chỗ Bùi Nghiên Thừa, nhờ anh chăm sóc cô một thời gian.

Trời chạng vạng, tại khu trung tâm thương mại (CBD) Lê Thành lấp lánh ánh đèn neon, xe cộ chạy như dệt cửi.

Những tòa cao ốc nhô lên từ mặt đất, đỉnh chạm đến mây trời, khắp nơi đều tràn ngập mùi vị của sự giàu sang.

Ở Hoa Ngự Cảnh, Bùi Nghiên Thừa ngồi trên ghế sofa, nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh rương hành lý.

“Có ý gì?”

Anh chậm rãi nhả khói, lạnh giọng chất vấn: “Ông ấy bảo tôi nuôi đứa nhỏ này?”

Dì Sầm do dự, nói: “Đây là ý của ông Bùi, trước khi xuất ngoại, có lẽ đã bàn với cậu…”

“Tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng với ông rồi.”

Bùi Nghiên Thừa nhìn Diêu Thư một lần nữa, anh nhíu mày không thèm che giấu.

“Tôi không có thời gian chăm sóc trẻ con.”

“Nghĩ tôi rảnh lắm sao?”

Dì Sầm: “Nhưng Thư tiểu thư, cô bé…”

Bầu không khí lắng đọng, chuông điện thoại vang lên không đúng lúc.

Bùi Nghiên Thừa dập tàn thuốc, nghe điện thoại.

Anh nói chuyện công việc, Diêu Thư nghe không hiểu, đành im lặng đứng một chỗ.

Suy nghĩ cô bay xa, nhớ mấy ngày trước lần đầu tiên gặp người đàn ông ở đình viện.

Anh đứng dưới bụi cây rậm rạp, trông anh khiêm tốn dịu dàng chứ không lạnh lùng như bây giờ.

Nhưng mà…

Dì Sầm thấy cô luống cuống, thấp giọng an ủi bên tai cô.

“Thư tiểu thư, lời Bùi tiên sinh nói… cháu đừng để bụng, cậu ấy là người miệng dao găm tâm đậu hủ, chờ lát nữa nói vài lời dễ nghe, Bùi tiên sinh sẽ bỏ qua thôi.”

“Chính cậu nói, dự án Bình Thành chỉ kéo dài mấy tháng!”

Bùi Nghiên Thừa nhấn mạnh.

“Mấy điểm giao dịch cứ kéo dài vô thời hạn như vậy, đây là hiệu quả làm việc của bộ phận kế hoạch mà các cậu cho tôi thấy à?”

Diêu Thư hoảng sợ. Cô lặng lẽ ngước nhìn anh, người đàn ông dựa vào sofa, tiếng anh không lớn nhưng cảm giác rất nặng nề.

“Làm lại bản báo cáo, nếu vẫn đưa thứ rác rưởi kia cho tôi, vậy thì dọn đồ đạc đi, tất cả mọi người cút đến chỗ đào tạo nhân viên mới học cho tôi!”

Cất điện thoại, Bùi Nghiên Thừa chạm phải ánh mắt của cô gái.

Dường như cô bị anh dọa sợ rồi.

Tay anh vân vê bật lửa kim loại, thầm đánh giá cô.

Diêu Thư nhớ kỹ lời dì Sầm dặn dò, tuy cô hơi sợ anh, nhưng vẫn ráng đi qua, dốc hết can đảm cố lấy lòng anh: “Chú, chú Bùi…”

Cô chống lại cái nhìn của anh: “Chú Bùi, cháu sẽ không gây rắc rối cho chú, chờ trường học khai giảng, cháu…”

“Không cần phải nói, tôi không rảnh nuôi cháu.”

Bùi Nghiên Thừa không cho cô cơ hội nói nguyên câu, anh đứng dậy, để lại bóng lưng lạnh nhạt.

“Đưa con bé trở về.”

“Tôi không thích trẻ con, càng sẽ không chăm sóc trẻ con.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp