NUÔNG CHIỀU

Chương 3


2 tháng

trướctiếp

Ánh mắt của cô đảo quanh, khi nhìn thấy đôi tay tội lỗi của mình đang túm chặt thắt lưng Bùi Nghiên Thừa, đầu cô tê rần, đứng ngây ngốc một chỗ.

Giây tiếp theo, khuôn mặt cô đỏ lên.

“Xin… xin lỗi.” Tay cô như bị điện giật nhanh chóng thả ra, đầu óc rối tung như đống bột nhão. 

Đến khi thanh toán xong xuôi, độ nóng trên mặt Diêu Thư vẫn chưa giảm xuống.

Diêu Thư mang túi mua sắm, đi phía sau Bùi Nghiên Thừa, hai người cứ như thế im lặng đi mãi.

Lúc này, điện thoại Bùi Nghiên Thừa vang lên. Anh nhìn thoáng qua, đi sang chỗ khác nhận điện thoại.

Trước khi đi còn dặn dò cô: “Tôi đi trả lời điện thoại, cháu đợi ở đây, đừng chạy lung tung.”

Diêu Thư không biết người gọi là ai, trước kia khi anh xử lý công việc qua điện thoại, anh không lảng tránh cô như bây giờ.

Không đợi cô suy nghĩ thêm, màn hình LED khổng lồ tại trung tâm mua sắm phát sóng tin tức tài chính, kinh tế đã thu hút sự chú ý của cô.

Bản tin nhắc đến một cái tên quen thuộc…

Bùi Nghiên Thừa. 

Ở nhà họ Bùi mấy ngày nay, Diêu Thư chỉ biết Bùi Nghiên Thừa quản lý một tập đoàn lớn, không hề hay biết anh còn tài giỏi hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô.

Họ đưa tin Bùi Nghiên Thừa là tổng giám đốc kế nhiệm của tập đoàn Sang Minh, ngoài việc phát triển khu dân cư và du lịch, bắt đầu chuyển hướng sang lĩnh vực khách sạn, nhằm xây dựng khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cao cấp mang tên Vân Thượng Loan, cũng chính thức tiến quân vào lĩnh vực này.

Trong vòng một năm ngắn ngủi, Vân Thượng Loan nhanh chóng dựng lên thương hiệu và mức độ nổi tiếng, chiếm phần lớn thị trường. Không những vậy, Vân Thượng Loan hiện đang dẫn vị trí đầu trong ngành khách sạn.

Cái tên Bùi Nghiên Thừa này cũng được truyền bá đầy tiếng tăm trong nghề. 

Tuy nhiên, Bùi Nghiên Thừa rất ít lộ diện trước truyền thông, ngoại trừ tham dự những buổi họp báo quan trọng, hầu như không hẹn được bất cứ cuộc phỏng vấn nào của anh. 

Diêu Thư xem vô cùng chăm chú, bỗng nhiên cảm giác ở cổ lạnh lẽo. 

Cô quay đầu lại đúng lúc phát hiện, thì ra là một cậu bé cầm súng nước bắn vào người cô.

Đang là giờ cao điểm của khu trung tâm thương mại vào buổi sáng, dòng người qua lại đông đúc trước tòa nhà, Diêu Thư không thấy mẹ cậu bé, cô cau mày đứng sang một bên.

Cậu bé lại dùng súng bắn nước, bắn vào người cô.

Diêu Thư nói lời thấm thía sự dạy dỗ: “Bạn nhỏ này, đừng bắn nước lên người khác, đây là hành vi không lễ phép, em biết không?” 

Ai ngờ cậu bé không ngừng lại, càng hăng hái bắn nhiều nước lên người cô. 

Vừa cười vừa làm mặt quỷ với cô.

Bỗng nhiên, cổ tay Diêu Thư bị nắm lấy, sức lực từ đâu tới túm lấy…

Ngay sau đó, mùi thuốc lá khô ráo, lạnh lẽo chui vào mũi cô.

Là Bùi Nghiên Thừa bảo vệ cô đằng sau. 

Cậu bé nhìn Bùi Nghiên Thừa trước mặt, lát sau rụt cổ lại, lui về một bước.

Diêu Thư ngớ ngẩn đang được bảo vệ, cô nghe thấy tiếng người đàn ông giận dữ truyền tới.

“Lại đây, nói xin lỗi.”

Tính cậu bé ngoan cố, nâng cằm không hé răng nửa lời. 

Không rõ Bùi Nghiên Thừa tìm chỗ nào một chai nước, anh vặn nắp, bỏ vào tay Diêu Thư. 

Đầu óc Diêu Thư rối bời vài giây, cô nhìn chằm chằm bình nước trong tay mình, khó hiểu rồi ngẩng đầu nhìn anh.

“Hắt lại đi.”

Diêu Thư: “…”

“Chú… đang nói giỡn với cháu sao?”

Mặt Bùi Nghiên Thừa không cảm xúc: “Cháu thấy tôi giống như đang giỡn lắm à?” 

Diêu Thư ngẩng đầu, cô không biết làm sao đây.

Cô lớn thế này rồi, anh muốn cô tính toán chi li với một đứa bé hả?

Lúc này, cậu bé thay đổi phương hướng, lại giơ súng bắn nước lên người cô, Diêu Thư trốn không kịp đành hứng chịu một lần nữa.

Đôi mắt Bùi Nghiên Thừa trở nên u ám. 

Anh bước tới, đoạt lấy cây súng nước trong tay cậu bé. 

Hai ba lần tháo hộp, đổ hết nước ra bên ngoài. 

Anh thả súng nước vào tay cậu, đồng thời cảnh cáo: “Không ngoan thì đừng chơi nữa.”

Diêu Thư: “…” 

Trợn mắt, há hốc mồm. 

Cậu bé nhìn hộp đựng nước rỗng tuếch, ngay cả một giọt nước còn bắn không ra. 

Cậu sửng sốt ba giây rồi òa khóc. 

Nghe thấy tiếng khóc, mẹ cậu bé khoan thai bước đến: “Bảo Nhi sao vậy? Sao lại khóc?”

Bà vừa dỗ đứa bé, vừa hỏi Bùi Nghiên Thừa: “Cậu này làm sao thế, tưởng con trai nhà tôi dễ bị bắt nạt chắc?”

Diêu Thư thầm nghĩ thảm rồi, cô định tiến lên giải thích, chợt nghe Bùi Nghiên Thừa nói: “Tôi không có hứng biết đứa nhỏ nhà bà bị bắt nạt hay không.”

“Nhưng đứa nhỏ nhà tôi không thể bị người ta tự ý bắt nạt được.”

Diêu Thư ngẩn ra. 

Trầm mặc một lát, cô nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch. 

Đứa nhỏ… nhà anh.

Giờ đây, mẹ cậu bé mới chú ý cô gái nhỏ được người đàn ông bảo vệ đằng sau. 

Váy cô gái ướt một mảng lớn, tóc cũng ướt không ít. Bà ta lập tức dạy dỗ cậu bé: “Sao lại thế này? Có phải con phun nước lên người chị gái không?” 

Cậu bé co rúm, gật đầu. 

“Nói con bao nhiêu lần rồi! Không thể dùng súng nước bắn lên người khác! Mau xin lỗi chị gái nhanh đi!”

Cậu bé bị tiếng la mắng của mẹ dọa sợ, chạy chậm đến trước Diêu Thư, nói câu xin lỗi. 

Mẹ cậu bé lại nói vài câu xin lỗi, sau đó dẫn cậu đi. 

“Cám ơn.” Diêu Thư cúi đầu nói. 

Bùi Nghiên Thừa không đáp, anh cầm túi mua sắm trong tay cô: “Giỏi lắm, bị một đứa nhỏ bắt nạt.” 

“Dạ?” Diêu Thư không nghe rõ, cô nháy mắt nhìn anh. 

Đôi mắt đen và sáng của cô bé làm anh thất thần trong giây lát, anh nhớ tới lời dặn dò của ông cụ trong điện thoại, chăm sóc cô cho tốt, nhất định phải chăm sóc cô thật tốt. 

“Không có gì.” 

Bùi Nghiên Thừa vươn tay, dừng lại giữa không trung. 

Sau tiếng thở dài hời hợt, cuối cùng lòng bàn tay đặt vào đỉnh đầu của cô gái. 

Xoa rất nhẹ nhàng. 

___

Đưa Diêu Thư về Hoa Ngự Cảnh, Bùi Nghiên Thừa chuẩn bị đến công ty. 

“Buổi tối tôi sẽ về, cháu ở nhà một mình đừng chạy lung tung, sẽ có người tới nấu cơm, đói bụng thì có đồ ăn trong tủ lạnh.”

Diêu Thư im lặng lắng nghe, gật đầu một cái. 

Bùi Nghiên Thừa chỉ “Ừ”, anh đi đến nơi giữa phòng khách và cửa chính, đột nhiên dừng bước. 

Diêu Thư đứng ở phòng khách đang dõi theo anh, cô đứng thẳng người chỉ trong phút chốc, nghi hoặc hỏi: “Chú, có chuyện gì ạ?” 

“Còn có.” 

Bùi Nghiên Thừa sửa lại vạt áo, lạnh nhạt nói: “Một mình ở nhà phải cẩn thận, đừng ham chơi đụng phải vật sắc nhọn, không mở cửa cho người lạ, bất kể là ai gõ cửa cũng không được mở.” 

Diêu Thư: “…”

Anh xem cô như đứa nhỏ ba tuổi thật rồi. 

Thấy Diêu Thư không lên tiếng, Bùi Nghiên Thừa lại nói: “Có nghe không.”

“Nghe ạ.” Diêu Thư ngoan ngoãn đáp: “Cháu sẽ không mở cửa cho người lạ.”

Dường như Bùi Nghiên Thừa vẫn không yên tâm, anh viết một chuỗi con số vào giấy ghi chú: “Đây là số của tôi, có việc thì gọi điện thoại.” 

“Cháu biết rồi.”

Bùi Nghiên Thừa rời đi, Diêu Thư một mực làm bài tập trong phòng. 

Còn ba ngày nữa là khai giảng, năm cuối cấp ba rất quan trọng, cô muốn vào trường đại học Nam Tinh tốt nhất ở Nam Thành. 

Sau khi giải hai bài, ánh mắt cô hướng về giấy ghi chú Bùi Nghiên Thừa để lại. 

Mở Wechat, tìm người liên hệ. 

Thời điểm thông tin nhảy ra trước giao diện, Diêu Thư thở phào một hơi. 

May mắn thay, Wechat của chú Bùi không phải cái gì mà trời cao bao la, quá khứ như diều gặp gió, gia đình vạn sự như ý. 

.__

Maybach màu đen chuyển bánh từ Hoa Ngự Cảnh, chậm rãi hòa vào dòng xe cộ, khi đến trụ sở tập đoàn Sang Minh, trợ lý Chu và nhóm giám đốc điều hành đợi đã lâu. 

Có người cung kính mở cửa sau, Bùi Nghiên Thừa bước ra, vừa chỉnh sửa âu phục vừa đi vào đại sảnh. 

Đoàn người nín thở, đi theo phía sau anh. 

Dưới ánh đèn lấp lánh, Bùi Nghiên Thừa mặc bộ âu phục màu xám đậm đan xen với những sợi chỉ dệt màu trắng, bộ đồ càng khiến dáng người anh thêm cao ngất, lạnh lùng. 

“Truyền thông báo xuống, cuộc họp bắt đầu vào nửa tiếng sau.” 

Chu Diệu gật đầu: “Vâng, thưa tổng giám đốc.” 

Gần đây Bùi Nghiên Thừa rất nhiều việc, tập đoàn đang bận rộn với dự án thu mua lại, hơn nữa khách sạn ven biển mang thương hiệu Vân Thượng Loan mới hoàn thành, thế nên đống tài liệu rườm rà chất như núi.

Buổi tối còn có tiệu rượu của đối tác cần anh tham dự. 

Bởi có một câu nói trong ngành rằng, hợp tác với Sang Minh là một hoạt động kinh doanh an toàn và có lợi nhuận. 

Tại tiệc rượu, đối tác lôi kéo Bùi Nghiên Thừa uống hết mình: “Tổng giám đốc Bùi ngài không thể chạy thoát khỏi việc làm ăn lần này, tôi đại diện cho tất cả mọi người trong công ty xin kính ngài một ly!” 

Bùi Nghiên Thừa cầm ly rượu, nhẹ chạm vào ly ông ta. 

Kết thúc buổi xã giao đã là đêm khuya. 

Ngoài cửa sổ, ánh đèn neon lặng lẽ lướt qua, bên trong xe là không gian yên tĩnh. 

Bùi Nghiên Thừa dựa vào ghế ngồi, lật xem tài liệu trong tay. Một lát sau, anh không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: “Ôn thị bên kia thế nào rồi?” 

Chu Diệu ngồi ở ghế phó lái, vội vàng đáp: “Đã gửi hợp đồng, nếu không có vấn đề gì, có thể ký hợp đồng ngay lập tức.” 

Sau một hồi im lặng, Chu Diệu nhìn kính chiếu hậu, ngập ngừng: “Tổng giám đốc Bùi?”

“Nói đi.”

“Ngài chuẩn bị nuôi cô bé kia sao?”

Bùi Nghiên Thừa ngừng lại, rốt cuộc anh ngẩng đầu lên. 

Chu Diệu cười: “Tôi không có ý gì khác, dù sao ngài không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, con gái ít nhiều gì cũng có chút yếu đuối, tôi sợ ngài thích ứng không kịp.”

Bùi Nghiên Thừa trầm mặc giây lát, một tay anh đóng tài liệu. 

“Chu Diệu.”

“Vâng?” 

Chu Diệu nghĩ mình lại chọc giận tổng giám đốc Bùi thân yêu, nên anh ta không dám manh động. 

Bùi Nghiên Thừa: “Kỳ sinh lý của con gái, phải chăm sóc như thế nào?” 

Vấn đề của anh làm Chu Diệu trở tay không kịp. Nhưng anh ta quen bạn gái được năm năm, cũng coi như tương đối hiểu biết về chuyện này. 

“Quan trọng nhất trong kỳ sinh lý của con gái là giữ ấm tốt, có thể dùng một ít miếng dán, nếu đau bụng kinh nhớ uống thêm ít thuốc điều hòa, sẽ cải thiện hơn rất nhiều.” 

Bùi Nghiên Thừa bất thình lình nói.

“Mấy thứ cậu nhắc tới, giúp tôi chuẩn bị một phần.”

Chu Diệu đờ người, một hồi lâu còn chưa hoàn hồn. 

“Yes sir!”

Bùi Nghiên Thừa liếc anh ta một cái, không nói chuyện nữa. 

Trở về Hoa Ngự Cảnh, khi anh vừa mở cửa, chỉ thấy trong phòng là ngọn đèn không tắt. 

Ánh sáng được điều chỉnh tối mờ, như thể có người cố tình làm vậy. 

Bùi Nghiên Thừa cởi áo khoác tây trang đi vào trong, thấy phòng cô gái còn thắp sáng đèn. 

Lúc này, Diêu Thư mở cửa đi ra. 

Cô giật mình: “Chú.”

Bùi Nghiên Thừa liếc nhìn cô, cảm xúc lạnh nhạt: “Mấy giờ rồi, còn chưa ngủ?” 

Diêu Thư xấu hổ, giật khóe miệng. 

“Đừng thức khuya.” Anh nói.

“Cháu biết rồi.”

Thái độ cô gái nhỏ thành khẩn, Bùi Nghiên Thừa không truy cứu nữa, anh cởi cà vạt, đi đến ghế sofa trong phòng khách, ngồi xuống. 

Một tay anh đỡ trán, xoa mi tâm hơi mệt mỏi. 

Trong tầm mắt anh xuất hiện cánh tay nhỏ bé trắng nõn, đang bưng một ly nước. 

“Cháu bỏ thêm mật ong, rất ngọt, cũng giải được rượu.” 

Bùi Nghiên Thừa quan sát đôi mắt cô vài giây, anh nhận lấy ly nước, uống một ngụm. 

Quả nhiên rất ngọt. 

Cô gái nhỏ mặc áo ngủ rộng thùng thình, lộ ra mắt cá chân bên dưới. 

Xuống một chút, là đôi dép lê màu trắng không phù hợp với kích cỡ của cô. 

Từ trước đến nay, chưa bao giờ có phụ nữ đến nhà anh, tất nhiên trong nhà sẽ không chuẩn bị đồ đạc dành cho phụ nữ. 

Mấy đôi dép dùng một lần kia do dì giúp việc trong nhà bỏ vào khi dọn dẹp.

Tuy nhiên, tất cả đều là số của nam. 

Kích cỡ quá lớn đối với một đứa trẻ nhỏ bé như cô. 

Cũng không rõ cô đi lại xung quanh thế nào với đôi dép này. 

Bùi Nghiên Thừa không nhìn thêm mà chỉ nói: “Ngày mai tôi cho người chuẩn bị một đôi dép đi trong nhà, một ít đồ dùng hàng ngày, cháu thiếu gì thì nói với tôi.”

“Không cần đâu ạ…”

Diêu Thư nói: “Cám ơn chú, nhưng thật ra không cần làm phiền như vậy, dù sao cháu cũng sẽ chuyển ra ngoài sớm…”

“Chuyển đi?”

Bùi Nghiên Thừa ngạc nhiên, ngước nhìn cô. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp