NUÔNG CHIỀU

Chương 2: Về nhà


2 tháng

trướctiếp

Hoàng hôn buông xuống.

Hoa Ngự Cảnh là một khu dân cư cao cấp có tính biểu tượng của Lê Thành, nằm trong khu vực trung tâm của CBD, phần lớn dân cư ở đây đều  là những người nổi tiếng trong lĩnh vực kinh doanh và chính trị.

Nơi này không chỉ có tính riêng tư tốt, mà còn rất yên tĩnh.

Trong bóng đêm dày đặc, chỉ có tiếng bánh xe của vali lăn ở trên mặt đường nhựa.

“Như vậy đi, Thư tiểu thư, nếu không cô đến chỗ tôi ở tạm vài ngày trước, hoặc là…… Cháu muốn trở về biệt thự Lộc Viên cũng được, dì sẽ bảo tài xế đến đây đón.”

“Vâng.” Diêu Thư nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Dì Sầm muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Đứa trẻ này vừa ngoan vừa hiểu chuyện, sau khi bị hạ lệnh đuổi khách cũng không hề mắng một câu nào, chỉ kéo theo vali lặng lẽ rời đi.

Nhưng dù sao thì cũng chỉ mới mười mấy tuổi, chưa từng trải qua chuyện gì, nói không chừng còn nghẹn ở trong lòng cảm thấy khó chịu.

“Ngày mai dì sẽ gọi điện thoại nói chuyện với ông Bùi, để ông ấy nói lại với Bùi tiên sinh một chút.”

Dì Sầm do dự rồi nói, “Bùi tiên sinh sống một mình đã quen rồi, có thể là trong lúc nhất thời còn chưa quen với việc có nhiều người ở trong nhà, không có ý ghét bỏ cháu đâu, cháu đừng để trong lòng.”

Diêu Thư cong mắt mỉm cười: “Dì Sầm, cháu không để trong lòng đâu ạ. Cháu không sao, dì không cần lo lắng cho cháu.”

Tối nay, dì Sầm đã nói đi nói lại rất nhiều lần bảo cô đừng để ý.

Thật ra đối với cô mà nói, kéo vali đến để người ta cho cô ở nhờ như thế này, cô đã trải qua quá nhiều lần rồi.

Cô cũng đã sớm đã quen với chuyện này.

Tuy rằng Diêu Thư không quá để ý, nhưng dì Sầm vẫn không thể yên tâm được, đề nghị dẫn cô đi dạo chơi xung quanh cho vui vẻ hơn.

“Kịch rối bóng?” Diêu Thư chớp mắt hỏi, “Có phải đó chính là một buổi biểu múa rối bóng dùng gậy treo ảnh rồi kể chuyện ấy ạ?”

“Ừ, xem xong vở kịch rối bóng này rồi chúng ta lại đến ngõ Quạt đi dạo một chút, chỗ đó rất thú vị, những người ở đó đều là thợ thủ công, có người làm đèn lồng, dùng lá cọ để tạo hình con châu chấu, con bướm, còn có cả tranh đường, vừa ăn ngon vừa chơi vui……”

Dì Sầm gửi vali ở cổng của Hoa Ngự Cảnh, dẫn Diêu Thư đến ngõ Quạt chơi một lúc lâu.

Đến khi trở về, bóng đêm đã rất đậm màu.

Mùa hè thường xuyên có mưa dông, lúc này trời lại trở nên âm u.

Dì Sầm sợ đến lúc đó trời mưa không tránh kịp, trước khi rời đi đã đi mua dù.

Diêu Thư ngồi bên cạnh chiếc vali, chờ tài xế tới đón.

Nhìn bầu trời xám xịt và lạnh lẽo, cô nghĩ đến nụ cười vui vẻ hiền từ của bà ngoại, hốc mắt bỗng nhiên có hơi chua xót.

___

Ở phía bên kia, trong Hoa Ngự Cảnh.

Bùi Nghiên Thừa cụp mắt, lật xem tài liệu trong tay.

Không nhanh không chậm mở miệng nói: “Tốc độ cũng nhanh đấy.”

Trợ lý Chu Diệu gượng cười hai tiếng, vội vàng nói: “Giám đốc Trương ở bên kia không dám chậm trễ, anh ta lo lắng đến mức lông mày nóng như lửa đốt, tăng ca cùng với bộ phận dự án suốt cả đêm để sửa đổi lại, sợ sẽ bị anh chỉ định đi đào tạo nhân viên mới.”

Bùi Nghiên Thừa không nói tiếp, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

“Sao người đưa bản báo cáo này đến đây lại là cậu?”

“Giám đốc Trương sợ anh còn đang tức giận, không dám đến, nhờ cho tôi giúp một chút.”

“Cậu không sợ tôi còn đang tức giận sao?”

Chu Diệu ngay thẳng nói, “Với tư cách là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Bùi, không chỉ có năng lực vượt trội, mà còn phải chịu được chuyện bị ông chủ mắng.”

Chu Diệu, trợ lý đặc biệt của Bùi Nghiên Thừa, đã bắt đầu đi theo anh làm việc từ năm mười tám tuổi, so với quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường thì thân thiết hơn một chút. Thỉnh thoảng anh ta nói một vài câu đùa giỡn, Bùi Nghiên Thừa cũng không quá để ý.

Đêm nay, cơn mưa kéo đến rất nhanh, sau vài tiếng sấm rền, cơn mưa tầm tã đập vào bên ngoài cửa sổ.

Chu Diệu vẫn lẩm bẩm: “Cơn mưa này nói đến là đến, cô nhóc ở ngoài cửa kia thật đáng thương……”

Bùi Nghiên Thừa dừng lại một lúc, đặt tài liệu trong tay xuống.

Rốt cuộc cũng chậm rãi ngước mắt lên.

“Cô nhóc nào?”

“Thì là…… Lúc tôi vừa đến đây, nhìn thấy có một cô nhóc ngồi ở bên ngoài cổng lớn, bên cạnh còn có một cái vali lớn, trông cô bé đó rất nhỏ, có lẽ chỉ là một học học sinh cấp hai.”

Bùi Nghiên Thừa xoa xoa lông mày, bưng ly cà phê lên, bỗng nhiên lại đặt xuống.

Chu Diệu tiếp tục nói: “Tôi thấy cô bé ngồi một mình ở đó, cảm thấy thật đáng thương.”

“Một mình?” Bùi Nghiên Thừa nhíu mày.

“Đúng, đúng.”

“Cậu nhìn thấy rõ không? Không có đi cùng cô ấy sao, một người phụ nữ khoảng năm mươi đến sáu mươi tuổi, tóc ngắn, mặc bộ quần áo màu xanh đen.”

“Không nhìn thấy ai…… Chỉ có một mình cô bé kia thôi.” Chu Diệu hơi ngơ ngác, “Làm sao vậy Bùi tổng, anh quen à?”

Bùi Nghiên Thừa không trả lời, ngón tay vuốt ve ở mép tập tài liệu.

Không hiểu sao trong lòng lại sinh ra chút buồn bực.

Diêu Thư đứng dưới mái hiên ở cổng tránh mưa.

Đèn đường mờ ảo không rõ, vũng nước trên mặt đất phản chiếu hình ảnh của ánh đèn mơ hồ.

Một đôi giày da màu đen xuất hiện trong tầm mắt, giẫm nát hình ảnh phản chiếu trong nước.

Diêu Thư sửng sốt trong một giây, ngẩng đầu lên.

“Đã chờ bao lâu rồi?”

Cách màn mưa, người đàn ông cầm ô, cụp mắt nhìn cô.

Dáng người của cô bé nho nhỏ, quần áo mỏng manh, tóc bị nước mưa ướt một chút, dáng vẻ gầy yếu kia, cực kỳ giống một con mèo nhỏ không có nhà để về.

Bùi Nghiên Thừa vốn cảm thấy từ trước đến nay dì Sầm luôn cẩn thận và xử lý thỏa đáng công việc, như thế nào cũng không thể ngờ được bà sẽ ném cô ở cửa rồi rời đi một mình.

Đây là điều mà anh không ngờ tới.

Từ chạng vạng đến bây giờ, cô đã chờ ở đây ít nhất năm tiếng đồng hồ.

Diêu Thư không ngờ là Bùi Nghiên Thừa sẽ đột nhiên xuất hiện, nhất thời có chút câu nệ đứng ở đó.

Đã chờ bao lâu rồi?

Không nhìn thời gian, cô cũng không biết, chắc là mười phút?

Vừa định mở miệng, đã nghe thấy Bùi Nghiên Thừa hỏi: “Đang học cấp hai?”

Diêu Thư lắc đầu, “Không phải, cấp ba.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Mười tám.”

Bùi Nghiên Thừa hơi nhướng đuôi lông mày: “Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.”

Ngẩn ra nửa giây, Diêu Thư nhỏ giọng cãi lại: “Cháu không phải là trẻ con, cháu đã trưởng thành rồi. Pháp luật quy định rằng công dân từ mười tám tuổi trở lên được định nghĩa là người trưởng thành và có năng lực hành vi  đầy đủ.”

Cho dù cô có nói bằng giọng nhỏ hơn nữa, lời này cũng lọt vào lỗ tai Bùi Nghiên Thừa không sót một chưa nào. Nhất là khuôn mặt nhỏ nghiêm túc kia, thật sự giống như là đang nói về chuyện nghiêm túc nào đó.

Bùi Nghiên Thừa hơi giật mình, khóe môi nhếch lên một chút rất nhẹ.

“Cô bé, lại đây.”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp thuần hậu, Diêu Thư dừng lại, sau đó đứng ở chỗ cũ một lúc lâu không nhúc nhích.

“Lấy đồ của cháu đi, rồi đến chỗ tôi.”

Anh nói lại một lần nữa, lúc này Diêu Thư mới chậm chạp kéo vali đi vào dưới ô của anh.

Dưới một cái ô, khoảng cách giữa hai người hơi gần.

Lúc này cô mới bừng tỉnh, người đàn ông này thật sự rất cao.

Hình như mình chỉ đến ngực anh.

Mưa càng lúc càng lớn, Diêu Thư cẩn thận bảo vệ vali ở trước người. Nước mưa chảy từ trên ô xuống, rơi vào trên tóc cô.

Bùi Nghiên Thừa theo bản năng nghiêng ô về phía cô.

“Về nhà với tôi?” Anh hỏi.

Ánh mắt Diêu Thư dừng ở trên bờ vai đang dần dần bị nước mưa thấm ướt của người đàn ông.

Trong lòng khẽ động, nhẹ nhàng gật đầu.

Cơn mưa mù mịt bao phủ thành phố xa lạ này, và dưới chiếc ô này ——

Là nơi ẩn náu duy nhất của cô.

“Tổng giám đốc Bùi, cơm anh bảo tôi mua đã mua về rồi, tôi cũng không biết anh có thói quen ăn bữa khuya từ khi nào ——”

Chu Diệu còn chưa nói xong, âm thanh lại đột nhiên im bặt.

Anh ta vừa bước vào cửa đã ngây ngẩn cả người.

Bởi vì trong nhà ngoại trừ tổng giám đốc Bùi kính yêu của anh ta, còn có một cô bé nữa.

“Đây không phải ——”

Là cô nhóc ở ngoài cổng lớn vừa rồi sao?!

Bùi Nghiên Thừa nhận lấy hộp cơm, đặt lên bàn.

“Lại đây ăn.”

Lời này là nói với Diêu Thư.

Diêu Thư nghe lời đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, dáng người ngồi thẳng tắp, quy củ ăn cơm.

Đồ ăn rất phong phú, nhưng cô lại không muốn ăn lắm.

Vừa rồi dì Sầm đã dẫn cô đến hẻm Quạt ăn rất nhiều thứ, lúc này bụng no căng đến mức không chịu nổi.

Thật sự là ăn không được thứ gì nữa.

Mặc dù là như thế, nhưng cái miệng nhỏ của cô vẫn ngoan ngoãn ăn.

Chu Diệu chần chừa giữa hai người, trong đầu loạn thành một mớ.

Sau một lúc lâu, anh ta cứng nhắc hỏi: “Sếp, đây là, đây là…… Con gái riêng của anh à?”

“Khụ khụ khụ!”

Diêu Thư lập tức bị sặc, suýt chút nữa rời khỏi thế giới xinh đẹp này.

Bùi Nghiên Thừa lạnh lùng liếc mắt nhìn sang: “Cậu lặp lại lần nữa?”

“Không đúng không đúng, anh đừng nóng giận,” Chu Diệu cười hì hì hai tiếng, “Chủ yếu là trên TV đều diễn như vậy…… Cốt nhục ruột thịt lưu lạc ở bên ngoài, sau khi lớn thì kéo theo vali, vượt ngàn dặm tìm người thân ——”

“Tôi thấy cậu muốn tìm chết rồi đấy.”

Mặt Bùi Nghiên Thừa không có biểu cảm gì, “Ngày mai thu dọn đồ đạc của cậu rồi đến bộ phận nhân sự.”

Chu Diệu không rõ nguyên nhân: “Hả?”

Bùi Nghiên Thừa: “Đến bộ nhân sự thanh toán tiền lương, sau này không cần tới nữa.”

Chu Diệu: “……”

“Sếp! Tôi thật sự biết sai rồi!”

Thật ra Bùi Nghiên Thừa cũng không đến mức muốn đuổi việc Chu Diệu thật. Chu Diệu đi theo anh nhiều năm, năng lực xuất sắc, là  cánh tay phải đắc lực của Bùi Nghiên Thừa.

Chu Diệu còn đang một bên than thở khóc lóc nhận sai, Bùi Nghiên Thừa không có tâm tư nghe anh ta ồn ào ở bên tai.

Liếc mắt sang, nhìn về phía Diêu Thư đang im lặng ăn cơm.

Anh chú ý tới, đồ ăn trong hộp cơm của cô gái nhỏ cũng không vơi đi lắm.

“Đồ ăn không hợp khẩu vị?”

Giọng nói của Diêu Thư ấp a ấp úng: “Cháu không muốn ăn lắm.”

“Ăn không vào?”

“Ở bên ngoài đợi lâu như vậy không ăn cơm, không đói bụng sao.”

Lông mi của Diêu Thư run run: “Cháu có ăn rồi……”

Bùi Nghiên Thừa: “?”

Cô hào hứng nói với Bùi Nghiên Thừa, lúc nói chuyện trong mắt có vụn ánh sáng.

“Dì Sầm đã dẫn cháu đến hẻm Quạt chơi, chỗ đó thật xinh đẹp, chơi cũng vui, chúng cháu còn ăn rất nhiều ăn ngon, có mì trộn tương, kẹo tai, còn có bánh xuân dầu mè, bánh kem chiên……”

Bùi Nghiên Thừa: “……”

“Chú, làm sao vậy?”

“Cho nên cháu cũng không chờ rất lâu ở ngoài cổng, mà là đi ra ngoài chơi?”

Diêu Thư gật gật đầu: “Dì Sầm đi mua ô, cháu đợi chắc cũng chỉ mới mười phút thôi.”

Huyệt thái dương của Bùi Nghiên Thừa giật giật hai cái.

Đúng là một mớ bòng bong vì lòng trắc ẩn, thật là đau đầu.

Bởi vì trận cơn mưa bất ngờ này, Diêu Thư ở lại Hoa Ngự Cảnh.

Lại lần nữa đến một hoàn cảnh xa lạ, đêm nay không có gì bất ngờ cô  lại bị mất ngủ, cho đến sau nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại lần nữa, cũng chỉ mới năm giờ sáng, chân trời lộ ra ánh sáng mờ ảo, trong phòng yên tĩnh đến kỳ lạ.

Diêu Thư nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị trong căn phòng xa lạ này một lúc lâu.

Ý thức dần dần quay lại, cô nhận thấy được dưới người hơi ẩm ướt. Sau khi bật đèn, quả nhiên là trên ga trải giường đã bị dính một mảng đỏ.

Sau khi giặt sạch sẽ ga trải giường thì đã là một tiếng sau.

Phía sau cửa phòng giặt truyền đến tiếng động, Diêu Thư quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Bùi Nghiên Thừa đang đứng bên cạnh cửa.

Anh đã ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen, cổ áo thắt cà vạt gọn gàng.

Kiểu dáng sọc dệt trắng xanh navy rất hợp với anh.

Diêu Thư khựng lại một lúc, ngay sau đó đôi mắt cong cong cười: “Chú Bùi, chào buổi sáng.”

“Cháu làm cái gì ở chỗ này?”

Bùi Nghiên Thừa nhíu mày, ngữ điệu khó phân biệt được vui vẻ hay là tức giận.

“Cháu vô tình làm bẩn ga trải giường……”

Sắc mặt của Bùi Nghiên Thừa lạnh lùng, ánh mắt đảo qua ga trải giường, cuối cùng dừng ở trên mặt Diêu Thư.

Hơi cụp mắt nhìn cô gái nhỏ ở trước mặt, lông mi rất dài, cánh môi màu hồng nhạt, tóc ngắn xõa ra dài đến cổ, làn da trắng đến chói mắt.

Cúi đầu đứng ở đó, không hề phòng bị, ngoan ngoãn non nớt.

Trông có chút quá yếu ớt.

Bùi Nghiên Thừa nghĩ.

Qua một lúc lâu cũng không nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Diêu Thư nghi hoặc ngẩng đầu lên, ngay lập tức đụng phải ánh mắt đánh giá của anh.

“Sao, sao vậy ạ?”

Sau vài giây ngắn ngủi và yên tĩnh trôi qua, Bùi Nghiên Thừa dời tầm mắt: “Về sau những chuyện như thế này không cần cháu làm, mỗi ngày đều sẽ có người đến đây dọn dẹp.”

Diêu Thư mơ hồ đáp một tiếng “Dạ”.

“Dạ” là có ý gì?” Bùi Nghiên Thừa nói, “Nói chuyện.”

Diêu Thư nghiêm túc nói: “Cháu biết rồi.”

“Biết rồi thì tự thu dọn sạch sẽ rồi ra ngoài ăn sáng.”

Bùi Nghiên Thừa đang muốn xoay người rời đi, Diêu Thư nhỏ giọng gọi anh lại: “Chú, chờ một chút……”

Anh dừng bước, nhìn về phía cô.

Diêu Thư nắm vạt áo một lúc lâu mới nói ra một câu: “Cháu tới cái kia…… Nhưng mà trong nhà không có cái kia, cái kia cháu mang đến không đủ dùng……”

Sau khi Bùi Nghiên Thừa nghe một lúc lâu cũng không hiểu được.

“Cái kia?”

“Cái gì?”

“Chính là,” mặt cô càng đỏ hơn, “Chính là đồ dùng vệ sinh là các cô gái phải dùng mỗi tháng phải……”

Lúc này Bùi Nghiên Thừa mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, “cái kia” là cái gì.

Anh chưa từng có kinh nghiệm về chăm sóc trẻ con, nhất là các cô bé đang ở tuổi dậy thì. Ngoại trừ phải quan tâm chuyện ăn, mặc, ở, đi lại thì ngoài ra con gái còn có chuyện tương đối riêng tư, là kỳ sinh lý.

Đối với mấy thứ này, anh càng dốt đặc cán mai.

Bùi Nghiên Thừa gọi điện thoại cho Chu Diệu.

“Hôm nay tôi đến công ty trễ một chút, cuộc họp buổi sáng hoãn lại giúp tôi.”

Bởi vì nguyên nhân của mình làm chậm trễ công việc của Bùi Nghiễn Thừa, Diêu Thư hơi áy náy. Cũng may gần Hoa Ngự Cảnh có một trung tâm thương mại lớn, nếu không bị kẹt xe thì đường đi không mất hơn mười phút.

Ngày thường Bùi Nghiên Thừa rất ít khi bước chân vào siêu thị, từ trước đến nay anh luôn thích yên tĩnh, không thể chấp nhận được bầu không khí ồn ào của siêu thị.

Diêu Thư nhắm mắt đi theo phía sau Bùi Nghiên Thừa.

Bước chân của người ở phía trước bỗng nhiên dừng lại, cô suýt chút nữa thì đã đụng vào sau lưng anh, ngẩng đầu lên mới phát hiện đã tới khu đồ dùng vệ sinh rồi.

“Tự mình chọn đi, tôi chờ cháu ở bên ngoài.”

Bùi Nghiên Thừa rút một tấm thẻ từ trong ví da ra, đưa cho cô, “Không có mật mã.”

“Không cần,” Diêu Thư xua tay, “Cháu có tiền……”

“Cầm lấy.”

Anh không cho cô một cơ hội nào để từ chối.

Diêu Thư đành phải nhận lấy.

Cô không dám chậm trễ quá lâu, vội vàng lựa chọn đồ dùng xong sau đó lập tức đi theo Bùi Nghiên Thừa đến quầy thu ngân xếp hàng thanh toán.

Tình cờ hôm nay siêu thị cũng đang tổ chức chương trình khuyến mãi lớn, quầy thu ngân chật ních người.

Lòng bàn chân của các bác gái và mọi người như có gió, tinh thần phấn chấn, toàn bộ đổ dồn về phía trước.

Bước chân của Bùi Nghiên Thừa rất dài, đi cũng nhanh. Có rất nhiều lần thiếu chút nữa Diêu Thư bị đám đông tách ra, nếu bị lạc đường ở chỗ này, cũng không biết phải như thế nào trở về.

Cô vượt qua tầng tầng lớp lớp người vô cùng khó khăn, thật vất vả mới đuổi kịp được bước chân của anh.

Lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bùi Nghiên Thừa thản nhiên liếc cô một cái, bước chân chậm lại: “Sợ đi lạc thì nắm chặt áo tôi.”

Diêu Thư vừa định nói không cần, ngước mắt lên đã nhìn thấy mấy ông chú hùng hổ chen chúc đi về phía này. Cô thật sự sợ lạc, không hề nghĩ ngợi gì lập tức duỗi tay kéo Bùi Nghiên Thừa lại.

Cùng lúc đó, Bùi Nghiên Thừa ở phía trước lại chợt dừng bước.

Diêu Thư bất cẩn đập vào lưng anh, không biết có chuyện gì nên ngửa đầu lên hỏi: “Chú Bùi, sao vậy ạ?”

“Buông tay.”

Anh mở miệng, không nghe ra cảm xúc gì.

Diêu Thư sững sờ trong phút chốc.

Rõ ràng là anh bảo mình kéo anh, cô kéo lại thì lại bảo cô buông tay, tâm tư của người đàn ông này cũng thật khó hiểu.

Cô dè dặt lẩm bẩm: “Không phải… Chú bảo cháu kéo sao……?”

Bùi Nghiên Thừa im lặng ba giây, huyệt thái dương nhảy lên hai cái.

“Cô bé.”

“Thứ cháu kéo, là thắt lưng của tôi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp